Trước cửa ‘tàn môn’ đang tập trung rất nhiều những nhân vật cao cấp của Hồng Hạc Môn, thậm chí Hồng Hạc Môn còn đưa ra cả Phó môn chủ để chủ trì sự kiện lần này.
Cửa tiến vào ‘tàn môn’ được Hồng Hạc Môn bố trí rất nhiều cao thủ tầng tầng, lớp lớp để làm nhiệm vụ bảo vệ, và giữ gìn trật tự.
Sát cửa ‘tàn môn’ là một nhóm những lão già khốt ta mít đang nghiên cứu trận pháp.
Tất nhiên là trong số những trận pháp tông sư, đại sư cũng có mặt Phiên tông sư của Vạn Thương Bảo Các cũng tham gia hỗ trợ cho các trận pháp sư của Hồng Hạc Môn.
Thông qua việc này Phiên tông sư cũng thu được rất nhiều lợi ích, tạo cơ sở tốt cho việc nâng cao cấp bậc trận pháp sư của lão sau này.
Kinh Thiên chỉ nhìn lướt qua nhóm người này, bởi với tu vi hiện tại của anh thì bản thân anh chỉ cảm thấy họ đều là những cao thủ sâu không thấy đáy.
Còn tu vi thực tế của họ thì với cấp bậc hiện tại của Kinh Thiên thì anh không thể đo lường được.
Trận pháp bảo vệ của ‘tàn môn’ này là một trận pháp có thể nói cao cấp bậc nhất trong hệ thống trận pháp hiện thời tại Lạc Hồng thế giới, có thể nói nó đạt cấp độ cao nhất trong hệ thống trận pháp là cấp mười hai.
Trải qua hàng vạn năm vận hành, hệ thống trần pháp này cũng đã hao mòn và giảm uy lực đáng kể.
Để phá vỡ trận pháp ngoài dùng trận pháp sư để phá giải, thì cũng có thêm phương thức là dùng sức mạnh phá vỡ từ bên ngoài.
Nhưng cả hai cách như vậy hiện tại đều khó áp dụng, bởi trình độ hiện tại của trận pháp sư của Hồng Hạc Môn và Phiên tông sư thì không đủ để phá giải.
Còn mời cao thủ từ Bắc Vực đến để phá giải trận pháp này thì cũng có nhiều vấn đề.
Đầu tiên không phải siêu cấp cao thủ nào cũng hứng thú với ‘tàn môn’ ở nơi khỉ ho cò gáy này, thứ hai việc di chuyển từ Bắc Vực đến Hoang Vực (Nam Vực) cả đi và về mất khá nhiều thời gian, để mời được cao thủ từ Bắc Vực đến thì ‘tàn môn’ cũng đã rơi vào tình huống tự hủy.
Bởi sau khi cửa được mở mười lăm ngày thì trận pháp của bảo vệ ‘tàn môn’ sẽ tự động phá hủy.
Đặc biệt Hồng Hạc Môn cũng không muốn các cao thủ của Bắc Vực chen chân vào đây, bởi vì mời được siêu cấp cao thủ đến phá giải trận pháp có khi Hồng Hạc Môn cũng chẳng có canh mà ăn, chứ đừng nói đến thu lợi từ sự kiện này.
Lại nói về việc thu lợi từ sự kiện này của Hồng Hạc Môn.
Cách ngày diễn ra sự kiện thám hiểm ‘tàn môn’ này Hồng Hạc Môn cũng đã đưa ra thông báo sẽ tiến hành tuyển chọn đệ tử vào hai mươi ngày sau, tức là sau khi sự kiện ‘tàn môn’ kết thúc năm ngày.
Ngoài ra những ứng viên nếu đã từng tham gia sự kiện ‘tàn môn’ mà quyên tặng những vật phẩm thu thập được từ ‘tàn môn’ sẽ được ưu tiên tuyển chọn trở thành đệ tử nội môn của Hồng Hạc Môn và sẽ nhận được nhiều ưu đãi, có thể được một vị bô lão hoặc một vị đường chủ nào đó đích thân nhận làm đệ tử, tùy vào mức độ đóng góp và tiềm năng tu luyện.
Có thể thấy Hồng Hạc Môn quyết tâm thu hoạch nhiều nhất có thể tài bảo từ sự kiện ‘tàn môn’ này.
Những thông tin này Kinh Thiên đều nghe được trong quá trình đứng chờ đợi thời gian diễn ra sự kiện, và trên đường theo dòng người từ thành Vân Long tới đây.
Mọi người ở khắp nơi đều bàn tán về chuyện này, cũng như những lời đồn thổi về những bảo vật có trong ‘tàn môn’ khiến người đỏ mắt.
Bảo vật dành cho người có duyên.
Do vậy khi phân phát danh ngạch tham gia sự kiện ‘tàn môn’ Hồng Hạc Môn đã thu được một ít lợi ích, như tiền đấu giá danh ngạch dành cho tán tu, các gia tộc được phân bổ danh ngạch cũng phải chi ra một khoản kha khá chứ không phải nghiêm nhiên nhận miễn phí.
Do đó quy định trong lần thám hiểm này là bảo vật ai đoạt được thì thuộc về người đó.
Chính vì thế mà Hồng Hạc Môn đưa ra những quy định đặc thù cho lần tuyển chọn đệ tử lần này.
Đối với những tán tu, hoặc những gia tộc nhỏ đạt được bảo vật nếu không có đủ sức mạnh để nắm giữ có khi lại mang họa vào thân, họa diệt tộc.
Không chỉ vậy có những bảo vật còn vượt ra ngoài sự không chế của tu luyện giả nếu không có tu vi thâm hậu.
Nên dùng bảo vật đổi lại cơ hội phát triển, và sự bảo đảm của bá chủ trong khu vực đôi khi lại là lựa chọn thông minh và có lợi hơn là giữ làm của riêng.
Trở lại với hệ thống trận pháp bảo vệ ‘tàn môn’ nó là một hệ thống trận pháp liên hoàn đan xen với nhau, bao gồm ba bốn loại trận pháp cùng lúc vận hành.
Hộ trận bảo vệ bên ngoài để chống lực công kích, ảo trận bên trong để che phủ tàn môn, sát trận bên trong để diệt sát những sinh linh tiến vào trong trận pháp, tự hủy trận pháp bao gồm việc tiêu hủy toàn bộ những vật phẩm sinh vật bên trong trận pháp.
Ngoài ra nó còn có thêm trận pháp hấp thu linh khí chuyển hóa thành năng lượng cung cấp cho các trận pháp vận hành.
Có thể nói người tạo ra hệ thống trận pháp này đã đạt đến cấp độ ‘trận đế’, một tuyệt thế cao thủ của trận pháp.
Quan sát một lượt xung quanh, Kinh Thiên nhận thấy các tu luyện giả trẻ tuổi đều tập trung thành những nhóm nhỏ, bên cạnh có những tu luyện giả cấp cao hơn đứng bên cạnh bảo vệ.
Có rất nhiều tu luyện giả trẻ tuổi từ khắp các thành hay các thế lực gần đây đều tụ họp về đây.
Đặc biệt những đệ tử của môn phái, hay để tử của các gia tộc lớn đều có cái ngạo khí của họ.
Cách ăn mặc và thái độ của họ cũng khác với những đệ tử của các gia tộc nhỏ hay tán tu.
Đặc biệt các nhóm tu luyện giả trẻ tuổi này thường tập trung cùng nhau và rất không muốn, hay có ý giao du với những tu luyện giả ở tầm thấp hơn họ.
Còn những tán tu hoặc gia tộc nhỏ khi có được danh ngạch tham gia thám hiểm tàn môn, họ cũng liên hệ để có thể đưa con em mình đi cùng một gia tộc lớn nào đó.
Trong trường hợp không được các đại gia tộc ủng hộ thì họ sẽ tụ tập nhau lại thành những nhóm nhỏ để có thể tương trợ lẫn nhau trong quá trình thám hiểm ‘tàn môn’.
Chỉ có duy nhất Kinh Thiên là độc lai độc vãng.
Đang miên man suy nghĩ Kinh Thiên liếc mắt sang bên phải, vì anh cảm thấy có ánh mắt không thiện cảm lắm đang nhìn mình.
Ngay lập tức anh bắt gặp anh mắt khó chịu và có phần thù hằn của Hoàng Thế Thanh đang nhìn anh.
“Tên bại gia tử này không biết vì sao lại nhìn ta với ánh mắt không chút thiện cảm nào nhỉ? Ta có gây thù chuốc oán gì với hắn đâu?” Kinh Thiên cảm thấy kỳ lạ suy ngẫm.
“Không biết ngươi có tham gia vào sự kiện ‘tàn môn’ này không, nếu gặp ngươi bên trong ‘tàn môn’ ta phải cho ngươi một trận cho bõ tức”.
Hoàng Thế Thanh vừa nhìn Kinh Thiên vừa thầm nghĩ.
Sau khi kết thúc đấu giá hội Hoàng Thế Thanh có gặp lại Ngô Tích Tú và hỏi thăm lại một lần nữa gia cảnh của Kinh Thiên, nhưng kết quả thu được vẫn như lần trước.
Bởi những gì Ngô Tích Tú biết về Kinh Thiên cũng chỉ có vậy.
Hắn cũng cho người do xét tìm hiểu về Kinh Thiên xem bối cảnh sau lưng anh thế nào, hay chỉ là tán tu thật.
Bất ngờ hắn cũng tìm được một tán tu đã từng ở Trấn Quy Phong có biết Kinh Thiên chỉ là đứa trẻ mồ côi, là một tán tu không có bối cảnh gì.
Do đó Hoàng Thế Thanh cảm thấy hai ba lần bị Kinh Thiên coi thường và cảm thấy Kinh Thiên áp hắn một đầu, tính tình nhỏ nhen cố chấp nhen nhóm hắn muốn đánh Kinh Thiên một trận cho bõ tức.
Hắn dự định sau khi sự kiện tàn môn kết thúc sẽ tìm Kinh Thiên giáo huấn anh một trận, nhưng không ngờ hắn lại nhìn thấy Kinh Thiên có mặt ở đây nên cho rằng Kinh Thiên cũng có danh ngạch.
Nên nếu thấy Kinh Thiên trong ‘tàn môn’ thì hắn nhất định cũng sẽ tìm cách dằn mặt Kinh Thiên một lần.
Ngoài ra hắn cũng nghĩ rằng thẻ kim bài của Vạn Thương Bảo Các mà anh có là do Kinh Thiên nhặt được, chứ với gia tộc hắn mà còn chưa có thẻ bài này, thì cỡ như Kinh Thiên sao có cơ hội sở hữu thẻ bài đó.
Các nhóm tu luyện giả của thành Vân Long tuy rằng đứng riêng rẽ theo từng nhóm nhỏ, nhưng cũng khá gần nhau.
Bên cạnh nhóm của Hoàng Gia có Hoàng Thế Thanh và chị gái gắn thì còn có, Ngô gia, Mai gia, Phương gia và cả nhóm của phủ thành chủ cũng đứng gần đó.
Tương tự các thành trì khác cũng vậy, các nhóm tu luyện giả đến từ các thành trì khác cũng tập trung trong cùng một khu vực gần nhau, cách biệt một chút so với những tu luyện giả đến từ các thành trì khác.
Nhìn sang chỗ anh em Ngô Tích Tú, Kinh Thiên có thể nhận thấy khá nhiều sự khác biệt.
Ngô Tích Tú trong thời gian mấy hôm rồi cũng đã đột phát đến Nhân vương cảnh, và có lẽ nhờ vậy mà hắn có một suất tham dự sự kiện này, trông vẻ mặt hắn cũng vui mừng ra mặt.
Còn người anh thứ hai của hắn thì tuy rằng tu vi không có gì tiến triển vẫn là Nhân vương cảnh cửu giai, nhưng từ bên trong toát ra vẻ tự tin và phong thái có chút ngạo nghễ hơn so với lần gặp lần trước.
Có lẽ hắn đã sử dụng viên Tẩy Tủy Đan đấu giá được và nhận được kết quả như ý muốn.
Nên giờ hắn có vẻ tự tin vào tiềm năng phát triển của bản thân, và chỉ cần cho hắn thêm thời gian hắn sẽ bỏ xa bạn trang lứa cùng thời.
Trước cổng của ‘tàn môn’ đang tập trung những lão già râu tóc bạc phơ, quần áo xộc xệch nghiên cứu này kia.
Bỗng chốc một lão già lên tiếng nói:
“Hình như hộ trận đại pháp bắt đầu mở ra cổng vào?”
Thật vậy mới đầu trong quá trình nghiên cứu các với sự hỗ trợ của Phiên tông sư các lão già này cũng chỉ xác định được đại khái thời gian cánh cửa ‘tàn môn’ mở ra, và vị trí cửa vào cũng chỉ định vị được một cách chung chung.
Lúc này bên cạnh chỗ lão đứng là ở phía bên ngoài cả nhóm lão già khác, hộ trận đại pháp có những chuyển động và phản ứng thay đổi khá rõ rệt khác biệt so với những vị trí khác.
Nghe lão già này lên tiếng tất cả các trận pháp sư đều đổ dồn về phía chỗ lão già để quan sát những biến đổi của đại trận.
Sau một lúc một cánh cổng mờ ảo tiến vào trong ‘tàn môn’ xuất hiện trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Phía dưới mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, các tu luyện giả cầm trong tay danh ngạch thì đang thổn thức chờ đợi hiệu lệnh tiến vào trong của Hồng Hạc Môn.
“Cho một tên tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh thử tiến vào xem thế nào?” Phiên tông sư lên tiếng nói.
“Mạch Khang, ngươi thử tiến vào xem sao?” Phó môn chủ Hồng Hạc Môn đứng gần đó ra hiệu cho một đệ tử Nhân Hoàng cảnh tiến vào thử nghiệm theo đề nghị của Phiên tông sư.
“Dạ vâng”.
Vị đệ tử có tên Mạch Khang chắp tay đáp lễ tuân lệnh tiến vào cửa ra vào ‘tàn môn’.
Tuy rằng không dám chống lệnh nhưng Mạch Khang chần chừ một lúc mới dám bước chân tiến vào.
Nhưng kết quả khi hắn bước chân tiến vào thì bị một lực cản vô hình đánh bật hắn trở ra.
Tuy rằng có chuẩn bị tâm lý nhưng hắn cũng không ngờ ngay cả bước đầu tiến cũng không tiến vào được, cả mặt hắn như đập vào bức tường vô hình khiến cho mũi hắn bị va chạm tương đổi mạnh đỏ ửng lên vì va chạm.
“Đúng là người có tu vi từ Nhân Hoàng cảnh trở lên không thể tiến vào được.
Phó môn chủ, cho một đệ tử khác tu vi Nhân Vương cảnh tiến vào xem sao?” Phiên tông sư lại lên tiếng nói.
“Lam Kỳ người lên thử xem thế nào?” Lần này phó môn chủ chỉ định một đệ tử tu vi Nhân vương cảnh cũng là người có danh ngạch tiến vào ‘tàn môn’ lên thử nghiệm.
Nhìn thấy kết quả của Mạch Khang, tên đệ tử có tên Lam Kỳ cũng rất chần chừ đứng trước cửa tiến vào ‘tàn môn’.
“Ngươi sợ cái gì, cùng lắm là ngươi bị đẩy ra ngoài thôi, chứ có nguy hiểm đến tính mạng đâu mà ngươi cứ chần chừ vậy”.
Vị phó môn chủ nhìn thấy đệ tử của mình nhát gan liền cất tiếng trách móc và thúc giục.
“Từ từ đã, ngươi cầm theo cái này rồi tiến vào bên trong”.
Phiên tông sư lấy ra một vật ném cho Lam Kỳ trong ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người.
Lam Kỳ nhìn thấy trên tay vật mình cầm liền phân biệt được nó là cái gì.
Nó là một lệnh bài truyền tin, đây là một phát minh của Lạc Hồng thế giới.
Có thể nói nó như là một chiếc điện thoại di động của thế giới trước Kinh Thiên đã từng sống vậy.
Người cầm theo chiếc lệnh bài truyền tin này có thể liên hệ và gửi thông tin tới một người khác cầm trên tay một lệnh bài tương tự.
Điều khác biệt là khoảng cách truyền tin tùy thuộc vào cấp độ của trận pháp sư có thể khắc họa được trận pháp truyền tin ở cấp độ nào.
Thêm vào đó không phải là người cầm trên tay lệnh bài này có thể liên hệ được với tất cả những người cầm theo lệnh bài này, có thể nói nó được chế tạo theo cặp, hoặc theo nhóm riêng biệt.
Chỉ những lệnh bài liên hệ theo nhóm riêng biệt thì mới có thể liên hệ được với nhau.
“Được rồi, tiến vào trong xem sao?” Phó môn chủ Hồng Hạc Môn lại lên tiếng thúc giục.
Lam Kỳ nghe thấy lời trách móc và thúc giục của phó môn chủ thì lập tức lấy hết can đảm bước vào cánh cổng phía trước.
Lúc này không có lực cản nào cả Lam Kỳ bước xuyên qua tấm màn chắn tiến vào phía trong.
Phía bên ngoài mọi người đều dõi theo cánh cửa để xem diễn biến tiếp theo ra sao.
Sau khoảng vài phút không thấy Lam Kỳ trở ra, Phiên tông sư liên lấy một chiếc lệnh bài tương tự như một chiếc ông đã ném cho Lam Kỳ lúc trước và bắt đầu liên hệ.
“Ha ha ha, đúng như ta dự đoán, cánh cửa này ở thời điểm hiện tại chỉ có thể tiến vào, còn muốn trở ra thì phải đợi sau mười lăm ngày nữa mới có thể trở ra được”.
Phiên tông sư sau khi liên hệ với Lam Kỳ cầm phía trong.
“Phiên tông sư xin người giải thích rõ hơn?” Phó môn chủ Hồng Hạc Môn chắp tay kính lễ hỏi Phiên tông sư.
“Cánh cửa này chỉ cho tu luyện giả từ Nhân vương cảnh trở xuống tiến vào, nhưng sẽ không để họ trở ra ngay lập tức.
Hay có thể nói ở thời điểm hiện tại tu luyện giả chỉ có thể tiến theo chiều đi vào, còn sau mười lăm ngày nữa thì cánh cửa này sẽ đảo chiều, lúc đó thì tu luyện giả mới có thể đi từ trong ra.
Tên đệ tử của các ngươi đã tiến vào được bên trong nhưng không thể trở ra ngay được, và hắn hiện tại đang ở bên trong và cũng không có vấn đề gì xảy ra với tên đó cả”.
Phiên tông sư lên tiếng giải thích.
“Vậy… thì…?” Phó môn chủ lên tiếng ngắt quãng hỏi.
“Vậy thì gì nữa, đến giờ các ngươi cho mọi người tiến vào bên trong rồi, chứ sao”.
Phiên tông sư lên tiếng cười nói, cắt ngang câu hỏi của Phó môn chủ Hồng Hạc Môn.
Phó môn chủ của Hồng Hạc Môn nghe thấy vậy, liền lập tức ra hiệu cho những người bên cạnh làm việc.
Một lão giả dường như là bô lão của môn phái liền đứng ra lên tiếng thông báo với tất cả mọi người.
“Đã đến thời điểm tiến vào trong ‘tàn môn’, tất cả nhưng ai có thẻ bài danh ngạch tập trung lại đây để tiến vào trong ‘tàn môn’.
Những người không có danh ngạch thì lùi lại phía sau.
Nhưng người nào cố tình gây rối, hoặc không có thẻ bài danh ngạch muốn lừa dối qua cửa, giết không cần hỏi”.