Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 25




- -------------------

Vân Thụy làm tổ trong chăn hơn nửa ngày, tiếng khóc cuối cùng cũng dừng lại. Ta thử lay lay, hắn không nhúc nhích. Ta lén hé góc chăn lên một chút, thấy Vân Thụy đã ngủ thiếp đi trong chăn, ta mới mở chăn ra khỏi đầu hắn.

Vành mắt Vân Thụy đỏ bừng, chung quanh có vẻ sưng húp. Tố Lăng mang nước tới muốn giúp Vân Thụy lau rửa nhưng ta ngăn lại. Ta vắt khô khăn ấm, lau dấu lệ trên mặt hắn.

Ta gỡ phát quan của Vân Thụy xuống, Tố Lăng tiếp nhận khóa cài ngọc, nhỏ giọng nói: “Công tử đã xảy ra chuyện gì mà khóc thương tâm đến vậy?”

Ta lắc đầu. Chuyện của Vân Thụy ta chưa từng hỏi nhiều, cũng không hiểu rõ hắn. Hắn cũng không kể nhiều với ta những vấn đề của bản thân. Chúng ta đều không tận lực dò hỏi đối phương.

Trong lòng mỗi người đều có bí mật không muốn nói ra, là nút thắt lớn nhất chôn giấu nơi tâm khảm, chỉ nguyện tự bản thân biết lấy.

Đêm nay ta ngủ không yên, nửa đêm bị tiếng khóc của Vân Thụy đánh thức. Vân Thụy bị ác mộng vây quấn vẫn chưa tỉnh lại, nhắm mắt rên rỉ, nhíu chặt ấn đường.

“Vân Thụy… Dậy đi…” Ta vỗ vỗ vai Vân Thụy, hắn vẫn đang giãy dụa trong cơn mộng, khẽ lắc lắc đầu, không ngừng lẩm bẩm trong miệng.

Ta cúi gần vào miệng hắn, miễn cưỡng nghe được vài từ. Các từ không liền mạch, nghe không hiểu lắm.

Vân Thụy gắt gao nhíu mày, mạnh mẽ túm lấy chăn bông, khớp xương ngón tay nổi rõ, gân xanh bàn tay hiện lên. Ta phủ tay lên mu bàn tay căng gồng của hắn, cất tiếng gọi: “Vân Thụy, tỉnh lại đi…”

“Nương!!!" Vân Thụy đột ngột mở mắt, đôi mắt hắn sáng rỡ, ý khẩn cầu trong mắt vẫn chưa tiêu tan. Qua một chốc Vân Thụy mới hoàn hồn, ánh nhìn dần tập trung che giấu đi tâm trạng. Hắn nhắm mắt day day trán, ngồi dậy, cúi đầu.

Ta vớ lấy áo choàng nằm một bên khoác lên người Vân Thụy, khép chặt cổ áo, hỏi hắn: “Nhớ mẹ sao?”

Vân Thụy không trả lời, ta vỗ nhẹ tay hắn, nhìn hắn vẫn đang cúi đầu: “Là mơ thấy mẹ, nhớ tới mẹ phải không?”

Tay hắn nằm trong tay ta run run, ta do dự hồi lâu mới nắm chặt tay hắn.

“Hôm nay chàng không vui là vì mẹ sao?” Ta vừa dứt lời Vân Thụy liền rút tay trở về. Hắn hất chăn muốn rời giường nhưng bị ta níu lấy cánh tay.

Vân Thụy cúi đầu nhìn tay ta nắm cánh tay hắn, dứt khoát gỡ tay ta ra, bước xuống giường. Ta nghiêng người qua muốn giữ hắn lại nhưng chỉ bắt được một khoảng không.

Vân Thụy ra khỏi phòng ngủ, ta khoác vội áo choàng, xỏ vội giày thêu chạy theo, phát hiện trong sân không còn dấu vết của hắn.

Qua hôm sau, Vân Thụy vẫn như thường ngày, tựa như người bi thương đêm qua không phải là hắn.

。。。

Sứ giả Lâm quốc tới kinh thành diện kiến Thần Đế, vào cung cùng sứ giả còn có công chúa Lâm quốc. Lâm quốc muốn giao hảo với Đại Hạ, lấy danh nghĩa đề xuất hòa thân đưa công chúa Lâm quốc tới.

Công chúa Lâm quốc từ khi ra đời luôn được bệ hạ Lâm quốc yêu thương, nuông chiều hết mực. Lần này Lâm quốc cử công chúa được thương yêu nhất tới hòa thân cho thấy mong ước hai nước giao hảo.

Công chúa hòa thân nếu không tiến cung thì phải thành hôn với con em hoàng thất. Thần Đế nghe sứ giả Lâm quốc nói như vậy, không thèm nể nang mặt mũi, trực tiếp cự tuyệt.

Sứ giả Lâm quốc hành lễ, nịnh nọt nêu cho Thần Đế điểm lợi sau khi hòa thân.

Thần Đế cười khẩy một tiếng, nói với sứ giả cùng công chúa: “Trẫm đời này chỉ có một vị hoàng hậu. Con trai trẫm cũng sẽ không lấy bất cứ công chúa nào Lâm quốc đưa tới.”

Thần Đế thẳng thừng khiến sứ giả Lâm quốc kinh khiếp sắc mặt trắng bệch, công chúa tức giận mặt mũi đỏ bừng. Lâm quốc tất nhiên muốn hòa thân với Đại Hạ, sứ giả bèn hạ giọng khúm núm thưa chuyện với Thần Đế, hòng giúp Lâm quốc víu được quan hệ với Đại Hạ.

Thái tử cùng Vân Thụy vì công sự mà nhập cung, muốn bẩm báo Thần Đế, không nghĩ rằng Thần Đế đang đàm phán với sứ giả Lâm quốc. Công chúa Lâm quốc vừa thấy Vân Thụy liền dán mắt vào hắn.

Sứ giả còn chưa nói xong đã bị công chúa ngắt lời: “Bệ hạ không muốn cưới bổn công chúa, vậy bổn công chúa sẽ gả cho hắn!”

Công chúa Lâm quốc chỉ vào Vân Thụy, vẻ kiêu căng trên mặt nàng khiến Hạ Thừa Giác đang đứng cạnh Vân Thụy không vừa mắt.

Vân Thụy liếc nhìn công chúa Lâm quốc, nàng cao đầu đối mắt Vân Thụy. Hắn thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Ta đã cưới vợ.”

Công chúa Lâm quốc nghe vậy khẽ nhíu mày, nàng nghĩ Vân Thụy chẳng qua là một thần tử, giọng điệu mang vẻ khinh thường: “Ngươi có thể bỏ vợ, cưới bổn công chúa.”

Vân Thụy bật cười, tùy ý quan sát công chúa Lâm quốc mấy cái, nhìn thẳng mặt nàng nói: “Cô có cái gì mà dám nhắc tới phu nhân của tiểu gia?”

“Ngươi dám mắng bổn công chúa, chán sống rồi sao!” Công chúa được bệ hạ Lâm quốc nuông chiều từ thuở lọt lòng, kiêu căng thành thói, đâu chịu nổi nửa điểm ấm ức. Mới nãy bị Thần Đế chọc giận không có chỗ xả, bây giờ lại bị Vân Thụy mỉa mai, nàng thẳng thừng vứt bỏ mặt mũi.

“Hừ, trẫm ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai chán sống.” Thần Đế mặt lạnh nói với công chúa Lâm quốc, sứ giả thấy tình thế này sợ hãi vội vàng nhận lỗi.

Ám vệ bên người Thần Đế đã hiện thân trấn áp công chúa Lâm quốc xuống đất. Công chúa Lâm quốc xưa nay đã khi nào phải chịu tủi thân cùng khinh thường thế này, nàng đỏ mặt tía tai mắng ám vệ: “Cẩu nô tài ở đâu ra, thả bổn công chúa ra!”

“Trẫm không quan tâm Lâm quốc, một tiểu quốc đã sắp diệt tuyệt đến nơi, trẫm chưa từng để vào mắt.” Thần Đế ngả vào lưng ghế, nhấc tay phải đặt lên tháp bên cạnh, ý lạnh trong mắt chiếu thẳng vào công chúa Lâm quốc: “Ngươi muốn gả cho hắn, cũng phải xem thân phận của mình có xứng hay không.”

Lúc bị đuổi ra cổng cung, sứ giả Lâm quốc hỏi cung nhân: “Hai vị quý nhân trong ngự thư phòng không biết có thân phận bậc nào?”

Cung nhân đẩy bọn họ một phen, ngữ khí không tốt: “Một vị là Thái tử, một vị là cháu trai của hoàng hậu. Ngươi nói xem?”

Sứ giả Lâm quốc toát mồ hôi hột bị đuổi xuất cung, công chúa Lâm quốc bị nhét giẻ lau chặn miệng, ám vệ lôi nàng ném ra cửa cung.

。。。

Cuối tháng, Lâm quốc lại phái người tới kinh thành, lần này người đến là Mộ Cẩn.

Mộ Cẩn vào cung, Thần Đế sai cung nhân đuổi Mộ Cẩn đi, bị hoàng hậu quở trách một trận. Hoàng hậu gặp Mộ Cẩn ngược lại có chút vui vẻ, Mộ Cẩn và hoàng hậu là người quen cũ, hai người gặp mặt trò chuyện rất vui. Thần Đế bực dọc, phái người mời Vân Chi vào cung. Nội thị đến Vân phủ mời Vân Chi, lúc ấy Vân Chi đang bận vẽ tranh.

Nội thị bày tỏ ý mời, Vân Chi nhấc bút lông phác một đường cong, phúc đáp hai chữ: “Không đi.”

Nội thị hồi cung bẩm báo, Thần Đế tức giận uống cạn mấy tách trà Long Tỉnh, sau khi bình tĩnh liền cho nội thị đưa chính văn tới Vân phủ. Vân Chi nhìn chính văn chất kín bàn, ngỏ lời xin nghỉ phép mấy ngày, bị Thần Đế cự tuyệt trở về.

Mộ Cẩn năm nay cũng đã hơn bốn mươi lăm, lần này y tới vì chuyện giao hảo của Lâm quốc. Công chúa Lâm quốc mạo phạm Thần Đế, y thay quốc chủ Lâm quốc mang trân châu Nam Hải đến biểu hiện tâm ý.

Thần Đế tỏ vẻ ghét bỏ: “Trẫm không cần, loại trân châu này hoàng cung có thừa.”

“Đâu có nói là tặng ngài, đây là tặng cho Thanh Ngâm.” Mộ Cẩn mỉm cười, biểu cảm lấy lệ cực kì.

Thần Đế bị hớ, muốn đáp trả nhưng bị Tiết Thanh Ngâm cắt lời, bà âu sầu nói với hai người: “Hai người đã già từng này rồi, sao gặp mặt vẫn tranh cãi như trẻ con thế.”

Thần Đế cùng Mộ Cẩn lườm nhau, khinh khỉnh liếc đối phương cháy mắt, quay ngoắt đi.

Tiết Thanh Ngâm tươi cười vẫy tay gọi nữ tử bên cạnh Mộ Cẩn: “Đây hẳn là Ấu Quân, dáng điệu rất khá, hẳn là người nhanh nhạy.”

“Hoàng hậu nương nương tán thưởng là phúc khí của Ấu Quân.” Nữ tử được khen, thùy mị cười thỉnh đại lễ với Tiết Thanh Ngâm, tư thái tiểu thư khuê các.

“Rất giống mẹ ngươi, dịu dàng hiền huệ." Tiết Thanh Ngâm nắm tay Mộ Ấu Quân, rất quý mến nàng.

Mộ Ấu Quân mềm mại nói: “Nhờ công cha mẹ giáo dưỡng tốt.”

Mộ Ấu Quân là đích nữ của Mộ Cẩn, nay đã mười lăm, dáng vẻ nảy nở, mặt hiền tiếng dịu, là cô nương khuê tú.

Đây là cô con gái Mộ Cẩn thương yêu nhất. Mộ Cẩn cưới năm phòng, trong đám con cái không có đứa nào được nuông chiều như nàng.

Tiết Thanh Ngâm nắm tay Mộ Ấu Quân vui vẻ nói chuyện hồi lâu, lúc này mới nhìn sang Mộ Cẩn: “Huynh cùng Ấu Quân đến kinh thành, cũng nên dẫn nàng đi thăm thú cảnh vật trong kinh.”

“Chuyến này Ấu Quân đến là để tìm người.” Mộ Cẩn uống trà rồi nhìn Tiết Thanh Ngâm. Tiết Thanh Ngâm nghe xong có chút tò mò, ánh mắt mang ý hỏi thăm.

“Tìm người?”

“Phải, là tìm người.” Mộ Ấu Quân cười chúm chím, nhỏ giọng: “Ấu Quân từng theo ca ca tới Giang Nam Đại Hạ, trong lúc thăm thú phong cảnh Giang Nam thì bị kẻ gian cướp mất túi tiền, may mắn gặp được một công tử cứu trợ. Lần này đến là để tìm vị công tử đó.”

“Là công tử kinh thành sao?” Tiết Thanh Ngâm nghe xong, hỏi.

“Đúng vậy.” Ấu Quân trả lời, cười e ấp nhìn Tiết Thanh Ngâm, trên mặt không giấu được vẻ ngượng ngùng.

Tiết Thanh Ngâm bật cười trước vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, bà vỗ vỗ tay Mộ Ấu Quân, dịu dàng hỏi nàng: “Là công tử nhà ai mà may mắn như vậy, lọt vào mắt xanh Ấu Quân của chúng ta?”

“Đích tử Vân gia ở kinh thành, Vân Thụy.” Mộ Ấu Quân vừa dứt lời, trong phòng im bặt.

Thần Đế cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Mộ Ấu Quân, trong con ngươi hiện lên một tia châm biếm. Tiết Thanh Ngâm vốn đang nắm tay Mộ Ấu Quân cũng chợt khựng lại, chăm chú nhìn nàng. Mộ Ấu Quân bị săm soi ngượng ngùng cúi đầu, bỏ lỡ tia sáng lóe lên trong mắt Tiết Thanh Ngâm.

Mộ Cẩn ngồi một bên uống trà không tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ, trong phòng tịnh không tiếng động. Tiết Thanh Ngâm phá vỡ tình thế căng thẳng, bà tiếp tục nói chuyện cùng Mộ Ấu Quân, lặng lẽ chầm chậm buông tay nàng.

Phụ nữ đi theo Mộ Cẩn tạm trú trong hoàng cung. Gặp mặt trong bữa tối, Hạ Phù Âm đối với Mộ Ấu Quân vô cớ có chút địch ý, vài lần cố ý giành món rau với Mộ Ấu Quân. Mộ Ấu Quân mỉm cười thu đũa về, tỏ vẻ rộng lượng khiến Hạ Phù Âm càng không cam chịu. Hành vi của Hạ Phù Âm khiến Mộ Cẩn để ý nàng mấy lần.

Sau bữa tối Hạ Thừa Giác vội kéo Hạ Phù Âm về Đông Cung. Vừa bước vào Đông Cung, Hạ Phù Âm lập tức bực dọc giậm chân, thở phì phò ngồi xuống nhuyễn tháp.

“Muội không thích nàng!”

Hạ Thừa Giác ngồi xuống cùng em gái, vò vò gương mặt cau có của Hạ Phù Âm, có chút buồn cười.

“Tại sao không thích nàng?” Hắn hỏi.

Hạ Phù Âm trề môi không nói nguyên nhân, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không vui vẻ.

“Chỉ là muội không thích nàng.”

Phía Đông Cung Hạ Thừa Giác đang dỗ dành em gái, phía Phượng Loan Điện Thần Đế cùng Hoàng hậu đang trò chuyện.

Tiết Thanh Ngâm thay phượng phục, mặc thường phục ngồi trên nhuyễn tháp nói chuyện cùng Hạ Thần Hàn: “Đứa trẻ Mộ Ấu Quân này, lòng dạ vậy mà sâu xa.”

Thần Đế cắt móng tay không tiếp lời, những lời Mộ Ấu Quân nói hôm nay đích xác khiến người ta không vui.

Mộ Ấu Quân nếu đã biết Vân Thụy, chứng tỏ cũng biết Vân Thụy đã cưới vợ. Hai người đã quan sát nét mặt hôm nay của nàng, dáng vẻ thẹn thùng đó nếu nói không mang tình ý thì là giả.

Mộ Cẩn dẫn con gái đến kinh thành, tất nhiên đã tìm hiểu về Vân Thụy.

“Chàng thấy sao?” Tiết Thanh Ngâm hỏi Hạ Thần Hàn, Hạ Thần Hàn giương mắt nhìn bà.

“Nàng thấy thế nào?” Hạ Thần Hàn hỏi lại Tiết Thanh Ngâm, Tiết Thanh Ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu, Hạ Thần Hàn hừ một tiếng: “Nàng cũng không biết mà còn hỏi ta.”

Tiết Thanh Ngâm đấm ông một quyền, Hạ Thần Hàn đặt dao cắt móng tay lên bàn.

“Tâm tư của Mộ Ấu Quân nàng và ta đều hiểu rõ, nàng cho rằng Mộ Cẩn sẽ không hiểu?” Hạ Thần Hàn kéo Tiết Thanh Ngâm vào lòng, ông nhìn hương tử đàn đang đốt, nói: “Nếu Mộ Cẩn thực sự để Mộ Ấu Quân làm ra loại chuyện giống Ôn Thu Ninh, Vân Chi sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Vân Chi thương Vân Thụy nhất, kẻ nào động vào Vân Thụy, hắn sẽ không bỏ qua.”

Sau khi Hạ Thần Hàn tứ hôn, Vân Chi đã điều tra chuyện về Ôn Thu Ninh. Vân Chi nâng niu Vân Thụy nơi đầu tim, đương nhiên ông hiểu rõ động thái của con trai.

Vân Thuỵ đột nhiên cầu cưới một thứ nữ, Vân Chi nghi hoặc, Thần Đế cũng nghi hoặc. Tra rõ được ngọn nguồn, Vân Chi hằm hằm xuất cung, nửa đêm xách kiếm tới Ôn phủ, doạ Ôn đại nhân cùng phu nhân đang mơ ngủ sợ khiếp vía.

Lại nói tới tin đồn kia, Ôn đại nhân sợ chọc Vân Chi tức giận, vội vàng tống Ôn Thu Ninh về quê, gả cho con trai của một trung bộc đã đi theo ông ta nhiều năm.

“Vân phủ chỉ có một độc tử*, ai dám động vào hắn.” Tiết Thanh Ngâm nghe Hạ Thần Hàn nói xong trầm mặc hồi lâu, ngồi ngây ngẩn. Hạ Thần Hàn huých bà, bà ôm siết eo ông.

“Vân Thụy giống Tiết Nguyên Khê quá, đôi khi nhìn nó lại nhớ tới nàng, trong lòng vẫn có chút khó chịu.” Tiết Thanh Ngâm nhắc đến Tiết Nguyên Khê, có lúc cảm thấy thật đáng tiếc.

Bà chưa bao giờ nghĩ Tiết Nguyên Khê động lòng với Ảnh Dặc, chuyện của Tiết Nguyên Khê cùng Ảnh Dặc là do Hạ Thần Hàn kể với bà.

Tiết Thanh Ngâm nghe được chuyện này, ít nhiều buồn đau trong lòng. Theo thời gian Vân Thụy lớn lên, bà già đi, lại càng thương xót Vân Thụy.

Vân Thụy thiếu thốn tình thương của mẹ, nên bà đối xử với hắn như con ruột. Bà thật tâm yêu quý Vân Thụy. Hạ Thần Hàn mặc dù ngoài miệng nói Vân Thụy thế này thế nọ, nhưng nếu Vân Thụy thực sự gặp nguy hiểm, ông sẽ không bỏ qua.

。。。

Khi Mộ Ấu Quân đến nhà bái phỏng, Vân Thụy vẫn chưa rời giường. Tối qua hắn đọc truyện thiếu nhi đến nửa đêm, ta nhắc mấy lần hắn vẫn xem đến mê mẩn. Mất cả đêm đọc xong truyện, đến lúc ta dậy hắn mới đi ngủ

Tì nữ tới bẩm báo có người tìm Vân Thụy, ta đánh thức hắn, hắn mắt mũi díu chặt: “Nàng đi đi, nàng đi đi.”

“Người ta tìm chàng mà.” Ta lay lay vai Vân Thụy, hắn hừ một tiếng, nhắm tịt mắt vung tay loạn xạ.

“Nàng là Vân Thụy, nàng là Vân Thụy, không phải ta…” Vân Thụy giở trò vô lại không chịu xuống giường, nói xong lại lăn ra ngủ.

Ta chịu thua, theo tì nữ tới đại sảnh. Nữ tử ở đây tuổi tác không cách biệt ta lắm, tướng mạo hiền hòa, hành động quy củ phép tắc.

Nàng thấy ta đến mau mắn thỉnh an, tranh thủ khoảnh khắc đánh giá ta.

“Phu nhân an hảo, hôm nay ta tới tìm Vân công tử.” Nàng ngó ra phía sau ta, phát hiện không có người nàng muốn gặp: “Vân công tử vẫn chưa tới sao?”

“Chàng ấy đang ngủ, có việc gì cô nói với ta trước đi. Chàng ấy dậy ta sẽ chuyển lời.”

Nữ tử ngập ngừng một lát mới nói: “Ta họ Mộ, tên Ấu Quân. Phu nhân gọi ta Ấu Quân là được.”

“Ta muốn nói mấy lời cảm ơn Vân công tử, hai tháng trước ta theo ca ca tới Giang Nam gặp nguy hiểm, Vân công tử đã cứu ta. Lần này đến để tạ ơn.”

Mộ Ấu Quân nói xong, ta gật đầu tỏ ý đã biết. Mộ Ấu Quân vẫn muốn chờ Vân Thụy, ta đề nghị nàng quay về chờ Vân Thụy dậy rồi trở lại gặp sau. Nàng cự tuyệt, nhất định phải ở Vân phủ chờ Vân Thụy thức dậy.

Ta sai hạ nhân dâng trà, chuẩn bị điểm tâm, Mộ Ấu Quân quy củ ngồi trên ghế không nói không rằng.

Ta quan sát nàng một lát, cảm thấy vô vị, muốn rời đi nhưng lại thấy làm vậy không lễ độ, chỉ đành ngồi chờ cùng nàng.

Khi Vân Thụy dậy mặt trời đã cao tới đỉnh ngọn tre, hạ nhân mời hắn tới, Vân Thụy vừa bước chân vào đại sảnh, mắt Mộ Ấu Quân lập tức sáng trưng. Nàng vui vẻ ra mặt thỉnh an Vân Thụy, Vân Thụy thoáng sững sờ.

“Vân công tử an hảo, không biết Vân công tử còn nhớ chuyện ở Giang Nam không? Vân công tử đã cứu ta. Hôm nay tiểu nữ tới tạ ơn Vân công tử.”

Vân Thụy nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Biết rồi.”

Mộ Ấu Quân được Vân Thụy đáp lời có chút vui vẻ, đôi mắt giấu không được ý cười. Nàng lấy từ trong tay áo ra một túi hương, đưa tới trước mặt Vân Thụy; “Đây là túi hương ta thêu cho Vân công tử, biểu thị lòng biết ơn. Hy vọng Vân công tử thu nhận.”

“Không cần quà cảm ơn.” Vân Thụy từ chối, Mộ Ấu Quân vẫn không thu tay về, kiên quyết muốn hắn nhận lấy.

Vân Thụy liếc túi hương rồi ngẩng đầu nhìn ta, ta đang ngồi ở chủ vị nhìn hai người họ.

Vân Thụy nói với Mộ Ấu Quân: “Nếu cô muốn tặng thì đưa cho phu nhân của ta đi.”

Mộ Ấu Quân không hiểu lời Vân Thụy, ta cũng không hiểu. Hắn lại nói: “Ta không nhận quà. Thứ này đã có phu nhân thêu riêng cho ta.”

Ta thêu cho hắn lúc nào?

Ta nghi hoặc nhìn Vân Thụy, hắn cố ý không đối diện với ánh mắt ta. Vân Thụy không muốn dây dưa, vội vàng tìm cớ bỏ trốn.

Mộ Ấu Quân đang cầm túi hương có chút mất mặt, quay đầu nhìn ta. Thấy sắc mặt ta không thay đổi, nàng thu hồi túi hương rời khỏi Vân phủ.

Mộ Ấu Quân hồi cung đụng mặt Hạ Phù Âm đang xuất cung. Mộ Ấu Quân vấn an, Hạ Phù Âm khinh khỉnh không thèm nhìn.

Hạ Phù Âm mắt lườm miệng rít nhìn Mộ Ấu Quân bước qua cổng vào cung, nhỏ giọng chửi thầm: “Làm bộ làm tịch.”

- -------------------

*độc tử: con trai duy nhất