Kinh Tủng Chi Thư

Chương 92




Lục Phi Trầm nói với bác sĩ mỏ chim: “Người đã mang đến, nhưng tôi có điều muốn hỏi, bác sĩ có thể cho chúng tôi ở lại xem quá trình chữa trị không? Chúng tôi rất hi vọng được chứng kiến quá trình chữa bệnh vĩ đại của anh.”

“Chắc chắn rồi.” Bác sĩ mỏ chim gật đầu đồng ý.

“Tốt.” Lục Phi Trầm nghiêng người, để lộ Tiền Tử Sam đi theo sau hắn.

Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp rọi vào trong căn phòng, Tiền Tử Sam ăn mặc kín kẽ đứng ở cửa nhà đá, lạnh lùng nói với bác sĩ mỏ chim: “Chào buổi chiều bác sĩ.”

“Là cô à.” Bác sĩ mỏ chim nhìn cô ta nói: “Cô là cô gái buổi sáng nay đúng không, còn một người nữa đâu? Chưa đến đây cùng cô à?”

“Cô ấy chết rồi.” Tiền Tử Sam bước vào trong nhà, nói nhỏ: “Bị Toà thánh thiêu chết.”

Động tác sắp xếp dụng cụ của bác sĩ mỏ chim ngưng lại, gã nói: “Há, tôi rất lấy làm tiếc vì cái chết của cô ấy, nhưng trên người cô, tôi nhìn thấy gì? Dịch bệnh, dịch…”

Bác sĩ mỏ chim nói: “Rất nhiều người đã khuất phục, rất nhiều người sắp khuất phục, nhưng tiểu thư ơi, cô là một chiến sĩ, cô sẽ chiến đấu với dịch bệnh, còn tôi….tôi sẽ chữa trị cho cô.”

“Vậy ư?” Tiền Tử Sam lạnh tanh trước lời nói của bác sĩ mỏ chim, cô ta chỉ gật đầu nằm lên giường, sau đó nói: “Cảm ơn.”

“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Bác sĩ mỏ chim nói, tay cầm những con dao phẫu thuật được xếp ngay ngắn lên.

Tiền Tử Sam nằm trên giường nhắm chặt mắt lại, bác sĩ mỏ chim bắt đầu rạch những vết cắt nông sâu không đồng nhất trên người cô bằng dao phẫu thuật, rồi lấy ra những dụng cụ phức tạp hơn để cải tạo cơ thể của Tiền Tử Sam.

Lục Phi Trầm quan sát toàn bộ quá trình rồi nói với bác sĩ mỏ chim: “Bác sĩ, tôi có thể nói chuyện với anh không?”

“Được thôi.” Động tác trên tay của bác sĩ mỏ chim vẫn không ngừng lại, gã đang cố gắng tiêm một loại chất lỏng nào đó vào người Tiền Tử Sam, theo Sở Dương Băng thấy thì Tiền Tử Sam đã chết trong quá trình cải tạo rồi.

“Cậu muốn biết gì?” Bác sĩ mỏ chim hỏi.

“Những thứ liên quan đến trận dịch bệnh này và nguyên nhân nó xảy ra.” Lục Phi Trầm nói: “Tôi từng hỏi cư dân trong thành, hỏi bọn họ dịch bệnh này là từ đâu mà đến, cách nói của họ giống như Toà thánh, đều nói do nữ phù thuỷ cấu kết với ma quỷ mang dịch bệnh đến, anh có cho rằng như vậy không?”

Nhác đến đề tài này, bác sĩ mỏ chim tỏ ra rất phẫn nộ, gã tức giận nói bằng một giọng vừa kỳ quái vừa trầm thấp không phân biệt được nam nữ: “Vớ vẩn, dịch bệnh chính là dịch bệnh, chẳng phải do nữ phù thuỷ hay ma quỷ mang đến. Mấy tin này toàn là lời đồn thổi do đám người Toà thánh tung ra, khi chúng tiến vào toà thành này, phong toả toà thành nay, toàn nói lời bịa đặt. Bọn họ cũng đã bị lây bệnh, còn bị lây bệnh từ lâu rồi.”

Lục Phi Trầm trầm ngâm một chốc, nói: “Anh vừa nói người của Toà thánh bị lây bệnh? Nhưng trên người họ không xuất hiện màu đen, cũng không chết.”

“Cơ thể xuất hiện màu đen rồi tử vong là biểu hiện bên ngoài của dịch bệnh.” Bác sĩ mỏ chim giải thích: “Trên thực tế, một bác sĩ xuất sắc có thể dựa vào cảm quan nhạy cảm của mình để phát hiện dịch bệnh tiềm tàng bên trong cơ thể người.”

“Anh có thể chữa trị dịch bệnh sao?” Lục Phi Trầm hỏi tiếp.

“Đương nhiên!” Bác sĩ mỏ chim khẳng định nói: “Tuy vẫn chưa hoàn mỹ nhưng tôi vẫn không ngừng cố gắng, cũng đã rất gần đạt đến hoàn mỹ rồi.”

Nói tới đây bác sĩ mỏ chim bơm một ống thuốc đặc biệt vào cơ thể của Tiền Tử Sam, từ trong khoang bụng đã bị rạch thành hai lỗ hổng hẹp dài của Tiền Tử Sam bỗng nhiên truyền ra tiếng rên rỉ…..Các chi dưới vốn đã bị cưa ra lại bị nối lại lần nữa, chúng bắt đầu liên tục co giật….

Động tác của bác sĩ mỏ chim dừng lại, nhíu mày nhìn Tiền Tử Sam nói: “Chưa, vẫn chưa hoàn mỹ, vẫn có thể cải tiến tiếp.”

Ngay sau đó bác sĩ mỏ chim bỗng nhiên kéo chiếc máy cưa ở bên cạnh qua, cưa đầu của Tử Sam xuống, sau đó cắt lồng ngực của Tiền Tử Sam ra, nhét đầu của cô ta vào đó rồi khâu lại.

Ngay lúc bác sĩ mỏ chim cưa đầu của Tiền Tử Sam, dấu hiệu sinh tồn vừa mới phản ứng lại của cô ta lại biến mất lần nữa.

Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng lùi về phía sau, tránh né những giọt máu và chất lỏng quái lạ bắn tung toé từ người Tiền Tử Sam.

Bác sĩ mỏ chim vẫn đang nghiêm túc thực hiện cuộc phẫu thuật, Sở Dương Băng lại cau mày nhìn.

“Vậy….trẻ em thì sao? Anh có biết chuyện liên quan đến những đứa trẻ bị giết trên quảng trường thẩm phán không?” Lục Phi Trầm ném ra câu hỏi quan trọng nhất.

Vấn đề này tất nhiên không thể hỏi bất kỳ cư dân nào trong thành phố này, cũng không thể hỏi người của Toà thánh, người duy nhất có khả năng hỏi mà biết được chân tướng, chỉ có thể là bác sĩ mỏ chim.

Bác sĩ mỏ chim còn chưa trả lời, cánh cửa tủ trong góc nhà đá bỗng vang lên.

Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng theo phản xạ nhìn về phía cửa tủ, bác sĩ mỏ chim nhỏ giọng nói: “Chúng bị lây nhiễm.”

Hiển nhiên bác sĩ mỏ chim muốn dời sự chú ý của họ đi chỗ khác, Lục Phi Trầm cũng ăn ý dời tầm mắt khỏi chiếc tủ kia, ngay sau đó liền hỏi: “Ai bị lây nhiễm? Đám trẻ kia?”

“Không, không phải tụi nhỏ.” Bác sĩ mỏ chim đang cầm một đầu khác của ống đồng, nhét nó vào….trong cái miệng của chiếc đầu đã bị khâu vào trong lồng ngực của Tiền Tử Sam, truyền một loại dung dịch vào bên trong, gã nói: “Tất cả mọi người, gần như tất cả trong thành đều bị lây nhiễm, ta có thể cứu họ, ta có thể….có thể cứu bọn họ.”

Sở Dương Băng không hiểu lắm, cậu không nhịn được mở miệng hỏi: “Chờ đã, anh nói dịch bệnh, anh nói dịch bệnh rốt cuộc là gì? Là loại bệnh sẽ khiến người nhiễm bị phát đen toàn thân sao?”

“Không.” Bác sĩ mỏ chim nói: “Thứ mà tôi nói đến không phải, hoặc phải nói là không chỉ là dịch bệnh. Thứ mà tôi nói là dịch bệnh, dịch bệnh….. trên đời này chỉ có duy nhất một loại bệnh là dịch bệnh mà thôi.”

Sở Dương Băng trầm ngâm một lát, theo cậu suy đoán thì dịch bệnh qua lời của bác sĩ mỏ chim có thể không phải là căn bệnh cụ thể nào theo quan niệm của con người, mà là một thứ gì đó trên phương diện linh hồn, nội tại mà chỉ có gã mới hiểu được và thấy được.

Sở Dương Băng bất giác sắp xếp lại thông tin thu được của mấy ngày nay.

Đầu tiên, dịch bệnh – ở đây là một loại bệnh theo ý nghĩa của con người, có thể khiến cơ thể người bệnh chuyên sang màu đen và chết đi, nó đúng là du nhập từ bên ngoài vào. Khi dịch bệnh lây lan trong thành phố, từng giây từng phút đều có người tử vong, những chiếc xe vận chuyển xác ra bên ngoài thành có thể kẹt cứng cả một con đường, cái chết như hình với bóng luôn rình rập bên cạnh.

Tất cả những căn nhà từng có người nhiễm bệnh ở đều sơn chữ chết màu đỏ, ngoài trừ người nhặt xác ra thì không ai được phép tới gần, những người bị nhiêm bệnh chỉ đành nằm chờ chết, sự hoảng loạn cũng như căn bệnh này bao trùm khắp thành phố.

Chạy trốn, cầu sinh, đều là bản năng của con người, trước khi người của Toà thành phong toả thành phố này, tất cả dân chúng trong thành đều điên cuồng chạy trốn khỏi nơi đây. Nhưng chính những người này đã vô tình khuếch tán dịch bệnh ra, nhận ra được việc này nên Toà thành phái người đến đây phong toả thành phố.

Thành phố đã từng là nơi phồn hoa giàu có này có một bức tường thành rất cao, chỉ cần phái kỵ sĩ giáp sắt bảo vệ cửa thành thì người trong thành có chắp cánh cũng khó thoát được.

Vào thời điểm Toà thánh bắt đầu phong toả thành phố, cũng từng có những cư dân tuyệt vọng muốn vượt qua vòng phong toả để trốn thoát, nhưng họ không thể thoát khỏi đám kỵ sĩ giáp sắt.

Vào lúc mà người người đều đang tuyệt vọng, giám mục đứng lên và tuyên bố như một vị cứu tinh rằng: “Dịch bệnh do mèo mang đến, mèo là sứ giả của phù thuỷ, phù thuỷ là hiện thân của quỷ, và ma quỷ mang dịch bệnh đến”. “Nếu muốn chấm dứt dịch bệnh thì phải giết chết tất cả mèo và phù thuỷ, cắt đứt mối liên hệ giữa con người và ma quỷ.”…

Và rồi sau đó một cuộc càn quét như ác mộng bắt đầu, ban đầu, những người phụ nữ có tiếp xúc với mèo đen sẽ bị đưa lên giàn hoả, sau đó phàm là người tiếp xúc với mèo bất kể màu lông là gì đều sẽ bị lôi lên giàn hoả, rồi sau đó nữa bất kỳ phụ nữ nào cũng bị cho rằng có liên hệ với ma quỷ và phải chịu chết.

Nỗi tuyệt vọng lan tràn trong tim mỗi người, men theo nỗi tuyệt vọng ấy là sự điên cuồng hệt như lửa cháy lan ra thảo nguyên.

Một sự cuồng nhiệt quái đản bao phủ trong tâm trí mỗi người, những người đang trải qua nỗi đau chỉ có thể nguôi ngoai phần nào khi họ nhìn thấy nỗi đau đớn còn lớn hơn nữa của người khác. Chỉ khi ngọn lửa trên quảng trường thẩm phán bùng lên, những cư dân vốn đã chết lặng này mới cảm thấy bản thân mình vẫn đang sống.

Trong cái hoàn cảnh vừa bế tắc vừa điên rồ ấy, một tội ác càng to lớn hơn đang được thai nghén.

Có thể một đứa trẻ trong thành phố đã giấu một con mèo, có thể đó chỉ là do lòng tốt của một đứa trẻ, nó chỉ cảm thấy giết chết một sinh mạng là điều quá tàn nhẫn và chẳng có bất kỳ mục đích nào khác. Nó chia sẻ sự tồn tại của con mèo này với những người bạn của mình, và những đứa trẻ trong thành phố cùng nhau giữ kín bí mật ấy dưới sự phong toả nghiêm ngặt của Toà thánh.

Sau đó bí mật này bị phơi bày ra trước ánh sáng, đám trẻ cùng con mèo đều bị hành hình trên quảng trường thẩm phán.

Ngay sau đó, rất rất nhiều đứa trẻ từng có tiếp xúc với mèo, hoặc là đã từng nuôi mèo cũng bị đưa lên đài hành hình, trong số đó thậm chí còn có đứa chỉ mới chạm vào mèo.

Hành động thêm dầu vào lửa của giám mục, mối đe doạ của dịch bệnh, sự mù quáng và tàn nhẫn mang tính tập thể đã tạo ra thảm kịch trái với nhân tính này, có lẽ lời của bác sĩ mỏ chim nói rất đúng, mọi người trong thành phố này đều bị lây nhiễm bởi một bệnh dịch nội tại khác.

“Xong rồi.” Bác sĩ mỏ chim cất công cụ trong tay đi, nói với người đang nằm trên giường rằng: “Đã xong rồi, cô ta đã khỏi bệnh.”

Sở Dương Băng bỗng hoàn hồn, cậu nhìn về phía trên giường rồi lập tức sửng sốt.

Thứ ở trên giường đã không thể gọi là người được nữa, mà phải gọi là quái vật.

Đầu của Tiền Tử Sam bị nhét vào trong lồng ngực, da thịt ở phần ngực bị khâu lại với khuôn mặt của cô ta. Kỹ năng phẫu thuật chính xác của bác sĩ mỏ chim khiến đầu của Tiền Tử Sam trông như thể mọc ra từ chính ngực của cô ta vậy.

Hai cánh tay của cô ta bị tháo xuống rồi lại lắp lên, không biết có phải bác sĩ mỏ chim cố ý hay không khiến hai cánh tay ấy bị lắp ngược. Không phải trái phải ngược nhau, mà là khuỷ tay lật ra trước, cánh tay bị vặn ra sau một cách tự do, nhưng không thể uốn về phía trước. 

Hai cẳng chân vốn đã bị cưa ra sau đó khâu lại, phần chân bị khâu lại được bác sĩ mỏ chim xử lý, xương đùi của hai chân có vẻ đã bị chặt thành từng khúc, nếu không thì không cách nào khiến cho người ta có cảm giác giống như một con rắn đến vậy.

Cái đầu trên lồng ngực của con quái vật đang thở phì phò, hai cánh tay lắp ngược không ngừng lặp lại động tác nắm chụp, nửa người dưới mọc ra tứ chi giống như rắn.

Trong toàn bộ quá trình cải tạo, Tiền Tử Sam sống đi chết lại ít nhất ba lần.

Bây giờ con quái vật kia đã sống dậy, thấy nó giãy dụa muốn rời khỏi giường, Lục Phi Trầm kéo theo Sở Dương Băng tông cửa xông ra chạy trốn.