Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 23




- -------------------

Vân Thụy ra tay quyết liệt, ai tính kế hắn, hắn sẽ tính kế trả lại đối phương.

Tiệc mừng trăm ngày cháu trai Trung Nghĩa Hầu phủ kỵ huyết khí, quý khách vào phủ đều phải bỏ vũ khí ở ngoài. Lão phu nhân Hầu phủ mê tín, sợ rằng trên người ám vệ thị vệ có lệ khí sẽ dẫn dụ những thứ không tốt vào phủ, phá hủy phúc khí cháu trai nhỏ của bà, vậy nên các khách mời chỉ mang tì nữ tham gia tiệc trăm ngày.

Ôn Thu Ninh muốn nhân cơ hội này tiếp cận Vân Thụy. Nàng thích Vân Thụy đã lâu, Ôn đại nhân từng đề cập với thánh thượng vài lần nhưng đều bị thánh thượng gạt đi. Ôn Thu Ninh không còn cách nào khác, nghe lời gièm pha thực hiện chuyện cặn bã. Nàng muốn gạo nấu thành cơm gả vào Vân phủ, không ngờ lại bị Ngọc Nhược phá đám.

Hôm đó, Ngọc Nhược lôi ta đang mơ màng tới địa điểm đã hẹn rồi chạy đi tìm Triệu Hòa Lâm, giữa đường gặp được Ôn Thu Ninh. Ôn Thu Ninh dìu Vân Thụy thần trí mơ hồ đụng mặt Ngọc Nhược thì giật thót. Người làm việc xấu trong lòng chột dạ, Ôn Thu Ninh luống cuống dìu Vân Thụy vào nhầm phòng. Ôn Thu Ninh chung quy nhát gan, chưa cởi được quần áo Vân Thụy đã bị Triệu Hòa Lâm đẩy cửa xông vào, nàng sợ chết khiếp.

Triệu Hòa Lâm thấy Ôn Thu Ninh cùng Vân Thụy, cho rằng mình nghe nhầm lời của Ngọc Nhược nên đi nhầm phòng, bắt gặp cặp đôi bất chính vụng trộm. Ôn Thu Ninh lại cho rằng việc mình hạ thuốc Vân Thụy bị phát hiện, Triệu Hòa Lâm tới để tìm Vân Thụy.

Sau khi Triệu Hòa Lâm ra khỏi phòng, Ôn Thu Ninh cũng sợ vã mồ hôi. Nàng vẫn còn kinh hãi, ý định trong đầu dần tiêu tan. Nàng không thể thực hiện bước cuối cùng, vội vàng bỏ chạy ra ngoài.

Không ai ngờ được người cuối cùng hưởng lợi từ mớ bòng bong này lại là ta, bao gồm chính bản thân ta.

Kinh thành còn chưa hết xôn xao tin tức cửu thứ nữ Ngọc phủ gả cao cho đích tử Vân phủ thì đã có thêm một loạt tin tức khác gây chấn động.

Ngọc Nhược cùng Triệu Hòa Lâm nửa đêm vụng trộm rơi xuống nước, được ngư dân ở sông hộ thành vớt lên bờ. Ôn Thu Ninh cùng hạ nhân bỏ nhà ra đi, xe ngựa bị kinh động, ngã lăn xuống xe gãy tay.

Kinh thành cả tháng liên tục ăn dưa khiến người ta choáng ngợp, ta lại không quá bất ngờ trước những tin này. Ta biết những việc đó chỉ là tin đồn, sự việc thực tế không phải đơn giản nhẹ nhàng như vậy, tất cả đều do Vân Thụy ra tay.

Hai ngày sau khi những tin đồn lan rộng, ban đêm Vân Thụy tới tìm ta. Hắn đưa cho ta một cái hộp dài, ta mở ra thấy bên trong có một chiếc quạt xếp cán ngọc.

Trong sắc đêm, ta không thể nhìn rõ biểu cảm của Vân Thụy, âm giọng hắn xen lẫn chút trong trẻo: “Nàng thất thân với ta, ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm. Nếu nàng nguyện ý thì hãy nhận lấy. Nếu không, đợi một năm nữa mọi chuyện lắng xuống, hòa ly rồi rời đi.”

“Ta nguyện ý. Ta rất sẵn lòng trở thành Vân phu nhân.” Ta nghiêm túc trả lời Vân Thụy. Ta không sợ hắn đánh giá, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi Ngọc phủ.

Vị trí Vân phu nhân cầu cũng không được, cho dù chỉ là thân phận hữu danh vô thực, ta cũng nguyện ý.

Vân Thụy mân mê quạt ngọc trong hộp, ngón tay thon dài miết dọc theo cán quạt, nhắn nhủ: “Đây là chiếc quạt trước kia mẹ ta yêu thích nhất, ta tặng cho nàng, nàng nhất định phải giữ gìn cẩn thận.”

Chiếc quạt cán ngọc Vân Thụy mang đến trên bề mặt trắng trơn không chữ không tranh, nan quạt bằng ngọc cầm trên tay mát rượi khoan khoái, là món đồ khiến người ta yêu thích.

Ta bảo quản nó cẩn thận trong chiếc hộp nhỏ đựng chung với thánh chỉ.

。。。

Sính lễ Vân Thụy gửi tới không vào được viện của ta nên phụ thân ra lệnh cho hạ nhân Vân phủ đặt sính lễ trong viện ông ta. Hạ nhân Vân phủ còn không thèm liếc ông ta một cái, đừng nói đem sính lễ qua. Tin truyền về phủ, quản gia Vân phủ lại gọi hạ nhân mang sính lễ trở về.

Phụ thân vội vàng ngăn cản: “Sính lễ đã mang tới làm gì có đạo lý thu hồi, như vậy không hợp lễ nghĩa.”

Quản gia Vân phủ lấy khăn thêu tinh xảo lau mồ hôi trán, thở dốc nói với phụ thân: “Công tử nhà chúng ta đã nói, đây là sính lễ gửi cho phu nhân, viện của phu nhân nhỏ không để vừa thì mang sính lễ về để tại Vân phủ.”

“Trong phủ còn nhiều viện, có thể để được sính lễ.” Phụ thân nhìn đống sính lễ đang dần rời đi, gấp đến đỏ mặt.

Hạ nhân mang sính lễ cuối cùng ra khỏi viện, quản gia Vân phủ vừa dợm bước theo liền bị phụ thân kéo lại. Thời gian dây dưa quá dài, đã gần tới hoàng hôn, quản gia Vân phủ vẻ mặt mất kiên nhẫn gạt phụ thân ra.

“Ta phải về phủ ăn cơm, phu nhân ta đang chờ ta về nhà đây này.” Quản gia Vân phủ cạy tách mấy ngón tay phụ thân đang túm tay áo hắn.

“Như vậy không hợp lễ nghĩa đâu…”

Quản gia Vân phủ ngắt lời phụ thân: “Công tử nhà chúng ta chính là lễ nghĩa, còn lằng nhằng nữa sẽ đánh nát miệng ngươi.”

Quản gia Vân phủ được tự do, nhanh chân biến khỏi Ngọc phủ. Phụ thân trông tiền tài thất thoát mặt đỏ phừng phừng, xăm xăm chửi bới hạ nhân trong phủ cho hả giận.

Thời gian lãng đãng trôi qua, ngày thành hôn, Vân phủ cử người tới trang điểm chải chuốt cho ta. Người Ngọc phủ do đích mẫu an bài đều bị Vân phủ trả về, Vân Thuỵ không cho phép người Ngọc phủ nhúng tay vào.

Đối với cuộc hôn nhân này, ta không có phản ứng gì, trong lòng không vui cũng không buồn. Từng bước từng bước quy củ bái thiên địa, đến chập tối ta được đưa vào tân phòng.

Ta gả cho một công tử ta không yêu.

Đây là lời lòng ta thầm nhủ khi đối mặt với Vân Thuỵ trong đêm tân hôn.

Ta từng thích Tần Tử Tư, hắn là niềm yêu mến sâu đậm nhất thời niên thiếu. Tần Tử Tư không cần chân tâm của ta, còn chán ghét xuất thân của ta, hắn cho rằng hắn cho ta một vị trí tiểu thiếp, ta sẽ vui sướng chạy đến với hắn.

Con người đều cảm thấy tự ti khi đứng trước mặt người mình thích.

Tần Tử Tư chà đạp sạch sẽ tình cảm ta dành cho hắn, tình yêu nhỏ nhoi cũng bị hắn đánh vỡ tan tành.

Vân Thuỵ vén khăn trùm đầu, uống rượu hợp cẩn xong bèn đi tắm rửa. Trên người nồng nặc mùi rượu, hắn ngửi thấy khó chịu. Vân Thuỵ không thích uống rượu, hôm nay lại bị chuốc hơi nhiều, hắn ngồi bên mép giường để tì nữ lau tóc cho mình.

Tì nữ lui ra, trong phòng chỉ còn hai người chúng ta. Ta không biết phải ở chung với hắn thế nào, Vân Thuỵ uống quá nhiều rượu, cơ thể không khoẻ nên không muốn nói nhiều.

“Nàng cứ thoải mái, trong phủ không có quy tắc gì nhiều.” Vân Thuỵ thấy ta căng thẳng, ngồi ở đầu giường nhìn ta: “Nàng không phải rất to gan sao? Sao bây giờ lại căng thẳng như vậy?”

“Ta chỉ là chưa quen ở đây.” Ta đáp, Vân Thuỵ ngáp dài.

“Làm quen là được.” Hắn nói xong tự nằm xuống đắp chăn, chúc ta ngủ ngon sau đó nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ta ngồi tại đầu giường nhìn Vân Thuỵ say ngủ thật lâu, mãi đến khi sống lưng cứng đờ mới lên giường nằm nghỉ.

Hôm sau thức dậy, ta cùng Vân Thuỵ đi dâng trà cho phụ thân hắn. Mẫu thân Vân Thuỵ mất sớm, phụ thân hắn từng là hình mẫu nam nhân lý tưởng được các cô nương trong kinh thành theo đuổi.

Phụ thân Vân Thuỵ tựa như mặc ngọc* ẩn mình nhiều năm, ông hiền hậu như ngọc, phong thái Nho giáo mạnh mẽ dồi dào. Ông nhận tách trà ta dâng lên, đặt vào tay ta hai phong bao đỏ.

Vân Chi nghiêm trang ngồi tại chủ vị, ông đặt phong bao đỏ vào tay ta, tay áo mang theo làn gió thoảng, giọng nói như suối rót vào tai: “Đây là tâm ý của ta và mẹ Vân Thuỵ, thỉnh đừng chê bỏ.”

“Cha cứ trêu con dâu, con dâu đâu bao giờ chê tâm ý của cha mẹ.”

Vân Chi cười hiền lành khen ta ngoan, nói chuyện vài câu rồi ông cho ta và Vân Thụy lui ra.

Sau khi Vân Thụy thành thân, Vân Chi giao toàn quyền gia chủ Vân phủ cho Vân Thụy, Vân Thụy không muốn nhưng sau cùng cũng không chống đối cha mình.

Vân Thụy tuyên bố với bên ngoài rằng hắn thích ta, thánh chỉ hắn cầu cưới được ta cất trong một cái hộp nhỏ. Hắn ngăn chặn tất cả những lời đồn đãi bên ngoài vu khống ta, cũng để giữ gìn thanh danh Vân phủ.

Vân Thụy cưới ta làm chính thê, cho ta đầy đủ tôn nghiêm một chính thê phải có. Hắn đối với ta hữu kính hữu lễ, không có nửa điểm chê bai, tương kính như tân cùng lắm cũng chỉ đến thế.

Ta và Vân Thụy không có tình cảm, chúng ta không gắn bó keo sơn, ân ái tràn trề như bên ngoài lan truyền. Quan hệ giữa chúng ta thực tế chỉ bình thường hờ hững.

Ta không thích Vân Thụy, ta luôn nhận rõ điều đó. Ta biết hắn cưới ta là vì trách nhiệm, ta cũng bằng lòng tự tại. Vân Thụy cưới ta giúp ta rời khỏi Ngọc phủ, còn đạt được vị trí chính thê cao quý, ta nào còn chi bất mãn, cùng lắm là sau này Vân Thụy cưới thiếp thất thì cùng thiếp thất đấu võ mồm mà thôi.

“Phu nhân, phu nhân…” Tiếng Tố Lăng gọi làm ta hồi thần, ta nhắm mắt thả lỏng phút chốc rồi mở mắt ra, Tố Lăng rót trà đưa tới.

Ta nhấp vài ngụm trà rồi đặt xuống, Tố Lăng cất trà, nói với ta: “Phu nhân suy nghĩ gì tập trung vậy, công tử vừa tới gọi phu nhân mấy lần mà phu nhân không để ý.”

“Vân Thụy không phải đang nghị sự sao?” Ta nhìn Tố Lăng, ban nãy nàng nói Vân Thụy đang nghị sự cùng quý nhân trong thư phòng.

Tố Lăng gật đầu: “Công tử đã nghị sự xong, về phòng thấy phu nhân đang thất thần, công tử không cho nô tì gọi, mới vừa rời viện rồi ạ.”

Ta nhìn ra khoảng sân ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng Vân Thụy đâu, chỉ có mấy nha hoàn đang chỉnh đốn bồn hoa.

Vân Thụy đi Giang Nam làm việc hơn sáu tháng, mới trở về hôm nay. Ta cùng Tố Lăng vào phòng trong thay đồ chỉnh trang dáng vẻ, chọn một chiếc váy suông trơn thoải mái rồi rời viện.

Vân Thụy về phủ, bữa tối phải dùng cơm trong phòng ăn. Bình thường phụ thân Vân Thụy dùng cơm trong viện riêng của ông, ta cùng Vân Thụy ăn trong viện của chúng ta. Trừ dịp lễ tết, thời gian còn lại chúng ta sẽ không gặp nhau.

Vân phủ vắng lặng, có Vân Thụy ở đây còn rôm rả tiếng nói, sáu tháng Vân Thụy đi Giang Nam, Vân phủ càng đìu hiu tột độ. Phụ thân Vân Thụy một mực sinh hoạt trong viện riêng, từ sau khi trao quyền, ông cũng không mấy khi ra khỏi viện.

Đến phòng ăn, Vân Chi cùng Vân Thụy đã yên vị, ta thỉnh an Vân Chi rồi ngồi xuống bên cạnh Vân Thụy. Hai cha con đang nói chuyện về chuyến đi Giang Nam, ta không tiện chen ngang, đành ăn cơm nhâm nhi giết thời gian.

Mâm cơm Vân gia cũng rất kì quái, lần nào tụ hội trên bàn cơm cũng có một đĩa chân giò hầm đậu tương, nhưng từ đầu đến cuối không ai động đũa vào chân giò. Trong nhà không có ai thích chân giò, món này cứ như vật trang trí cho mọi người ngắm vậy.

Dùng cơm xong, ta cùng Vân Thụy trở về phòng, cả đường chúng ta không nói câu nào. Vân Thụy vệ sinh cá nhân xong xuôi, lên giường ngồi đọc sách, ta vào phòng trong tắm rửa. Vân Thụy đi Giang Nam vài tháng lại cao lên không ít, lúc đi ngang qua hắn, ta để ý mình miễn cưỡng mới cao tới vai hắn.

Ta tắm rửa tinh tươm bước ra, Vân Thụy đã chui vào chăn, nằm nghiêng trên giường lơ đễnh nhìn sách. Đêm đông lạnh giá, tì nữ mang một bình sưởi mới tới, Vân Thụy thấy bình sưởi tới liền đứng dậy đổi bình đang ôm trong lòng lấy bình mới.

Vân Thụy sợ lạnh, tay chân hắn quanh năm lạnh lẽo do nhiễm hàn khí từ trong bụng mẹ. Đến mùa đông đầu tiên sau khi thành hôn, ta mới biết chuyện này. Vào đông, Vân Thụy luôn mang bình sưởi trong người, buổi tối đi ngủ cũng nhét bình sưởi vào chăn, lỡ mà trở người cộm lên bình là toàn thân sẽ ê ẩm. Ta bị hơi nóng trong chăn hun toát mồ hôi, nhưng Vân Thụy cảm thấy như vậy mới đủ ấm.

。。。

Cuối đợt rét năm ngoái, nửa đêm Vân Thụy bị lạnh tỉnh dậy, bình sưởi trong chăn không còn sức nóng, chỉ còn hơi chút âm ấm. Hắn lạnh không ngủ được, lại không nỡ gọi hạ nhân, bèn duỗi chân thử thăm dò hơi ấm bên chỗ ta nằm, cảm thấy ấm áp lập tức nhích người qua.

Ta cũng được trải nghiệm cảm giác bị lạnh phát tỉnh. Vân Thụy đích thị là một tảng băng, lạnh đến mức răng lợi ta run rẩy.

Vân Thụy sợ lạnh, ta sợ nóng. Ta từ nhỏ đã giàu hỏa khí, toàn thân luôn ấm nóng, Vân Thụy trải nghiệm được sự ấm áp của ta, bắt đầu ôm ta ngủ hằng đêm.

Kì thật ta không tình nguyện, cũng không muốn làm lò sưởi cho hắn, bởi vì hắn ngủ rất không yên. Đêm nào ngủ ta cũng bị hắn phá tỉnh ngủ, tư thế nằm không thoải mái nhất định phải đổi tư thế, gối đầu mềm cứng không đúng ý thì dù nửa đêm hắn cũng phải dậy bới tung lên tìm cái gối ưng bụng.

Ta đã chịu đựng quá đủ rồi.

Ta từng đề nghị tách phòng, lúc ấy Vân Thụy đang lục tủ dưới giường tìm chiếc gối lý tưởng của mình, hắn lời ngay lẽ chính nói với ta: “Vân gia không có quy tắc ngủ khác phòng, đâu thể phá bỏ quy tắc của tổ tiên.”

。。。

Văn Thụy nằm trên giường gọi tên ta, ta nhìn hắn, hắn lấy làm lạ hỏi: “Nàng hôm nay sao cứ ngây ra vậy? Không trúng tà chứ?”

“Không phải, ta đang suy nghĩ vài chuyện.” Ta chải tóc xong lấy chút tinh dầu thoa lên ngọn tóc, Vân Thụy giục ta mau lên giường.

Ta vừa nằm xuống hắn liền ôm chầm ta, hai chân gác lên bắp chân ta lạnh như băng, khiến ta chỉ muốn đá bay hắn. Người có ấm đến đâu cũng không chịu nổi tảng băng này. Vân Thụy không thích mặc áo lúc ngủ, hắn để trần thân trên kề sát ta. Có đôi khi ta vô tình chạm vào da hắn, lần nào cũng cảm thấy ngại ngùng.

Vân Thụy không mấy bận tâm vấn đề này, áo ngủ mùa đông hơi dày hơn bình thường, hắn luồn tay vào bụng ta ủ ấm. Ta không hất hắn ra đã là ân huệ lớn lao, hắn lại không biết điểm dừng.

Vân Thụy đề nghị: “Nàng muốn cùng ngủ thoát y không?”

“Ta không muốn.” Ta kiềm chế lửa giận.

“Như vậy thuận tiện, đỡ lôi thôi.” Vân Thụy áp sát tới, hắn cúi đầu nói chuyện, hơi nóng phả và trán ta.

“Chàng nói chuyện gì vậy?”

“Sưởi cho ta đó. Ta phải luồn tay vào mới ủ ấm được, thật phiền phức.” Vân Thụy ra vẻ oan uổng, nói xong còn thở dài một hơi. Ta không kìm được lửa giận trong lồng ngực, trực tiếp húc đầu vào cằm hắn.

Vân Thụy bị ta húc mạnh bạo, kêu lên đau đớn, hắn đặt cằm lên trán ta khẽ cọ cọ chứ không chịu thò tay ra xoa, bởi vì trời quá lạnh.

Ngủ chung với Vân Thụy thực quá bực bội, hắn không ngừng lăn lộn, không biết là tính xấu học từ ai.

Hôm nay ngủ dậy, Tố Lăng nói quầng mắt ta hơi đậm. Nhìn vành mắt thâm đen, ta càng cáu Vân Thụy.

。。。

Vân Thụy xuất phủ bàn công việc, trên đường trở về đụng mặt Tần Tử Tư. Tần Tử Tư lớn hơn Vân Thụy hai tuổi, nhưng Vân Thụy cao hơn hắn nửa cái đầu.

Tần Tử Tư trông thấy Vân Thụy, ôn hòa thi lễ: “Mấy tháng không gặp, Vân công tử lại càng ngọc thụ lâm phong.”

Vân Thụy không thích mấy loại xu nịnh giả tạo này, nghe xong liền ngoảnh đầu quay đi, Tần Tử Tư ngăn lại.

“Vân công tử hồi phủ xin thay Tần mỗ gửi vài lời cho Tiểu Cửu, ngọc ta đã tặng cho nàng, tình cảm không thể thu hồi, hy vọng chớ quấy rầy trả lại không thôi.” Tần Tử Tư nói xong, Vân Thụy quay đầu liếc hắn.

Ý rõ trong lời, bóng gió chuyện hắn cùng Ngọc Hành trước kia, cũng ám chỉ Ngọc Hành thường xuyên liên hệ với hắn.

“Vân công tử đừng nghĩ nhiều, ta chỉ xem Tiểu Cửu như em gái.” Tần Tử Tư thấy Vân Thụy nhìn mình, khoan khoái mỉm cười, Vân Thụy lườm hắn sắc lẹm.

“Ngươi nghĩ ám vệ Vân phủ ta là đồ trang trí hả?” Vân Thụy hỏi một câu khiến Tần Tử Tư đứng hình.

“Ngươi lớn tuổi hơn thì thế nào, không phải chết sớm hơn chúng ta vài năm chắc.”

Tần Tử Tư bị Vân Thụy mỉa mai biểu cảm trên mặt cực kì khó coi, mấy lần hắn muốn lên tiếng đều bị những lời này của Vân Thụy chọc tức không cách nào phản bác.

Vân Thụy về phủ, hắn bắt chước dáng vẻ Tần Tử Tư thuật lại nguyên văn cho ta nghe, ta không ngừng quan sát biểu cảm của Vân Thụy, chỉ sợ hắn nghe mấy lời đó xong sẽ có ý kiến về ta.

“Ta không có tâm ý với hắn. Ngọc bội kia ta sai Tố Lăng trả lại nhưng hắn không nhận, ta bảo Tố Lăng vất đi lâu rồi.” Ta giải thích với Vân Thụy, đúng là lúc trước ta từng động tâm với Tần Tư Tư, chỉ là mới chớm rung động vài lần đã bị Tần Tử Tư nghiền nát phủi phui.

Ta sợ Vân Thụy hiểu nhầm, nếu để người có ý xấu nghe được những lời đó của Tần Tử Tư, e là sẽ rước lấy thị phi rất lớn. Đối với Vân phủ bất lợi, đối với Vân Thụy cũng bất lợi.

Vân Thụy ngả vào nhuyễn tháp bưng tách trà gốm thượng hạng, hắn nom sắc mặt ta sốt ruột, bật cười thành tiếng.

“Nàng căng thẳng như vậy làm gì, ta tin lời nàng. Ám vệ Vân phủ đều đã bẩm báo với ta, nàng không cần sợ.”

Ta nghe Vân Thụy nói, trong lòng thả lỏng. Ta chỉ sợ Vân Thụy nghe lời Tần Tử Tư mà không tin ta.

“Tần Tử Tư chẳng qua là châm ngòi li gián, không cần để ý.” Vân Thụy uống hết trà, lại nhấc ấm châm trà, giọng điệu mang vẻ chê bai: “Ngọc Hành, mắt nhìn của nàng cũng kém quá. Loại người như Tần Tử Tư sao lại lọt vào mắt nàng.”

“Chẳng qua chỉ là yêu thích thời niên thiếu.” Ta bị Vân Thụy chê có chút xấu hổ, Vân Thụy nghe vậy xùy cười.

“Ánh mắt thực kém.”

- -------------------

*mặc ngọc: một loại đá quý