Kính Vị Tình Thương

Chương 110: Vận mệnh định sẵn, trời định sẵn




Chương 110: Vận mệnh định sẵn, trời định sẵn

Giữa hè, mặt trời lơ lửng giữa không trung, tỏa ra hơi nóng như muốn thiêu đốt người khác.

Mấy tán cây xanh um tươi tốt trong Ngự hoa viên cũng không chịu nổi, hơi nóng vô hình bốc lên từ mặt đất, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên vặn vẹo.

Tiếng ve sầu chói tai vừa ồn ào vừa khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, phảng phất như nó đang cất lên khúc hát cuối cùng của mùa hè.

Vầng tráng bóng loáng của Nam Cung Xu Nữ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng nàng vẫn mặc một bộ cung trang rất long trọng để đi tới Ngự hoa viên. Phía sau nàng còn có bốn cung tì đi theo.

Đi qua Ngự Hoa Viên thì sẽ đến Phượng Tảo cung, cũng chính là Vị Ương cung mà Trăn Trăn công chúa đang ở tạm.

Từ sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ dọn về hoàng cung, tỷ muội hai người đã có mấy ngày không gặp nhau, vì thế Nam Cung Xu Nữ có chút nhớ muội muội.


Gần đây, Nam Cung Xu Nữ nghe nói: Ngự tiền thị vệ Lục Trọng Hành xây một tòa tư trạch bên ngoài phò mã phủ, nuôi dưỡng mấy vị thê thiếp ở trong đó.

Nam Cung Xu Nữ vừa trút được gánh nặng vừa rất lo lắng: Nàng là thứ nữ không được sủng ái, nếu chuyện này đều đã truyền tới tai nàng thì hẳn là phụ hoàng cũng sẽ biết được.

Nàng muốn thảo luận với Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng muốn nhờ muội muội suy nghĩ giúp: Vào ngày "chuyện bại lộ", nàng nên bày ra dáng vẻ thế nào? Hoặc là làm sao để chuyện này không hề dính líu đến nàng?

Nam Cung Xu Nữ đắm chìm trong dòng suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện có một người đang đứng trước mặt mình. Một cung tì cất giọng, giúp nàng thoát khỏi những suy nghĩ ấy: "Tham kiến Quý phi nương nương."

Nam Cung Xu Nữ dừng lại, người đứng cách nàng hơn năm bước chân chính là vị Quý phi mới được thăng phân vị, cũng nghiễm nhiên là người cao quý nhất hậu cung – Nhã Quý phi.


Khác với dáng vẻ trang trọng của Nam Cung Xu Nữ, Cát Nhã ăn mặc rất đơn giản. Nàng mặc một bộ đoản đả màu trắng của người thảo nguyên, cổ áo lỏng lẻo, toát ra vẻ nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sức sống.

Ánh mắt Nam Cung Xu Nữ toát ra chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng đã thoải mái trở lại: "Tham kiến Quý phi nương nương."

Cát Nhã vừa cười vừa đi tới, tự nhiên nắm lấy tay Nam Cung Xu Nữ: "Thật trùng hợp."

Nam Cung Xu Nữ gật đầu, Cát Nhã quay đầu nhìn thoáng qua: "Ta và Chước Hoa công chúa đi dạo một chút, không cần hầu hạ."

Cung tì nghe lời lui xuống, bọn họ đã thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, cho nên không ai cảm thấy kỳ quái cả.

Quan hệ giữa Quý phi nương nương và Chước Hoa điện hạ rất tốt, ngay cả các cung nhân nội đình đều biết chuyện này.

Cát Nhã kéo Nam Cung Xu Nữ đi về hướng cung điện của mình, vừa đi vừa hỏi: "Trời nóng như vậy, sao ngươi còn tiến cung?"


Nam Cung Xu Nữ: "Mấy ngày nay chưa từng gặp tiểu muội, cho nên ta định đi thăm nàng. Nếu nương nương không có việc gì thì có thể để ta rời đi được không?"

Cát Nhã ngẩng đầu nhìn Nam Cung Xu Nữ, cười như không cười và nói: "Ngươi tới không đúng lúc, Trăn Trăn công chúa không ở đây đâu."

Nam Cung Xu Nữ nhíu mày, Cát Nhã dùng sức kéo nàng tiếp tục tiến về phía trước: "Ngươi tới cung của ta đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

---

Cát Nhã không có nói dối, lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự không có ở trong Vị Ương cung. Giữa hè nóng bức, toàn bộ hoàng cung chỉ có một nơi là mát mẻ.

Bên trong thư phòng của thiên điện Cam Tuyền cung, từng giá sách được bày ra rất chỉnh tề, bên cạnh còn đặt thêm mấy cái vạc lớn bằng đồng. Mỗi một cái vạc bốc lên hơi nước lạnh lẽo, thỉnh thoảng chúng sẽ tụ lại và chảy xuống cái khay được đặt bên dưới.
Một khối băng lớn được bỏ vào trong vạc, đỉnh của vạc thì đang thắp hương Long Tiên.

Phóng mắt khắp hoàng cung, cũng chỉ có một mình Nam Cung Nhượng mới có thể nhận được đãi ngộ như vậy.

Nhưng mà Nam Cung Nhượng không có ở thư phòng, ngồi sau ngự án được trải tơ lụa minh hoàng chính là Nam Cung Tĩnh Nữ trong bộ cung trang màu đỏ.

Nàng đang tập trung viết gì đó, tay áo rộng được kéo lên một chút, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen.

Nàng thỉnh thoảng dừng tay, nhíu mày suy tư một chút thì lại tiếp tục hạ bút.

Đã hơn nửa năm kể từ khi hoàng Tam tử Nam Cung Vọng rời kinh cứu tế. Nam Cung Tĩnh Nữ bày một chồng tấu chương lên bàn, mà trước mặt nàng còn đặt một phong tấu chương, xem ngày tháng được ghi trên đó thì hẳn là rất mới.

Tấu chương ấy đã được phê đỏ mấy chục chữ, và nó vẫn đang tiếp tục tăng lên.
---

Ngự tiền thị vệ vội vã rời đi, trong tay bọn họ còn có một cái khay, trên khay là tấu chương mà các vị đại nhân lâm triều trình lên trong hôm nay. Ngũ hoàng tử đã phê duyệt mấy tấu chương quan trọng, mệnh bọn họ đưa lên cho thiên tử.

Đi đến Ngự hoa viên, Lục Trọng Hành đột nhiên trừng mắt. Hắn thấy được một hình bóng quen thuộc...không, thật ra là hai người.

Khi hắn lặng lẽ đi vòng ra sau, hắn chợt thấy được một người đang đứng khuất sau hòn non bộ.

Quý phi Cát Nhã mặc một bộ đoản đả, hai tay chống lên hòn non bộ. Người còn lại thì dựa vào hòn non bộ, dường như đang bị Quý phi nương nương "giam cầm".

Nửa góc áo của người nọ có màu hồng tím, là kiểu cung trang của nữ tử...

Bởi vì cùng đến từ thảo nguyên như Tề Nhan, cho nên ngũ quan của Cát Nhã nhạy bén hơn hẳn người thường.
Lục Trọng Hành vừa bước tới gần các nàng thì Cát Nhã đã lập tức nhận ra, nhưng nàng vẫn vờ như không có việc gì, luôn cười như không cười rồi nhìn Nam Cung Xu Nữ. Ánh mắt giận dữ của đối phương thật sự rất thú vị.

Nam Cung Xu Nữ vừa định nói gì đó thì đã bị Cát Nhã che miệng. Cát Nhã dán tới bên tai nàng, thấp giọng nói: "Đứng yên ở đây. Có người tới!"

Nam Cung Xu Nữ vô cùng hoảng hốt, nhưng Cát Nhã thì vẫn cứ bình tĩnh. Cát Nhã kéo Nam Cung Xu Nữ, để Nam Cung Xu Nữ hoàn toàn ẩn mình sau hòn non bộ.

Cát Nhã lạnh giọng quát: "Người nào!?"

Cái khay trong tay Lục Trọng Hành rơi xuống, phát ra một tiếng "ầm". Hắn còn chưa kịp nhặt thì Cát Nhã đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là Ngự tiền thị vệ Lục đại nhân." Cát Nhã cố ý nói ra chức quan của Lục Trọng Hành, Nam Cung Xu Nữ trốn ở sau hòn non bộ thì không dám thở mạnh.
Lục Trọng Hành cuống quít nằm rạp trên mặt đất, cung kính thỉnh an: "Thần Lục Trọng Hành, tham kiến Quý phi nương nương."

Cát Nhã cười lạnh một tiếng: "Nếu như ta nhớ không nhầm thì ngoại thần không được phép bước vào Ngự hoa viên."

Lục Trọng Hành cười nói: "Nương nương có điều không biết, các triều thần mới dâng tấu chương về việc cứu tế, Ngũ điện hạ xem qua thì lập tức mời bệ hạ phê duyệt. Sau khi bệ hạ phê đỏ thì phải trả về trong hôm nay... Cho nên thần cả gan đi đường tắt."

Cát Nhã nhìn kỹ lại, cũng không phải là chỉ có vài phong tấu chương thôi sao? Một tấu chương trong số đó đã bị mở ra, trên đó được viết kín cả mặt, còn có để lại ý kiến trả lời của Trung thư lệnh và Nam Cung Đạt, người viết tấu chương là Thị lang Công bộ Tề Nhan.

Cát Nhã cúi người nhặt tấu chương giúp Lục Trọng Hành, thậm chí nàng còn thoải mái nhìn tấu chương ngay trước mặt hắn. Sau khi đọc xong, nàng mới đưa lại: "Thân là Ngự tiền thị vệ mà dám nhìn lén tấu chương, còn để phi tử hậu cung cũng nhìn thấy. Ngươi nói xem, ngươi có tội gì?"
Lục Trọng Hành có chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào đổi trắng thay đen như vậy, nhưng hắn vẫn quỳ một gối xuống: "Xin Quý phi nương nương giơ cao đánh khẽ!"

Cát Nhã ngồi xổm xuống trước mặt Lục Trọng Hành. Tuy nàng vẫn cười rạng rỡ nhưng nàng lại hung tàn giũ hết tất cả tấu chương ra, giơ lên trước mặt Lục Trọng Hành.

Lục Trọng Hành cuống quít dời mắt, Cát Nhã bình tĩnh nói: "Ôi trời, không cẩn thận nhìn thấy một tấu chương thì còn có thể là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nhìn nhiều như vậy...ngươi phải làm sao bây giờ?"

Lục Trọng Hành đổ mồ hôi lạnh: "Nương nương muốn như thế nào?"

Bàn tay xinh đẹp của Cát Nhã buông lỏng tấu chương ra, để chúng lại rơi xuống đất. Nàng phủi tay, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thoải mái cười: "Không có gì, xin Lục đại nhân cứ tự nhiên."
Lục Trọng Hành cúi đầu, cẩn thận gấp lại những tấu chương bị rơi. Hắn phân loại rồi đặt lên khay, sau đó bưng khay đi mà không thèm quay đầu lại.

Cát Nhã: "Xuất hiện đi, hắn đi rồi."

Lúc này Nam Cung Xu Nữ mới đi ra khỏi hòn non bộ. Nàng run run, phủi phẳng quần áo nhăm nhúm trên người.

Cát Nhã: "Ta giúp ngươi chặn tên phò mã nhạt nhẽo kia lại. Như vậy, có phải là ngươi nợ ta một ân tình hay không?"

Ánh mắt Nam Cung Xu Nữ có chút bất mãn, nàng nhíu mày: "Nếu không nhờ Quý phi nương nương...bản cung cũng không cần phải trốn hắn."

Cát Nhã: "Không phải người Vị Quốc các ngươi có câu nói 'thanh giả tự thanh' sao? Ta chưa có làm gì ngươi thì cớ sao ta phải chặn hắn lại?"

Nam Cung Xu Nữ: "Ngươi và ta đều là nữ tử, dù Lục đại nhân có thấy thì như thế nào? Bản cung chỉ vô tình đụng phải phượng nghi của Quý phi nương nương mà thôi."
Cát Nhã đột nhiên cười thành tiếng, Nam Cung Xu Nữ nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, chờ nàng cười xong thì mới hỏi: "Nương nương cười cái gì?"

Cát Nhã lại lần nữa tự nhiên ôm lấy cánh tay Nam Cung Xu Nữ, dán ở bên tai nàng và nói: "Uổng công ngươi còn tự xưng là mình đã đọc rất nhiều sách. Có một số việc, ngay cả nữ tử dị tộc như ta còn biết, đường đường là Chước Hoa công chúa mà lại không biết à? Sao ngươi biết hai nữ tử không thể có cái gì? Ngươi thử qua chưa?"

---

Tháng chín, năm Cảnh Gia thứ mười

Phương nam đã bắt đầu vào mùa mưa, mà phương bắc cũng sắp nghênh đón những cơn mưa xối xả.

Thợ thi công và lao dịch Nam Cung Vọng thuê tại địa phương đều rất bận rộn. Cuối cùng, trước khi trời đổ mưa to, bọn họ cũng đã tu sửa xong đường sông bị hư vào năm trước.
Tất cả những gì họ cần làm bây giờ là đợi thêm mười ngày nửa tháng, chờ cơn mưa đầu mùa giáng xuống để kiểm tra đường sông và hệ thống thoát nước ở khắp nơi. Sau khi kiểm tra, bọn họ còn phải điều chỉnh, sau đó thì mới có thể hồi kinh.

Hơn nửa năm nay, Nam Cung Vọng "thu hoạch" khá dồi dào, hắn thành công như vậy ít nhiều gì cũng nhờ có tâm phúc Tề Nhan. Vì Tề Nhan là chủ sự quản lý Công bộ, hắn mới có thể yên tâm du tẩu các châu phủ, gặp mặt những người hắn muốn mượn sức.

Nam Cung Vọng càng ngày càng hài lòng về Tề Nhan. Tề Nhan chẳng những thông minh tuyệt đỉnh mà còn có thể khống chế được lòng người. Hơn nữa, nếu xét về năng lực, có thể nói Tề Nhan là nhân tài kiệt xuất. Hiện giờ, toàn bộ thợ thi công và quan viên, không ai là không nể phục Tề Nhan!
Quả nhiên đúng như những gì Tề Nhan dự đoán, lần thứ ba hắn đòi tiền triều đình, Nam Cung Đạt chỉ sai người chuyển cho hắn một ít vật tư. Vì thế Nam Cung Vọng liền thoải mái mở tiệc thiết đãi nha môn, Tiết độ sứ và thủ tướng trú quân các châu phủ, mời bọn họ có tiền xuất tiền, có lực xuất lực...

Hắn vừa được quân binh địa phương ủng hộ, vừa tiết kiệm tiền thuê thợ thi công, vừa cứu tế gọn gàng nhanh chóng.

Điều khiến Nam Cung Vọng vừa lòng nhất chính là, lần này Tề Nhan biểu hiện vô cùng thức thời. Sau khi nảy ra ý tưởng, nàng luôn yên lặng đứng sau Nam Cung Vọng, dốc hết toàn lực để ủng hộ hắn, không hề tham gia bất cứ yến hội nào.

Điều này làm cho Nam Cung Vọng rất yên tâm. Rốt cuộc thì có ai nguyện ý để phụ tá nắm lấy sơ hở của mình đâu?
Hơn nửa năm bận rộn, cả người Tề Nhan đều đen hơn trước.

Nửa năm trước, nàng vẫn là "hai nguyên một hoa", là phò mã của Trăn Trăn công chúa, là công tử ôn nhuận như ngọc trên đường ruộng.

Nhưng hiện giờ nàng đã trở thành người quyết định mọi chuyện liên quan đến việc cứu tế. Trời còn chưa sáng thì nàng đã xuất hiện ở công trường, một ngày ba bữa đều dùng chung với thợ thi công, mỗi một bản vẽ của Công bộ đều phải thông qua sự phê duyệt của nàng.

Đội ngũ chờ thêm mười lăm ngày nữa, một tiếng sấm rền vang lên, Vị Quốc cũng đã đón cơn mưa thu đầu tiên.

Thiên hòa địa lợi, mưa to suốt một ngày một đêm khiến nước sông dâng lên, đây đúng là thời điểm thích hợp để kiểm tra đê điều.

Khi hết mưa, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng và bước ra đường. Tường thành vẫn kiên cố, cũng không có bao nhiêu nước đọng lại trên con đường mà bọn họ đã lát đá. Các thợ thi công mang tâm tình kích động đi đến thành hào. Tuy mực nước ở sông tăng hơn một thước, nhưng cũng không có dấu hiệu tràn ra.
Ai đó hô to một tiếng: "Chúng ta làm được rồi!"

Đám người cùng nhau hoan hô, ngay cả người bị cháy nắng như Tề Nhan cũng hiếm thấy mỉm cười.

Ai đó cầm một cái hộp gấm chạy đến trước mặt Tề Nhan rồi mở ra, bên trong là một chùm pháo trúc màu đỏ tươi đã được buộc lại.

Một người đưa nén hương đã chuẩn bị sẵn cho Tề Nhan: "Đại nhân, thành công rồi! Mau mời."

Một người thợ khác lấy pháo tới, buộc vào một cây gậy trúc rồi nâng lên trên cao. Tề Nhan mỉm cười và nhen lửa, các thợ thi công đều mỉm cười tự hào, bọn họ nâng gậy trúc qua thành. Một tiếng nổ lớn vang lên, giấy vụn màu đỏ tươi rơi xuống mặt sông giống như những cái thuyền nhỏ, dần trôi theo dòng nước.

Mấy ngày sau, tin vui từ khắp nơi truyền tới: Đê điều ở các quận gặp tai hoạ đều có thể chịu được mưa to!
Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy, công trình lớn như vậy có thể thành công ngay từ lần đầu tiên, không cần phải tu sửa gì cả!

Tên của Thị lang Công bộ Tề Nhan đã khắc sâu vào lòng mỗi người thợ ở đây...

Tâm tình của Nam Cung Vọng rất tốt, hắn tự bỏ tiền túi mua một trăm con heo và dê, mời đầu bếp và các phụ nhân ở địa phương tới dựng lò nướng thịt.

Có thể nói, quan viên cứu tế lần này đều gầy đi một vòng. Ăn rau dại suốt mấy tháng nay, bọn họ đã sớm không còn bao nhiêu mỡ.

Đặc biệt là Tề Nhan, quần áo của nàng đều đã lỏng lẻo...

Các châu phủ vui vẻ suốt ba ngày, Nam Cung Vọng lại leo lên cao đọc diễn văn, mệnh thợ thi công hắn thuê nhận tiền công rồi rời đi...

Ngày năm tháng mười năm Cảnh Gia thứ mười, đội ngũ cứu tế khởi hành về kinh.

Khi đội ngũ đi đến Tấn Châu, Nam Cung Vọng hạ lệnh vào hành cung để nghỉ ngơi ba ngày.
Ban đêm, Tề Nhan đi tới chính điện.

Tề Nhan: "Tham kiến điện hạ."

Nam Cung Vọng dùng hai tay đỡ lấy Tề Nhan, thân thiết kéo tay nàng, ấn nàng ngồi lên ghế: "Đại công thần của bản cung, mau ngồi đi!"

Tề Nhan mỉm cười, thản nhiên nhận lấy đãi ngộ của Nam Cung Vọng.

Nam Cung Vọng: "Đêm khuya mà muội phu còn tới chơi, ngươi có chuyện gì sao?"

Tề Nhan trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng đáp: "Thật sự thì cũng không phải là việc gì gấp, chỉ là đối với thần mà nói, việc này vô cùng quan trọng."

Nam Cung Vọng: "Ồ? Còn có chuyện như vậy sao? Muội phu cứ nói đi, bản cung nhất định sẽ dốc sức tương trợ."

Tề Nhan: "Điện hạ cũng biết, thần xuất thân Tấn Châu, nhiều năm nay chưa từng trở về tế tổ. Khi vừa tới đây thì thần đã muốn tế tổ, nhưng tình huống lúc đó tồi tệ như vậy... Lần này chúng ta thắng lợi trở về thần mới cả gan đề ra."
Diễn thì phải diễn đến cuối cùng, người Vị Quốc chú trọng nhất là nghĩa hiếu kính. Tề Nhan thân là học sinh Tấn Châu, nếu quay về Tấn Châu hai lần mà không tế bái phần mộ tổ tiên thì không những sẽ bị người lên án, mà thậm chí còn sẽ khiến cho hạng người mẫn cảm nào đó hoài nghi.

Mặc dù Khất Nhan A Cổ Lạp không hề biết mộ tổ của Tề Nhan ở đâu, nhưng nàng cũng đã từng nói bóng nói gió hỏi thăm, Tấn Châu Tề thị từng là tông tộc lớn nhất ở đây, cho nên mộ tổ cực kỳ dễ tìm.

Nam Cung Vọng lộ vẻ ngượng ngùng. Hắn vẫn luôn xưng bản thân là chiêu hiền đãi sĩ, Tề Nhan đi theo hắn đã lâu, còn lập được vô vàn công lao, vậy mà hắn lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Nam Cung Vọng: "Việc này nhất định phải làm! Muội phu ngươi hiện giờ áo gấm về làng, thậm chí còn là hoàng thân quốc thích, không những phải tế tổ mà còn phải làm lễ cho lớn! Nhất định phải chuẩn bị bò, dê, heo. Bản cung sẽ tự mình chủ trì cho ngươi."
Tề Nhan đứng dậy, nâng tay cung kính hành lễ: "Đa tạ điện hạ."

---

Bởi vì đợt ôn dịch vào năm đầu Cảnh Gia, cho nên nhân khẩu Tấn Châu Tề thị rất điêu tàn. Nam Cung Vọng còn phái người đến châu phủ lân cận, mời tất cả nam tử họ Tề đến đây để giữ thể diện cho Tề Nhan.

Ai cũng nghe đồn rằng Thị lang Công bộ Tề đại nhân, quan viên chính tam phẩm đương triều về tế tổ. Bọn họ biết, có thể tham gia thì sẽ khiến nhà mình nâng thân phận, cho nên tất cả người họ Tề đều vô cùng vui mừng.

Nam Cung Vọng mời chuyên gia đến tính ngày hoàng đạo: Vì thế hắn lệnh năm ngày sau sẽ tiếp tục đóng quân.

Nghe nói đại công thần Tề đại nhân muốn tế tổ, quan viên và thợ thi công đi theo đều không hề phản đối. Thậm chí có vài người còn xung phong đi theo tộc nhân Tề thị vào từ đường để mà tu sửa.
Vào ngày tế tổ, bầu trời vô cùng trong trẻo, Tề Nhan cởi đoản đả, đổi sang một bộ quan phủ màu đỏ của Thị lang Công bộ chính tam phẩm.

Đối với Tề Nhan mà nói, đây cũng chỉ là một tuồng kịch mà thôi. Nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện, làm nhiều năm sau mỗi khi nhớ lới, nàng đều sẽ cảm thấy may mắn, tim cũng không ngừng đập nhanh.

Nàng vô cùng cảm tạ trời xanh. Nếu như nàng không có tới tế tổ thì thật sự không biết nên làm sao để bù đắp nỗi đau này.

Trước khi tế tổ, có một chuyện đã xảy ra.

Sắc mặt của tộc nhân Tề thị rất cổ quái, bọn họ quỳ ở trước mặt Tề Nhan: "Tộc huynh, tiểu nhân có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Tề Nhan: "Đứng lên mà nói."

Người nọ cong eo đứng bên cạnh Tề Nhan, không dám nhìn thẳng dung nhan Tề Nhan, chỉ thấp giọng nói: "Bẩm đại nhân, cống phẩm tế tổ xảy ra vấn đề."
Tề Nhan: "Đừng vội, nói kĩ càng cho ta."

"Cũng thật là kỳ quái, cái khác thì không thiếu...nhưng lại thiếu một trong ba con vật quan trọng nhất để cúng tế. Con dê được nấu hồi hôm qua đã biến mất rồi."

Tề Nhan: "Biến mất? Nhà bếp nói như thế nào?"

"Đã phái người hỏi qua. Nhà bếp nói rằng tối hôm qua bọn họ đã cung phụng đến từ đường tổ tiên, còn mang cả trâu và heo nữa. Trái cây, cơm, trâu và heo đều còn, nhưng dê thì lại không thấy......"

Tề Nhan: "Phái người tìm chưa?"

"Xin đại nhân yên tâm, đã phái người đi tìm. Giờ lành đã đến, thiếu mất một con thì làm sao cho phải? Hiện giờ có gϊếŧ dê thì cũng không còn kịp nữa rồi..."

Tề Nhan cũng biết xử lí dê rất là mất thời gian. Nàng giương mắt nhìn sắc trời, thận trọng nói: "Còn có chút thời gian, lập tức gọi người gϊếŧ một con gà trống rồi đưa tới đi."
"Gà trống? Này...?"

Tề Nhan: "Là người Tấn Châu Tề thị, tuy ta là quan viên tam phẩm, nhưng rốt cuộc thì cũng không nằm trong hàng tam công [1]. Mặc dù có Tam điện hạ đặc biệt cho phép, nhưng tế heo, dê, trâu vẫn là có chút đi quá giới hạn, dê đột ngột biến mất có lẽ là ý của tổ tông..."

[1] Tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến, gồm: thái sư, thái phó, thái bảo

Vừa dứt lời, một người thị vệ mang đao chạy tới, quỳ một gối ở trước mặt Tề Nhan: "Báo!"

Tề Nhan: "Đứng dậy rồi nói."

Thị vệ: "Vâng, Tề đại nhân, chúng ta đã tìm thấy tế phẩm bị mất rồi..."

Tề Nhan thấy thị vệ muốn nói lại thôi thì hỏi: "Ngươi cứ nói đi, không sao."

Thị vệ: "Vâng, chúng ta tản ra khắp nơi, tìm được một cái miếu nhỏ cách thành Tấn Châu mười lăm dặm. Tế phẩm bị người khác trộm, hơn nữa...đã ăn luôn rồi. Xin đại nhân thứ tội!"
Tề Nhan quay đầu nói với tộc nhân Tề thị: "Ngươi làm theo lời ta nói đi."

"Vâng!"

Tề Nhan tiếp tục nói với tên thị vệ kia: "Là nạn dân gần đây sao?"

Sắc mặt thị vệ có chút cổ quái, hắn nhìn xung quanh rồi đi đến trước mặt Tề Nhan, thấp giọng nói: "Là nạn dân...nhưng mà..."

Thị vệ lại lần nữa thấp giọng: "Là một đám người dị tộc."

Tề Nhan vô cùng bất ngờ, nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh, hỏi: "Bọn họ đâu?"

Thị vệ: "Đã giam giữ chờ đại nhân định đoạt."

Tề Nhan: "Điện hạ thì sao?"

Thần sắc của thị vệ hơi khó coi: "Điện hạ còn chưa biết chuyện tế phẩm bị mất...xin đại nhân có thể..." Nam Cung Vọng vô cùng coi trọng Tề Nhan, nếu hắn biết chuyện tế phẩm bị mất thì không ít người sẽ bị hạch tội.

Tề Nhan hiểu rõ, an ủi: "Yên tâm đi, ta đã mệnh tộc nhân đi xử lý chuyện này, các ngươi không cần bẩm báo cho điện hạ. Mời quan sai đại ca bí mật giam giữ người ăn trộm tế phẩm trước. Chuyện này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, nhân khẩu Tấn Châu Tề thị ta điêu tàn, nếu như liên lụy đến người dị tộc thì sẽ bất lợi cho ta...cứ xem như ngươi giúp ta một việc vậy."
Thị vệ vỗ ngực bảo đảm: "Xin đại nhân yên tâm, xử lý chuyện này đều là huynh đệ nhà tiểu nhân, chúng ta có chừng mực, nhất định sẽ xử lí tốt chuyện này cho người."

---

Hai canh giờ sau, tế tổ kết thúc.

Yến hội được thiết đãi bên trong thành Tấn Châu. Bữa tiệc được tổ chức linh đình ngay trên đường. Sau mười mấy năm hoang vắng, hiếm khi thành Tấn Châu bừng bừng sức sống như hôm nay.

Bá tánh cả thành đều tới, thoải mái ăn tiệc do triều đình chi trả.

Có một ít người già ở Tấn Châu tránh được ôn dịch và thiên tai, bọn họ ôm thân thể tàn phế canh giữ cố thổ, rốt cuộc thì cũng chờ đến ngày mây tan trăng sáng, vì thế không ngừng khóc lóc trên bàn tiệc.

Tề Nhan đổi sang một bộ thường phục, được thị vệ dắt xuống thiên lao ở Tấn Châu.

Mười mấy người ăn mặc quần áo tả tơi cuộn tròn trong phòng giam, đầu tóc rối tung.
Tề Nhan đi tới trước nhà tù, liếc nhìn vào bên trong: "Chỉ nhiêu đây?"

Thị vệ: "Còn có phòng giam hai nữ tử, hai người kia hình như không phải là người dị tộc."

Tề Nhan: "Sao ngươi biết được?"

Thị vệ: "Có một bà lão che chở cho một cô nương rất dơ dáy. Bà lão kia nói tiếng Vị Quốc, bà ta nói mẫu tử các nàng chỉ gặp nạn, không có nhà nên mới đi theo đám người dị tộc kiếm cơm ăn mà thôi."

Tề Nhan: "Vậy sao ngươi kết luận đám người này là người dị tộc?"

Thị vệ: "Nói ra thì xin Tề đại nhân đừng giận. Để phân biệt người dị tộc, chúng ta chủ yếu là xem màu mắt. Tiểu nhân tuyệt đối không có ý mạo phạm...chỉ là, chỉ là đang trình bày sự thật."

Tề Nhan: "Không sao, nói cách khác, ánh mắt của bọn họ đều kỳ lạ sao?"

Thị vệ: "Không sai."

Tề Nhan gật đầu, nàng dời mắt: "Muốn xử lí đám người dị tộc này như thế nào thì tùy các ngươi. Dẫn ta đi gặp đôi mẫu tử chịu khổ kia đi."
Thị vệ: "Vâng, mời đại nhân qua bên này."

Địa lao tản ra một mùi mốc. Cách một khúc gỗ to bằng cánh tay, Tề Nhan đã thấy đôi mẫu tử chịu khổ đang ôm lấy nhau.

Thị vệ: "Tề đại nhân tới, còn không mau dập đầu thỉnh an."

Nghe vậy, bà lão kia lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi: "Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội."

Mà vị cô nương trẻ tuổi kia thì cuộn tròn trong góc, lẩm bẩm những lời kỳ quái...