Kinh Thiên Kỳ Án

Quyển 1 - Chương 1: Đệ nhất trinh thám Hàn Phong cực kỳ lười biếng




Đêm có chút khuya, trên đường cái không một bóng người, chỉ có vài trản đèn đường ảm đạm lúc sáng lúc tối lập lòe. Mí mắt Ngô Chí Quang đánh nhau không ngừng, nhưng vẫn phải cứng rắn chống đỡ, không có biện pháp, ai bảo gã lái xe tải vật liệu thép làm chi? Hàng rất gấp, phải đưa đến trước bảy giờ sáng, nhưng hết lần này tới lần khác đụng mặt bạn tốt, không có biện pháp, nói sao cũng muốn đi uống một chén.

Xe tải lái vào trong thành phố, lúc ấy trên đường vắng vẻ, Ngô Chí Quang đang lúc nửa tỉnh nửa say giẫm chân ga đến cùng. Thình lình, phía trước nhảy ra một bóng đen, băng ngang qua giữa đường! Ngô Chí Quang mặc dù có vài phẩn chếnh choáng, nhưng vẫn có thể thấy rõ, đó là một người! Trong lòng gã cả kinh, rượu cũng tỉnh một nửa, bên trái có con hẻm nhỏ, gã theo bản năng rẽ ngoặt vào.

Vào hẻm nhỏ, Ngô Chí Quang càng kinh hãi, trong hẻm cũng có người vội vàng đi tới. Phanh xe, khẩn cấp phanh xe! Ngô Chí Quang chỉ cảm thấy thân xe có chút chấn động, hình như một vật gì đó bị đụng phải bay ra ngoài. Ngô Chí Quang vừa xuống xe nhìn, một người huyết nhục mơ hồ, nằm trên mặt đất. Ngô Chí Quang đưa tay thăm dò, không còn thở! Gã hoảng sợ, luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn, ai nha, uống say, cũng cầm nhầm điện thoại di động của huynh đệ. Mặc kệ đi, trước báo 120 đã, nhấn một phím, hết pin rồi!

Ngô Chí Quang tức giận đến dậm chân, hôm nay không phải đụng quỷ, làm thế nào xui xẻo như vậy a? Gã đột nhiên nhớ tới, vừa rồi chỗ khúc ngoặc có một buồng điện thoại công cộng, liền lập tức hướng khúc ngoặc chạy đi. . . . . .

*********************************

Lãnh Kính Hàn mặc dù mới chừng 50 tuổi, tóc đã có chút hoa râm. Giờ phút này, vị trưởng ban điều tra hình sự được mệnh danh "Bạch ngạch kim tinh hổ" (hổ có trán màu trắng, mắt màu vàng, tượng trưng cho chúa tể muôn thú) này đang đi về hướng một con hẻm nhỏ. Thân hình ông rất cao lớn, bước đi cũng nhanh hơn nhiều so với người thường.

Trong hẻm nhỏ, có chỗ mặt tiền sạch sẽ, treo bảng hiệu tiệm uốn tóc, hiện tại là buổi chiều, sinh ý không sao tốt được, mấy cô gái lười biếng ngồi trên sofa. Lãnh Kính Hàn cũng không gõ cửa liền trực tiếp đi vào. Trưởng ban điều tra hình sự cũng đến loại địa phương này, nghe thấy có chút không thể tưởng nổi, nhưng ông tiến vào, hơn nữa cô gái bên trong tựa hồ còn rất quen với ông, nhìn ông tới, lạnh lùng hô: "Lãnh trưởng phòng, lại tới rồi."

Lãnh Kính Hàn hỏi nữ nhân trung niên ngồi bên sườn tây đang ngậm điếu thuốc: "Cậu ấy có nhà không?"

Nữ nhân này là bà chủ, họ Khuất, tên một chữ Yến, bà bất đắc dĩ nói: "Có, còn chưa rời giường đâu."

Lãnh Kính Hàn "Ừm" một tiếng, liền chuẩn bị đi về hướng buồng trong. Khuất Yến lại nhắc nhở ông: "Lãnh trưởng phòng, cậu ấy đã lâu chưa trả tiền thuê nhà rồi."

Lãnh Kính Hàn khó xử cười cười, lấy ra ba trăm đồng, đưa tới tay bà chủ, "Ứng trước, còn lại sau này sẽ trả."
Bà chủ nhận tiền, không nói gì nữa. Lãnh Kính Hàn lúc này mới đi vào. Lãnh Kính Hàn từ cầu thang nhỏ mặt sau phòng bếp đi lên, tầng thứ hai đều là tấm ván gỗ chống đỡ lên, cửa gỗ song gỗ kiểu xưa, nhìn qua bộ dáng tựa như tùy thời sẽ đổ sụp. Lãnh Kính Hàn đi tới gian phòng gỗ thứ ba, cửa không khóa, một khối ván gỗ đinh trên trụ gỗ to cỡ bằng bàn tay, phía trên dùng chữ cực nhỏ viết: "Phòng trinh thám Hàn thị". Trên những chữ này bao phủ một tầng tro bụi thật dày, không nhìn kỹ căn bản không cách nào phân biệt được.

Lãnh Kính Hàn đẩy ra cánh cửa gỗ cũ nát, cánh cửa gỗ già yếu phát ra thanh âm "kẽo kẹt", cực kỳ khó nghe, trong phòng một cỗ mùi thối xông vào mũi. Lãnh Kính Hàn gạt gạt mạng nhện trên đỉnh đầu, chỉ thấy dưới chăn gối bẩn thỉu thoáng hiện ra hình người, trên giường tràn đầy sách, đều bị lật đến như đống báo cũ trong đám phế phẩm thu mua.

Lãnh Kính Hàn thật sự không dám lấy tay vén chăn lên, ông dùng chân đá đá người trong chăn, "Này! Đứng lên! Có án kiện!"

"Đừng -- Còn muốn ngủ tí nữa." Chăn xốc lên một góc, lộ ra một đầu như tổ gà.

"Người anh em, hà tất lười như vậy, cậu chỉ cần tùy tiện làm chút gì đó, sớm đã là phú ông rồi!" Lãnh Kính Hàn dùng chân móc chăn đi.

Người dưới chăn chỉ mặc một cái quần lót, thân thể vừa dài vừa gầy, có thể thấy được xương sườn, bẩn thỉu, không cần hóa trang cũng giống một tên ăn mày tiêu chuẩn. Anh duỗi người, cẩn thận giũ giũ chăn đệm vào góc tường, mấy con gián lập tức giải tán. Anh nhặt một đôi dép trên mặt đất xỏ vào, đứng lên. Lãnh Kính Hàn thân cao 1m83, nhưng người gầy gò này, so với Lãnh Kính Hàn chỉ cao hơn chứ không hề lùn hơn, hai cánh tay chập lại cũng không bằng một cánh tay thô của Lãnh Kính Hàn, kích thước lưng áo cũng không bằng đùi thô của Lãnh Kính Hàn. Khuôn mặt anh nhếch nhác, nhưng dưới hai đạo mày kiếm, lại có một đôi mắt minh mẫn thấu triệt. Anh vuốt cái bụng mỏng như giấy, nói với Lãnh Kính Hàn: "Đói bụng."

Lãnh Kính Hàn gật đầu nói: "Đi đi đi, mặc quần áo tử tế, tôi mời cậu ăn cơm."

Người gầy nháy nháy mắt, bộ dạng còn buồn ngủ, nói với Lãnh Kính Hàn: "Đợi một chút, ha --" vừa nói lại ngáp một cái, "Lạch cạch" đi xuống lầu.

Lãnh Kính Hàn đi vài bước, tấm gỗ phát ra thanh âm "cọt kẹt", tựa như tùy thời đều có thể thủng thành một cái động lớn nguy hiểm. Lãnh Kính Hàn đẩy cửa sổ gỗ ra, một cỗ sóng nhiệt kéo tới, từ nơi này có thể tinh tường nhìn thấy tình huống bên trong hẻm nhỏ. Ánh mặt trời tràn vào, Lãnh Kính Hàn đảo mắt nhìn quanh căn phòng gỗ: Chiếc giường gỗ già cỗi, tồi tàn, một chân giường dùng mấy quyển sách dày kê bên dưới, bàn trà gỗ, cũ nát, lỗ lớn trên bàn trà dùng một quyển sách nhét vào; Ba cái ghế gỗ, không có một cái nào có thể cho người ngồi. Lãnh Kính Hàn đau lòng nghĩ: "Vốn là thiên tài, cũng bởi quá lười, mới rơi vào tình cảnh như vậy, tội gì phải thế chứ!"

Người gầy rửa mặt, lộ ra hơi thở thanh xuân của tuổi trẻ, thấy thế nào cũng không quá 20 tuổi, đôi mắt to đen nhánh kia càng lóe ra quang mang thần bí khó lường, chẳng qua khuôn mặt sau khi rửa là trắng, các bộ phận khác của thân thể lại lộ ra màu xám bùn. Anh lau nước mũi, đi tới, hỏi Khuất Yến: "Chị Yến, quần áo của em đâu?"

Khuất Yến nói: "Hàn Phong, có án kiện à? Cậu rốt cuộc có án kiện rồi? Nhất định là đại án nhỉ? Chúc mở hàng thuận lợi!"

"Mỗi lần tìm em, đều là chút tiểu án lông gà vỏ tỏi." Hàn Phong vừa đi vừa thì thầm.

Khuất Yến đi về hướng buồng trong, trên hành lang nhỏ có ba gian phòng xoa bóp, bà vào một gian trong đó, thầm nghĩ: "Người ta tới tìm cậu là tốt rồi." Bản thân Hàn Phong không có quần áo, mỗi lần khách đến tiệm uốn tóc xoa bóp thay quần áo, anh liền cầm đi mặc, qua vài lần, cư nhiên tìm được vài món vừa người, Khuất Yến đặc biệt giữ lại cho anh.

Quán ăn tây, trong miệng Hàn Phong nhồi vào Hamburger, hỏi Lãnh Kính Hàn: "Án kiện gì?"

"Tối hôm qua, có người lái xe đâm chết một người."

"Đầu anh mọc cỏ hả, đây là chuyện của cảnh sát giao thông, liên quan gì đến phòng điều tra hình sự của các anh?"

Lãnh Kính Hàn biết tính tình của Hàn Phong, nói: "Cậu đừng nóng vội, đừng nóng vội, hãy chậm rãi nghe tôi nói. Là như vầy, tên kia sau khi lái xe đụng người, tự mình báo cảnh sát, hiện tại vấn đề đến từ người bị đâm chết kia. Người nọ gọi là Lương Hưng Thịnh, là ông chủ của một doanh nghiệp tư nhân, xí nghiệp của hắn vừa mới tuyên bố phá sản."

Hàn Phong cười lạnh nói: "Ồ, nói như vậy, tên chủ kia vừa mới mua cho mình món bảo hiểm kết xù hử?"

"Chính xác, trước khi xí nghiệp của Lương Hưng Thịnh phá sản, hắn mua cho mình hơn một ngàn đồng bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn."
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Hàn Phong cười khẩy nói: "Hơn một ngàn đồng?"

"Ừ, đừng xem thường hơn một ngàn đồng, khi phát sinh cái chết ngoài ý muốn, mức tiền bồi thường cao nhất có thể cao đến năm mươi vạn."

Hàn Phong giũ giũ áo, "A, nguyên lai là có chuyện như vậy. Công ty bảo hiểm hoài nghi hắn cố ý tạo ra sự cố ngoài ý muốn lừa gạt bảo hiểm?" Anh đi về hướng cửa, đến quầy trả tiền.

Lãnh Kính Hàn ở phía sau hỏi: "Này, cậu có đi nhìn xem không?" Nói xong khoanh tay lại, bộ dáng ngươi không đáp ứng ta sẽ không thay ngươi trả tiền.

Hàn Phong lắc đầu hầm hừ nói: "Án nhỏ. Không đi!"

Lãnh Kính Hàn xoay gót đi ra, cô gái trực quầy vội vàng hô: "Này, tiên sinh, các người còn chưa trả tiền đó." Lãnh Kính Hàn không lên tiếng.

Cô gái ngăn Hàn Phong, "Tiên sinh, anh còn chưa trả tiền đó."

"Tiền?" Hàn Phong đảo trắng mắt.

Lãnh Kính Hàn ở một bên trầm tĩnh liếc nhìn, thầm nghĩ: "Tất cả mọi người đều thấy đồ là Hàn Phong cậu gọi, cũng là Hàn Phong cậu ăn, để xem thằng nhóc cậu làm thế nào giải quyết."

Hàn Phong trước khi ra ngoài, từ chỗ của bà chủ cầm một kiện áo gió lớn, quấn quanh người, bên trong không hề mặc gì, lộ ra hai cẳng chân nhỏ dài đầy lông, mười phần như bệnh nhân từ bệnh viện tâm thần trốn ra. Giờ phút này anh bị ngăn ở cửa quán thức ăn nhanh, trong túi trống trơn, anh suy nghĩ một chút, đột nhiên làm ra một động tác kinh người, dọa đến cô gái kia hét rầm lên, đồng thời lấy tay bưng kín mắt. Lãnh Kính Hàn cũng tuôn ra một thân mồ hội lạnh. Nguyên lai, Hàn Phong đột nhiên mở áo gió ra, cô gái kia sau khi thét chói tai, anh lại đem áo gió khép lại, nhìn thấy cô gái phục vụ đầy mặt lúng túng, anh đắc ý ngửa mặt lên trời cười ha ha, "Tôi ăn hamburger của cô, cô cũng nhìn thấy cơ thể của tôi. Hiện tại chúng ta huề nhau, ai cũng không mắc nợ ai." (Bánh Tiêu: tui thix bạn rồi đó =]]])

Lãnh Kính Hàn vội đưa cho cô tờ tiền năm mươi đồng, vội vàng nói câu: "Không cần thối." Lôi kéo Hàn Phong bỏ chạy.

Hàn Phong chạy vài bước, dừng lại, nói: "Không còn chuyện khác, tôi về trước đi ngủ. Ha ——" rồi ngáp một cái.

"Aiz, xem ra phải phụ lòng Phan tiểu thư nhờ vã rồi." Lãnh Kính Hàn đành phải xuất ra con át chủ bài cuối cùng.

Hàn Phong dừng lại, hỏi: "Phan tiểu thư?"

Lãnh Kính Hàn lúc này mới chậm rì rì nói: "Không sai, Phan tiểu thư chính là giám đốc phụ trách công ty bảo hiểm này, cũng là bạn của con gái tôi, tôi vẫn luôn xem con bé như cháu ruột. Lần này con bé hoài nghi Lương Hưng Thịnh lừa bảo hiểm, liền cố ý tới tìm tôi, nhưng cậu biết đó, tôi không tiện trực tiếp ra mặt, cho nên liền muốn nhờ vả cậu. Vốn công ty bảo hiểm bọn họ có điều tra viên riêng, Phan tiểu thư chẳng qua muốn chính là, do chúng ta ra mặt, sẽ điều tra cẩn thận hơn."

Hàn Phong ngập ngừng nói: "Phan tiểu thư —— Bao nhiêu tuổi rồi?"

Lãnh Kính Hàn nhịn cười, nói: "Người ta vừa mới tốt nghiệp đại học, năm nay 21, một vị cô nương xinh đẹp như vậy, cư nhiên còn chưa có bạn trai, thật đúng là có chút kỳ quái."

Đôi mắt Hàn Phong phóng ra hào quang chói mắt, hỏi đi hỏi lại: "Xinh đẹp sao? Rất đẹp sao?"

"Tuyệt đối là mỹ nữ."

"Vậy để suy nghĩ một chút."

"Nguyên tắc của cậu thì sao?"

"Aiz, đây không phải lỗi của tôi. Hormone giống đực luôn khiến tôi không cách nào khắc chế. Đây là vấn đề sinh lý, đây là quy luật tự nhiên, bất luận kẻ nào cũng không thể kháng cự. Đây không phải trái với nguyên tắc, đây là thuận theo tự nhiên."

***

Bọn họ đến hiện trường trước. Hàn Phong nến nhận án kiện, đều chạy đến hiện trường trước. Đối với án kiện này, mặc dù không phải trước tiên, nhưng có thể sớm một phút đến hiện trường, thì sớm một phút có chỗ tốt. Đây là danh ngôn chí lý của Hàn Phong.

Bởi vì là đường giao thông quan trọng trong thành phố, xe cộ sớm đã khôi phục lưu thông, chẳng qua trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu mờ mờ. Hàn Phong đánh giá bốn phía, nhìn địa hình xung quanh, lấy chút tro bụi có lẫn vết máu, lại bò lên trên cột điện ở góc tường nhìn quanh, cuối cùng đi tới con phố đối diện, một tiệm quần áo đang đổi kính thủy tinh của tủ trưng bày.

Hàn Phong hỏi: "Thế nào? Bị đập bể?"

Ông chủ béo nọ trả lời: "Đúng vậy, tên trộm này thật đáng giận, đập nát tủ kính của tôi. Thủy tinh này rất đắt."

"Quần áo còn hay mất?" Hàn Phong hỏi.

Ông chủ gãi đầu nói: "Quần áo thật ra không thiếu, có lẽ kinh động đến những người khác, dọa tên trộm chạy." Hàn Phong cẩn thận đem một mảnh nhỏ thủy tinh có dính vết máu gói kỹ, thu vào.

Hàn Phong lại hỏi vài câu, nói với Lãnh Kính Hàn: "Tốt lắm, chúng ta đi gặp tài xế xe tải kia xem."

Ngô Chí Quang còn đang bị tạm giam 24 giờ, cả người như bóng cao su trút khí. Thật sự là xui tận mạng, nửa đêm lái xe cư nhiên đụng vào hai người, càng không xong chính là, kiểm tra nồng độ cồn của gã vượt mức, sự cố này e rằng sẽ ghi vào hồ sơ của gã cả nửa đời sau.

Lãnh Kính Hàn chào hỏi người của bộ giao thông, mang theo Hàn Phong tiến vào.

Hàn Phong vừa nhìn bản ghi chép, ném sang một bên, nói: "Tôi muốn thẩm vấn một lần nữa." Thư ký viên Trần Tư không thể làm gì khác hơn là đi thu xếp.

Hàn Phong hỏi: "Anh nói sự cố phát sinh tối qua khoảng từ một đến hai giờ sáng, rốt cuộc là một hay hai giờ?"

Ngô Chí Quang chán nản, "Tôi làm sao biết được, tôi rời khỏi quán rượu là 11h, lúc xảy ra tai nạn đã qua một lúc lâu trên xe rồi."

Trần Tư bổ sung nói: "120 đến hiện trường tai nạn xe lúc 1h49'."

Hàn Phong liếc mắt, "Tôi cũng không có hỏi anh!" Sắc mặt Trần Tư tái mét. Trái lại Ngô Chí Quang có hảo cảm với Hàn Phong, tối qua đến giờ, mình bị thư ký viên này hành hạ, đã sớm muốn tìm cơ hội mắng chửi thằng nhóc này rồi.

Hàn Phong lại hỏi: "Anh nói nhìn thấy một người đột nhiên nhảy ra, anh không kịp phanh xe, mới quẹo vào hẻm nhỏ?"

Ngô Chí Quang gật đầu. Hàn Phong hỏi tiếp: "Vậy sau khi anh quẹo vào hẻm nhỏ đụng người, người đột nhiên nhảy ra kia nhất định là nhân chứng đầu tiên tận mắt nhìn thấy, hắn đâu rồi?"

"Đúng vậy, lúc ấy tôi không chú ý, hiện tại ngẫm lại, người nọ đột nhiên xuất hiện, sau đó đã không thấy tăm hơi." Ngô Chí Quang tràn đầy nghi hoặc.

Hàn Phong cầm lấy báo cáo ghi chép, nhìn một chút, hỏi: "Vật liệu thép trên xe của anh, là từ nơi nào vận chuyển tới?"

"Từ xưởng thép Thành An của thành phố T vận chuyển tới. Tôi đưa gấp đến công ty trách nhiệm hữu hạn khai thác mỏ Hằng An."

Hàn Phong bấm ngón tay tính toán nói: "Thành phố T tới? Vậy anh không phải đã mất gần 1 giờ lái xe sao? Chỉ một mình anh? Công ty khai thác mỏ Hằng An? Là một quặng mỏ sao? Đưa đến đó làm gì?"

Lãnh Kính Hàn giải thích nói: "Công ty khai thác mỏ Hằng An có một xưởng chế biến thép đặc biệt, sản xuất vật liệu thép chất lượng cao."

Ngô Chí Quang nói: "Bởi vì phải đưa nhanh, cho nên trước khi trời tối tôi gặp phải người bạn nọ, mới có thời gian đi uống một chén."

Hàn Phong chuyển động con ngươi, "Người bạn cùng anh uống rượu, các anh đã bao lâu chưa gặp mặt?"

"Đã lâu rồi, tôi chừng từng nghĩ đến, cư nhiên sẽ đột nhiên gặp được hắn."

"Hắn cũng là tài xế?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã quen từ rất lâu."

"Các anh uống bao nhiêu rượu?"

"Không biết, chí ít cũng phải một tá bia, hơn nữa mỗi người còn uống nửa cân (1 cân bằng 1/2 kg) rượu xái."

Hàn Phong "ừm" một tiếng, tiếp tục nghe gã nói. Nói chuyện ước chừng một giờ, Lãnh, Hàn hai người mới lên đường tìm Phan tiểu thư.

Ba người gặp mặt ở quán cà phê, Lãnh Kính Hàn giới thiệu nói: "Phan Khả Hân, Phan tiểu thư. Vị này chính là trinh thám Hàn Phong nổi tiếng."

Phan tiểu thư hai hàng lông mày như liễu, một đôi mắt to, khuôn mặt chỉ có thể dùng từ "thiên sứ" để hình dung, khuôn mặt thuần khiết như vậy, quả thực chính là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế. Phan tiểu thư vóc người cũng rất tốt, chính là hơi có chút lùn, phỏng chừng chưa tới 1m60, Hàn Phong so với cô có vẻ quá cao. Tóc của cô rất ngắn, Hàn Phong không thích con gái tóc ngắn lắm. Hàn Phong nhìn thẳng bộ ngực cô cừ thật, ít nhất cũng phải cỡ D. Phan Khả Hân thẹn thùng cúi thấp đầu. Đã là lần thứ năm Phan Khả Hân cúi đầu rồi, người có chút đức hạnh đều sẽ tự giác thu hồi ánh mắt. Nhưng Hàn Phong thì không, ánh mắt của anh như sói, nhìn thẳng con mồi liền tuyệt không buông tha; Càng như tiễn đao, quần áo Phan tiểu thư trong mắt anh sớm đã bị răng rắc vài cái cắt rơi. "Khụ khụ" Lãnh Kính Hàn thật sự nhìn không được nữa, ho khan hai tiếng để Hàn Phong chú ý. (Bánh Tiêu: Đồ sắc lang =]])

Lãnh Kính Hàn làm trưởng bối của Phan Khả Hân, thật sự không biết nên xử lý thế nào, ông hàn huyên vài câu, liền chuẩn bị rút quân. "Ừm, hai người đều làm quen rồi, tôi còn chút chuyện khác. Khả Hân à, con yên tâm, nếu như Lương Hưng Thịnh lừa bảo hiểm, vị Hàn đại trinh thám này nhất định sẽ phát hiện thủ đoạn bịp bợm của hắn. Bác đi trước một bước. Các con chậm rãi tán gẫu." Ông nhanh chóng rời khỏi quán cafe, cảm giác như mình đã đem Phan Khả Hân giao vào trong miệng sói, thoáng có chút áy náy.

Phan Khả Hân hỏi: "Không biết Hàn đại trinh thám đã phát hiện ra sơ hở gì chưa?"

"Em có thể gọi tôi Hàn Phong, hoặc gọi tôi A Phong, tôi cũng có thể gọi em Hân Nhi. Mọi người nói chuyện không cần câu nệ như vậy. Nói thật đi, tôi đối với sự cố phát sinh này vẫn chưa hiểu rõ nhiều lắm, tôi cần tin tức càng nhiều càng tường tận hơn. Có lẽ em có thể giúp được tôi."

"A, vậy anh cần tôi cung cấp trợ giúp gì?"

"Tôi muốn đi gặp người nhà của người bị hại!"

Phan Khả Hân đột ngột đứng dậy, thanh sắc biến đổi: "Chẳng lẽ hiện trường không có sơ hở gì sao? Chẳng lẽ tài xế kia nói chưa đủ tường tận sao? Kỳ thật, tự điều tra viên của chúng tôi cũng có thể tra được đầu mối, chẳng qua suy xét đến việc các anh thu được tự liệu tiện hơn. Nếu Lương Hưng Thịnh muốn gạt bảo hiểm, đây hoàn toàn là chuyện của cá nhân hắn, cùng người nhà hắn có quan hệ gì?"

Hàn Phong nhìn đường cong thân thể của Phan Khả Hân, lại nghĩ chuyện khác, trong lòng anh nghi hoặc: "Kỳ quái, tại sao nhắc tới người nhà của người bị hại cô ta liền kích động như thế? Giống như mình vừa nhìn thấy người nhà người bị hại thì nhất định sẽ không giúp cô ta vậy."

Khu vực khai phá Hạ Loan, vốn là khu vực khai phá lớn nhất trong mảng quy hoạch của thành phố, được thương nghiệp khai phá to lớn nào đó nhận thầu quy hoạch tu kiến. Ai ngờ, xây được một nửa, liền có người đưa báo cáo, thương nghiệp khai phá sử dụng lượng lớn vật liệu thép và xi măng chất lượng kém. Sự tình này sau khi được bị truyền thông vạch trần, người phụ trách tập đoàn khai phá mang theo món tiền lớn bỏ trốn, trong khu khai phá lưu lại tảng lớn đoạn tòa nhà dở dang. Trong thành phố cũng muốn khai phá một lần nữa, nhưng vẫn không ái dám nhận, cùng lúc muốn đầu tư lượng lớn, còn phải đem toàn bộ nhà lầu đang xây dỡ phá sập, tính hết phí tổn, liền không còn bao nhiêu lợi nhuận nữa. Lúc ấy đúng dịp chính phủ đổi nhiệm kỳ mới, vì vậy chuyện khu khai phá liền kéo dài, một lần kéo đó là sáu năm.

Trong sáu năm này, tòa nhà đó liền thành nơi nương thân cho những người lưu lạc, nhặt ve chai, nhóm ăn mày. Người càng tụ càng đông, rất nhanh nhà lầu liền không còn chỗ nữa, xung quanh tòa nhà liền dùng ván gỗ xây thành phòng nhỏ. Vừa vào khu khai phá, liền nghe thấy mùi tanh tưởi, mục nát khiến kẻ khác buồn nôn.

Xe chạy đến phụ cận khu khai phá Hạ Loan, đường nọ xe cơ hồ không thể qua lại. Lúc bọn họ xuống xe, không ít người quần áo lam lũ hiếu kỳ đánh giá bọn họ, Hàn Phong còn tưởng rằng bản thân tới địa bàn của cái bang ấy chứ. Quả nhiên, lần đầu tiên Hàn Phong nhìn thấy người nhà Lương Hưng Thịnh đã mềm lòng. Anh sợ hãi than trong thành phố này, cư nhiên còn có chỗ ở đẹp ngang trụ sở của anh. Nhà gỗ rách nát chưa tới 10 mét vuông, ngoại trừ một cái giường ra thì cái gì cũng không có. Vợ của Lương Hưng Thịnh là Lô Phương và con trai cô Lương Tiểu Đồng chen chúc trong căn phòng nhỏ cũ nát này. Hàn Phong thất kinh, cho dù tốt xấu gì, dù sao Lương Hưng Thịnh cũng là một ông chủ của công ty, nhà của hắn làm sao lụi bại đến tình trạng này. Sau khi hỏi mới biết được, nguyên lai, Lương Hưng Thịnh trước đó đắc chí, nuôi dưỡng tình nhân, về nhà thường xuyên đánh chửi vợ con. Vợ Lương dưới cơn nóng giận, mang theo con trai rời khỏi Lương gia. Không bao lâu sau, công ty của Lương tình trạng kinh doanh chuyển biến bất ngờ, mà tình nhân của hắn sau khi vơ vét của hắn, lặng lẽ ra đi, Lương Hưng Thịnh thật sự trở nên trắng tay.

Vợ Lương văn hóa không cao, cũng không có thân thích trong thành phố, không thể làm gì khác hơn là dựa vào nhặt rác duy trì sinh kế; Lương Tiểu Đồng năm nay 10 tuổi, ngày thường vẫn theo mẹ cùng nhau nhặt rác, dựa vào thu nhập ít ỏi tiếp tục đi học.

Hàn Phong bị cảm động. Năm mươi vạn con số không lớn, nhưng chắc chắn cũng đủ thay đổi cuộc sống của hai mẹ con này. Phan Khả Hân tức giận nói: "Mặc dù cảnh ngộ của bọn họ đáng đồng tình, nhưng việc nào ra việc nấy. Cá nhân tôi cũng có thể xuất ra một phần tiền giúp đỡ bọn họ, nhưng nếu xác nhận Lương Hưng Thịnh là lừa bảo hiểm, công ty chúng tôi một phân tiền cũng sẽ không bồi thường."

Hàn Phong nhìn bốn bức tường cũ nát, lại nhìn Lô Phương, y phục của cô rất cũ kỹ, nhưng rất sạch sẽ, nữ nhân hơn ba mươi tuổi, đang có vị đạo của nữ nhân thành thục, vóc người tuyệt không kém so với Phan Khả Hân. Trong khi trò chuyện, Lô Phương vẫn nức nở nghẹn ngào, bất quá bộ dáng như vậy ngược lại khiến kẻ khác yêu thương. Lương Tiểu Đồng, tóc đen mà dày đậm, tóc ngắn nọ như kim thép cắm trên đầu, lông mày cơ hồ liền thành chữ nhất, bụi bặm không che được khuôn mặt ngây thơ. Nó cắn răng vẫn không khóc, trong ánh mắt lộ ra thành thục không hợp tuổi. Khi Hàn Phong hỏi nó, nó đáp: "Ông ta không phải cha tôi, tôi không có người cha như vậy." Lô Phương vừa mắng Lương Tiểu Đồng, vừa ôm Tiểu Đồng khóc.

Hàn Phong liếc mắt nhìn Lương Tiểu Đồng, nghĩ đứa bé này rất không tầm thường. "Có lẽ, đây là sự thay đổi vận mệnh của một người chăng. Có thời thơ ấu như vậy, sau này sẽ trở thành dạng gì đây?"

Lúc rời đi, Hàn Phong thở dài nói: "Aiz, người chết không thể sống lại, mặc kệ hắn phạm nhiều lỗi lầm ra sao, đều thuận theo hắn đi. Huống chi, nói không chừng, hắn còn để lại cho các người một ít kinh hỉ đấy."

Lô Phương còn muốn hỏi gì đó, Hàn Phong và Phan Khả Hân đã vội vã rời đi. Phan Khả Hân nói: "Hiện tại anh đã gặp qua người nhà của người chết rồi, nói đi, anh điều tra được những gì?"

"Thật xin lỗi, Phan tiểu thư, tôi nghĩ đây đúng là tai nạn, tai nạn ngoài ý muốn."

Phan Khả Hân nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Chúng tôi sẽ tự phái điều tra viên của mình đi thăm dò." Nói xong, không hề để ý đến Hàn Phong, đi thẳng. Hàn Phong hồi tưởng lại mùi vị, hương thơm cơ thể trên người Lô Phương tươi mát mộc mạc, đây chính là thứ mà mùi nước hoa trên người Phan Khả Hân không bằng.

Sau đó Lãnh Kính Hàn lại tới tìm Hàn Phong lần nữa, Hàn Phong một mực chắc chắn chính là sự cố ngoài ý muốn. Lãnh Kính hàn đi rồi, anh mỉm cười, anh thích làm người quyết định, sự cố phát sinh này có sơ hở, có sơ hở thật to, thế nhưng chỉ cần anh không nói, điều tra viên này sẽ không tra được gì. Quá thương cảm cô nhi quả phụ nọ, công ty bảo hiểm có tiền, bồi thường người ta một chút có gì không thể chứ? Hàn Phong lại nghĩ nghĩ, đối với cách làm của mình phi thường tán thành, anh hài lòng nở nụ cười.

Hàn Phong cho rằng, bản thân đắc tội Phan tiểu thư, cô ta sẽ không trở lại tìm mình nữa. Thế nhưng anh không ngờ, ba ngày sau, Phan tiểu thư thông qua Lãnh Kính Hàn, mời anh đến tham gia một bữa tiệc rượu, nói là bồi lỗi. Vốn Hàn Phong không muốn đi, nhưng vừa nghĩ đến dáng người của Phan tiểu thư, anh liền vui vẻ đồng ý.

Hàn Phong không ngờ tới cư nhiên là một bữa tiệc tối chất lượng cao, bộ âu phục anh từ chỗ Lãnh Kính Hàn đoạt được thật sự hợp nổi, còn không bằng phục vụ viên người ta ăn mặc. Lui tới đều là khách quý, đều là nhân vật thường xuất hiện trên TV, cũng không thiếu người nước ngoài, không ai quen biết Hàn Phong, cũng không có ai để ý đến anh. Phan Khả Hân mặc bộ lễ phục dạ hội tơ lụa bó sát người, lộ lưng tới eo, càng phác họa đường cong thân thể như tranh vẽ, một đôi giày cao gót cao đến không thể cao hơn, khiến cô miễn cưỡng có thể đứng ngang đầu vai Hàn Phong. Tay cô bưng Champagne, đi tới bên cạnh Hàn Phong, mỉm cười, "Hàn đại trinh thám, hình như bộ dạng có chút bối rối nha."

Hàn Phong vốn là một kẻ lãng tử phóng khoáng, đi tới loại địa phương này quả thật có chút bối rối, bị Phan Khả Hân vạch trần, xoay đầu sang chỗ khác, không đáp lời cô. Phan Khả Hân nói: "Được rồi, ngày đó thái độ của tôi với anh không tốt, là tôi sai rồi. Hôm nay tôi cố ý hướng anh xin lỗi đó. Hàn đại trinh thám có thể hân hạnh mời ngài một ly không a?"

Hàn Phong tiếp nhận rượu, "Tại sao cô có thể tham gia yến hội cao cấp như vậy?" Khiến anh càng kỳ quái chính là, Phan Khả Hân không những được tham gia, mà còn có thể mời mình tham gia, thân phận quản lý bảo hiểm này rất không bình thường nha.

Phan Khả Hân cười nói: "Bác Lãnh không nói cho anh biết sao? Cha tôi --"

Hàn Phong lập tức rà soát trong đầu một lần, trong thành thị này, họ Phan, a, miệng anh hé ra, Phan Khả Hân lấy ngón tay phong trụ miệng anh, gật đầu tỏ vẻ anh đã đoán đúng. Hàn Phong hỏi: "Tại sao cô muốn làm nghề bảo hiểm?"

Phan Khả Hân cong môi, "Rất nhiều người đều hỏi như vậy. Ấn theo suy nghĩ của các người, tôi nên làm CEO của công ty lớn, phải không? Hừ, tôi chẳng qua không muốn kẻ khác cho rằng, tôi sống dưới sự che chở của cha, tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân để sống."

Hàn Phong nở nụ cười, "Xem ra tôi phải đánh giá lại cô lần nữa mới được, còn là một cô gái tự lập đây."

Phan Khả Hân nhợt nhạt cười, "Điều tra viên của chúng tôi đã thăm dò, quả thật đúng như lời anh nói, không có chút dấu hiệu nào cho thấy đây là một tai nạn được xếp đặt. Anh đã đúng, tôi ngày đó còn tưởng rằng anh bao che cho mẹ con nọ chứ, tôi trách lầm anh rồi, xin lỗi."

Hàn Phong ngược lại xấu hổ, sự cố này rất rõ ràng là Lương Hưng Thịnh lừa bảo hiểm, anh chẳng qua không chỉ thẳng ra mà thôi.

"Ngày mai chúng tôi sẽ cùng Lô Phương ký thỏa thuận bồi thường, cuộc sống của bọn họ rất nhanh sẽ khá hơn."

Hàn Phong úp mở nói: "Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt."

"Miss Pan!" Một gã đàn ông quý phái gọi Phan Khả Hân sang, đôi mắt Hàn Phong bắt đầu tìm tòi. Khách nhân nơi này, nam không nói đến, nữ tử đều là báu vật gợi cảm, thiên sứ châu Á kia, có dáng người ma quỷ; cô nàng châu Âu kia, thân cao hơn 1m80, tóc vàng mắt xanh, cơ thịt như nhựa đặc, bộ ngực lớn đó, ít nhất cũng phải cỡ F.

Hàn Phong lựa chọn mục tiêu, mượn cơ hội tới gần hướng cô nàng châu Âu nọ, anh thình lình ngửi được một cỗ mùi thơm cơ thể kỳ dị, rất thuần, rất nhạt, loại lực hấp dẫn nam giới nói không nên lời, da đầu anh tê rần, thầm nói: "Không đúng, sự tình này có chút không đúng!"

Hàn Phong ngay cả chào hỏi Phan Khả Hân cũng không, liền vội vàng rời khỏi yến tiệc, thừa dịp đêm tối, anh lần thứ hai đi tới hiện trường xảy ra chuyện. Lần này anh dừng lại ở vị trí đụng người thật lâu, quan sát đi quan sát lại. Đó là một giao lộ hình chữ T, ở góc đó là đèn đường, từ hẻm nhỏ đối diện đi ra ngoài là tiệm bán quần áo, tiệm có một tủ kính thủy tinh thật to. Sự tình phát sinh đêm đó, thủy tinh của tủ bị đập nát, Lương Hưng Thịnh có thể dùng dây thừng cao su, một đầu thắt ở nóc tiệm, rũ xuống như một người cao su, thả người cao su trong tủ kính, một đầu thừng cao su vòng qua xà ngang cao phía trên đèn đường; nghe thanh âm có thể phán đoán kích cỡ của chiếc xe, nhìn đèn xe có thể biết khoảng cách xe với giao lộ, chờ thời cơ chín muồi, hắn kéo thừng cao su, liền làm ra dấu hiệu giả như có người nhảy ra giữa đường, lái xe có chút kinh nghiệm đều lựa chọn quẹo vào hẻm nhỏ, hắn liền có thể tự mình đâm đến, hắn nhẹ buông tay, thừng cao su nọ liền có thể mang theo người giả bay lên nóc nhà. Nếu hắn có đồng lõa hoặc nói cho vợ, thu dọn người giả, liền thiên y vô phùng. (Áo tiên không thấy vết chỉ khâu)

Đoạn ngang đèn đường có vệt màu đen của cao su cọ sát, đây là chứng cứ đầu tiên Hàn Phong phát hiện, anh không nói thẳng ra, là vì vận mệnh của mẹ con kia quá bi thảm, nhưng hiện tại anh thay đổi chủ ý rồi. Bởi vì anh phát hiện, chuyện này, so với tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều!

Buổi chiều ngày kế tiếp, trong phòng doanh nghiệp công ty bảo hiểm, Phan Khả Hân cùng một gã nam tử trung niên ngồi mặt đối mặt, Phan Khả Hân đẩy xấp văn kiện sang trước mặt nam tử trung niên kia, mỉm cười nói: "Lâm tiên sinh, ông ký tên, phần thỏa thuận sẽ chính thức có hiệu lực. Ông có thể theo tôi đến ngân hàng chỉ định lãnh tiền bồi thường."

Nam tử trung niên nọ hài lòng gật đầu, cầm lấy bút, chuẩn bị ký. Hàn Phong một bước tiến đến, bắt được bút của nam tử họ Lâm kia, "Xin lỗi, e rằng ngài vẫn chưa thể ký."

Nam tử họ Lâm vẻ mặt mờ mịt, "Cậu là ai?"

Phan Khả Hân vô cùng khó hiểu,"Xảy ra chuyện gì, Hàn Phong?"

Hàn Phong nói: "Nếu tôi đoán không sai, anh chính là luật sư toàn quyền thay mặt án tai nạn của Lương Hưng Thịnh phải không?"

"Không sai, tôi là Lâm Quốc Cường, phu nhân Lô Phương ủy thác tôi toàn quyền thay mặt cô ấy hoàn thành thủ tục bồi thường. Xin hỏi cậu là. . . . . ."

Hàn Phong tùy tiện ngồi xuống, nói: "Trinh thám Hàn Phong."

Lâm Quốc Cường hỏi: "Hàn trinh thám, cậu cho rằng phần thỏa thuận này, có vấn đề gì sao?"

Hàn Phong cầm lấy tập văn kiện, nói: "Thỏa thuận không có vấn đề, bất quá, Lương Hưng Thịnh là lừa bảo hiểm, cho nên, năm mươi vạn này không thể cấp cho phu nhân Lô Phương, thật sự vô cùng xin lỗi."

Lâm Quốc Cường mờ mịt nhìn Phan Khả Hân, "Đây là thế nào? Tôi cần một lời giải thích của các người."

Phan Khả Hân cũng vẻ mặt mờ mịt. Hàn Phong không phải nói là không có vấn đề sao? Làm thế nào hiện tại lại thay đổi nữa rồi?

Hàn Phong thuật lại thủ pháp gây án của Lương Hưng Thịnh một lần, Lâm Quốc Cường nghe xong cười haha, "Đại trinh thám, đây đều là suy đoán chủ quan của cậu, chỉ là đoán mò mà thôi, cậu có chứng cứ gì chứng minh đương sự của tôi dùng loại thủ pháp này lừa bảo hiểm?"

"Không sai, tôi cả buổi sáng chính là đi tìm chứng cứ. Anh xem đây --" Anh lấy ra một túi nhựa, bên trong có mấy đồ vật nhỏ: Một vòng sắt với gai dài, một ít đá vụn, một đoạn đồ vật không biết là gì.

Hàn Phong giải thích: "Những thứ này nằm ở đối diện hiện trường tai nạn xe, cũng chính là được phát trên mái nhà tiệm quần áo. Vòng sắt này dùng để buộc một điểm thừng cao su, lúc tôi tìm thấy nó, nó bị ghim thật sâu trên vách tường ban công của mái nhà. Bởi vì khi người giả hướng về phía trước tốc độ cực nhanh, khẳng định sẽ có ma sát với vách tường, trên mẩu vụn đá này có vụn gỗ. Và thứ này, là do đồng bọn của Lương Hưng Thịnh không hủy được thừng cao su, dùng dao cắt kim loại lưu lại một đoạn thừng cao su." Hàn Phong giơ giơ thứ trong tay.

Lâm Quốc Cường nở nụ cười, "Chỉ bằng mấy thứ này hoàn toàn không đủ để chứng minh đương sự của tôi lừa bảo hiểm."

"Đây chỉ là tài liệu phụ trợ. Lương Hưng Thịnh dùng tay nắm thừng cao su, lòng bàn tay hắn khẳng định để lại vệt dây, anh muốn theo tôi đi khám nghiệm tử thi không a? Còn nữa, hắn đập tủ quần áo, đem người giả bỏ vào trong tủ, lòng bàn chân sẽ có mảnh vỡ thủy tinh, mà thủy tinh cũng cắt người hắn, thật sự rất không khéo, tôi có một mảnh thủy tinh dính vết máu, phát hiện bên ngoài tiệm quần áo, nếu cùng nhóm máu với hắn, việc này có thể rất khó giải thích nha. Mặc dù mỗi một chứng cứ đều nhỏ nhặt không đáng kể, bất quá gom vào với nhau, rất có sức thuyết phục. Khi ba sự việc trùng hợp trở lên đều hướng về cùng một sự kiện, chuyện này chính là có âm mưu."

Lâm Quốc Cường sắc mặt âm trầm, "Sự tình này, tôi muốn cùng người ủy thác của tôi thương lượng, chúng ta bảo lưu quyền truy tố." Nói xong, Lâm Quốc Cường vội vã rời đi.

Phan Khả Hân hỏi: "Sao anh đột nhiên phát hiện nhiều điểm đáng ngờ như vậy?"

"Ban đầu, tôi muốn giúp cuộc sống khó khăn của mẹ con nọ, cho nên không nói ra sơ hở, mà điều tra viên của các cô cũng tìm không được chứng cứ gì, xuất phát từ đồng tình, tôi nói dối bừa. Thật sự xin lỗi."

"Nhưng tại sao anh đột nhiên thay đổi chủ ý?"

"Có lẽ tối hôm qua cô mời tôi tham gia dạ tiệc, khiến lương tâm tôi xuất hiện chăng. Haha, tôi muốn đến cảnh cục trước, chứng thật suy đoán của mình, cô có muốn đi không?"

"Tôi còn còn nhiều chuyện khác nữa, anh nên đi một mình thôi."

Hàn Phong nhanh chóng chạy tới cảnh cục, tìm Lãnh Kính Hàn cùng đến nhà xác cảnh cục. Lãnh Kính Hàn thập phần khó hiểu, một đường truy vấn: "Cậu không phải nói không có vấn đề sao, sao giờ lại có chuyện? Cậu rốt cuộc đã phát hiện cái gì? Nói ra mau!"

"Nhìn thi thể rồi sẽ nói cho anh biết."

Thi thể đã được lãnh đi. Không có biện pháp, đây giống như tai nạn xe bình thường, thân quyến có quyền lãnh thi thể đi, hiện tại e rằng thi thể đã hóa thành một vốc tro rồi. Hàn Phong chỉ có thể nhìn báo cáo kiểm nghiệm tử thi. May mắn thay, di vật người chết không bị lãnh, nghe nói khi đến lãnh thi thể, người nhà của Lương Hưng Thịnh rất gấp gáp, chờ lúc lấy di vật ra, những người đó đã chuyển thi thể đi rồi.

Vừa nhìn qua lại phát hiện vấn đề lớn. Báo cáo giải phẫu tử thi viết rất dễ hiểu, sương xườn thi thể gãy ba cái, một cây đâm thủng lá lách, xuất huyết nhiều mà chết.

"Tại sao có thể như vậy?" Hàn Phong rất nghi hoặc.

Lãnh Kính Hàn hỏi: "Như thế nào? Có vấn đề gì?"

"Lúc ấy Ngô Chí Quang lái chính là xe tải Đông Phong chở đầy vật liệu thép, tải trọng 15 tấn, gã vượt tải tới 45 tấn. Một chiếc xe tải 45 tấn cùng một người nặng hơn chục ký đụng vào nhau, chỉ gãy ba cái xương sườn? Chẳng lẽ xương cốt người này làm bằng sắt thép? Người này thân cao 1m73, mà xe tải Đông Phong đụng hắn ngang đầu, trước xe có một đoạn xà, độ cao của xà đó chỉ có khoảng 1m12. Người và xe đụng nhau, bộ vị đầu tiên phát sinh va chạm phải là bộ vị nhô ra nhiều nhất, nói cách khác, va chạm nặng nhất đáng lẽ phải ở chỗ này --" Hàn Phong chỉ chỉ phần eo mình, "Bất luận là từ mặt trước hay mặt sau, xương sống người này không đứt gãy biến dạng là rất khó."

Lãnh Kính Hàn xòe tay ra, "Nhưng mà, thi thể này chính là như vậy."

Hàn Phong nhìn quần áo của người chết, nói: "Theo Ngô Chí Quang nói, người chết bị đụng bay, vết máu ở hiện trường chứng tỏ như thế, sau khi người chết rơi xuống, trượt theo quán tính ít nhất năm thước. Nhưng quần áo này, ngoại trừ vệt máu tròn trên lưng, một chút sờn cũng không có, đây chẳng phải rất kỳ quái sao?"

Hàn Phong trong đống quần áo của người chết dùng nhíp gắp ra một thứ gì đó nhìn như mảnh vải rách, hỏi: "Đây là cái gì?"

Lãnh Kính Hàn nhìn hồi lâu, "Hình như là -- lá rau nát?"

Hàn Phong buông thứ trong tay, vỗ nắm đấm nói: "Cừ thật, đi! Chúng ta đến hiện trường lần nữa!"

Lãnh Kính Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, "Rốt cuộc cậu đang làm trò gì, lại phát hiện cái gì rồi?"

Hàn Phong vừa đi vừa nói chuyện: "Là tôi tính sai, ngay từ đầu, tôi vẫn không nhìn đúng bản chất của án lừa bảo hiểm này."

Hiện trường, nơi Lương Hưng Thịnh đã ngã xuống, bên cạnh chính là một hẻm nhỏ rất hẹp. Loại hẻm nhỏ này không phải làm cho người ra vào, là nhà dân kiểu cũ, mở cho dân vứt rác. Hàn Phong bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong đống rác, Lãnh Kính Hàn từ xa xa nhìn, chẳng biết anh đang tìm gì. Hàn Phong trong hẻm nhỏ cẩn thận xem xét từng góc tường, cuối cùng, anh đã phát hiện, vết máu!

Vết máu rất ít, cách khá xa mới có một giọt, nhưng rất có quy luật, vết máu khô đã lâu, nếu không phải hẻm nhỏ không ai lui tới, rất khó tiếp tục bảo tồn. Hàn Phong lúc từ trong hẻm nhỏ đi ra, hai mắt sáng lên. Lãnh Kính Hàn lấy làm kinh hãi, bởi vì ông biết, Hàn Phong bình thường chỉ khi nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ hoặc có án kiện kỳ quái đôi mắt mới có thể sáng lên, càng là vụ án khó giải quyết, anh lại càng hưng phấn. Mà giờ khắc này, ông đang đứng dựa vào tường, phía sau không có khả năng có mỹ nữ, vậy chỉ có thể là Hàn Phong đã phát hiện tình tiết vụ án trọng đại!

Quả nhiên, Hàn Phong vỗ vai Lãnh Kính Hàn, nói: "Lão huynh, chuẩn bị thành lập một tổ chuyên án đi!"

Lãnh Kính Hàn biến sắc, hỏi: "Nghiêm trọng như thế? Không phải cũng như án gạt bảo hiểm bình thường sao?"

Hàn Phong lắc đầu, "Không! Đây là mưu sát, mưu sát được cùng nhau tỉ mỉ bày ra!"

Lãnh Kính Hàn truy vấn: "Rốt cuộc cậu đã phát hiện cái gì?"

"Vết máu! Anh lập tức trở lại phòng thí nghiệm giúp tôi chuẩn bị, nếu kết quả đạt được cùng suy luận của tôi giống nhau, vậy, tôi có thể nói cho anh biết, án mưu sát cùng nhau hiếm thấy này sắp chậm rãi trồi lên mặt nước. Nếu đây là sự thật, vậy, rất nhanh sẽ có càng nhiều án mưu sát hơn nữa, anh đi trước chuẩn bị một chút, phát tinh anh, chuẩn bị nghênh đón đại án đến đi. A, đúng rồi, Lô Phương và đứa bé kia, hiện tại phỏng chừng đã không còn ở chỗ cũ nữa, anh giúp tôi điều tra một chút."

Lãnh Kính Hàn trợn mắt há hốc mồm.

Phòng thí nghiệm ban điều tra hình sự. Trước mặt Hàn Phong đặt hai ống nghiệm thủy tinh, phân biệt có vết máu trên mảnh thủy tinh, vết máu lưu lại trên mặt đất. Kết quả rất nhanh đã xuất hiện, trên thủy tinh chính là nhóm máu O, máu trên mặt đất là nhóm B, mà nhóm máu trên báo cáo của người chết lại là nhóm AB! Ba nơi bất đồng thu được ba loại nhóm máu bất đồng, cùng suy luận của Hàn Phong hoàn toàn trùng khớp, Hàn Phong ngửa mặt lên trời hú dài một hơi, than thở: "Quá đặc sắc!"

***


Trên quốc lộ, một chiếc Mercedes-Benz đang cấp tốc lao về phía trước. Lâm Chính ngồi ở phía sau, chân bắt chéo, đang hài lòng thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Hắn năm nay 45 tuổi, vừa trúng cử trong 10 thanh niên kiệt xuất của H thị, kính mắt mạ vàng cùng một thân âu phục hàng hiệu tỏ rõ địa vị và tài phú của hắn. Giám đốc chi nhánh H của ngân hàng Hằng Phúc, ủy viên quản trị ngân hàng Hằng Phúc, hội phó hội liên hiệp thi họa thành phố H, chủ tịch hội gây quỹ từ thiện yêu trẻ của thành phố H, đứng hàng thứ 673 trong danh sách phú hào của người Trung Quốc, danh hào này đủ để hắn hài lòng. Trẻ trung khỏe mạnh, đang tuổi tráng niên, tiền tài, địa vị, cái gì nên có hắn đều có, nhưng ánh mắt của hắn, vẫn nhiều ít có chút u buồn.

Chiếc Mercedes-Benz đột nhiên xóc nảy, Lâm Chính cả giận nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Tài xế Tiểu Vương vô tội nói: "Trên đường phía trước, chẳng biết bị kẻ nào rắc đầy xỉ than đá vụn."

"Lần nào cũng nói với cậu rồi, đừng bơm bánh xe ô tô căng như vậy, sao cậu vẫn không vâng lời, lái chậm một chút!"

"Dạ!" Tiểu Vương giảm bớt tốc độ xe. Tâm tình của Lâm Chính vốn đã không tốt, một trận xóc nảy này, tâm tình càng tồi tệ, nghĩ thầm: "Rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao yêu cầu mình đi đường này? Bọn họ tột cùng muốn làm gì?" Thình lình, hắn cảm thấy da nệm trở nên nóng hầm hập, hắn hỏi: "Tiểu Vương, có phải điều hòa bị hư rồi không? Sao nóng như vậy?"

Tiểu Vương hồi đáp: "Tôi không cảm thấy nóng a."

"Oành!" Sau một tiếng vang thật lớn, chiếc Mercedes-Benz nọ tựa như đóa hoa tươi nở rộ!