Kinh Tủng Chi Thư

Chương 93




Lục Phi Trầm kéo theo Sở Dương Băng chạy như bay, chuẩn bị quay lại hội họp cùng Lilith và Giang Chi Nhu, nhưng hai người còn chưa chạy bao xa đã bất ngờ đụng phải một người —— Lương Hữu.

“Có thể phiền hai người một ít thời gian để nói chuyện không?” Lương Hữu từ trong một hẻm nhỏ đi ra, đứng trước mặt hai người Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, nói: “Giữa chúng ta không có gì để nói.”

“Đừng nghĩ như vậy.” Lương Hữu cười nói: “Tôi tiếp xúc nhiều với giám mục và Toà thành hơn hai người, chẳng lẽ hai người không muốn biết thêm thông tin liên quan đến Toà thánh sao?”

Sở Dương Băng cau mày, thật ra cậu rất bài xích việc tiếp xúc với Lương Hữu, cậu đã tận mắt chứng kiến Phương Tình Mỹ bị thiêu sống trên quảng trường thẩm phán, Lương Hữu này có được thông tin tình báo cho Toà thánh, chẳng phải là do đạp lên mạng sống của Phương Tình Mỹ để chiếm lấy sao?

Sở Dương Băng cứng rắn nhấn mạnh: “Anh hại chết Phương Tình Mỹ, hại cô ấy bị thiêu sống.”

Lương Hữu lắc đầu nói: “Tôi không hề có ý định làm như vậy, đó chỉ là trùng hợp.”

“Tôi nghi ngờ bác sĩ mỏ chim là nữ phù thuỷ, mới dẫn theo người của Toà thành đến bắt giết gã. Ai ngờ hai người họ lại ở đó, người hại chết hai cô ấy là người của Toà thánh, chứ không phải tôi.” Lương Hữu giải thích: “Chưa kể, chết là do hai người bọn họ vô dụng, chạy không thoát mới thế.”

Tuy Lương Hữu nói như vậy, nhưng trong lòng Sở Dương Băng không hề thả lỏng cảnh giác đối với y, cậu vẫn nhớ sau khi Phương Tình Mỹ và Tiền Tử Sam thoát chết khỏi tay con quái vật, Lương Hữu đã nói “Hai người đó đều là nữ phù thuỷ”….

Lục Phi Trầm nhận ra mâu thuẫn của Sở Dương Băng đối với Lương Hữu, bèn thay cậu lên tiếng: “Anh muốn biết cái gì?”

Lương Hữu rõ ràng là đang chặn bọn họ giữa đường, lại còn chủ động nhắc tới Toà thánh, chín phần mười là muốn trao đổi tình báo với họ.

“Bác sĩ mỏ chim.” Lương Hữu nói thẳng trọng điểm: “Tôi muốn biết tất cả tin tức liên quan đến bác sĩ mỏ chim.”

Lương Hữu đánh mắt về hướng sau lưng Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, nói tiếp: “Đừng nói hai người không biết, tôi thấy cả hai vừa từ chỗ hắn trở về. Hai người đã thấy gì? Hắn đã làm gì? Có gì bất thường không? Xin hãy nói cho tôi biết.”

“Tất nhiên tôi sẽ trao đổi tin tức có liên quan đến Toà thánh với hai người.”

Lời Lương Hữu nói có vẻ rất hợp lý, Lục Phi Trầm im lặng một lát như đang suy nghĩ điều gì, nhưng ở nơi Lương Hữu không nhìn thấy, hắn đang viết hai chữ vào lòng bàn tay Sở Dương Băng.

Hỏi, trốn.

Hỏi thật nhiều tin tức, sau đó chạy mau.

Sở Dương Băng rùng mình, phối hợp với Lục Phi Trầm nói với Lương Hữu: “Nếu trao đổi tin tức, vậy chúng ta mỗi bên nói một tin.”

“Được.” Lương Hữu vui vẻ nói: “Để tỏ lòng thành ý, tôi nói trước.”

“Chúng ta có thể hợp tác với Toà thánh, đi cùng với bọn họ rời khỏi thành phố dịch bệnh này.”

Tin tức đầu tiên Lương Hữu nói ra chẳng khác nào sấm sét nổ vang trong lòng Sở Dương Băng.

Lương Hữu sợ bọn họ không tin, bèn giải thích tiếp: “Tôi chính là ví dụ, thành phố này do Toà thánh phong toả, chúng ta chỉ cần hợp tác với Toà thánh là có thể rời khỏi đây.”

Nói đến đây Lương Hữu không chịu tiếp lộ thêm thông tin nữa, y là người rất khôn khéo ranh mãnh, không bao giờ mua bán lỗ vốn.

“Bác sĩ mỏ chim tự nhận có thể chữa trị dịch bệnh, nhưng cách chữa trị của gã là khiến con người biến thành một loại quái vật khác để tồn tại.” Lục Phi Trầm cũng tung ra một tin không có giá trị gì.

Câu đầu tiên mà Lương Hữu đưa ra là một lời dẫn, nhưng y lại không giải thích thêm về cách hợp tác với Toà thánh, hiển nhiên là muốn dụ họ nói thêm tin tức. Lục Phi Trầm đương nhiên sẽ không để Lương Hữu lợi dụng mình, về mặt mưu kế thì Lương Hữu còn thua xa Lục Phi Trầm lắm.

“Tòa thánh chỉ muốn cắt đứt con đường lây lan của bệnh dịch, không quan tâm việc bệnh dịch đến từ đâu. Cuối cùng, chỉ cần những người có khả năng mắc bệnh dịch trong thành phố này chết đi, thì bệnh dịch sẽ không lây lan.” Lương Hữu tiếp tục tung thêm tin tức, loại tin tức này cũng chỉ có người biết cách ăn nói với giám mục như y mới thăm dò được thái độ của Toà thánh.

Lục Phi Trầm thuận chiều gió nói tiếp: “Bác sĩ mỏ chim cho rằng toàn bộ người trong thành phố đã lây nhiễm dịch bệnh, người của Toà thánh cũng thế, gã cảm thấy bản thân có thể cứu vớt tất cả mọi người. Giọng nói, thân hình, hành vi của gã cũng không giống người bình thường lắm, tôi tôi ngờ rằng ẩn dưới tấm áo choàng của gã không hề đơn giản.”

Sở Dương Băng chấn động khi nghe Lục Phi Trầm nói, giữa cuộc nói chuyện của họ và bác sĩ mỏ chim, bác sĩ mỏ chim đã nói rõ rằng bệnh dịch mà gã nhắc đến là một loại bệnh nội tại nào đó, nhưng Lương Hữu không biết. Lục Phi Trầm hiển nhiên đang đánh lừa Lương Hữu, không, không thể nói là đang đánh lừa Lương Hữu, mà là thông qua Lương Hữu lừa gạt Toà thành ở đằng sau y.

“Vậy sao?” Lương Hữu tự lẩm bẩm, sau đó nói tiếp: “Muốn sống tiếp thì phải rút đi theo Toà thánh ngay khi họ hoàn toàn từ bỏ thành phố này. Muốn gia nhập vào Toà thánh…..thì phải giúp Toà thánh diệt ác… ví dụ như gã bác sĩ mỏ chim đó!”

“Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ bác sĩ mỏ chim là nữ phù thuỷ, cả thành phố này chỉ có gã là đặc thù nhất, mà đặc thù nghĩa là đáng nghi. Hãy nhìn những con quái vật được tạo ra bởi cái gọi là “chữa trị” của gã đi, rõ ràng là thuật luyện kim bằng mạng người đầy độc ác!”

“Vậy đây là lý do anh dẫn người của Toà thánh đến nơi này.” Lục Phi Trầm bỗng nhiên mở miệng nói: “Chúng tôi cũng là ma quỷ mà anh muốn hiến cho Toà thánh đúng không?”

Lương Hữu sững sờ, Lục Phi Trầm chợt vỗ vỗ vào tay Sở Dương Băng, ý bảo, chạy!

Hai người ăn ý xoay người bỏ chạy, Lương Hữu không kịp chuẩn bị, y nhìn bóng lưng của Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm rồi cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Lương Hữu cung kính nói với người ở trong hẻm nhỏ phía sau: “Ngài nghe thấy rồi đấy, hai tên kia từ bỏ Toà thành cấu kết với ma quỷ, và tên bác sĩ mỏ chim tượng trưng cho tà ác nữa, tất cả chúng đều nên bị xét xử.”

“Ngươi làm tốt lắm.” Bên trong hẻm nhỏ giám mục nâng quyền trượng lên nói: “Bắt chúng và tên bác sĩ kia lại!”

Kỵ sĩ giáp sắt tuân lệnh lao ra.

Ngay lúc Lương Hữu chặn bọn họ lại Lục Phi Trầm đã phát hiện có người của Toà thánh, hắn sở dĩ nói nhảm với Lương Hữu nhiều như vậy tất nhiên là có lý do.

Lý do đầu tiên là để moi tin tức từ miệng Lương Hữu, lý do thứ hai —— chính là chờ đợi Tiền Tử Sam nay đã hoá thành quái vật khôi phục khả năng di chuyển!

Họ chưa đi bao xa khỏi ngôi nhà đá nơi Tiền Tử Sam bị chuyển hoá, còn Tiền Tử Sam, người đã bị biến đổi và phục hồi khả năng di chuyển cũng lao ra.

Cô ta, không, nó tựa hồ vẫn còn một chút ấn tượng đối với người của Toà thánh. Ngay khi nó lao ra khỏi nhà đá nhìn thấy kỵ sĩ giáp sắt và giám mục, chiếc đầu trên ngực phát ra tiếng rít gào, những xúc tu mới ở thân dưới khiến nó chỉ có thể di chuyển như một con rắn, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người.

Cánh tay vặn ngược, chiếc đầu bị may trên ngực và những xúc tu giống như rắn ở nửa người dưới đều gây ra tác động thị giác vô cùng lớn. Nó lao nhanh đến trước đám kỵ sĩ giáp sắt, các xúc tu quấn chặt cổ của chúng sau đó vung những tên kỵ sĩ đó lên đập xuống.

Xúc tu của nó mạnh đến nỗi mà mỗi đòn tấn công đều tạo thành hư hại và những vết nứt to nhỏ trên mặt đất hoặc trên những ngôi nhà đá xung quanh, đám kỵ sĩ giáp sắt chịu lực tác động trực tiếp suýt chút bị đập thành đống sắt vụn. Chúng đều là con rối máy, việc bị tấn công mạnh khiến các bộ phận bên trong bị hư hỏng, chúng không kịp dùng kiếm cắt đứt xúc tu, hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

Đám kỵ sĩ giáp sắt bị quái vật khống chế theo cách này, nó không ngừng quăng đập và tạo ra một trường bạo lực ở xung quanh, bất kỳ ai cố gắng tiếp cận đều sẽ trở thành bia ngắm bị ăn hành ra bã.

Lục Phi Trầm kéo theo Sở Dương Băng chạy trước một khoảng cách, Sở Dương Băng vừa chạy vừa đội ơn Lương Hữu, phật tổ ơi, nếu không nhờ y dẫn theo người của Toà thánh và đám kỵ sĩ giáp sắt đến thì có lẽ bây giờ hai người họ đang trong thế nguy hiểm rồi. Hiện tại kỵ sĩ đang chiến đấu với quái vật, hai người bọn họ đục nước béo cò chạy mất dép.

Trời sập tối, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm trải qua bao hiểm nguy quay về hội họp với Lilith và Giang Chi Nhu.

Lilith và Giang Chi Nhu chuẩn bị đồ ăn thức uống đầy đủ cho họ, Sở Dương Băng vừa ăn vừa thuật lại những chuyện phát sinh cho Lilith và Giang Chi Nhu.

Nhắc đến Lương Hữu, Lilith cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng có gì ngạc nhiên cả, có vài người chơi sẽ hợp tác với NPC trong câu chuyện, cũng không thiếu những kẻ lừa gạt người chơi khác giống như Lương Hữu.”

“Lương Hữu nói Toà thánh sẽ rời bỏ thành phố này sớm thôi.” Sở Dương Băng nhắc đến vấn đề này, càng lúc càng mờ mịt: “Điều kiện của câu chuyện là gì….Là tìm ra nữ phù thuỷ hay là…..Giết chết giám mục?”

Những gì Toà thánh đã làm trong thành phố đầy rẫy dịch bệnh này cũng đã tiết lộ một số thông tin. Dù là thiêu sống nữ phù thuỷ hay là treo cổ những đứa trẻ, thì dường như họ đều không muốn cứu thành phố.

“Kết quả xấu nhất là chúng ta sẽ trốn khỏi toà thành này.” Giang Chi Nhu thở dài nói: “Hai cậu nói kỵ sĩ giáp sắt canh gác cửa thành, nếu thật sự không ổn, chúng ta có thể nguỵ trang thành người nhặt xác để ra khỏi cửa thành. Nhưng bên ngoài thành phố là một con sống chất đầy xác chết, muốn trốn thoát chỉ còn cách băng qua sông, nếu như vậy thì xác suất bị lây nhiễm là quá lớn.”

Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, trốn chạy khỏi câu chuyện cũng không chắc có thể kết thúc.

Cách để kết thúc câu chuyện nói chung đều có điều kiện, thảm nhất là rời khỏi thành phố này, điều kiện kết thúc câu chuyện không hoàn thành, cuối cùng cả đám sẽ bị vây chết ở đây.

“Phải đợi một bước ngoặt.” Lục Phi Trầm mở miệng nói.

Sở Dương Băng gật đầu, như điều kiện kết thúc câu chuyện trước đó là phải sống sót khi Cthulhu giáng lâm và rời khỏi câu chuyện bằng ma trận pháp thuật, điều kiện kết thúc của câu chuyện này không chỉ đơn giản là tìm ra nữ phù thuỷ, e rằng cần phải đợi một nút thắt quan trọng.

Mà nút thắt quan trọng ấy, Sở Dương Băng nghĩ sẽ có liên quan đến bác sĩ mỏ chim.

Bốn người trốn trong nhà đá, đêm nay thành phố vốn tĩnh mịch lại trở nên vô cùng ồn ào.

Tiền Tử Sam sau khi bị bác sĩ mỏ chim “chữa trị” đã chuyển hoá thành quái vật, không những có sức mạnh vô cùng lớn mà năng lực hồi phục cũng rất kinh người, xúc tu ở nửa thân dưới của cô ta dù bị chém đứt cũng có thể khép lại dễ dàng. Hơn nữa tốc độ, sự cơ động và nhanh nhẹn của cô cực kỳ mạnh mẽ, cô ta hoành hành trong thành phố bằng tốc độ nhanh chóng và phá huỷ vài con đường một cách dễ dàng.

Lilith cảnh giác theo dõi hướng đi của quái vật qua cửa sổ, một khi nó di chuyển đến hướng bốn người họ đang ở, họ sẽ nhanh chóng rời đi.

Đám kỵ sĩ giáp sắt đã ăn kha khá hành trong tay quái vật, cuối cùng giám mục ra lệnh lấy dầu hoả ra dội lên người quái vật. Tuy là quái vật nhưng bản chất nó vẫn là xác thịt, đám kỵ sĩ giáp sắt đã thành công thiêu chết con quái vật vào lúc bình minh. Con quái vật bị ảnh hưởng bởi cơn đau rát, những xúc tu bị bỏng tiếp tục tấn công, đốt cháy cả một vùng rộng lớn.

May mắn thay, mật độ dân số trong thành phố đã giảm xuống một mức nhất định, dân chúng chạy tán loạn nên không ai bị mắc kẹt trong biển lửa.

Con quái vật bị thiêu đốt thành bó đuốc, nó cứ chày hừng hực trong bóng đêm trước khi bình minh đến, mãi đến tận khi nó ngã xuống đất không nhúc nhích thì mặt trời đỏ au mới vọt ra khỏi đường chân trời, và một ngày mới bắt đầu.