Chương 153: Tài tử Tô Châu Liễu Dư An
Tề Nhan nhìn xung quanh. Dưới ánh mắt của nàng, cả trường thi lặng ngắt như tờ.
Tề Nhan đặt Thượng Phương Bảo Kiếm về chỗ cũ, sau đó đứng khoanh tay. Nàng thầm thở dài nhẹ nhõm, may mà trước đó nàng đã bàn với Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng lấy được Thượng Phương Bảo Kiếm... Nếu không, rất có khả năng trường thi sẽ mất khống chế.
Đại khảo năm nay không thể so với năm trước, bởi lẽ đây đều là lần đầu tiên ba vị giám khảo đảm nhiệm chức vị này. Tuy chức quan trong triều của cả ba đều không thấp nhưng uy vọng trong lòng học sinh ở dân gian cũng không quá cao, một khi học sinh nháo nhào thì mọi việc đều sẽ thất bại.
Tuy Tề Nhan cũng hơi bồn chồn, nhưng thần sắc của nàng vẫn luôn đạm nhiên. Trong trường thi có rất nhiều học sinh có quê quán là Tấn Châu, hơn nữa có Thượng Phương Bảo Kiếm ở đây, nàng tin rằng sẽ không ai có thể nhấc lên sóng to gió lớn gì.
Tề Nhan cũng hiểu vì sao bọn họ khó xử, nàng dời mắt, ngồi xuống vị trí của mình.
Nam Cung Nhượng làm đế vương sáng lập Vị Quốc đến tận bây giờ, công khai thảo luận ưu khuyết điểm của hắn chính là tội lớn. Xét về mặt tình cảm, các sĩ tử sợ hãi cũng là chuyện có thể tha thứ.
Bước đi này của Tề Nhan cũng rất mạo hiểm: Nhưng nàng cần phải chọn ra một đám nhân tài vào triều đình thì mới có thể nhanh chóng khiến triều đình Vị Quốc diệt vong. Đồng thời, nàng cũng lại một lần nữa phó thác định mệnh và tính mạng của mình cho Nam Cung Tĩnh Nữ...
Lục Bá Ngôn đi đến bên cạnh Công Dương Hòe, hắn đoạt lấy đề thi rồi nhìn lướt qua, hai mắt lập tức mở to. Hắn nhét đề thi vào tay Công Dương Hòe lại, nhấc vạt áo quan phục chạy "cộp cộp cộp" lên đài cao.
Lục Bá Ngôn đi đến trước mặt Tề Nhan, hắn vừa định mở miệng nói cái gì đó, nhưng trong thoáng chốc hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để hắn quang minh chính đại diệt trừ Tề Nhan sao? Ra đề đại nghịch bất đạo như thế, mặc dù không chết thì Tề Nhan cũng không giữ được mũ quan trên đầu mình...
Nghĩ thông suốt chuyện này, lòng Lục Bá Ngôn vô cùng vui mừng, lời tới bên môi cũng đổi thành: "Tề đại nhân, đề thi này...là ngươi tự mình ra sao?"
Tề Nhan hơi mỉm cười: "Đúng vậy."
Câu trả lời của Tề Nhan rất hợp ý Lục Bá Ngôn: Dưới sự chú ý của nhiều người, Tề Nhan đã thừa nhận đề thi này.
Nhưng hắn còn cần phải phủi sạch can hệ, vì thế còn nói thêm: "Theo bản quan thấy, đề thi lần này không ổn, xin hỏi Tề đại nhân có đề thi dự phòng hay không? Thừa dịp thời gian còn sớm, ngươi hãy nhanh chóng lấy ra đi, như vậy bản quan sẽ tận lực nói tốt cho Tề đại nhân ở trước mặt bệ hạ."
Lục Bá Ngôn cười, hắn ngồi xuống bên cạnh Tề Nhan.
Công Dương Hòe đã quay về, hắn dùng một tay túm Tề Nhan ra khỏi ghế, kéo nàng sang chỗ khác, hạ giọng và sốt sắng hỏi: "Thiết Trụ, ngươi điên rồi sao?!" Công Dương Hòe thật sự lo lắng, thậm chí còn gọi cả nhũ danh của Tề Nhan.
Tề Nhan vỗ vai Công Dương Hòe để an ủi. Tuy không nói gì nhưng lòng nàng vẫn có chút cảm động. Hiện giờ Công Dương Hòe đã gia nhập vào phe của Ngũ hoàng tử, nàng còn đoạt đi chức quan chủ khảo của hắn, vậy mà hắn vẫn nghĩ cho nàng vào thời điểm mấu chốt như thế.
Tề Nhan hơi cao giọng, nói: "Đề thi lần này là một mình ta bí mật ra, Công Dương đại nhân không cần quá bất ngờ."
Ánh mắt Công Dương Hòe toát ra vẻ kinh ngạc, rất nhanh hắn đã nhận ra Tề Nhan đây là muốn ôm hết trách nhiệm về mình, phủi sạch can hệ với hắn.
Giờ này khắc này, tâm tình của Công Dương Hòe hơi phức tạp.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, hắn và Tề Nhan gặp nhau ở trường thi Duẫn Châu: Năm ấy hắn lòng đầy căm phẫn mạnh mẽ lên án ba đề giám khảo đưa ra quá tệ. Tuy là cuộc thi đồng sinh nhưng đề thi như vậy quá là đơn giản.
Mà Tề Nhan ngược lại rất bình tĩnh, người nọ không có va chạm với Đinh Phụng Sơn, thậm chí còn khuyên hắn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Nhưng mà bảy năm sau, Tề Nhan đã làm ra điều Công Dương Hòe từng nghĩ tới nhưng lại không dám làm.
Công Dương Hòe xuất thân thế gia, của cải và thông tin hắn có hơn hẳn các sĩ tử ở dân gian nhiều. Hắn đã sớm biết triều đình hiện giờ loạn trong giặc ngoài: Quốc khố hư không, thiên tai không ngừng, chính lại hủ bại, nhưng vì "tâm nguyện khó yên", hắn chỉ dám giữ những lời này trong lòng. Vào khoảng thời gian Công Dương phủ xảy ra chuyện, hắn càng cảm thấy tài năng của mình bị đánh giá thấp.
Hắn nóng tính hơn Tề Nhan, quyền lên tiếng cũng cao hơn đối phương, nhưng bảy năm qua hắn vẫn không làm nên trò trống gì cả. Không chỉ như thế, Công Dương Hòe còn dần trở thành một trong những người năm đó hắn rất khinh thường.
Vì sao lúc trước Công Dương Hòe đi mấy trăm dặm đến Duẫn Châu để tham gia kỳ thi? Còn không phải là không muốn cậy thế người nhà sao?
Nhưng còn bây giờ thì thế nào...
Công Dương Hòe ngơ ngác nhìn Tề Nhan, có miệng mà khó trả lời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mà đối phương cũng không nói gì, chỉ mỉm cười an ủi, vỗ vai hắn rồi quay về ngồi lên chủ vị.
Dưới đài, có mấy thí sinh cầm bài thi rời khỏi lều. Bọn họ căm giận liếc nhìn đài cao, trả bài thi và thẻ bài cho thị vệ, đến thiên điện chờ khảo thí kết thúc.
Đại khảo sẽ tổ chức ba năm một lần, bọn họ gian khổ học tập mười năm chính là chờ ngày này sẽ đến, vất vả lắm mới bước vào kỳ thi hội lại gặp phải đề thi như vậy. Giữa cơ hội và tính mạng, bọn họ nhịn đau lựa chọn cái sau...
Ánh mắt Tề Nhan rất hờ hững, nàng cũng không để ý những thí sinh bỏ thi đó. Ở trong mắt nàng, người có thể bước vào kỳ thi hội đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng nàng muốn chọn ra người xuất sắc nhất trong đám người xuất sắc này.
Một hồi gợn sóng qua đi, sân thi lại trở về dáng vẻ vốn dĩ của nó.
Không ít thí sinh bỏ tạp niệm trong lòng xuống, bắt đầu múa bút thành văn.
Trong số những người lựa chọn đáp đề, có một vài người dần sùng kính Tề Nhan hơn. Đề thi lần này rất ý vị, không có đề nào là vô vụng. Hơn nữa, phạm vi thi cử rất toàn diện, dưới thì có phong thổ, dân sinh, thuỷ lợi; trên thì nói đến quốc sách, tình hình chính trị đương thời, thu thuế, lại trị. Những thứ này, bọn họ đều đã được trải nghiệm.
Có thể thấy quan chủ khảo là người sâu không lường được. Nếu không biết rõ tất cả đáp án trong lòng thì sao có thể liệt kê những vấn đề này?
Đặc biệt là câu hỏi "luận khuyết điểm trong quốc sách cũ để tân chính" cuối cùng. Tề Nhan cho bọn họ khoảng ba trang giấy để đáp đề, làm cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào, bội phục sát đất.
Tất cả thí sinh kỳ thi hội đều có thể được xem là môn sinh của quan chủ khảo lần này, có thể trở thành môn hạ của Tề đại nhân, bọn họ cực kỳ vinh hạnh.
Chiều hôm buông xuống, không ít thí sinh hạ bút ngưng làm. Thời gian diễn ra hội khảo là ba ngày ba đêm, bọn họ cũng có đủ thời gian.
Có vài lều đã bắt lửa chuẩn bị nấu cơm, cũng có thí sinh không muốn mất tập trung nên thắp nến tiếp tục đáp đề.
Nội thị tổng lĩnh bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ là Trần Truyện Tự, dẫn theo một đội Ngự tiền thị vệ xuất hiện ở ngoài sân thi. Thị vệ canh giữ ở cửa chặn đường bọn họ nhưng vẫn khách khí hỏi: "Đại nhân, hội khảo đã bắt đầu, xin hỏi có việc gì?"
Trần Truyện Tự khoát tay, bốn thị vệ nâng cái khay có đậy lụa đỏ tiến về phía trước. Trần Truyện Tự vung phất trần trong tay: "Truyền khẩu dụ của bệ hạ, ban cho quan chủ khảo Tề Nhan hai cặp Đông Hải dạ minh châu."
Thị vệ vội vàng cầm khay, thị vệ trưởng trả lời: "Tiểu nhân sẽ đưa vào cho Tề đại nhân ngay, nhưng sân thi là nơi trọng địa, mấy người chúng ta cũng không thể tùy tiện vào, còn cần người bên trong tới cửa lấy. Làm phiền công công người tự mình đi một chuyến."
Trần Truyện Tự liếc nhìn thị vệ, đáp: "Tạp gia hiểu, tất nhiên sẽ không khiến chư vị thêm phiền toái. Nếu đã đưa ý chỉ đến, tạp gia liền đi trở về."
Thị vệ: "Công công đi thong thả."
Trần Truyện Tự dẫn Ngự tiền thị vệ rời khỏi, thị vệ đi vào cửa giật dây thừng treo ở cạnh cửa, làm tiếng lục lạc vang trong một góc sân thi, thị vệ ở bên trong mở cửa hông và nhô đầu ra: "Chuyện gì?"
Thị vệ truyền lại khẩu dụ của Thánh Thượng, cũng dâng bốn cái khay này lên. Người bên trong không dám chậm trễ, cầm khay vội vã chạy vào trong sân.
Hắn chạy đến dưới đài, sau khi truyền lời hết tầng này đến tầng khác, cuối cùng cũng thành công đưa vật này đến tay Tề Nhan.
Sắc trời dần dần tối sầm, nhưng dưới lụa đỏ lộ ra một luồng sáng dịu nhẹ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tề Nhan tất nhiên biết đây là thứ gì, cũng biết là ai đưa cho nàng.
Sự tri kỉ của Nam Cung Tĩnh Nữ khiến lòng Tề Nhan vừa kích động vừa ấm áp. Nàng giương mắt nhìn về phía tây, thái dương khuất sau núi chỉ lộ ra chút hào quang, nàng thở dài rồi xốc lụa đỏ lên.
Tia sáng trắng dịu nhẹ dần tản ra, theo từng cái lụa đỏ bị xốc lên, đài cao ở sân thi được dạ minh châu chiếu sáng hệt như ban ngày.
Thí sinh dồn dập ngẩng đầu lên, nhìn đài cao được ánh sáng trắng bao phủ thì không khỏi nhỏ giọng kinh hô. Mà ở trong thứ ánh sáng ấy, có một người thân xuyên quan phục màu đỏ tươi, hệt như là một vị thần.
Bốn viên Đông Hải dạ minh châu lớn bằng miệng chén, kích cỡ dường như còn bằng nhau, mỗi một viên đều trơn bóng mượt mà, không thể tìm thấy chút tì vết nào. Chỉ cần có một viên thì đã có thể xem là kỳ trân có một không hai, huống chi là bốn viên?
Không ít người đều choáng váng, ngay cả người quen nhìn mấy vật quý hiếm như Lục Bá Ngôn và Công Dương Hòe cũng đều rất kinh ngạc. Phóng mắt khắp Vị Quốc, chỉ có sáu viên Đông Hải dạ minh châu lớn như vậy. Một viên đã bị hủy trong trận hỏa hoạn ở Vị Ương cung, một viên bị hủy trong ngọn lửa ở phò mã phủ, bốn viên còn lại đều tập hợp ở đây.
Từ góc độ nào đó mà nói, một mình Tề Nhan có được cả sáu viên dạ minh châu, không thể không cảm thán người tặng ra tay vô cùng hào phóng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng có suy tính của riêng mình, nàng một mặt lo cho đôi mắt của Tề Nhan, sợ người nọ không cẩn thận rồi ngã xuống đài cao.
Về mặt khác: Không phải các triều lấy cớ Tề Nhan "không thể nhìn thấy gì vào ban đêm" để phản đối Tề Nhan làm chủ khảo sao? Như vậy Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ khiến cho các triều thần nhìn xem, cái gì gọi là làm trái ý trời!
Lục Bá Ngôn và Công Dương Hòe liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc và nặng nề trong mắt đối phương. Bọn họ không ngờ Tề Nhan được Thánh Thượng ưu ái như vậy, mà bọn họ cũng không thể không một lần nữa suy tính: Đoạt đích tiến hành đến bước này, có nên báo cáo với chủ thượng kéo Tề Nhan về phía mình hay không?
Các lều trại bên dưới đều đã thắp đèn, chỉ có một gian tối om đặc biệt bắt mắt.
Thoáng chốc, Tề Nhan nghĩ đến mình trước kia, nàng đã từng dùng cách này để được chủ khảo năm đó Hình Kinh Phú chú ý.
Tề Nhan sai người bưng hai viên dạ minh châu đi đến túp lều nọ, thoáng nhìn thấy một hình bóng thon gầy ngồi ở trong bóng đêm. Ánh sáng của dạ minh châu dần rọi lên túp lều, đến khi thấy rõ người bên trong, Tề Nhan không khỏi giật mình.
Mặt khiết như ngọc, mắt sáng như sao, hàng lông mi đen nhánh dài đến tận thái dương. Không những vậy, người nọ còn có một đôi mắt đào nhìn mà sinh tình, cái mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng. Quả là một thiếu niên lang xinh đẹp.
Rất nhanh Tề Nhan đã bình tĩnh lại. Nàng không có kinh ngạc vì vẻ đẹp của thiếu niên mà lại bất ngờ vì dung mạo của thiếu niên này quá mức tinh xảo, khiến nàng cơ hồ cho rằng đối phương là nữ tử.
Thiếu niên đứng lên, cung kính chắp tay với Tề Nhan: "Học sinh tham kiến lão sư." Giọng nói cũng trong trẻo dễ nghe, khó phân biệt là nam hay nữ.
Tề Nhan liếc nhìn chỗ nhô trên cổ đối phương, lại nhìn xương cổ tay, xác định đối phương chắc chắn là nam tử.
Tề Nhan tiến về phía trước, cầm lấy bài thi, liếc nhìn quê quán và họ tên của đối phương: Tô Châu, Liễu Dư An.