Tiết Thanh Ngâm chế tạo ra hoả pháo khiến Hạ Thần Hàn thực kỳ cao hứng, đối với Tiết Thanh Ngâm càng thêm hiếu kỳ, tình cảm cũng gia tăng nhanh chóng. Hạ Thần Hàn vì Tiết Thanh Ngâm mà đuổi tất cả thị thiếp đến hậu viện, còn vung số tiền lớn cho nàng mua tài liệu. Việc Tiết Thanh Ngâm chế tạo hoả pháo cho Lệ Vương không phô trương ầm ĩ mà chỉ kín đáo làm việc.
Vân Chi mang ta đi tảo mộ cho phụ thân hắn, khi trở về đi đường núi, đường núi nhỏ hẹp, chiếc xe ngựa đi phía trước bị lật nghiêng gây tắc đường, khiến chậm trễ mất một khoảng thời gian. Sắc trời tối dần, đường hồi phủ còn khá xa, buổi tối không dễ đi đường, nên Vân Chi sai người tìm nhà trọ.
Vừa mới bước vào nhà trọ, Vân Chi khựng bước chân. Ta tò mò nhoài người ra xem, phát hiện Hạ Thần Hàn cùng Tiết Thanh Ngâm đang ngồi ở sảnh lớn nhà trọ.
Ta lên tiếng chào hỏi Tiết Thanh Ngâm, Tiết Thanh Ngâm ừm một tiếng rồi cúi đầu uống trà. Vân Chi cùng Tiết Thanh Ngâm nói chuyện, Hạ Thần Hàn không vui lắm, thi thoảng chen vào xỉa xói vài câu, Tiết Thanh Ngâm trừng hắn một cái, hắn liền bưng chén trà lên nốc cạn. Ta ngồi một bên gặm chân giò, không thể không khen chân giò của nhà trọ này ăn ngon thật.
Bọn họ nói chuyện gì ta không tham dự, cơm nước xong ta ra sân sau nhà trọ tản bộ. Oanh nhi không cùng ta đi Kỳ Sơn, Vân Chi đang đọc sách, ta không tiện quấy rầy, đi đi lại lại không có ai nói chuyện vô cùng nhàm chán. Ta thấy Ảnh Dặc vẫn đứng ngoài cửa, đi qua tò mò hỏi hắn: “Ám vệ các ngươi không phải luôn luôn núp trong bóng tối sao? Sao ngươi lúc nào cũng xuất hiện bên ngoài?”
Ảnh Dặc liếc ta một cái rồi dời ánh mắt, không để ý đến ta.
“Ám vệ các ngươi bình thường núp ở nơi nào? Thường nghe nói là xà nhà, nó sẽ không sụp xuống chứ?” Ảnh Dặc vóc dáng cao lớn, ta ngửa đầu nhìn chỉ có thể nhìn đến cằm hắn, không thấy được nét mặt.
Thật vô vị, ta phát hiện con người trong cuốn sách này vô cùng cao lãnh, mặc dù lúc trước thịnh hành kiểu đàn ông lạnh lùng như núi băng, nhưng lạnh lùng không nói gì thế này thật là nhàm chán.
Ta mất hứng phe phẩt quạt bỏ đi, chuẩn bị trở về phòng ngủ. Ảnh Dặc lúc này mở miệng: “Không.”
Sớm không nói muộn không nói, phải đợi người ta mất hứng mới nói. Ta lập tức quay lại lườm hắn: “Ngươi quá nhàm chán, ta không nói chuyện với ngươi nữa.”
Ta muốn trở về phòng ở lầu hai thì phải đi qua sảnh lớn, Vân Chi đang cười nói cùng Tiết Thanh Ngâm, Hạ Thần Hàn ngồi bên cạnh vừa nghe vừa uống rượu. Vân Chi thấy ta tiến vào, vẻ tươi cười trên mặt nhanh chóng biến mất, nắm tay che miệng ho nhẹ. Tiết Thanh Ngâm nở một nụ cười khó hiểu với ta, Hạ Thần Hàn cũng nhìn lại đây, ta thấy vậy, lật đật cút lên lầu hai.
Vân Chi và ta thuê hai phòng riêng, ta không cần lo khi nào hắn trở về, trực tiếp khóa cửa đi ngủ.
Nửa đêm bị tiếng ồn ào đánh thức, ta nhập nhèm mở mắt, trong phòng ngạt khói mù mịt. Ta nghe có người hô to “cháy”, lập tức tỉnh táo, nhanh chóng mặc quần áo mang giày mở cửa bỏ chạy.
Tất cả xà ngang sảnh lớn đều đã bị lửa thiêu, ta bịt chặt miệng mũi, men theo lan can tìm đường thoát ra ngoài.
Cách cầu thang còn nửa thước, đột nhiên từ bên phải bay ra một người, nam nhân bị đánh văng vào tường, trên người dày kín vết thương, máu chảy ròng ròng, hắn nằm dưới đất không còn hơi thở.
Ba bốn hắc y nhân xuất hiện phía đầu cầu thang, kẻ nào kẻ nấy mang tên sau lưng nắm cung trong tay. Thấy vậy ta vội vàng quay đầu, cuống cuồng chạy lên lầu ba.
Phòng Vân Chi ở lầu ba, ta chỉ biết Vân Chi ở lầu ba nhưng không biết hắn ở phòng nào. Ta nhỏ giọng gọi tên hắn, vừa cảnh giác nhìn về phía đầu cầu thang sau lưng, chỉ sợ hắc y nhân xông lên. Các phòng trên lầu ba đều trống trơn, một số phòng mở toang cửa, tư thế chết của những người bên trong không giống nhau, mùi máu tươi cùng khói nồng khiến người ta vô cùng buồn nôn.
Ta tìm không thấy Vân Chi. Hắc y nhân ở lầu hai đang nói chuyện với nhau, ta tìm được một căn phòng có thể trèo ra ngoài cửa sổ. Mái nhà đã dày đặc khói, ta đứng trên bậu cửa sổ tầng ba, chân run lẩy bẩy.
Từ độ cao này ngã xuống không chết cũng què, ta từ từ dịch chuyển, có mấy viên ngói bị lửa hun đã nóng sực lên. Ta men về phía sân sau, tiếng náo loạn ở sảnh trước dội vào tai ta, ta phân tâm đạp hụt một bước, mái ngói sụp xuống một mảng lớn, may mà ta bám được xà nhà nên mới không ngã xuống.
Ta đang không biết làm sao cho phải, bên khóe mắt chợt thấy Vân Chi ở trắc viện, ta hô to tên của hắn. Trong viện âm thanh hỗn loạn, Vân Chi nhìn lướt về phía ta, ta ngoắc ngoắc hắn, hắn vậy mà nhanh như gió rời đi.
F*ck!
Ta ở đây nè đại ca! Ngươi đi đâu đấy!
Ta hoàn toàn mê mang, ta gọi trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay. Ánh lửa ngùn ngụt, cột nhà đã bị đốt mủn, ta nghe thấy tiếng cột nhà gãy, dưới chân là biển lửa.
Thời khắc cột nhà sụp xuống, trước khi rơi vào biển lửa, ta thấy Vân Chi ôm Tiết Thanh Ngâm phi khỏi nhà trọ.
Mệnh ta nên chết ở đây, trong lòng ta dần xuất hiện những lời này, nhưng tưởng tượng đến cảnh chết đi có lẽ có thể trở lại đời thực, ta cũng thấy thoải mái.
Đột nhiên có người ôm lấy ta từ sau lưng, ta cả kinh, Ảnh Dặc vội vàng bao bọc ta trong lòng, nhún chân mượn lực bay về phía trước. Thế lửa quá lớn, mái nhà lại rụng mất một xà ngang, Ảnh Dặc tay phải che chở đầu ta, ngăn che xà nhà, xà nhà bốc cháy đỏ bừng đập vào cánh tay hắn.
Hắn hơi run lên, ấn chặt đầu ta vào lồng ngực, ta cảm giác được vài lần xóc nảy, đến khi rời khỏi vòng tay hắn, chúng ta đã thoát ra ngoài.
Ta nhìn qua vai hắn, nhà trọ “ầm" một tiếng toàn bộ đổ sụp. Ánh lửa sáng rực, những tia lửa nhảy nhót trên không trung, chậm rãi đáp xuống đất.
“Cảm ơn.” Ta nói, dứt khỏi vòng tay hắn. Ảnh Dặc không trả lời, hắn đứng giữa khoảng đất trống trải, dửng dưng nhìn đống đổ nát đang bốc cháy ngùn ngụt cách đó không xa.
Lúc này ta mới chú ý tới cánh tay bị xà nhà đập vào của hắn đã bị lửa thiêu rụi tay áo, hắn buông thõng cánh tay như thể không cảm giác được đau đớn. Ta vô cùng áy náy nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng bị giọng của Vân Chi cắt ngang.
Vân Chi cùng Tiết Thanh Ngâm và Hạ Thần Hàn tiến lại đây, phía sau còn có ám vệ của Hạ Thần Hàn đi theo. Hắn túm lấy cánh tay ta chất vấn: “Nàng chạy đi đâu?”
“Không cần ngươi quản!” Ta giãy thoát khỏi kìm kẹp của hắn, phất tay áo rời đi nhưng bị Vân Chi tóm trở về, trong mắt hắn lộ vẻ tức giận.
Ảnh Dặc quỳ trên mặt đất, Lệ Vương dừng mắt trên người hắn thật lâu, hàn ý trong mắt tụ lại.
“Ngươi làm quá rồi.”
Xảy ra chuyện tối nay khiến bọn họ quyết định lập tức trở về kinh thành, ám vệ của Lệ Vương một đường bảo hộ, tờ mờ sáng đã về đến cổng thành.
Trở lại Vân phủ, ta liền sai Oanh nhi nhanh chóng nấu nước tắm rửa. Oanh nhi thấy ta nhếch nhác thảm hại thì rưng rưng nước mắt, ta cởi quần áo, lại thấy đùi eo sưng tấy xanh tím một vùng, tay nàng run lấy bẩy.
Nhìn vết thương, hẳn là do ta bước hụt bị ngã mà thành, ta an ủi nàng rằng bôi rượu thuốc vài ngày sẽ khỏi thôi.
。。。
Tại hình ngục Lệ Vương phủ, từ trong nội đường phát ra tiếng roi quất từng trận, Lệ Vương ngồi ở chủ vị uống trà quan sát hình phạt phía dưới.
Ảnh Dặc mình trần, lưng bê bết máu, da thịt rách toạc. Vết phỏng lớn trên cánh tay phải sưng phồng chảy máu. Roi da bất ngờ téc ra, da thịt nhồi vào kẽ hở, Ảnh Dặc cắn răng không rên một tiếng, quỳ thẳng tắp chịu đòn.
Đám ám vệ đứng hai bên mặt không đổi sắc quan sát một màn này, trong mắt không mang cảm xúc gì.
Lệ Vương bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, tay vần vò lá trà trong tách: “Vì sao cứu nàng?”
“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ không biết.” Ảnh Dặc nói to, quy củ đáp lời.
Lệ Vương nhấc mắt lạnh lẽo, ném tách trà đang cầm trong tay về phía Ảnh Dặc, tách sứ vỡ tan, mảnh vỡ cắt qua trán hắn, lá trà vương vào tóc vào vai.
“Không biết mà đi cứu nàng, ngươi phải biết chức trách của mình!”
Vệt máu trượt qua lông mày, chảy vào mắt Ảnh Dặc cũng không lau đi, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Thần Hàn, gằn to từng tiếng.
“Trung thành với chủ, hộ chủ liều mình.”
- ----
Sinh nhật mẫu thân, ta về Tiết phủ ở lại ba ngày. Mẫu thân hỏi ta khi nào quay về Vân phủ, ta nói ta không muốn quay về. Hạ nhân Vân phủ đến mời, ta không chịu. Mẫu thân phát hiện, trực tiếp đuổi hạ nhân Vân phủ: “Ta thương nhớ Nguyên Nguyên, muốn giữ nàng ở thêm mấy ngày. Nếu Vân Chi cùng phu nhân cảm thấy không ổn, cứ tới tìm ta.”
Hạ nhân Vân phủ đi rồi, mẫu thân ngồi bên cạnh ôm ta trong lòng, nhẹ vỗ lưng ta: “Nguyên Nguyên nhà ta chịu ấm ức sao?”
Ta không hé răng, mẫu thân lại nghiêng đầu nhìn ta, dịu dàng dỗ dành: “Nguyên Nguyên nói với mẫu thân, mẫu thân thay Nguyên Nguyên xả giận.”
“Con không muốn sống chung với Vân Chi, con muốn về nhà.” Ta vùi trong ngực mẫu thân oà khóc, toàn bộ uất ức trong lòng tuôn ra, mẫu thân ôm ta chặt hơn, xoa đầu ta.
“Nguyên Nguyên đừng khóc, có mẫu thân đây.”
Hôm sau, mẫu thân tới Vân phủ, gần giữa trưa mới trở về. Ta cùng Tiết Uyển đang đá cầu trong sân, nghe nói mẫu thân trở về, hai chúng ta lập tức đi tìm mẫu thân.
Giang ma ma dìu mẫu thân, trong miệng đang mắng chửi, thấy ta cùng Tiết Uyển đến, bà ngừng nói, cười gọi chúng ta “cô nương”. Mẫu thân không thuật lại chuyện ở Vân phủ, bà lau mồ hôi trên trán ta: “Nguyên Nguyên sau này ở Vân gia sẽ không phải chịu ấm ức nữa, Vân Chi đã cam đoan với mẫu thân rồi.”
Ta vẫn không cam, mẫu thân đau lòng hoá giận: “Đây là Thánh Thượng tứ hôn, mẫu thân cũng không làm gì được.”
Cách một ngày, Vân Chi đến Tiết phủ đón ta, ta tránh sau lưng Tiết Uyển. Vân Chi kéo ta ra, nhận lỗi, lại nói với mẫu thân: “Mẫu thân yên tâm, sau này ta sẽ không khiến nàng buồn lòng nữa.”
Ta ngồi trên xe ngựa, nói với hắn: “Hoà ly đi, như vậy tốt cho tất cả mọi người.”
Vân Chi vẫn chăm chú xem sách, một hồi lâu mới lên tiếng: “Nguyên Nguyên nghe lời đi.”
“Đây là Thánh Thượng tứ hôn, nàng muốn phản kháng ý chỉ của Thánh Thượng sao?”
Trong xe tĩnh lặng, Vân Chi lật một trang sách, ta vén rèm nhìn ra ngoài.
Đến Vân phủ, ta đứng dậy xuống xe, chợt quay lại nhìn Vân Chi. Ánh mắt chúng ta giao nhau, ta không giữ được bình tĩnh, lời nói khẽ run run: “Hôn sự này là ngươi cầu, không phải ta nguyện. Ngươi dựa vào cái gì mà kiểm soát hôn sự của ta?!”
Vân Chi nhướn mày, cơn tức nặng trĩu lồng ngực, ta vội vã vào phủ trước khi nước mắt tuôn trào.
Vân Chi trông chim chóc bay lượn trên không trung, nói khẽ: “Đúng vậy, dựa vào cái gì?”
- ----
Ngày đại hôn của Thái từ cùng Trương Hà Tương, tất cả thế gia đều tham gia tiệc cưới. Ta thấy ám vệ bên cạnh Lệ Vương có một người thay đổi, nhìn thêm lần nữa, ta càng tò mò ám vệ ẩn thân như thế nào.
Trong yến tiệc, Trường Bình Công chúa vui vẻ nói chuyện với Lệ Vương mấy lần, sắc mặt Tiết Thanh Ngâm không tốt, ta thoả mãn ăn đồ ngon do đầu bếp hoàng gia nấu nướng.
Ăn uống no say thì về nhà ngủ, ta ngủ thẳng cẳng đến nửa đêm, cho đến khi Oanh nhi sáp vào giường đánh thức ta. Ta kèm nhèm nhìn nàng, hỏi nàng có chuyện gì, nàng nói muốn chia sẻ một tin bát quái với ta.
Ta không kiên nhẫn phất tay xoay người: “Ngày mai nói tiếp, ngày mai nói tiếp…”
Oanh nhi trèo lên giường ta, thì thầm vào tai ta tin tức bát quái lúc nửa đêm của nàng.
“Trương Hà Tương sau khi hoan ái với Thái tử đã chết trong đêm tân hôn.”
Ta nghe xong quả thực cơn buồn ngủ bay biến, hết sức con mẹ nó tỉnh táo.
Trương Hà Tương sau khi làm chuyện vợ chồng cùng Thái tử liền bất đắc kỳ tử ngay trên giường cưới, ngũ khiếu* chảy máu, doạ Thái tử vô cùng kinh sợ.
Ta chỉ hận bản thân vô văn hóa, lại phun ra một câu đm.
Tình tiết ảo ma quái quỷ gì thế này? Ta thật sự không hình dung nổi nội dung của cuốn sách này.
Lâm Phù và Trương Hà Tương trong nguyên văn căn bản không chết. Lâm Phù trở thành Thái tử phi, sau khi Nghĩa Vương bức vua thoái vị, Thái tử khởi binh tạo phản nàng mới chết. Trương Hà Tương muốn câu dẫn thái tử, một lần nữa giở thủ đoạn trong yến hội của nương nương, bị thứ tử Hộ Bộ gia chuốc lợi, trở thành thứ phu nhân, lại bởi vì không sinh được con trai mà bị nhà chồng khinh miệt.
Cốt truyện hiện tại khiến ta vô cùng bối rối, rõ ràng lúc đầu cho dù ta không can dự vào thì tình tiết vẫn thuận đường phát triển, sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn chứ?
Dàn ý câu chuyện vẫn như cũ, nhưng rất nhiều nét bút phác qua hoặc những khúc đệm nhỏ trong nguyên tác đều bị phóng đại vô hạn, pha trộn vào khá nhiều nhân vật phản diện phụ.
Ta cùng Oanh nhi bàn tán cả đêm, rạng sáng mới lăn ra ngủ. Buổi chiều, ta tỉnh dậy với mái tóc rối bù, nghiêm túc cảnh cáo Oanh nhi không được hóng hớt với đám tỷ muội cùng trực ca đêm với nàng nữa, mà cho dù có hóng hớt cũng không được đánh thức ta dậy thảo luận vào nửa đêm.
- ----
Sức khoẻ Hoàng thượng ngày càng suy giảm. Cuối tháng, Nghĩa Vương tiến cung nói là thăm phụ hoàng, thăm nom kiểu gì mà trực tiếp thăm chết phụ hoàng của hắn. Thái tử dẫn người tróc nã Nghĩa Vương, nhưng bị người của Nghĩa Vương khoá trái cửa điện nhốt bên ngoài.
Hạ Thần Hàn đã sớm phái người chuyên chú theo dõi từ lúc Nghĩa Vương tiến cung, hiện đã dẫn binh vây quanh hoàng cung, Nghĩa Vương gặp Hạ Thần Hàn chút không úy kỵ.
Nghĩa Vương ngồi trên ngai vàng nhìn Hạ Thần Hàn, chung quanh Nghĩa Vương toàn là ám vệ, ám vệ đặc quyền hoàng gia cũng đứng thành vòng bảo vệ hắn. Hạ Thần Hàn nhìn thấy ám vệ đặc quyền hoàng gia không khỏi bật cười: “Ngay cả lệnh bài cũng tìm ra, xem ra cũng không ngốc.”
Ám vệ hoàng gia là đặc tuyển chuyên môn bảo hộ Hoàng đế, chỉ nhận lệnh bài không nhận người. Mỗi hoàng đế đều sẽ cất lệnh bài trong hộp kín, chỉ một mình hoàng đế biết, xuất lệnh bài ra sẽ triệu tập được ám vệ hoàng gia.
Nghĩa Vương cười đáp: “Nếu hoàng đệ giao ra binh quyền, có thể ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Hừ, mơ mộng hão huyền.” Lệ Vương nhấc tay, ám vệ sau lưng hắn cùng cấm vệ quân bắt đầu vào tư thế tấn công. Nghĩa Vương vẫn ngồi trên ngai vàng không có động tác gì, nét mặt tươi cười. Lệ Vương ra hiệu đình công, hắn không nghĩ ra Nghĩa Vương đang chơi trò gì.
“Không bằng hoàng đệ chơi cùng ta một trò chơi, chúng ta đoán xem Lệ Vương phi đang ở nơi nào?” Nghĩa Vương tựa vào ngai vàng, nhìn sắc mặt Hạ Thần Hàn khẽ biến bật cười ha ha.
Hạ Thần Hàn lập tức phái người đi tìm Tiết Thanh Ngâm, không có tin tức. Nghĩa Vương lại nói: “Ngươi không tìm thấy nàng đâu, nếu giao binh phù ra, ta có thể thả nàng.”
“Mơ tưởng.” Nghĩa Vương nghe Hạ Thần Hàn nói, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nửa khắc sau, thủ hạ Nghĩa Vương đưa tới một miếng ngọc bội. Ngọc bội này là vật phẩm thiếp thân của mẫu phi Lệ Vương, hắn đã tặng nó cho Tiết Thanh Ngâm. Hiện giờ trên ngọc bội còn dính vết máu chưa khô, trong mắt Lệ Vương toả ra hàn quang.
Lệ Vương âm thầm tính toán, binh phù nắm quyền năm mươi vạn đại quân, sao có thể vì một nữ nhân mà đánh mất binh lực. Lệ Vương nhấc tay tấn công, trực tiếp xông lên.
Nghĩa Vương dù nghĩ thế nào cũng cho rằng Lệ Vương sẽ vì Tiết Thanh Ngâm mà giao ra binh quyền, không ngờ rằng lại tính sai, địa vị của Tiết Thanh Ngâm trong lòng hắn hoá ra không quan trọng đến vậy.
Nghĩa Vương được ám vệ che chở chạy đi, cấm vệ quân trong cung cùng ám vệ của Lệ Vương điên cuồng truy đuổi không tha. Thái tử nhân cơ hội phát tín hiệu, chờ đợi người của hắn đến bắt sống Hạ Thần Hàn.
Khi Thái tử nhìn thấy người của mình quỳ xuống hành lễ với Hạ Thần Hàn, hắn kinh hãi đến ngây người, ra lệnh cho thủ lĩnh bắt sống Hạ Thần Hàn, nhưng bị Hạ Thần Hàn đá cho một cước.
Lúc này Thái tử mới triệt để nhận ra binh sĩ của mình đã bị Hạ Thần Hàn thu phục từ lâu, hắn nghĩ mãi không ra bọn họ bị phát hiện từ khi nào.
Nghĩa Vương cuối cùng vẫn bị Hạ Thần Hàn bắt được, nhưng Nghĩa Vương cho đến chết cũng không chịu nói ra tung tích Tiết Thanh Ngâm.
Lệ Vương phái rất nhiều người lùng sục khắp thành tìm kiếm dấu vết của Tiết Thanh Ngâm nhưng không có kết quả. Vân Chi phẫn nộ đấm Lệ Vương, ta còn tưởng Vân Chi sắp chết rồi, đang xoắn xuýt xem phân chia gia sản thế nào thì Vân Chi bình yên vô sự hồi phủ.
Lệ Vương không giết hắn? Bị đấm một phát mà nhân từ vậy sao??? Ta trực tiếp mê muội, thực muốn hỏi Lệ Vương vì sao không đánh hắn.
Hạ Thần Hàn đăng cơ chỉnh đốn triều đình, đảng Thái tử và đảng Nghĩa Vương bị thanh tẩy sạch sẽ. Hạ Thần Hàn không hề động vào Tiết gia, mẫu thân mỗi ngày lo lắng đề phòng, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
Hạ Thần Hàn đăng cơ đổi quốc hiệu thành Sùng Hoà, xưng là Thần Đế. Vân Chi cùng Hạ Thần Hàn mặc dù có mâu thuẫn vì nữ chính, nhưng trong quốc sự hai người vẫn có thể đồng tâm thảo luận. Từ sau khi Tiết Thanh Ngâm mất tích, quan hệ giữa Hạ Thần Hàn cùng Vân Chi có phần cải thiện, hai người hợp sức tìm kiếm tung tích Tiết Thanh Ngâm.
- -------------------
*ngũ khiếu: mắt, mũi, tai, lưỡi, miệng