Chương 12: Tặng tự vô tâm gieo nhân quả
Cảnh này vừa lúc được quan chủ khảo trông thấy. Hắn vốn dĩ nhìn Công Dương Hòe tới từ kinh thành, nhưng tiểu hào của hai người bọn họ kề bên nhau, Tề Nhan cứ như vậy lọt vào tầm mắt hắn. Mà những hành động lúc sau của Tề Nhan thành công khiến giám khảo chuyển sang chú ý nàng.
Lúc này đây, quan chủ khảo ra đề cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Đinh Nghi hắn còn có thể bằng một thân ngạo cốt chống lại, nhưng thái uý đại nhân tự mình lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể khom lưng.
Chỉ hận Đinh Phụng Sơn này võ quan không làm, một mực muốn theo văn!
Quả nhiên, các thí sinh cầm được đề thi thì đều có biểu tình khác nhau, có người mừng rỡ như điên, có người nghi hoặc khó hiểu, ngay cả Công Dương Hòe tới từ kinh thành đều mang vẻ mặt khác thường.
Chỉ có mình Tề Nhan bình tĩnh nhìn chằm chằm bài thi trong chốc lát, sau đó lập tức suy tư.
Quan chủ khảo không khỏi thở dài: Đề thi đơn giản như thế sợ là trẻ con vừa mới học vỡ lòng đều có thể đáp được, ngay khi hắn chuẩn bị dời mắt, Tề Nhan lại động bút.
Quan chủ khảo thấy nàng hạ bút như bay, biểu tình lại cực kỳ trầm ổn, ngay cả hắn cũng đoán không ra tâm tư của nàng.
Càng làm hắn kinh ngạc chính là: Vị thiếu niên mười bốn tuổi này vậy mà có thể chấp bút không có chút luống cuống nào, làm một mạch lưu loát ba đề thi!
Quan chủ khảo Cao Hành là viện trưởng quan học ở Duẫn Châu, hơn ba mươi năm qua hắn cũng từng dạy dỗ ba vị Trạng Nguyên, học sinh trải rộng khắp thiên hạ, tự đánh giá qua vô số người nhưng lại chưa từng gặp được một thiếu niên như Tề Nhan.
Luận đề không giống viết chính tả, ngay cả bản thân hắn cũng không thể làm ba bài văn liên tiếp mà không dừng bút lấy một lần! Thiếu niên này nếu không phải viết loạn một hơi thì chính là có tự tin tuyệt đối!
Cao Hành không khỏi tò mò, vì thế đứng dậy đi xuống đài cao. Hắn là người có nhiều kinh nghiệm, cũng không có trực tiếp tới chỗ Tề Nhan mà là tới một tiểu hào ở phía xa trước, sau đó tuần tra từng cái một. Đến khi Cao Hành tới gần, Tề Nhan đã thu dọn xong đồ vật, chờ đợi tiếng chiêng thu bài.
"Sớm như vậy đã thu dọn đồ vật, ngươi đã viết xong rồi sao?"
Tề Nhan đứng dậy hành lễ: "Học sinh đã viết xong."
"Ồ" Cao Hành đẩy thanh gỗ hình vuông đè giấy ra rồi nhấc tờ giấy lên, vừa nhìn thấy bài thi của Tề Nhan hắn không nhịn được liền khen: "Chữ đẹp!"
Tề Nhan cúi đầu không nói, Cao Hành cầm bài thi, nhìn lướt qua tiểu hào hai bên cạnh: "Chớ có phân tâm!" Các thí sinh đồng loạt cúi đầu, Cao Hành đưa mắt nhìn bài thi, càng xem càng kinh hãi.
Hắn ngẩng đầu quan sát Tề Nhan vài lần, nếu không phải tận mắt trông thấy thiếu niên này chăm chú viết xong, hắn quả thực không thể tin được đây là bút tích từ tay một thiếu niên mười bốn tuổi!
Muốn viết chữ đẹp không phải chỉ dựa vào khổ luyện là có thể thành, người đó còn phải có thiên phú cùng tâm tính siêu việt! Tạm thời không nói đến chữ, nội dung bài thi của Tề Nhan càng không thể bắt bẻ!
Đặc biệt là đề thứ ba sách luận, tuy nhìn tổng thể còn kém một chút điêu luyện, tìm từ cũng có vẻ câu nệ, nhưng người này có thể uyển chuyển đưa ra lo âu trong độ dài giới hạn của bài văn, đúng là khó được.
Một bài văn như vậy lại phối hợp với nét chữ đẹp, có lẽ còn chưa đến mức vượt qua kỳ thi hội, nhưng nếu ở kỳ thi hương thì tuyệt đối là ở mức trung đẳng. Càng đáng quý chính là hắn viết liền mạch lưu loát, nếu như lại cho hắn thêm một chút thời gian, không biết hắn sẽ viết được thêm những gì.
Cao Hành cảm khái vạn ngàn, hắn buông xuống bài thi: Người này nếu như lại rèn luyện thêm ba bốn năm thì rất có khả năng giành được đầu bảng.
Nhưng lúc này hắn cũng không tỏ vẻ nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: "Viết xong thì ngồi im chờ đi, chớ có ảnh hưởng người khác."
Tề Nhan lại thi lễ: "Vâng."
Chiều hôm buông xuống, giám khảo gõ vang tiếng chiêng.
Nhờ phúc của Đinh Phụng Sơn, các thí sinh tham gia kỳ thi ai ai cũng đều vui mừng.
Vừa ra khỏi sân thi, Tề Nhan đã bị người từ phía sau chụp lại, quay đầu quả nhiên là Công Dương Hòe.
"Bạch Thạch huynh, ngươi thi có được không?"
Công Dương Hòe bĩu môi, kéo Tề Nhan đi được một khoảng, bất mãn nói: "Quan học ở Duẫn châu phủ chỉ có trình độ như vậy sao? Ba cái đề vô dụng này e rằng hài đồng vừa học vỡ lòng đều có thể đáp được."
Tề Nhan cười cười, vẫn là câu nói lúc nãy: "Tại hạ mới tới Duẫn Châu, cũng không biết rõ."
"Ta nghe nói Túy Bạch lâu ở Duẫn Châu thành không tồi, Tề huynh có nguyện đi cùng ta không?"
Tề Nhan vui vẻ nhận lời, lại nói thêm một câu: "Đệ lúc nhỏ từng mắc bệnh hiểm nghèo, vì thế không thể chạm vào rượu, mong rằng Bạch Thạch huynh chớ trách."
Công Dương Hòe hào phóng nói: "Quân tử không lấy rượu thịt kết hữu, đi thôi."
Hai người đi vào Túy Bạch lâu, được điếm tiểu nhị dẫn lên lầu hai, vị trí sát với cửa sổ. Công Dương Hòe chọn vài món đặc sắc rồi dùng tay làm dấu mời, Tề Nhan thì chọn hai món ăn chay.
Hắn gọi một bình Trúc Diệp Thanh, lại thay Tề Nhan chọn một bình Quân Sơn Ngân Diệp, hai người bọn họ ngươi một lời ta một câu mà tán gẫu.
Công Dương Hòe thấy Tề Nhan nói năng bất phàm lại khiêm tốn có lễ thì rất là vui mừng, chủ động báo sinh thần của mình, thì ra hai người đều sinh cùng năm.
Công Dương Hòe nói: "Nếu ngươi và ta cùng tuổi thì sau này gọi thẳng tự là được, lược bỏ "huynh" đi."
Tề Nhan gật gật đầu, Công Dương Hòe tò mò hỏi: "Ngươi đã có tâm nhập sĩ, trước khi ra cửa sao lệnh tôn lại không ban tự?" Ở Vị Quốc, bạn bè đồng trang lứa gọi tên tự của đối phương để biểu hiện sự tôn trọng, chỉ có trưởng bối mới có thể gọi thẳng kỳ danh của vãn bối. Thông thường vì để tiện hành tẩu, học sinh khoa khảo trước khi ra cửa sẽ được phụ thân hoặc trưởng bối trong tộc ban tự, bá tánh bình thường trễ nhất là đến hai mươi tuổi cũng muốn lấy tự.
Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Thật không dám giấu giếm, song thân nhà ta đều chết trên đường chạy nạn, tông thân cùng tộc cũng đều mất liên lạc."
Công Dương Hòe nhớ tới nguyên quán của Tề Nhan, hỏi: "Chính là năm đầu Cảnh Gia...ôn dịch lần đó sao?"
Tề Nhan gật đầu, còn nói thêm: "Cao đường không còn, ta cũng chưa tới hai mươi nên không dám tự tiện lấy tự, nhưng trước kia ta cũng từng có nhũ danh có thể dùng để thay thế tự, chỉ là nó có chút thô tục."
Công Dương Hòe tò mò hỏi: "Là cái gì?"
"Thiết Trụ." Đây cũng không phải là nhũ danh của Khất Nhan A Cổ Lạp mà là bản tôn của Tề Nhan. "Bạch Thạch nếu không chê, cũng có thể gọi ta là Thiết Trụ."
Công Dương Hòe thoải mái cười, cũng không hề có ý coi khinh, Tề Nhan mỉm cười, quan hệ giữa hai người vô hình trung được kéo gần không ít.
Công Dương Hòe chân thành nói: "Thiết Trụ ngươi lòng dạ rộng rãi lại có thực tài, ta tin rất nhanh ngươi sẽ nổi bật hơn người. Nếu như đạt thành tích tốt vào kỳ thi hương và thi hội, tất nhiên sẽ có đại nhân nguyện ý vì ngươi lấy tự. Có phần tình nghĩa này, ngày sau sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, trước đó ta liền cả gan gọi ngươi là Thiết Trụ một khoảng thời gian vậy."
"Được."
Công Dương Hòe từ nhỏ đã sống ở kinh thành, vì thế rất hứng thú với những giai thoại ở nông thôn. Cũng may Tề Nhan đã làm xong bài tập, Công Dương Hòe nghe say sưa, lại nói cho Tề Nhan nghe rất nhiều về phong thổ trong kinh.
Hai người trời nam đất bắc hàn huyên một hồi, một bàn đồ ăn cũng không động được mấy đũa.
Sau một hồi trò chuyện, chủ đề liền quay về việc khoa khảo, Công Dương Hòe hỏi: "Thiết Trụ, năm nay ngươi chọn tham gia kỳ thi đồng sinh, chính là nghe được tiếng gió gì sao?"
Tề Nhan lắc đầu, Công Dương Hòe tiến lại gần rồi đè thấp giọng nói: "Ta nghe người khác nói, rất có khả năng Thánh Thượng sẽ mở ân khoa."
Tề Nhan nhướng mày, từ khi rời khỏi Vô Danh cốc, tình báo của nàng cũng bị chặt đứt. Công Dương Hòe tiếp tục nói: "Mấy ngày trước đây, đích công chúa duy nhất của Hoàng Thượng vừa tròn mười tuổi, Hoàng Thượng không chỉ ban phong hào mà còn xây một tòa phủ đệ ở ngoài cung cho Trăn Trăn công chúa, thậm chí quy cách sánh ngang với phủ đệ của thân vương. Hoàng Thượng của chúng ta rất cần người tài, không ít người đều đoán Hoàng Thượng mượn cơ hội này mở ân khoa."
Tề Nhan hơi suy tư, đáp: "Ta thấy chưa chắc."
"Sao lại nói thế?"
"Năm đầu Cảnh Gia đã mở ân khoa một lần, năm Cảnh Gia thứ hai vừa phong thiện lại bố trí ân khoa, hiện giờ chưa đến ba năm, hơn nữa hai năm rưỡi sau chính là năm đại khảo."
Vẻ mặt của Công Dương Hòe trở nên suy sụp: "Nếu như không mở ân khoa, qua chút thời gian ta liền phải về nhà."
"Bạch Thạch cần phải tham gia đại khảo lần sau sao?"
"Đương nhiên! Ngươi thì sao?"
"Ta cũng vậy."
Công Dương Hòe vỗ vào bàn: "Lấy tài học của Thiết Trụ nhất định có thể tiến vào kỳ thi mùa xuân, đến lúc ngươi tới kinh thành, ta sẽ chiêu đãi ngươi."
Sau khi rượu đủ cơm no, Công Dương Hòe chà xát tay, vô cùng chờ mong nhìn Tề Nhan, người sau hỏi: "Bạch Thạch có chuyện gì muốn nói sao?"
Công Dương Hòe mỉm cười: "Lúc nãy ta nghe quan chủ khảo khen chữ ngươi viết rất đẹp, ngươi có thể dung ta giám định và thưởng thức một phen hay không?"
"Quan chủ khảo quá khen." Tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn mở hòm xiểng ra, lấy văn phòng tứ bảo đặt lên bàn. Sau khi mài xong mực, nàng vén cổ tay áo lên, nói với Công Dương Hòe: "Mấy ngày trước du ngoạn ta có nghe được một tản khúc, bêu xấu rồi."
Tề Nhan đề bút: Ti ti dương liễu ti ti vũ, xuân tại minh mông xử. Lâu nhi thắc tiểu bất tàng sầu, kỷ độ hòa vân phi khứ mịch quy chu. Thiên liên khách tử hương quan viễn, tá dữ hoa khiển sầu. Hải đường hồng cận lục lan kiền, tài quyển chu liêm khước hựu vãn phong hàn. [1]
[1] Trích "Ngu mỹ nhân kỳ 2" – Tưởng Tiệp
Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn:
Lun phun mưa nhỏ lun phun liễu
Mờ mịt xuân tìm nẻo
Lâu con quá hẹp chứa sao sầu
Mấy độ cùng mây
Bay khắp kiếm quy châu
Trời thương du khách quan san viễn
Cho mượn hoa tiêu khiển
Lục lan can cạnh hải đường bông
Vừa cuộc rèm châu
Lại bị gió chiều đông
Tề Nhan mới vừa viết xong chữ cuối cùng, Công Dương Hòe liền nắm lấy cánh tay nàng rồi rút tờ giấy ra, thật cẩn thận đặt ở trước mắt, kích động nói: "Chữ đẹp, chữ đẹp! Này...thật sự là bút lạc kinh phong vũ, tự tự chứa càn khôn, khó trách quan chủ khảo sẽ thất thố."
Tề Nhan được người đeo mặt nạ tay cầm tay dạy viết chữ, trước kia khi còn ở Vô Danh cốc nàng cũng chưa bao giờ được ai khen, hiện giờ trong một ngày đã có hai người đều nói chữ của nàng đẹp, làm cho nàng có chút bất ngờ.
"Nếu Bạch Thạch thích thì ta sẽ tặng cho ngươi."
Ánh mắt của Công Dương Hòe sáng ngời: "Thật sự?"
"Tất nhiên."
"Không biết Thiết Trụ có ấn giám hay không?"
"Ta vừa mới rời khỏi gia môn, còn chưa kịp chuẩn bị."
"Đáng tiếc... chẳng biết sư phụ của Thiết Trụ là ai?"
"Năm đó ta được cao nhân cứu, tiên sư chính là một vị lão giả ẩn cư ở rừng núi, năm trước đã đi về cõi tiên. Ta vốn định giữ đạo hiếu ba năm, nhưng trước khi lâm chung, lão nhân gia hắn dặn dò chỉ cần tẫn hiếu một năm thì hãy ra ngoài nhập sĩ."
Công Dương Hòe kéo ngọc bội bên hông xuống: "Ngọc bội này là gia huynh tặng cho ta làm quà sinh thần, mong Thiết Trụ không cần ghét bỏ, ngày sau ngươi đến kinh thành cũng có thể tạm thời làm tín vật."
Tề Nhan dùng hai tay nhận lấy, Công Dương Hòe lại từ cái túi trên lưng lấy ra một cây quạt trắng, cười nói: "Nhân lúc mực chưa khô, Thiết Trụ lại viết cho ta một mặt quạt đi!"
Tề Nhan sao chép tản khúc lên mặt quạt, Công Dương Hòe vui vẻ nhận lấy. Lúc này, lầu bên dưới vang lên tiếng huyên náo, Đinh Phụng Sơn giống như người không xương nằm liệt ở trên kiệu, đi đến Túy Bạch lâu.
Công Dương Hòe phỉ nhổ: "Thật là đen đủi."
"Lấy tính tình của hắn nhất định sẽ chọn chỗ sát cửa sổ, không bằng hôm nay rời đi trước vậy."
Công Dương Hòe cả giận, nói: "Sợ hắn làm chi?"
"Tuy ta mới đến nhưng cũng nghe nói Đinh phủ cắm rễ sâu ở Duẫn Châu, ngươi ta hà tất chọc cho không vui. Hơn nữa, sắc trời không còn sớm, Bạch Thạch hãy nghe ta một lời."
Hai người lúc này mới đứng dậy xuống lầu, không ngoài những gì Tề Nhan sở liệu, Đinh Phụng Sơn vừa đến đã ồn ào bao hết lầu hai, bảo tiểu nhị thanh lý.
Tề Nhan và Công Dương Hòe lưu luyến chia tay, bọn họ từng người rời đi. Đi được mấy chục bước, nụ cười trên mặt Tề Nhan dần dần biến mất, con ngươi màu hổ phách âm trầm, dường như muốn chảy ra nước.
Lúc nãy Công Dương Hòe đã hỏi vài lần nhưng nàng đều không có nói thẳng rằng đề thi lần này có dính líu tới Đinh Phụng Sơn. Thế nhưng nàng lại âm thầm dẫn đường, tin tưởng lấy tâm trí của Công Dương Hòe, hắn rất nhanh sẽ suy nghĩ cẩn thận. Người này tính cách ngay thẳng thoải mái, về đến nhà chắc chắn sẽ nói với phụ thân Công Dương Trung.
Như vậy đã đủ rồi.