Kinh Thiên và Tiểu Bạch cùng trở ra bên ngoài, cứ tiếp tục ở trong quả cầu giới trữ thì không phải giải pháp.
Con đường phía trước vẫn phải tiếp tục đi.
Ngồi dựa lưng vào gốc cây lớn Kinh Thiên suy ngẫm về những việc tiếp theo và những việc cần làm trong thời gian tới.
Tiếp tục rời khỏi phạm vi quản hạt của Hồng Hạc môn, vẫn phải kiên trì tu luyện.
Ngoài ra còn dành thời gian để cải tạo quả cầu giới trữ, điều đó sẽ đem rất nhiều lợi ích cho anh.
“Tiểu Bạch, chúng ta lại tiếp tục lên đường thôi”.
Kinh Thiên đứng dậy nói với Tiểu Bạch.
Cả hai lại tiếp tục lên đường, vẫn men theo các con đường nối các thành thị, nhưng Kinh Thiên và Tiểu Bạch thì lại đi theo đường rừng chứ không đi trực tiếp theo những con đường này.
Kinh Thiên cố gắng né tránh những nhóm tu luyện giả tiến vào rừng tìm kiếm tài nguyên, hiện tại anh muốn có một khoảng thời gian ẩn mình tu luyện.
Cuộc sống hàng ngày của Kinh Thiên giờ trở nên khá đơn giản, hàng ngày công việc cứ lập đi lập lại một cách nhàm chán.
Sáng sớm ôn luyện những môn vũ kỹ anh đang tu luyện ‘Thái Cực đơn đao’, ‘Khoái tốc kiếm pháp’, ‘Kinh Thiên Cước’, còn ‘Kinh Thiên Bộ’ thì được anh tu luyện bằng cách sử dụng nó chạy đua với Tiểu Bạch hàng ngày.
Buổi chiều tối là thời gian tu luyện ‘Ngũ Hành Thần Thể’ với sự trợ giúp tận tình từ Tiểu Bạch.
Mỗi ngày Tiểu Bạch thường khống chế lực đánh cho Kinh Thiên bầm dập.
Vì hoạt động trong phạm vi của rừng rậm nên việc tìm kiếm các loại thảo dược cấp thấp để ngâm mình tu luyện cũng không quá khó với Kinh Thiên.
Nên buổi tối sau khi tôi luyện bằng cách va chạm với Tiểu Bạch, Kinh Thiên lại ngâm mình trong những lu dược thuốc để tu luyện ‘Ngũ Hành Thần Thể’.
Đêm đến là thời gian để dành tu luyện ‘Kinh Thiên Quyết’.
Kinh Thiên cũng không quên bớt chút thời gian để nghiên tập trận pháp, luyện đan, luyện khí.
Đặc biệt là dành chút thời gian cải tạo quả cầu giới trữ.
Sẵn di chuyển trong rừng Kinh Thiên lựa chọn một dòng sông rất lớn kéo nước lấp đầy những dòng sông khô cạn trong quả cầu giới trữ.
Hồ nước trên dưới chân núi và hồ nước trên đỉnh núi trung tâm lúc nào cũng đầy ắp, tạo thành hệ thống sông nước chảy tuần hoàn trong quả cầu giới trữ.
Có nước chảy theo những con sông suối, đem lại sức sống cho những mảnh đất bên trong quả cầu giới trữ, điều còn lại là đưa cây cỏ vào trồng trên những mảnh đất trống, đồi trọc.
Sẵn tiện vẫn đang di chuyển trong rừng lên việc đào những gốc cây đưa vào trong giới trữ để trồng không phải là việc gì đó khó khăn cả.
“Ở kiếp trước để đào được một cây cổ thụ, hoặc một cây có đường kính lớn và di chuyển đi thật sự hết sức phức tạp.
Nhưng ở đây mọi chuyện lại đơn giản vậy”.
Kinh Thiên vừa đào xong một gốc cây cổ thụ tương đối lớn lên tiếng cảm thán.
Ở thế giới này bản thân Kinh Thiên có sức mạnh rất lớn, lên việc vác theo một thân cây lớn chạy vòng quanh là việc rất đơn giản.
Do vậy quá trình đào gốc cây để nhổ lên lại chẳng có gì khó khăn cả.
Mỗi cây cổ thụ có đường kính khoảng một mét cũng chỉ cần khoảng thời gian một giờ đồng hồ là Kinh Thiên có thể đào cả gốc rễ thân cây đó lên.
Đưa vào trong quả cầu giới trữ trồng xuống đất là xong.
Cuộc sống nhàm chán, ăn thịt thú rừng, tu luyện, đào cây trồng rừng cứ lặp đi lặp lại với Kinh Thiên như vậy suốt một đoạn thời gian khá dài.
Thời gian thấm thoát trôi, khoảng năm tháng sau trong một góc phụ cận rừng rậm.
“Tiểu Bạch, đến đây chúng ta thử xem sức mạnh của ta thế nào?” Kinh Thiên kêu gào Tiểu Bạch thử sức.
Tiểu Bạch lấy chân trái phía trước che mặt, tỏ ý không muốn thử sức với Kinh Thiên.
Bởi nó lần nào cũng phải khống chế sức theo yêu cầu của Kinh Thiên.
Mà lần nào nó cùng chỉ tát cho một cái là Kinh Thiên bay ngược ra sau vài chục mét, chân tay tê rần.
“Nào nhanh lên, lão đại vừa mới tiến giai luyện thể cấp một viễn mãn, nên ngươi có thể sử dụng bảy tám mươi phần trăm sức lực.
Đến, đến, thử xem lão đại chịu được mấy đòn của ngươi?” Kinh Thiên sau một thời gian dài miệt mài khổ luyện cuối cùng luyện thể cũng có tiến bộ nên rất mong muốn được thử sức mạnh.
Cực chẳng đã Tiểu Bạch đành phải nghe theo, chỉ một cú nhảy nó đã đến trước mặt Kinh thiên.
Chân phải phía trước của nó giơ lên thực hiện một cú táp cực mạnh.
Kinh Thiên vận dụng toàn bộ sức mạnh của minh lên hai cánh tay, đan chéo vào nhau đưa ra phía trước để đón cú táp của Tiểu Bạch.
“Bốp, Rầm”.
Hai tiếng động liên tiếp vang lên.
Tiếng va chạm thứ nhất là cú táp của Tiểu Bạch va chạm với Kinh Thiên, tiếng va chạm thứ hai là thân thể Kinh Thiên bay ngược lại phía sau làm gãy đổ mấy cây non, cả thân thể kéo lê một đoạn khá dài trên mặt đất.
Bùi đất văng lên khắp nơi.
“Đã bảo ngươi chỉ dùng bảy tám mươi phần trăm sức lực thôi, sao ngươi lại ra tay nặng thế”.
Kinh Thiên lồm cồm bò dậy, toàn thân đau nhức, hay cánh tay tê rần mất cảm giác buông thõng xuống, khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo.
Tiểu Bạch lại biểu hiện rất nhân tính, nằm xuống đất hai chân trước đưa lên che đầu, tỏ vẻ vô tội gầm gừ vài tiếng truyền âm giải thích với Kinh Thiên.
“Ta chỉ dùng có bảy mươi phần trăm sức”.
Tiểu Bạch thanh minh.
Đúng là Tiểu bạch chỉ dụng bảy phần sức mạnh của nó, nhưng nó là yêu thú cấp hai sơ cấp.
Trong thời gian vừa qua Kinh Thiên khổ luyện tu vi có tiến bộ, thì Tiểu Bạch cũng có tiến bộ.
Trước nó chỉ là yêu thú cấp hai sơ cấp mới lên cấp, nhưng giờ nó cũng đạt đến đỉnh yêu thú cấp hai sơ cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến giai lên thành yêu thú cấp hai trung cấp.
Do đó sức mạnh của nó cũng tiến bộ một mảng lớn.
Cái này Kinh Thiên vì hứng thú với sự tiến bộ của mình mà không để ý.
Đợi cho hai cánh tay bớt tê rần, Kinh Thiên lấy ra viên Phục Linh đan nuốt vào, ngồi xuống đả tọa, hồi phục.
Không chỉ tu vi của luyện thể tiến bộ, lúc này tu vi linh lực của Kinh Thiên cũng đã có chút tiến bộ đạt đến Nhân vương cảnh lục giai.
Vũ kỹ các môn cũng có chút tiến bộ, nhưng vì tu vi linh lực và tu vi của luyện thể vẫn chưa vượt qua Nhân vương cảnh, nên không gian tiến bộ của các môn vũ kỹ cũng không có quá nhiều tiến bộ.
‘Thái cực đơn đao’ và ‘Kinh Thiên Cước’ của Kinh Thiên vẫn ở mức đại thành, mặc dù anh cảm thấy có chút tiến bộ và cảm thấy nó vẫn có không gian tiến bộ, nhưng vẫn chưa thể đột phá được.
Tiến bộ lớn nhất của các môn vũ kỹ là ‘Khoái tốc kiếm’ cũng đã bắt kịp các môn vũ kỹ khác là đại thành.
Thêm vào đó khả năng sử dụng cùng lúc đao và kiếm của Kinh Thiên cũng có những tiến bộ nhất định.
Còn lại thương pháp thì Kinh Thiên vẫn chưa thể vận dụng được và các chiêu thức tiếp theo của Kinh Thiên Cước cũng chưa thể thi triển được.
Bên trong quả cầu trữ vật của Kinh Thiên mới là một sự lột xác, một màu xanh phủ kín cả không gian.
Khu vườn của Kinh Thiên vẫn chủ yếu là trơ trọi.
Một số cây linh dược cấp một được Kinh Thiên trồng phía bên ngoài của khu vườn, vì đây chủ yếu là linh dược phụ trợ.
Tuổi đời sinh trưởng ngắn, nếu trồng trong khu vườn chỉ vài bữa là những cây linh dược này sẽ già và chết đi.
Một phần nhỏ của khu vườn được Kinh Thiên quy hoạch để trồng huyết linh chi.
Lần trước thu thập được năm cây huyết linh chi, Kinh Thiên vẫn giữ nguyên cả thân cây gỗ mục mà chúng bám vào.
Do vậy Kinh Thiên lần này đem chúng trồng vào trong khu vườn linh dược ‘linh mộc chuyển thời không’ này để nâng cấp độ linh dược của chúng lên.
Hiện giờ chúng chỉ mới là cấp một, cấp hai, nếu sống thêm vài trăm năm nữa nó sẽ tiến lên cấp ba, cấp bốn, cấp năm… Chẳng có lý gì Kinh Thiên không đầu tư cho chúng khi đã có sẵn điều kiện cơ sở trong tay.
Bên cạnh đó Kinh Thiên cũng chặt khá nhiều cây gỗ ném xung quanh, tất nhiên là các khúc gỗ này là cùng một loại cây với cây gỗ mục đang được mấy cây huyết linh chi ký sinh.
Tưới nước lên để cho những thân cây này mục nát, tạo môi trường sống cho các loại nấm linh chi.
Kinh Thiên quy hoạch một phần nhỏ khu vực sẽ là nơi nuôi trồng các loại nấm, linh chi trong tương lai.
Cho đến thời điểm này trong quan điểm của người tu luyện giả thì các loại linh dược như linh chi, các chủng loài nấm nói riêng và tất cả các chủng loại linh dược nói chung… đều là thiên địa tạo hóa tạo thành.
Việc nhân giống và nuôi trồng các loại linh dược rất hy hữu, có chủng loài linh dược họ có thể nhân giống nhưng có loại linh dược thì người tu luyện lại cho rằng không thể nhân giống.
Nấm linh chi và một số loại nằm trong số đó, các loại linh dược mà tu luyện giả có thể cho rằng nhân giống được chủ yếu là các loại linh dược cho quả… vì có quả thì có hạt, có hạt thì gieo trồng được.
Còn lại thì họ đều cho rằng linh dược là được thiên địa tạo thành.
Các vườn linh dược của các môn phái, gia tộc hoặc của những đan sư giàu có nào đó, đa phần là các loại linh dược được đánh cả gốc và rễ từ trong rừng rậm hoặc nơi khai thác nào đó về trồng trong vườn linh dược.
Hay có thể nói đó là di chuyển linh dược từ chỗ này sang chỗ kia.
Không có tu luyện giả hay một đan dược sư nào nghĩ rằng linh chi, hay những loại nấm quý hiếm có thể trồng được.
Nguyên do của suy nghĩ này đến từ sự quý hiếm của chúng, hay đúng hơn các loại linh chi thường có điều kiện sống tương đối khắc nghiệt, chúng chỉ sống ở những nơi có thân cây mục, và không phải thân cây mục nào cũng là môi trường sống của linh chi.
Chưa kể những điều kiện tự nhiên khác nữa.
Tuổi thọ của các loại nấm linh chi có thể rất cao lên đến cả nghìn năm vạn năm, tất nhiên những loại nấm linh chi đã tồn tại nghìn năm vạn năm thì cấp độ của nó sẽ lên đến linh dược cấp mười, cấp mười một, cấp mười hai.
Nhưng hầu hết các loại linh chi có tuổi thọ cao như vậy đều rất quý hiếm, bởi môi trường sống rất khó khăn, nên có ít linh chi mọc lên trong rừng.
Trường hợp có vài cây linh chi mọc lên trong rừng thì chưa kịp lớn đã bị các loài yêu thú nuốt gọn, như con Huyết hỏa báo canh giữ mấy cây huyết linh chi này.
Chủng loài linh chi có rất nhiều tác dụng không chỉ với tu luyện giả, mà còn có rất nhiều lợi ích cho các loài linh thú.
Cũng vì vậy mà linh chi luôn là một loại linh dược rất quý hiếm.
Những cây linh chi có thể tồn tại, vài trăm năm hoặc nghìn năm đều là những cây linh chi mọc ở những nơi hiểm trở, hoặc ở tận trong sâu thẳm rừng rậm, nơi không chỉ tu luyện giả khó đặt chân đến, mà ngay cả yêu thú cũng khó khăn khi tiếp cận thì chúng mới có thể sinh trưởng lâu dài.
Tất nhiên các loại linh chi khi có vòng đời lớn thì không phải cấp độ nào chúng cũng sinh ra bào tử.
Năm cây huyết linh chi của Kinh Thiên hiện giờ còn chưa có bào tử để cho anh nuôi trồng.
Trong các tư liệu về linh dược không hề nói đến lúc nào thì các loại linh chi này sẽ cho ra bào tử, Kinh Thiên cũng không biết rõ.
Anh chỉ biết hiện thời năm cây linh chi của anh vẫn chưa có cây nào cho ra bào tử.
Bản thân Kinh Thiên cũng từng lật lên lật xuống năm cây linh chi này mà vẫn chưa tìm thấy một bào tử nào cả.
Có lẽ nó cần phải tiến thêm vài cấp nữa mới có bào tử để có thể trồng được.
Nhưng thời gian có lẽ cũng không lâu lắm, bởi chúng được nuôi trồng ở môi trường có tốc độ sinh trưởng nhanh hơn ở bê ngoài lên đến năm mươi lần.
Với vấn đề này Kinh Thiên cũng chỉ biết chờ đợi mà thôi.
Tốc độ sinh trưởng (tốc độ tiến cấp) của linh dược ở thế giới này đối với những loại linh dược không hoàn toàn đồng đều nhau.
Mỗi một cấp tiến giai của linh dược cũng có thời gian khác nhau.
Ví dụ như những cây huyết linh chi của Kinh Thiên để đạt đến cấp hai chỉ cần hơn mười năm.
Nếu đạt đến cấp ba, cấp bốn thì nó cũng chỉ cần mười lăm năm đến hai mươi năm nữa.
Để đạt đến cấp năm chỉ cần tổng thời gian sống năm mươi năm là có thể đạt được.
Nhưng để tiến giai từ cấp năm lên cấp sáu thì huyết linh chi lại cần đến ba mươi năm, càng tiến giai lên cấp cao hơn thì thời gian cần thiết để sinh trưởng lại càng lâu… Thậm chí để tiến giai từ cấp mười lên cấp mười một, huyết linh chi phải cần đến ba trăm đến năm trăm năm, tùy thuộc vào điều kiện môi trường sống.
Còn tiến giai từ cấp mười một đến cấp mười hai thì cần phải mất cả năm trăm năm sinh trưởng.
Nói tóm lại để một cây huyết linh chi đạt được cấp độ cao nhất phải mất đến hơn nghìn năm, thậm chí vài nghìn năm…
Huyết linh chi mà Kinh Thiên trồng hiện tại cần phải chờ đến cấp năm thì nó mới có thể sinh ra bào tử và di truyền nòi giống.
Kinh Thiên cần chờ thêm một thời gian nữa để huyết linh chi của anh đạt được đến cấp năm thì mới có thể nhân giống được.
Hiện tại cũng đã gần ba tháng kể từ khi Kinh Thiên trồng năm cây linh chi vào vườn tăng trưởng linh dược, cây huyết linh chi từ cấp hai cũng đã là cây huyết linh chi cấp ba, mấy cây huyết linh chi cấp một cũng đã tiến giai lên cấp hai.
Nhưng tất cả bọn chúng vẫn chưa cho Kinh Thiên bào tử để mà nhân giống.
Đả tọa hồi phục lại khí huyết, Kinh Thiên bật dậy vươn vai duỗi tay lấy lại cảm giác thoải mái.
“Được rồi Tiểu Bạch, ta không trách ngươi đâu.
Chúng ta làm bữa tối”.
Kinh Thiên vui vẻ cười nói với Tiểu Bạch.
Di chuyển trong rừng có một lợi thế là không phải lo lắng về thức ăn.
Với hai kẻ phàm ăn thì sống trong rừng luôn có một cái gì đó thích thú.
Việc săn bắt yêu thú với Kinh Thiên lúc này cũng là một quá trình tập luyện.
Bên cạnh đó Kinh Thiên cũng sưu tầm được một số lượng yêu đan tương đối lớn, và toàn bộ chỉ là yêu đan của yêu thú cấp một.
Tổng cộng có đến sáu mươi hai viên yêu đan của yêu thú cấp một, nhưng trong đó chỉ có mười hai viên yêu đan của yêu thú cấp một đỉnh phong.
Những yêu thú cấp một đỉnh phong này hoàn toàn là do Tiểu Bạch săn giết, Kinh Thiên mới đạt đến luyện thể cấp một viên mãn nên chưa thử sức với yêu thú cấp một đỉnh phong.
Toàn bộ số yêu đan của yêu thú cấp một đỉnh phong được Kinh Thiên giành thời gian chế tạo thành lựu đạn yêu đan.
Số yêu đan còn lại Kinh Thiên chủ yếu tích trữ sau này bán kiếm lấy một khoản, hoặc dùng để làm nguyên liệu cho việc luyện đan, luyện dược.
Trong số những bài thuốc luyện thể của ‘Ngũ Hành Thần Thể’ có những bài thuốc cũng sử dụng cả yêu đan của yêu thú để nấu thành những nồi thuốc bổ ngâm mình..