Kinh Thiên

Chương 62: Vạn Thương Bảo Các Đấu Giá Hội






Thanh toán tiền trà nước, và rời quán trà đạo, Kinh Thiên dự kiến:
“Không biết mười ngàn ba trăm linh ngọc hạ phẩm có đủ mua một danh ngạch tham gia thám hiểm tàn môn không?”
Đây là số tiền còn lại sau khi Kinh Thiên đã bán đi một số tài sản không cần thiết cho bản thân, và đối trừ đi một số linh ngọc anh dùng để mua linh cốc và một vài thứ cần thiết khác.

Điều anh đang bận tâm là với số tiền đó thì tham gia đấu giá danh ngạch thám hiểm tàn môn thì sẽ thế nào.

Qua nghe ngóng những thông tin từ những tu luyện giả trong thành và trà đạo quán, Kinh Thiên cũng biết các tu luyện giả đang dự đoán để có một danh ngạch tham gia thám hiểm thì số tiền dự kiến phải bỏ ra khoảng năm đến bảy ngàn linh ngọc hạ phẩm.

Đó là các tán tu dự đoán, nhưng Kinh Thiên cho rằng có lẽ sẽ phải bỏ ra số tiền lớn hơn.

Bởi trong thành Vân Long còn có rất nhiều gia tộc cấp hai khác, các bang hội, các tổ chức này kia…
“Kệ đi để xem tình hình thế nào, nếu không đủ thì bù số mật ong chúa vào, hoặc cùng lắm thì đưa ra vài đan phương chắc cũng được thêm ít linh ngọc nữa”.

Kinh Thiên thầm nhủ.

Vì trong nhẫn trữ vật của anh vẫn còn một đống đan phương cổ mà anh vẫn chưa biết rõ giá trị của nó.
Trở lại trang viên của mình nghỉ ngơi, chủ yếu anh dành thời gian để luyện tập các loại võ kỹ và tu luyện tâm pháp ‘Kinh Thiên Quyết’ nhằm nâng cao tu vi của mình.

Những lúc rảnh rỗi thì nghiên cứu các loại trận pháp là chủ yếu.

Trong quá trình nghiên cứu trận pháp Kinh Thiên muốn từ đó chế tạo ra cho mình một cái lò dùng để nướng thị yêu thú cấp hai, cái lò nướng này sử dụng nguyên liệu là linh ngọc.
Vấn đề phát sinh là để điều khiển được ngọn lửa trong lò nướng có đủ nhiệt độ cao làm chín thịt yêu thú cấp hai, đòi hỏi tu luyện giả phải là tu vi Nhân Hoàng cảnh hoặc tu vi luyện thể đạt đến cấp hai.

Vì với trận pháp cấp hai yêu cầu về cường độ linh thức phải phù hợp.

Chỉ trong trường hợp đặc biệt linh thức của Kinh Thiên có thể vượt lên trên tu vi của anh.

Nhưng hiện tại linh thức của Kinh Thiên tuy rằng lớn hơn so với tu luyện giả cùng cấp bậc nhưng vẫn chưa đạt được cấp hai.

Do vậy việc chế tạo lò nướng thịt yêu thú cần gác lại chờ đến khi tu vi của anh đáp ứng được thì mới có thể chế tạo được.

Thất vọng với việc chế tạo cái lò nướng thịt yêu thú, Kinh Thiên dành thời gian nghiên cứu các loại trận pháp cấp một.

Sẵn có nguyên liệu chế tạo trận bàn, Kinh Thiên cũng muốn chế tạo trận bàn cho một số trận pháp cấp một, vừa để luyện tập trận pháp, vừa có thể sử dụng trong thực tế nếu tình huống cần thiết.

Hơn một ngày trời nghiên cứu chế tạo cuối cùng Kinh Thiên cũng hoàn thành hai bộ trận pháp cấp một là một trận pháp ảo trận bao gồm sáu trận bàn, và một trận pháp khốn trận bao gồm tám trận bàn.
Kinh Thiên mang hai bộ trận pháp này ra để vận dụng thực hành và tập luyện, dĩ nhiên lúc này Tiểu Bạch là đối tượng bị anh mang ra làm đối tượng thí nghiệm.

Trận pháp ảo trận cấp một chỉ có thể tạo ra được ảo giác cho tu luyện giả Nhân vương cảnh trở xuống, yêu thú cấp một, hay tu luyện giả luyện thể cấp một.

Tương tự như vậy khốn trận cũng chỉ có công dụng tương tự.

Do là trận pháp cấp thấp nên các loại trận pháp này không hề có cái tên gì hoành tráng cả.

Nó chỉ đơn giản được gọi là ảo trận cấp một và khốn trận cấp một.
Tiểu Bạch rất không hài lòng khi trở thành vật thí nghiệm của Kinh Thiên, nó chỉ muốn thoải mái nằm nghỉ ngơi tu luyện chứ chả hứng thú gì.

Còn Kinh Thiên thì cứ nhất định bày trận xung quanh nó khiến nó cảm thấy bực mình và liên tục gầm gừ tức tối.
“Thôi nào Tiểu Bạch, ngươi chịu khó chút, để Lão đại thử nghiệm chút.

Lát nữa ta sẽ nướng thịt yêu thú cho ngươi ăn”.

Kinh Thiên dũ dỗ Tiểu Bạch nói.
Nghe thấy được ăn thịt yêu thú nướng lúc này Tiểu Bạch mới đồng ý phối hợp để cho Kinh Thiên thử nghiệm trận pháp.

Một người một hổ, người khống chế trận pháp, kẻ phá trận.
Sau một hồi tập luyện cùng Tiểu Bạch, Kinh Thiên cũng rút ra được một số kinh nghiệm và kiến thức trong vấn đề sử dụng trận pháp hỗ trợ trong chiến đấu.

Tuy rằng là trận pháp cấp một, nhưng với những tu luyện giả cấp một đỉnh phong giống như Bạch là yêu thủ đỉnh phong thì thời gian lưu giữ trong khốn trận chỉ được khoảng hơn ba phút.

Còn với nhưng tu luyện giả có tu vi thấp hơn thì thời gian giam cầm sẽ tăng lên.

Thời gian giam khốn còn tùy thuộc vào người khống chế trận pháp, nếu tu vi của Kinh Thiên tăng lên, chính xác là phụ thuộc là linh thức của Kinh Thiên nếu linh thức của Kinh Thiên càng cao thì thời gian giam khốn sẽ càng cao.

Điều tác động đến thời gian khốn trận nữa là chất liệu của trận bàn, nếu nó được làm bằng những tài liệu cao cấp nhất trong vật liệu cấp một cũng sẽ khiến hiệu quả tăng lên.
Tương tự như vậy đối với ảo trận cũng vậy.

Để trận pháp phát huy được tối đa công dụng của nó, thì nó đòi hỏi nhiều yếu tố kết hợp lại với nhau để trận pháp phát huy được hiệu quả cao nhất.
Để có năng lượng cho trận bàn, thì tất nhiên trong mỗi trận bàn đều có chưa một viên linh ngọc hạ phẩm để cung cấp năng lượng cho trận pháp.

Ngoài ra mỗi một trận pháp đều có một trận bàn đặc biệt, được sử dụng làm mắt trận, trận bàn này chi phối và điều khiển toàn bộ trận pháp.

Hay có thể nói công dụng của trận pháp được thiết lập chủ yếu dựa trên trận bàn này.

Ví dụ với ảo trận có sáu trận bàn thì có một trận bàn sẽ là mắt trận, năm trận bàn còn lại sẽ được bố trí xung quanh theo một góc độ và khoảng cách khác nhau để tạo ra một ảo trận trong một phạm vi nào đó, mà người thi triển ảo trận muốn bày bố.

Tương tự như vậy khốn trận cũng sẽ có phương thức hoạt động giống vậy, nhưng tùy vào loại trận pháp mà nó có cách bố trí khác nhau.
Kinh Thiên cũng tương đối hài lòng với thành quả của mình trong suốt hơn một ngày mày mò nghiên cứu.

Cất toàn bộ vật liệu, và trận bàn của trận pháp đi Kinh Thiên lên tiếng nói:
“Giờ lão đại nướng thịt con lừa yêu cho ngươi ăn”.
Lấy ra thịt con lừa yêu, Kinh Thiên nhanh chóng xử lý, tẩm ướp và đem ra nướng toàn bộ con yêu lừa cấp một.

Số thịt tàng trữ trong túi của Kinh Thiên nhanh chóng hao mòn chỉ còn lại một con yêu sơn dương.

Còn con Huyết hỏa báo thì không nướng chín để ăn được, khả năng anh sẽ đem đi bán cho cửa hàng nào đó thu mua kiếm ít linh ngọc.

Do chuẩn bị trước Kinh Thiên cũng đã mua dự trữ ít linh cốc các loại, nên từ giờ cho đến khi thám hiểm ‘tàn môn’ anh không dự định sẽ vào rừng tìm kiếm tài nguyên và thức ăn nữa.
Một người một hổ chén xong con yêu lừa nướng, Kinh Thiên lên tiếng nói với Tiểu Bạch:
“Giờ đi nghỉ ngơi thôi, sáng mai Lão đại đi Vạn thương bảo các đấu giá hội tìm kiếm một danh ngạch thám hiểm tàn môn”.
Sáng hôm sau, giống như mọi lần, mang theo Tiểu Bạch trong túi linh thú Kinh Thiên rời trang viên tiến vào trong trung tâm thành Vân Long.

Vạn Thương Bảo Các nằm ở trung tâm của thành Vân Long, lúc này dòng người tấp nập hướng về Vạn Thương Bảo Các tiến tới.
Chạy tới cổng Vạn Thương Bảo Các lúc này cũng đã có rất đông người tập trung.

Cổng tiến vào trung tâm đấu giá hội của Vạn Thương Bảo Các là một cổng riêng biệt nằm ở cạnh cổng chính của Vạn Thương Bảo Các.

Chỉ khi nào tiến hành đấu giá hội thì cổng này mới mở và đón tu luyện giả tiến vào đấu giá.

Khu vực tiến hành sự kiện đấu giá cũng là một khu vực riêng biệt của Vạn Thương Bảo Các.
Lần đấu giá hội này không chỉ là đấu giá danh ngạch tiến vào thám hiểm ‘tàn môn’ mà Vạn Thương Bảo Các cũng sẽ đưa ra rất nhiều các loại bảo vật khác.

Do đó rất nhiều tu luyện giả đều tập trung về đây để tranh đoạt bảo vật.


Ngoài tu luyện giả của thành Vân Long thì cũng có rất nhiều tu luyện giả từ các nơi khác cũng tham gia thịnh hội này.

Tất nhiên những tu luyện giả của nơi khác đến sẽ không được tham gia đấu giá danh ngạch thám hiểm ‘tàn môn’, còn những bảo vật khác thì tất cả tu luyện giả đều có thể tranh đoạt.

Vạn Thương Bảo Các sẽ có phương pháp để phân biệt tu luyện giả của thành Vân Long và tu luyện giả từ nơi khác đến.
Ngó nghiêng một lúc quan sát dòng người đang xếp hàng, chen lấn để được tiến vào trong hội trường đấu giá hội, Kinh Thiên nhận thấy có chút khác biệt.

Nhưng tu luyện giả phổ thông sẽ mua vé tiến vào một cửa, còn một số tu luyện giả khác thì lại đi theo một cửa khác.

Số lượng tu luyện giả tiến vào cửa khác không nhiều, nhưng nhìn từ trang phục của họ đều có thể nhận thấy họ ở một đẳng cấp cao hơn so với nhưng tu luyện phổ thông.

Có thể họ là những người từ gia tộc lớn, hoặc cũng có thể là đệ tử của môn phái lớn nào đó, nên có ưu đãi.
“Này, sao chúng ta xếp hàng ở đây, còn những người kia lại không phải xếp hàng?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi một tu luyện giả đang đứng gần mình.
“Ngươi mới đi tham gia đấu giá hội lần đầu hả?” Người này hỏi ngược lại.
“Đúng vậy”.

Kinh Thiên gãi đầu gãi tai trả lời.

Đúng là lần đầu tiên anh đi đấu giá hội của Vạn Thương Bảo các.
“Ài, Cổng này dành cho nhưng tu luyện giả phổ thông, mọi người muốn vào trong đấu giá hội thì phải mua vé, mỗi vé tham gia đấu giá hội là mười lăm linh ngọc hạ phẩm.

Còn cổng kia là dành cho người có thẻ khách quý, chỉ có người có thẻ khách quý của Vạn Thương Bảo Các mới đi được cổng đó.

Người có thẻ khách quý thì sẽ có phòng riêng để tham gia đấu giá hội, và mức độ tiếp đón cũng khác nhau với những người có thẻ khách quý cấp độ khác nhau”.

Người này giải thích cho Kinh Thiên hiểu.
“Vậy à, cảm ơn đạo hữu đã giải thích”.

Kinh Thiên chắp tay lên tiếng cảm ơn.
Kinh Thiên đúng là lần đầu đi tham dự đấu giá hội lên cũng chẳng hiểu nhiều về quy định của Vạn Thương Bảo Các, nên thấy mọi người xếp hàng tranh mua vé vào đấu giá hội, anh cũng dự định xếp hàng để mua vé.

Nhưng khi biết được nếu có thẻ khách quý thì không cần phải xếp hàng, thì Kinh Thiên chợt nhớ ra trong tay anh cũng có một cái thẻ khách quý lần trước vị công tử Đỗ Thiên Quân đã cho anh.

Có lẽ thẻ đó cũng có thể dùng được, nên Kinh Thiên muốn thử xem cái thẻ đó có tác dụng như nào.

Chính vì vậy Kinh Thiên rời khỏi hàng dành cho tu luyện giả phổ thông tiến lại khu vực cổng dành cho khách quý tiến tới.
Khi tiến lại khu vực gần cổng vào giành cho khách quý, Kinh Thiên có thể nhận thấy có rất nhiều nhóm nam thanh nữ tú đứng tụ tập với nhau.

Anh cũng không rõ lắm những nhóm thanh niên tầm trạc tuổi của anh đứng tụ tập với nhau thành từng nhóm ở chỗ cổng vào đấu giá hội này là như thế nào và họ dự định làm gì.

Mọi thứ chỉ thoáng qua trong tầm mắt của anh, thực ra anh cũng không quan tâm lắm.
Bất ngờ có hai nhóm người ở gần cửa ra vào nhất mà Kinh Thiên có chút quen biết.

Một là nhóm người của Hoàng Thế Thanh, nhóm người thứ hai là nhóm người của Ngô Tích Tú.
Vì tiến vào cửa đón khách của Vạn Thương Bảo Các phải đi qua chỗ hai nhóm người này, nên Kinh Thiên không còn cách nào khác là tiến về phía hai nhóm người này.

Nhìn thấy Kinh Thiên tiến về phía mình Ngô Tích Tú tưởng rằng Kinh Thiên tiến đến chào hỏi, cũng tiến lên phía trước một chút nhóm người, đối mặt với anh.
“Ngươi cũng đến tham gia đấu giá hội à”.

Ngô Tích Tú lên tiếng hỏi Kinh Thiên.
“Đúng vậy, ta nghe nói lần này có đấu giá danh ngạch tham gia thám hiểm ‘tàn môn’, nên cũng muốn đến thử may mắn xem có kiếm được cái danh ngạch nào không”.

Kinh Thiên cười trả lời.
“Ta tưởng gia tộc ngươi đã được cấp danh ngạch, ngươi cũng đến đấy đấu giá danh ngạch à”.

Kinh Thiên vừa cười vừa hỏi vui.
“Không ta cùng anh hai* của ta, và mấy sư huynh của Hồng Hạc môn đến đây để xem có mua được bảo vật nào thích hợp hay không?” Ngô Tích Tú trả lời.
(* Bắt đầu từ chương này, mình sẽ sử dụng cách xưng hô anh cả, anh hai, em trai, chị gái, em gái… theo cách xưng hô của miền bắc.

Chứ không dùng cách xưng hô anh hai là anh cả theo kiểu miền nam, đối với những mối quan hệ trong gia đình.

Còn về môn phái vẫn sẽ dùng cách xưng hô, sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội cho phù hợp.)
Hồng Hạc Môn rất có tính toán, dù sao họ cũng là lão đại ở vùng này.

Danh ngạch tham gia thám hiểm ‘tàn môn’ của Hồng Hạc Môn được phân cho những đệ tử ngoại môn có tư chất và tiềm năng nhất của môn phái.

Trong đợt thám hiểm ‘tàn môn’ này những đệ tử nào có đóng góp lớn cho Hồng Hạc Môn sẽ được đặc cách trở thành để tử nội môn, thậm chí nếu có những đóng góp đặc biệt cho môn phái có thể được xếp vào hàng để tử nòng cốt của môn phái, nhận được những ưu đãi đặc biệt.

Không những vậy tính toán của Hồng Hạc Môn còn rất xa, họ chia những đệ tử tham gia thám hiểm ‘tàn môn’ lần này thành các nhóm nhỏ tiếp cận với những gia tộc lớn tại các thành trong Cửu Long quốc có danh ngạch.


Qua đó có thể kiểm soát thu hoạch của các gia tộc, cũng như giám sát thành quả mà các gia tộc có thể đạt được.
Các gia tộc trong Cửu Long quốc thì đều muốn dựa vào Hồng Hạc Môn để phát triển, nên cũng sẵn sàng hợp tác.

Bởi thông qua lần thịnh hội này nếu con em của họ có thể ra nhiều công sức đạt được những tài nguyên hữu dụng dâng lên cho Hồng Hạc Môn, thì con em họ cũng có thể có chỗ đứng vững chắc trong Hồng Hạc Môn.

Từ đó có thể phát triển tài năng đem lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc.

Bởi cho dù có tìm được bảo vật quý giá mà không có đủ thực lực để nắm giữ, nếu không cẩn thận có thể sẽ đem lại họa diệt vong.

Do đó các gia tộc rất chào đón những đệ tử tài năng của Hồng Hạc Môn tham gia cùng với con em của họ.
Giống như nhóm đệ tử của Hồng Hạc Môn khi đến gia tộc họ Ngô họ được tiếp đãi như những vị khách quý, và tất nhiên họ sẽ ăn ở tại Ngô gia cho đến khi cuộc thám hiểm ‘tàn môn’ diễn ra.

Chính vì lấy lòng Hồng Hạc Môn và những đệ tử tiềm năng của Hồng Hạc Môn, gia chủ Ngô gia đã đưa thẻ bài khách quý màu bạc của mình cho con trai thứ hai của mình là Ngô Tích Cương cùng các vị đệ tử Hồng Hạc Môn tham gia buổi đấu giá hội lần này.

Ngô Tích Tú tuy rằng chưa đạt được Nhân Vương cảnh nhưng tu vi của hắn cũng sắp đột phá, lần này cha hắn cho hắn đi theo anh hai của hắn để hắn có cơ hội tiếp xúc và học hỏi nhiều hơn.

Qua đó nếu hắn có thể đột phá và tham gia thịnh hội lần này có thể cũng sẽ có cơ hội tiến vào Hồng Hạc Môn, lúc đó hắn cũng không bỡ ngỡ và có sẵn những mỗi quan hệ cơ bản.
Hoàng Thế Thanh, hắn cũng đứng ở gần đó với chị cả của hắn và một số thanh niên có tu vi Nhân vương cảnh thập nhị giai, đệ tử của Hồng Hạc Môn.

Tuy hắn có một số va chạm với Kinh Thiên tại ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’, nhưng lúc này không phải là lúc gây chuyện nên hắn cũng chỉ âm thầm đứng quan sát.

Hắn dự định trong đầu khi sự kiện thám hiểm ‘tàn môn’ kết thúc thì hắn sẽ tìm cơ hội dạy cho Kinh Thiên một bài học.
“Ngươi quen biết hắn à?” Một giọng nữ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Thế Thanh.
Cũng như nhóm người của Ngô Tích Tú, Hoàng gia cũng có một nhóm đệ tử của Hồng Hạc Môn cùng tham gia.

Chị gái của hắn là Hoàng Thanh Hoa cũng được cha hắn giao cho ngân* bài khách quý để tiếp đón các đệ tử của Hồng Hạc Môn (*Ngân là màu bạc.) Người lên tiếng hỏi Hoàng Thế Thanh là chị gái của hắn Hoàng Thanh Hoa.

“Hắn chỉ là một tên tán tu bình thường, không biết có quan hệ gì với Ngô Tích Tú.

Có thể hắn muốn dựa hơi Ngô Tích Tú để kiếm chác gì đó”.

Hoàng Thế Thanh lên tiếng trả lời.
Tại Lạc Hồng Thế giới, sự phân biệt về giai cấp có thể nói là một tệ nạn.

Những người có bối cảnh phía sau, có địa vị thường rất kinh thường những người ở tầng lớp dưới.

Đặc biệt với những đệ tử của các môn phái lớn, họ có sự tự mãn tự kiêu và đặc biệt rất không có cảm tình với những tán tu.

Bởi họ nghĩ rằng họ có thể trở thành đệ tử của môn phái nào đó thì có nghĩa họ là người có tiềm năng tu luyện rất lớn, con đường phía trước của họ rất rộng mở và họ luôn cho rằng họ không cùng đẳng cấp với những tán tu.

Do đó có rất ít đệ tử của tông môn nào đó kết bạn, giao du với giới tán tu.
Biết được thân phận của Kinh Thiên, Hoàng Thanh Hoa và mấy đệ tử của Hồng Hạc Môn cũng chẳng buồn quan tâm.

Tất cả bọn họ dường như đang tập trung vào vấn đề nào đó hoặc đang chờ đợi một người nào đó.

Tất cả mọi người lại cười nói với nhau, coi như không nhìn thấy Kinh Thiên.
Mấy vị để tử của Hồng Hạc Môn và người anh hai của Ngô Tích Tú đứng gần nhất đều nghe được cuộc đối thoại của Kinh Thiên và Ngô Tích Tú.

Nhưng qua quan sát họ thấy cách ăn mặc của Kinh Thiên cũng không phải là để tử của gia tộc lớn, hay môn phái nào đó.

Do vậy những người còn lại cũng không mặn mà tìm hiểu hay có chút phản ứng gì với Kinh Thiên.
Chỉ nói chuyện qua với Ngô Tích Tú vài câu, cảm nhận thấy thái độ của những người xung quanh cũng chẳng mấy thân thiện cho lắm.

Nhưng đối với Kinh Thiên chuyện đó cũng chẳng quan trọng, anh cũng không có ý định hay chẳng cần phải bợ đít mấy tên thiếu gia, đệ tử này.

Lựa vài lời nói xã giao với Ngô Tích Tú, Kinh Thiên liền nhếch mép cười cất bước tiến thẳng lại cửa tiếp đón khách quý của Vạn Thương Bảo Các.