Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 22: Ban ngày thấy gió lửa (4)




Anh tiện tay cầm lấy một quyển sách cũ, muốn dùng thứ này để phân tâm.

Quyển sách cất quá lâu, chân sách đã sớm bị mài đến đổ lông, khi sờ tay vào có thể nhận ra người xưa khi đọc quyển sách này dụng tâm thế nào. Anh nhớ đến khoảng thời gian ở Nam Dương nghỉ ngơi dưỡng thương, không thể ra khỏi phòng, anh liền mời người Đức cùng người Pháp đến nhà dạy ngoại ngữ. Xấp giấy ghi chú của anh rất dày, mép sách bị lật giở nhiều lần còn nát hơn cả quyển trên tay.

“Hai chữ Ngộ Khanh lúc trước”, trong không khí ám muội, Hà Vị dịch bước chân, đi đến cạnh lò sưởi lát gạch men xanh trên tường, “chỉ vì ‘không nói lời nào’ sao?”

“Hàm ý cũng giống như Tạ Vụ Thanh”, anh lật trang sách trong tay, “Vì mong thanh bình thịnh thế”.

Thật ra cô hiểu, đó chỉ là câu bông đùa.

Cô đang định nói tiếp thì thím nhỏ ngoài cửa gọi một tiếng, nói có khách đến, muốn xin gặp mặt Tạ Vụ Thanh.

Tin tức Tạ Vụ Thanh ở đây, sao lại truyền ra ngoài nhanh như thế?

Cô khó hiểu nhìn anh, ngược lại Tạ Vụ Thanh không có vẻ bất ngờ.

Bọn họ từ tầng hầm trở lại phòng trà ở tầng trệt. Hai người đàn ông trung niên ngồi ngay ngắn phía sau rèm trúc của phòng trà, trên người mặc kiểu trường bào truyền thống, người ngồi bên ngoài có khuôn mặt chữ nhật điển hình, bởi vì tuổi đã cao nên hốc mắt trũng sâu, người còn lại trông tinh tế hơn nhiều, trên mặt dù có nếp nhăn nhưng có thể nhận ra được chăm sóc rất tốt. Hà Vị phát hiện, hai người này đều xuất thân từ triều đình Tốn Thanh. Phàm là người của triều đình nhà Thanh tự khắc mang theo ngạo khí đã quá vãng, dù là khom gối cầu chuyện ai cũng khiến người ta cảm thấy sự khiêm tốn ấy là giả, hai bờ môi mỏng kia có thể nhả ra vài câu châm chọc chỉ sau một khắc.

Chú chín thấy Tạ Vụ Thanh xuất hiện, mở lời giới thiệu: “Vị này chính là Tạ công tử”.

Hai người trước sau đứng dậy, người ngồi ngoài có khuôn mặt chữ nhật chào hỏi một câu “Tạ công tử”, người còn lại không lên tiếng. Tạ Vụ Thanh khẽ gật đầu, cũng không nói gì, ngồi xuống đối diện hai người họ. Hà Vị đến cạnh chú chín, ôm lấy con mèo ngồi lên sạp, nghe một lát mới biết, thì ra hai người kia mượn lý do “bái phỏng riêng” để hỏi xin Tạ Vụ Thanh giúp đỡ.

Chuyện kể từ mấy tháng trước, vị quân phiệt họ Phùng đã đuổi hoàng đế Tốn Thanh ra khỏi Tử Cấm Thành, lấy cớ không thực hiện ước định lúc trước, đại loại là thế. Người mặt chữ nhật vốn làm việc trong Nội vụ phủ, còn người kia là một lão thái giám, bọn họ đều theo hoàng đế đến Thiên Tân. Nguyên lai họ muốn trở lại Tử Cấm Thành lần nữa, nhưng một số quân phiệt thuộc quân Phụng hệ không để tâm đến họ, vậy nên họ mới nghĩ nhờ đến sự giúp đỡ từ phái đoàn ra Bắc hoà đàm, hy vọng có thể thông qua đàm phán, đưa họ trở về Tử Cấm Thành.

Hà Vị ôm mèo trong tay, nghe xong trong lòng liền thấy khó chịu. Phái đoàn ra Bắc mang theo chí hướng muốn bãi bỏ toàn bộ hiệp ước bất bình đẳng, mà trong số đó có ít nhất chín mươi phần trăm là những điều khoản các người đã ký… Thế mà ngược lại các người chỉ lo nghĩ làm sao để trở về cung điện của mình.

Đây là lần đầu tiên Hà Vị nhìn thấy cảnh tượng Tạ Vụ Thanh xả giao với khách, cũng không khác lắm so với tưởng tượng của cô.

Chỉ cần anh không muốn để tâm, bất cứ ai cũng đừng hòng nghĩ cách ép anh hé miệng nửa lời. Có điều anh đối với bên ngoài vẫn có tiết chế, chỉ ngồi yên lắng nghe, đối phương nói đi nói lại mấy trăm lần, anh cũng không bày ra vẻ mềm lòng hay bất kỳ tia mất kiên nhẫn nào, thi thoảng ngẫu nhiên gật đầu cho có lệ…

Đợi đến một lúc sau, khi hai người kia đều moi sạch ruột gan trong bụng nói xong, mỗi người cầm tách trà, uống liền mấy ngụm. 

Con mèo trong ngực cô rất nhanh đã thiếp đi.

“Tạ công tử”, có người đặt tách trà xuống, “Chuyến đi này của các cậu thật sự nguy hiểm trùng trùng. Nếu các cậu không ngại, có thể chuyển đến ở tô giới Nhật, chúng tôi sẽ sắp xếp toàn bộ cho các cậu”.

Tạ Vụ Thanh khẽ ngước mắt lên, nhìn người đang nói chuyện: “Vốn nghe nói hai vị có quan hệ thân thiết với người Nhật, xem ra không sai”.

Hai người kia lộ ra nụ cười khiêm tốn, trong khiêm tốn có chút tự đắc mơ hồ.

“Nhắc đến Nhật Bản, khó tránh nhớ tới Lữ Thuận và Đại Liên”, Tạ Vụ Thanh giống như nói chuyện phiếm, “Trên đường chúng tôi ra Bắc từng đến Nhật Bản, cũng từng cùng họ thảo luận về hai nơi này. Người Nhật từ trước đến nay vẫn không muốn trả lại cho chúng ta”.

Dứt lời, anh lại nói tiếp: “Tô giới Nhật cũng không phiền sắp xếp, các tướng lĩnh thế hệ tôi từ lâu đã giao tính mạng bản thân cho quốc gia dân tộc, sống chết mặc ông trời định đoạt. Nếu hai vị đây đã có mối quan hệ mật thiết với người Nhật như thế, không bằng cố gắng hết sức mình, thuyết phục bọn họ trả lại quốc thổ cho chúng ta”.

Tạ Vụ Thanh nói xong một hơi, trong phòng chỉ còn lại ba chỗ động, một là con lắc đồng hồ, hai thứ còn lại là cái đuôi mèo phe phẩy cùng bàn tay cô vuốt ve bộ lông nó. 

Người của Nội vụ phủ vừa định mở miệng tiết lộ chuyện Thiên hoàng Nhật Bản rất coi trọng Hoàng đế của mình, liền nuốt ngược trở về.

Hà Vị vốn muốn phối hợp diễn với chú chín, làm ra một màn thân thể chú chín không khoẻ nên cô đành phải tiễn khách. Không ngờ Tạ Vụ Thanh lại trực tiếp đánh đuổi người ta đến thất thố như thế, bọn họ không có ý định nói thêm nữa.

Hai vị khách không mời mà đến, chủ động đứng dậy cáo từ, Hà Vị thay chú chín tiễn đến ngoài cửa lớn.

Không nghĩ tới vị thái giám kia trước khi bước lên xe kéo còn cố ý nhìn cô một cái, cười nói: “Ngọc Như Ý mà lần trước cô hai mua, không ngờ là đồ tốt hàng thật giá thật”. Vị thái giám thở dài tiếc nuối, “Có điều lại tặng không đúng người rồi”.

Lão thái giám hành lễ qua loa, lên xe ra về.

Hà Vị đứng bất động tại chỗ, đưa mắt nhìn hai chiếc xe kéo một trước một sau cùng mấy tên tiểu thái giám lất xấc chạy theo dần biến mất, trong lòng bất an, không dám quay đầu nhìn Tạ Vụ Thanh.

Đến khi về lại phòng trà, chú chín đã nhận lấy trà nóng súc miệng, ông hớp một ngụm, sục vài cái rồi nôn vào chậu đồng. Ông ngồi nghe chuyện đến tận lúc này quả thật uể oải, vì thế dặn dò Hà Vị ở lại tiếp đãi Tạ Vụ Thanh, còn ông cùng với thím lớn về phòng.

Chờ chú chín đi rồi, Hà Vị mới ôm con mèo ngồi xuống cạnh anh, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, kiên nhẫn như thế”.

Tạ Vụ Thanh căn bản có thể quay mặt bỏ đi, không giữ thể diện cho bọn họ, nhưng chú chín là người sống ở Kinh Tân, nếu Tạ Vụ Thanh đắc tội người khác trong nhà của ông, những kẻ đó tất nhiên sẽ đem toàn bộ nợ nần tính hết lên đầu chú chín.

Anh mỉm cười, không nói thêm.

Cô không yên lòng vuốt ve con mèo, không biết có phải vì tâm sự chồng chất hay không mà cô luôn có cảm giác Tạ Vụ Thanh cũng trầm mặc không kém. 

Không ngờ còn kéo thêm rắc rối về Ngọc Như Ý. Lúc trước khi hoàng đế tổ chức đại hôn từng đem mấy chục rương báu vật chuyển đến ngân hàng Hối Phong, đồng thời cũng tuồn ra bên ngoài không ít bảo bối trân phẩm nhằm mở rộng các mối quan hệ, chuôi Ngọc Như Ý kia cũng là một trong số đó.

Hà Vị vất vả lắm mới hỏi được người mua, mang đến Triệu phủ làm lễ vật đính hôn cho Triệu Ứng Khác. Từ trước đến nay cô luôn thích mọi chuyện vẹn toàn, dù sao Triệu Ứng Khác cũng ở cạnh cô từ nhỏ đến lớn, lại là tri kỉ của anh trai cô, còn từng có ân cứu mạng cô. Hai người dù không thể kết hôn nhưng vì tình nghĩa quá khứ, tặng một phần lễ vật xem như kết thúc mối nhân duyên này cũng không quá đáng. Hai người quyết định dừng chân giữa đường cũng không làm tổn thương hoà khí của nhau, chuyện chấp nhận sống cùng một nhà trong ba ngày cũng vì nguyên nhân khác. Cho đến khi xảy ra việc của Triệu Ứng Thăng, cô cùng Triệu Ứng Khác mới trở mặt, Hà Vị vì bị hiểu lầm đau lòng, từng bỏ đến sống với chú chín ở Thiên Tân một thời gian.

Cho đến trong cung tổ chức đại hôn, cô mới quay lại Bắc Kinh sắp xếp kế hoạch tàu chở khách, sẵn tiện hoàn thành chuyện của Triệu Ứng Thăng… Tối đó cô chờ ngoài cửa cung, tuy không gặp được công sứ Nga nhưng lại nhận được một chuôi Ngọc Như Ý mà mình từng tặng cho Triệu Ứng Khác.

Cũng trong tối đó, cô được đưa đến Bách Hoa Thâm Xử, gặp gỡ Tạ Vụ Thanh.



Chuyện của cô và Triệu Ứng Khác luôn được rất nhiều người bàn tán trong những buổi trà dư tửu lậu. Hiện tại việc làm ăn của vận tải đường thuỷ Hà gia ngày càng hưng thịnh, mà Triệu Ứng Khác đi theo quân Phụng hệ cũng trở thành người nắm quyền lực lớn trong tay, vô hình chung, hai người lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông.

Dù cho cô thản nhiên không để tâm nhưng cũng không chịu nổi bị người ta thêm thắt bịa chuyện.

“Vừa rồi người kia nhắc đến Ngọc Như Ý, vốn là em mua để làm quà kết hôn tặng Triệu Ứng Khác”. Cô thì thầm.

Cái đuôi trắng tinh của con mèo quét qua cổ tay anh, Tạ Vụ Thanh cúi đầu nhìn nó, chầm chậm gãi gãi hai cái lên sống lưng mèo. Loài mèo này bình thường rất thích dính người, hễ ai vuốt ve nó đều bị nó dính chặt làm nũng, không biết vì Tạ Vụ Thanh là tướng quân người nhuốm đầy máu tươi, hay còn nguyên nhân gì khác mà con mèo cũng không buồn nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm anh.

“Sau đó vì xảy ra chút chuyện nên hiện tại vẫn còn ở nhà em”. Cô mơ hồ giải thích ngắn gọn mọi chuyện.

Tạ Vụ Thanh khẽ gật đầu, không hỏi thêm.

Cô thà rằng anh hỏi tiếp, cũng tốt hơn bây giờ muốn nói lại thôi. Có điều ngay cả tâm tư riêng hay ngẫu đoạn ti liên [2] gì đó cô đều không có… Cũng không biết sao lại chột dạ thế này.

[1] “Ngẫu đoạn ti liên” là thành ngữ ý chỉ “tình cảm nam nữ bề ngoài thì cắt đứt liên hệ nhưng bên trong vẫn còn vương vấn nhau”.

Chú chín cùng Tạ Vụ Thanh vừa gặp đã thân, lúc dùng cơm tối cũng uống không ít. Tạ Vụ Thanh ngồi tàu suốt đêm từ Phụng Thiên trở về nên ngủ không ngon giấc, mượn men say muốn đến phòng khách nghỉ ngơi. Còn chú chín cùng thím lớn thì đi giải rượu.

Hà Vị ngồi trong phòng thím nhỏ như mất hồn thất vía, lật xem mấy trang tạp chí thời trang tiếng nước ngoài, nghĩ đến vừa nãy. Khóe mắt anh vốn giương lên, tự rót tự uống không ngẩng đầu, chỉ thỉnh thoảng vô tình liếc nhìn cô một chút, anh chìm trong hương rượu cùng khói trà tuỳ lúc mặc người ta trêu chọc… Không đúng, là tuỳ lúc muốn trêu chọc người ta…

Thím nhỏ đột nhiên nói: “Sao lại ngủ sớm thế? Ta cũng không gọi con sang mà”.

“Gọi con sang cái gì…”, cô giật mình bừng tỉnh.

Thím nhỏ nhìn cô buồn cười, tiếp tục gặm quả hạch đào nho nhỏ của mình: “Con gái nói chuyện đều úp mở lấp lửng [2]”.

[2] Nguyên văn là “mại quan tử”, có nghĩa là nói chuyện úp mở, lấp lửng, gây khó dễ, bắt chẹt…

Thím nhỏ nằm xuống giường, hỏi hai người họ đã thân mật đến mức nào rồi.

Hà Vị ấp úng một lúc lâu, mới nói qua loa hai câu.

Thím nhỏ cười nói: “Ngược lại giống chú chín con, người ta đều nói ông phong lưu thành tính, nhưng thật ra là người vô cùng bảo thủ. Là trái tim bảo thủ”.

Năm đó Hà Tri Khanh bị người ta lừa đến mê hương động, lại bị ép buộc nhét vào lòng một cô gái. Mấy kẻ đó ai cũng muốn nhìn cảnh cậu chín nhà họ Hà từ nhỏ tàn tật phải xấu hổ mất mặt, đoán chắc ông sẽ không làm được. Đêm đó không ai biết trong phòng đã phát sinh chuyện gì, sau khi chú chín về đến nhà liền tổ chức cưới hỏi đàng hoàng đưa người của mình vào Hà gia.

Thím nhỏ được chính tay thím lớn cứu ra ngoài, nếu không được cứu, có lẽ đã bệnh chết trên đường Anh Đào Tà rồi. Thím lớn nói, không thể không rõ ràng minh bạch mà ra ngoài, muốn được chuộc thân cũng không thể không danh phận, sẽ bị người khác cười nhạo cả đời. Vì vậy liền chiếu theo cách thức nạp thiếp để nhận người, nếu ngày sau có ý định tái giá cũng tiện hơn. Ai ngờ chuyện tái giá này nói từ cuối thời Thanh đến Dân quốc cũng không quyết định được, từ chốn trăng hoa người ta đã nhìn thấu hồng trần rồi.

Thím nhỏ với chú chín vốn không có tình cảm gì, cũng chưa hề xảy ra bất kỳ quan hệ nào, ngày thường thím nhỏ giúp hai vợ chồng họ chăm sóc gia đình, bầu bạn bên cạnh thím lớn.

“Chú chín con gặp được chị ấy vào lúc khó chịu nhất, đây chính là nhân duyên. Loại nhân duyên thế này, chỉ có thể gặp mà không thể cầu”.

Cô không yên lòng “vâng” một tiếng.

Hơn một giờ sáng, ngọn nến trên giá cắm đã cháy phân nửa, sáp dầu ban đầu chảy xuống đáy cũng sớm đông lại.

Cô bước ra khỏi phòng thím, quay về phòng khách của mình.

Bình thường phòng khách đều nằm dưới tầng, còn phòng ngủ của chủ nhà thì ở trên, nhưng vì chú chín đi đứng bất tiện nên thiết kế trong biệt thự này cũng bị đảo ngược. Hà Vị vừa lên tầng đã nghe thấy hai binh lính bên ngoài phòng dành cho khách thấp giọng nói chuyện với nhau, giọng địa phương cô nghe hiểu, họ đang bảo Tạ Vụ Thanh còn chưa ngủ, bàn xem có nên gọi Lâm phó quan đến hay không.

Hà Vị bước đến trước mặt họ.

Hai người đứng nghiêm ngay ngắn, đột nhiên hành quân lễ chỉnh tề với cô.

Hà Vị lịch sự mỉm cười, lướt qua hai người lính rồi khẽ vặn chốt mở cửa tiến vào.

Trong phòng tối đen, bóng dáng Tạ Vụ Thanh đứng bên cửa sổ. Một tay anh đút vào túi quần, quay lưng về phía cô, ánh mắt xuyên qua màn đêm ngắm nghía tô giới bên ngoài biệt thự. Nghe thấy động tĩnh đóng cửa, anh hơi xoay người nhìn về phía này.

Hà Vị nhẹ nhàng nói: “Là em”.

Tạ Vụ Thanh không đáp lời, anh kéo rèm cửa xuống, khiến chút ánh sáng thiên nhiên cuối cùng trong phòng cũng tắt ngúm. Bóng đêm đặc quánh đến mức không nhìn rõ năm đầu ngón tay, Hà Vị khẽ nói: “Sao còn chưa ngủ? Không quen à?”

Thảm trải sàn nuốt mất tiếng bước chân.

Khả năng thích ứng bóng tối của Hà Vị không tốt như người thường xuyên hành quân trong đêm như anh, lại thêm rèm cửa nhà chú chín nặng nề che chắn toàn bộ ánh sáng bên ngoài.

Cô mơ hồ nhận thấy hình như anh từ cửa sổ đến cạnh giường, nghĩ rằng anh muốn bật đèn. Không ngờ Tạ Vụ Thanh khác xa so với suy nghĩ của cô, sau khi rời khỏi giường liền chậm chạp tiến đến phía trước: “Có khát không?” Cổ họng của anh như bị rượu thấm ướt, mềm mại không rõ dáng hình, “để anh gọi người pha trà cho em”.

Ngoại trừ nhịp điệu từ tốn do say rượu, còn lại anh đều không có gì khác thường.

Cô trấn tĩnh lại bản thân, dịu dàng nói: “Em không khát”.

Anh đứng trong bóng tối, nhìn cô chăm chú nửa ngày, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Chuyện này… đột ngột quá.

Hà Vị không rõ ràng đáp: “… Hơn một giờ thì phải”.

“Hơn một giờ còn đến tìm anh”, chỉ một câu nói bị Tạ Vụ Thanh phân thành hai đoạn, hỏi cô, “Muốn làm gì?”

“Hồi chiều em còn chưa nói xong”, cô nhanh chóng đáp, “hắn vốn là bạn thân nhất của anh trai em, cùng lớn lên với em, cũng từng cứu em. Ngọc Như Ý… xem như là báo đáp hắn”.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cánh mũi cô, khuôn mặt lại mơ hồ không rõ.

“Đến tìm anh, chỉ vì Ngọc Như Ý thôi sao?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.

Trong phòng phút chốc chỉ còn lại một âm thanh duy nhất, là tiếng chuông tự động ở góc đông bắc trong phòng, một trái một phải kêu lên. Phòng khách có mùi hương nước hoa, là thím nhỏ cố ý dặn người ta xịt vào, vốn định mang đến chút cảm giác mới lạ, nhưng thím lớn lại mùi hương khó ngửi, lo lắng công tử xuất thân từ phương Nam non nước trong lành sẽ không chịu được mùi nước hoa Tây Dương quá nồng nên lại sai người chuẩn bị đàn hương. Lò hương không biết đặt ở đâu, giống như bị ngâm trong nước, hơi ẩm không ngừng bốc lên, hun đến mức người ta say sưa mê đắm, cứ một mực đâm đầu vào chỗ không nên đi.

Cô nhớ đến cái đuôi mèo trắng ngần cứ vung vẩy tới lui, nghĩ đến chuyện thím nhỏ dạy cô rất nhiều cách thân mật…

Nhớ đến thím nhỏ còn nói, đàn ông bảo thủ không phải là không thể, mà là biết kiềm chế.

Nhưng cô… lờ mờ nhận thấy hình như anh sắp không khống chế được nữa rồi.

Ngón cái của Tạ Vụ Thanh lướt qua hàng cúc vải trên cổ áo cô, hai ngón tay vuốt ve, liền cởi ra một cúc.

Lúc anh ra ngoài xã giao đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhất là trong thời đại cũ – mới đối lập thế này, những kỹ viện lúc trước vẫn còn mở cửa, mà phòng khiêu vũ cũng san sát theo sau, có kẻ vì muốn lưu lại chút phong thái ngày xưa, luôn thích châm một ống thuốc phiện khói bốc nghi ngút trong kỹ viện bàn chuyện, đôi tay thỉnh thoảng dạo chơi trên người phụ nữ, còn những người quảng bá cho tư tưởng tân thời, vì để biểu hiện bản thân chán ghét hôn nhân do gia đình sắp đặt, lại càng thích nói mấy lời thảo luận về quan hệ nam nữ trong thời cuộc mới. Cái cũ cái mới hoà quyện một chỗ, anh đã bắt gặp quá nhiều lần khói xám cùng màu sữa trắng xen lẫn vào nhau, bị bóng dáng buông thả ấy quấy nhiễu.

Thời niên thiếu thường sống trên chiến trường, sau đó trọng thương đến Nam dương, lại đi châu Âu nhập học trường quân sự, trở về lần nữa lên tiền tuyến. Giống như anh vậy, nếu không phải nhuốm mình trong máu tanh đỏ rực của mưa bom bão đạn, thì cũng nguỵ trang thành dáng vẻ khách làng chơi ra vào chốn phong nguyệt, đàn ông đương tuổi tráng kiện như anh, lại trầm mình trong tuyết trắng, đắm chìm trong phấn son, những gì nên thấy cũng nhìn thấu từ lâu. Đối với cô, tất nhiên cũng từng nghĩ đến.

Ngón tay của Tạ Vụ Thanh thon dài, vì chất cồn thấm vào máu, ngón tay còn mềm mại ấm áp hơn so với bình thường.

Anh khiến cô nhớ đến hồi trước khi còn đi học ở Nam Dương, có một nữ sinh nắm vai cô, cười nói, cơ chỗ này của cậu không đủ chắc, e là tiết quần vợt không đạt thành tích cao… Sau đó khi học bơi, mọi người trong lớp đều có nước da sẫm màu tự nhiên, lúc cô đến cạnh bể nước, trong đầu còn đang nghĩ nếu mình nhảy xuống có thể nổi lên không, thì một nữ sinh người địa phương đã đặt tay sau thắt lưng cô, hỏi cô ăn thứ gì tốt thế, có thể dưỡng da trơn mượt như vậy, vừa trơn mượt còn mềm mại nhẵn nhụi. Khi ấy các nữ sinh ở cùng ký túc xá với cô đều rần rần một phen, bỗng dưng có một đàn chị trong ký túc xá sờ ngực cô, giữa tràng cười vui vẻ nói: Này, từ trong thơ cổ đều yêu thích kiểu nhỏ nhắn nhưng tinh xảo, khác biệt hoàn toàn với gu thẩm mỹ của người châu Âu, nhưng với dáng vẻ này của cậu dù có đến châu Âu vẫn không hề gì. 



Chuông tự động của đồng hồ này đã được cải tiến lại, khi đúng giờ sẽ không rung lên mà chỉ có tiếng lạch cạch rất nhỏ báo hiệu. Cô bị hai tiếng động nhỏ ấy dọa sợ… Tạ Vụ Thanh nhận ra cô bất tri bất giác thẹn thùng từ chối, liền cúi đầu hôn xuống tóc mái ngang trán cô: “Ổn rồi”.

Giống như đang trấn an, cũng giống như đang vuốt ve an ủi.

Anh rời đi một lát, khoá cửa phòng lại.

… Lúc này khoá cửa làm gì. Hà Vị cúi đầu, cài lại cúc vải từ dưới lên trên.

Anh rất nhanh đã quay lại, giúp cô cài lại hai cúc hạt trước ngực, lại đột nhiên dừng tay. Ban đầu cô không hiểu lắm, sau đó mới ngộ ra thị lực trong bóng tối của anh rất tốt, hiểu được anh đang nhìn cái gì. Nếu lúc này có thể thấy được thần sắc, chắc hẳn trên mặt cô không chỉ đỏ như cái bánh táo hấp chín…mà là mảnh vải vừa lấy ra từ trong lò nhuộm đỏ của phường dệt, được treo lên sào trúc để phơi nắng.

“Em đi pha trà cho anh, giúp anh tỉnh rượu”. Lòng cô rất loạn, muốn quay đầu đi, lại bị anh giữ chặt cổ tay.

“Không cần đâu”, anh vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói, “Anh rất tỉnh táo”.

— HẾT CHƯƠNG 22 —