- -------------------
Không khí mùa mưa lúc nào cũng ẩm thấp, hạt mưa rơi lộp bộp, Tố Lăng từ bên ngoài trở về dù đã che ô vẫn bị mưa quất vào người thoáng lảo đảo. Váy và giày đều đã ướt sũng, nàng tiến vào mái hiên rũ ô đặt ngoài hè, về phòng phụ nhỏ chỉnh trang gọn gàng rồi mới vào phòng chính.
Tố Lăng vào phòng, ta mới ngủ trưa dậy, đang xem một quyển tạp đàm.
“Phu nhân.” Tố Lăng gọi khẽ, đặt túi vải trong tay lên chiếc bàn nhỏ trước mặt ta.
“Tần công tử từ chối nhận lại tín vật, hắn nói nô tì cầm về.”
Ta mắt mày không động, tiếp tục xem sách.
Tố Lăng đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi, ta lật một trang sách, tiếng mưa bên ngoài chợt ầm ĩ hơn.
“Vậy cứ vứt đi.”
Tố Lăng do dự chốc lát, cẩn thận ướm hỏi: “Vật này quý giá, chẳng may…”
“Ta đã là con dâu Vân phủ, em còn giữ thứ này, chẳng phải muốn ta không vui sao?” Ta ngắt lời nàng, Tố Lăng cúi đầu nói không dám, ta khẽ ngước mắt lên, lấy quyển sách trong tay đẩy túi vải rơi khỏi mặt bàn.
Túi vải rơi bịch xuống đất, lộ ra một góc túi thêu màu lam bên trong.
“Vứt khỏi những nơi ta có thể nhìn thấy, đừng làm bẩn mắt ta.”
Tố Lăng nghe ta nói lập tức dọn đồ ra khỏi phòng chính. Khi Tố Lăng trở lại, mưa đã tạnh từ lâu, nàng đứng ở cửa nói với ta: “Nô tì đã xử lý ổn thỏa.”
“Công tử đã về phủ, đang cùng khách quý nghị sự trong thư phòng.”
Ta nghe Tố Lăng nói, gật đầu tỏ ý đã biết. Tố Lăng lui ra, ta đặt sách lên bàn, một góc đàn hương cháy rơi xuống đống tàn hương, đốm lửa tắt lụi.
Tần công tử là con trai thứ hai của Tần phủ, Tần Tử Tư. Tần gia là một gia tộc lớn, dòng dõi mấy đời kinh doanh. Tiên đế không trọng kinh doanh, thương gia luôn bị quý tộc coi thường. Hoàng đế hiện tại sau khi đăng cơ chú trọng thương nghiệp, Tần gia từng hỗ trợ Thần Đế, Thần Đế cũng ban cho Tần gia một chức quan.
Vào triều làm quan, được Thần Đế thưởng thức, Tần gia cũng khác xưa, những kẻ xu nịnh xếp hàng dài sau lưng Tần gia.
Ta quen biết Tần Tử Tư trước khi kết hôn. Hai nhà nhiều đời đều là thương nhân, khi tiên đế còn tại vị, phụ thân đã tốn rất nhiều tiền mua một chức quan nhỏ trong triều. Ông ấy may mắn, chọn đúng Lệ Vương giữa cuộc chiến Thái tử và Lệ Vương khi xưa, sau cung biến Lệ Vương xưng đế, ông cũng giữ được mạng, đứng vào phe thắng.
Tần Tử Tư là con trai thứ hai, từ nhỏ được cha mẹ anh trai yêu thương, không phải lo cơm áo, muốn gì được nấy.
Ta là thứ nữ thứ chín của Ngọc gia, trong nhà có ba người là con dòng chính, còn lại là trai gái dòng thứ. Phụ thân tham sắc, phụ nữ trong hậu viện đông đảo, nhan sắc đa dạng, lục đục đấu đá là chuyện thường tình.
Mẹ ta là một nha hoàn hồi môn của đích mẫu, vọng tưởng cuộc sống phú quý, lợi dụng lúc cơ thể đích mẫu không thuận tiện mà trèo lên giường phụ thân. Địa điểm vụng trộm cũng rất táo bạo, ngay tại một phòng phụ trong viện chính của đích mẫu. Đích mẫu tức giận sai người đập nát phòng phụ, cũng vì vậy mà ghi hận mẹ con ta rất lâu.
Ngọc gia âm thịnh dương suy, không ngừng cầu sinh con trai nhưng không được, ngược lại sinh ra một đống con gái. Các phụ nữ trong hậu viện vì con trai mà vắt óc liều mạng tranh sủng, ai nấy hy vọng sinh cho phụ thân một đứa con trai.
Mẹ ta cũng là một trong số đó, bà cùng đích mẫu mang thai cùng một thời gian, đích mẫu không ngừng lo lắng mẹ ta sẽ mang thai con trai. Mẹ ta chắc mẩm mình sẽ sinh con trai, mỗi ngày đều ăn đồ chua để có thể như ý.
Lão gia và lão phu nhân Ngọc gia muốn cháu trai, không cho phép xảy ra chuyện hãm hại giống nòi, tạo điều kiện cho con cháu Ngọc gia vô cùng đông đúc.
Mười tháng mang thai, một đám trẻ con chào đời cùng lúc. Mẹ ta sinh ra con gái, đích mẫu sinh được đích tử đầu lòng của Ngọc gia cùng với đích nữ thứ mười. Đích mẫu sinh đôi, phụ thân vui mừng khôn xiết, lão phu nhân bế đích tử cười không khép được miệng.
Mẹ ta phẫn uất, càng căm hận sự hiện diện của ta, không ngừng đánh mắng ta, chỉ vì ta không phải con trai.
Năm năm tuổi, lần đầu tiên ta gặp Tần Tử Tư. Hai nhà Tần Ngọc là bạn bè, Tần gia đến Ngọc phủ làm khách. Tần Tử Tư tới hậu viện ngắm cảnh thì bắt gặp ta bị đám chị em có đủ đích thứ đẩy xuống hồ sen, ta cố gắng hết sức mới trèo được ra khỏi hồ. Trên người ta dính đầy bùn lầy và lá sen thối úng, toàn thân hôi hám.
Lần đầu tiên Tần Tử Tư nhìn thấy ta, hắn nói với Ngọc Yến: “Muội muội của cậu có hơi khác biệt.”
Đích trưởng tử Ngọc Yến chau mày nhìn ta đang nằm bẹp bên bờ hồ thở hổn hển, giọng nói đầy phẫn nộ: “Mày làm gì ở đây, có còn chút dáng vẻ nữ tử nào không!”
“Muội câu cá.” Ta bắt mấy con giun bò trong tóc ra bỏ xuống đất. Ngọc Yến mặt mũi cau có lùi ra sau, Tần Tử Tư thấy vậy cười khoái trá.
Khi Tần Tử Tư cùng Ngọc Yến rời đi, ta loáng thoáng nghe Tần Tử Tư nói: “Muội muội cậu thật thú vị!”
Tần Tử Tư và Ngọc Yến quan hệ rất tốt, tuổi nhỏ đã cao quý, tư thái phong độ ngời ngời, các cô nương Ngọc phủ hết sức ái mộ hắn. Nhưng Tần Tử Tư không giao tiếp nhiều với bọn họ, ngày ngày đến quấy rầy ta, hắn nói ta không giống đám chị em trong phủ, thú vị hơn rất nhiều.
Ta ở nhà không được nuông chiều, càng không lời ngon tiếng ngọt lấy lòng người khác, trước giờ luôn là đối tượng cho đám chị em bắt nạt. Tần Tử Tư làm vậy càng khiến bọn họ chèn ép ta.
Ta có thành kiến với Tần Tử Tư, một mực né tránh hắn.
Một lần hắn tới, ta đang quỳ trong sân chịu phạt. Thứ tam tỷ cầm ô đi qua, gặp Tần Tử Tư liền thi lễ chào hỏi.
“Nàng ấy làm gì ở đây?” Tần Tử Tư nhìn ta, thắc mắc.
Thứ tam tỷ liếc ta một cái, quan sát nét mặt Tần Tử Tư, dịu dàng nói: “Tiểu Cửu phạm lỗi, mẫu thân trách phạt nàng.”
Tần Tử Tư nghe vậy cười thành tiếng, hắn cúi đầu, mắt cười cong cong: “Ngọc Tiểu Cửu, muội lại gây chuyện gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Tử Tư mới chín tuổi nhưng thân hình cao lớn, so với Ngọc Yến, hắn cao hơn nửa cái đầu.
Tần Tử Tư cười xong liền bỏ đi tìm Ngọc Yến, thứ tam tỷ lườm ta một cái.
Giang Nam thu hoạch thanh mai, Tần Tử Tư gửi qua một ít. Hắn chuẩn bị riêng cho ta một phần thanh mai tươi rói ngon lành, tươi cười tận tay đưa thanh mai cho ta.
“Đây là ta đặc biệt lựa cho muội, muội phải nhận đấy.”
Đích trưởng tỷ trông thấy, tươi cười trêu đùa Tần Tử Tư: “Tử Tư ca ca đúng là đặc biệt yêu quý Tiểu Cửu, biết là sinh nhật nàng nên đích thân mang thanh mai Giang Nam tới tặng.”
Tần Tử Tư nghe vậy nghiêm mặt hỏi ta: “Hôm nay sinh nhật muội?”
Ta gật đầu, đang định trả lời thì bị thập muội ngắt lời: “Sinh nhật Tiểu Cửu cũng là sinh nhật muội và ca ca, Tử Tư ca ca thiên vị Tiểu Cửu.”
“Ta không bao giờ quên Tiểu Nhược, quà đã được gửi cho A Yến, quà của muội đang nằm trong tay ca ca muội.” Tần Tử Tư xoa đầu Ngọc Nhược, Ngọc Nhược nghe vậy nắm tay áo Tần Tử Tư vui vẻ nhảy cẫng lên.
Đích trưởng tỷ cười cười kéo Ngọc Nhược ra, bảo nàng đừng mè nheo Tần Tử Tư. Sinh nhật Ngọc Yến và Ngọc Nhược cùng một ngày, Ngọc phủ hết sức náo nhiệt, thứ nữ ngồi ăn riêng một bàn, đám chị em cùng bàn đều lén nhìn Tần Tử Tư.
Tiệc tàn giải tán, Tần Tử Tư trên đường hồi phủ bắt gặp ta, hắn uống nhiều rượu, thoáng lảo đảo, được tiểu tư dìu đi.
“Ngọc Tiểu Cửu, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Ta cảm ơn hắn.
Sau khi Tần Tử Tư đi, đích trưởng tỷ gọi ta vào phòng ngủ của nàng. Tì nữ của nàng đã lấy thanh mai Tần Tử Tư tặng ta đến đây, ta không hề hay biết.
“Thanh mai Giang Nam là món quà sinh nhật quý giá.” Ngọc Khanh đoan trang ngồi trên ghế hoa lê, tay cầm tách men ngọc, hơi nóng trong tách bay bổng.
Ngọc Khanh tám tuổi, hàm ý trong mắt sâu thẳm không thấy đáy, trên mặt cũng không dễ dàng thể hiện cảm xúc. Đây là đứa trẻ được đích mẫu dạy dỗ. Con cái dòng đích khác xa dòng thứ, được đặc biệt mời danh sư nổi tiếng nhất kinh thành đến giáo dục.
Ngọc Khanh nhìn ta, tì nữ bên cạnh nàng mang thanh mai đến trước mặt ta. Ngọc Khanh nhỏ nhẹ cất lời: “Đã là quà sinh nhật của muội, vậy muội phải ăn cho hết.”
“Muội sẽ mang về phòng ăn.” Ta nhỏ giọng nói với nàng, Ngọc Khanh bật cười, ta không hiểu biểu cảm của nàng.
“Ta muốn muội ăn ở đây.” Ánh mắt Ngọc Khanh không hài lòng, nói gằn từng chữ: “Không được sót quả nào.”
Thanh mai chua ngọt dồn đầy miệng, là loại thanh mai hảo hạng thu hoạch đúng vụ ở Giang Nam. Nếu ăn quá nhiều sẽ không còn ngọt, chỉ thấy chua. Quai hàm chua đến phát sưng, răng đau nhức, ta nhét thanh mai vào miệng, chịu đựng vị chua nhai vài miếng rồi nhổ hạt ra, khó khăn nuốt xuống.
Ngọc Khanh vẫn đoan trang ngồi cầm tách trà, tựa như đang xem kịch, thấy ta nuốt không trôi, bật cười khúc khích. Ta không còn nếm ra được vị của thanh mai nữa, trong lòng dần oán hận Tần Tử Tư.
Răng lợi ê buốt, khoang miệng chua xót, tì nữ mang chiếc giỏ trống không tới trước mặt Ngọc Khanh. Ngọc Khanh thoáng liếc giỏ rỗng, đặt tách sứ xuống.
Giọng nói non nớt của Ngọc Khanh ngầm mang cảnh cáo: “Đừng vọng tưởng thứ bản thân không xứng đáng.”
Ngọc Khanh đang cảnh cáo ta về mối quan hệ với Tần Tử Tư. Nàng cho rằng ta kể sinh nhật với Tần Tử Tư, cho rằng thanh mai Giang Nam là quà sinh nhật Tần Tử Tư đặc biệt tặng cho ta.
Quà sinh nhật sáu tuổi của ta là thanh mai Giang Nam Tần Tử Tư tặng. Cũng nhờ ơn của hắn, nửa tháng nay ta vừa đau răng vừa đau bụng.
Tần Tử Tư hễ rảnh rỗi sẽ chạy đến Ngọc phủ, đa phần là đến tìm Ngọc Yến, có vài lần là tìm ta, đa phần chỉ nói vài câu.
Mấy năm nay cùng Tần Tử Tư gặp gỡ trong lòng ta cũng mang vài phần ái mộ, chỉ tiếc tình ý chẳng tồn tại được mấy năm đã mất đi hương vị, chỉ còn lại chua xót.
Đến tuổi cập kê, Tần Tử Tư tặng ta một miếng ngọc bội. Ngọc Hòa Điền điêu khắc tường vân sống động như thật, khiến người ta yêu thích không muốn rời tay. Ta nâng niu cất nó vào hộp đặt trong tủ đầu giường, sợ lấy ra nhiều khiến người khác chướng mắt, cũng sợ sơ ý làm vỡ mất.
Ta từng tặng Tần Tử Tư túi hương, hắn đeo một lần, sau đó không đeo nữa. Có lần ta hỏi hắn, hắn chỉ cười không đáp. Sau đó từ miệng Ngọc Nhược ta mới hay Tần Tử Tư đeo túi hương ta tặng tới một bữa tiệc gặp bạn bè, bị họ trêu chọc thẩm mỹ quá tệ.
Nữ công của ta không xuất sắc, ta phải tốn mấy ngày trời cặm cụi tỉ mỉ mới thêu xong túi hương tặng cho hắn. Ta luôn muốn gửi gắm cho hắn chút tâm ý, lại không nghĩ đến đồ của mình có xứng hợp với hắn không.
Tần Tử Tư cùng Ngọc Khanh là trai tài gái sắc, đích mẫu yêu thích Tần Tử Tư, nửa công khai nửa âm thầm tác hợp bọn họ. Vài lần ta tình cờ bắt gặp bọn họ, Tần Tử Tư vui vẻ nói chuyện, Ngọc Khanh ngại ngùng cười bẽn lẽn, ta đứng một bên nghe chua chát trong lòng.
Một đôi hoàn hảo, quả là trai tài gái sắc.
Từ khi Tần Tử Tư thường xuyên gặp gỡ Ngọc Khanh, hắn không trò chuyện nhiều với ta nữa, đôi lần chạm mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi. Quan hệ giữa ta và Tần Tử Tư cũng vô hình trở nên lạnh nhạt, không còn thân thiết như khi còn nhỏ.
Mùa xuân, Tần Tử Tư mời Ngọc Khanh ra ngoại ô du xuân, Ngọc Khanh đáp ứng. Khi trở về, sắc mặt hai người không mấy vui vẻ, tựa như có tranh chấp. Ngọc Khanh hồi phủ thấy ta, thẳng tay tát một cái.
Ta bị đánh đến choáng váng, Ngọc Khanh náo loạn cả Ngọc phủ không yên, phụ thân phẫn nộ, đích mẫu càng tức giận hơn.
Nguyên nhân là vì trong lúc du xuân ở ngoại ô Tần Tử Tư đề cập với Ngọc Khanh muốn đón ta vào nhà, Ngọc Khanh tức tối, tranh cãi với Tần Tử Tư mấy câu, tức giận đen mặt hồi phủ.
Hôn sự của Ngọc Khanh và Tần Tử Tư đã định chắc trong tương lai, hành động này của Tần Tử Tư khiến trong lòng Ngọc Khanh rất bất mãn. Ngọc Khanh vốn chán ghét ta, nhân việc này lại càng thường xuyên lấy ta ra trút giận.
Sau khi ta biết chuyện này, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Ta vui vì Tần Tử Tư thích ta, nhưng ta cũng sợ thủ đoạn của hậu viện Ngọc phủ.
Tần Tử Tư mời ta gặp mặt, ta suy nghĩ rất lâu mới đồng ý.
Tần Tử Tư ngồi trong quán trà nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, hồ nước bên ngoài gợn sóng lăn tăn, mấy chiếc thuyền dài lướt trên mặt hồ, nước văng tung tóe.
Tần Tử Tư rót trà, ta ngồi trước mặt hắn, hắn đặt ấm trà xuống: “Ngọc Tiểu Cửu, chắc là muội đã biết chuyện.”
Ta hiểu ý của Tần Tử Tư, hắn đang đề cập đến việc đón ta qua cửa.
“Muội không đồng ý.”
Ta nhìn hắn, Tần Tử Tư nghe vậy thoáng sửng sốt.
“Vì sao?”
Ta hỏi hắn: “Huynh nói huynh muốn đón muội qua cửa, đón như thế nào? Làm chính thê sao?”
Tần Tử Tư ngây người một chút, sau đó chau mày: “Ta lấy muội làm thiếp đã là một cơ hội tốt.”
Ta nghe vậy bật cười thành tiếng, cảm giác xoắn xuýt trong lòng cũng dần tiêu tan theo lời Tần Tử Tư.
“Tần Tử Tư, chuyện này muội không đồng ý. Huynh lấy muội là vì thích muội sao?”
Tần Tử Tư không lên tiếng, ta đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời củahắn.
“Huynh cho rằng muội là thứ nữ không xứng với những điều tốt đẹp nhất, cho rằng thân phận thiếp thất đã là lựa chọn tốt nhất. Lựa chọn thân phận không phải muội muốn là được, nếu có thể, muội cũng hy vọng mình được sinh ra từ bụng đích mẫu.”
“Thân phận của muội chỉ có thể làm thiếp thất, vào Tần phủ cũng coi như muội trèo cao rồi.” Lời Tần Tử Tư nói ra khỏi miệng rất tùy ý, nhưng ta nghe vào trong lòng rất khó chịu.
“Muội không có quyền lựa chọn xuất thân, nhưng muội thà làm chính thê của một đồ tể cũng không muốn làm thiếp thất.” Cảm xúc trong tim thực bức bối, Tần Tử Tư nghe ta nói có chút mất kiên nhẫn.
“Tần Tử Tư, muội thích huynh. Nhưng muội không muốn phải đi tranh giành huynh, muội sợ phiền phức, cũng không biết mánh khóe tâm kế gì.”
“Muội ở Ngọc gia đã đủ vất vả rồi, muội không muốn cuộc sống sau này của mình lại phí hoài trong hậu viện.”
“Muội nói những lời này, chẳng lẽ cho rằng mình xứng đáng với vị trí chính thê sao?” Tần Tử Tư ngắt lời ta, hắn đứng dậy, sắc mặt xám xanh, giọng điệu càng thêm tức giận: “Ngọc Hành, ta cưới muội chẳng qua là cảm thấy muội thú vị, nếu muội cứ muốn trèo lên thì cũng quá đề cao bản thân rồi.”
“Vị trí nhị phu nhân Tần gia, muội vọng tưởng rồi. Vị trí thiếp thất Tần gia, muội cũng vô phúc đạt được.”
Tần Tử Tư buông lại lời này, phất tay áo bỏ đi. Ta ngồi trong quán trà thật lâu, lòng dạ rối như tơ vò.
Hôn sự của Tần Tử Tư và Ngọc Khanh đã định, đầu năm sau thành hôn.
Khi ta hay tin, trái tim như bị kim châm nát. Trước nay ta luôn hiểu rõ ta và Tần Tử Tư vô duyên vô phận, niềm ái mộ thời niên thiếu cuối cùng cũng chấm hết tại đây.
Làm con gái dòng thứ quả thực không có gì tốt lành. Không phải gả đi làm thiếp thất thì bị tặng cho người khác làm đồ chơi. Có nhà coi con gái như lễ vật tặng cho người khác hòng kiếm chút lợi lộc.
Ngọc gia nhiều con gái, phụ thân cũng là hạng người như vậy, đích nữ thì mưu cầu đích tử quý tộc, thứ nữ thì tặng cho quan lớn quý nhân để ông ta đổi lấy chỗ tốt.
Sinh nhật mười lăm tuổi của ta, không ai quan tâm, cũng không còn ai tặng quà. Tiền viện thắp đèn rực rỡ chúc mừng sinh nhật Ngọc Yến Ngọc Nhược, ta ngồi trong viện ngắm trời sao.
Viện của ta hẻo lánh, cũ nát lại nhỏ bé, không có gì đẹp đẽ, nhưng may là thanh tịnh.
Có tiếng xào xạc phát ra phía bức tường, ta nhìn theo hướng âm thanh, một cái đầu xuất hiện bên bờ tường. Cái đầu thấy ta, giật mình, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng trèo tường lẻn vào viện.
Trong đêm tối vẫn có thể nhìn rõ đường nét dung mạo thanh niên, dáng vẻ anh tuấn, hắn trèo vào viện thấy ta không la không hét thì lấy làm kì quái.
“Cô không sợ ta sao?” Giọng nói thanh niên trong trẻo thật dễ nghe.
“Ta sợ ngươi cái gì?” Ta vặn hỏi hắn, quần áo của thanh niên tinh xảo, vải vóc trên người liếc một cái là biết hàng tinh phẩm. Phong thái tiêu sái, cử chỉ thập phần quý phái, người bình thường bắt chước không nổi.
“Ta là một sát thủ, ta tới lấy mạng cô.” Sắc mặt thanh niên có chút dữ tợn, trầm giọng uy hiếp.
Ta không phản ứng gì với câu đe dọa của thanh niên kia, cho hỏi sát thủ nhà nào mà là một công tử phú quý?
“... Không phản ứng gì hả?” Hắn có chút ngượng ngùng hỏi.
“Ừm.” Ta đáp. Thanh niên không nói gì, chắc là rất xấu hổ.
Một lúc sau, hắn cười thành tiếng, mắt phượng cong cong, ý cười trong mắt sâu thẳm, hết mực tiêu sái phong lưu.
“Cô rất thú vị.”
Thanh niên ngồi cùng ta trên bậc thềm, sao sáng trên trời bị mây mù che phủ, sau khi mây tan, tinh tú chi chít tỏa sáng lấp lánh.
“Ngươi làm gì ở đây?” Ta liếc hắn, trên người hắn có mùi đàn hương thoang thoảng, khiến người ngửi thấy bình tâm.
“Ta trốn biểu muội, một lát nữa ta sẽ đi.” Hắn ngẩng đầu đối mắt với ta.
“Vì sao?”
Hắn nghe ta hỏi tới biểu muội của hắn, biểu cảm đau đầu phất tay: “Đừng nói chuyện không vui, nhức đầu.”
Ta không nhắc tới nữa, chỉ ngồi nhìn trời đêm, hắn ngồi thêm một lát rồi đứng lên trèo tường ra.
Trước khi đi, hắn lục ví tiền nói với ta: “Vì cô đã cho ta mượn viện tá túc một lúc, ta gửi cô chút tâm ý.”
Hắn lục ví mấy lần, lấy ra một món gì đó đặt vào tay ta, ngữ khí nghiêm túc lại nghiêm trọng: “Đây là toàn bộ tiền còn lại của ta, cho cô hết, coi như cảm tạ cô.”
Ta cầm ba đồng xu trong tay nhìn hắn trèo tường ra, hắn còn vẫy vẫy tay chào ta mới chịu đi.
Có những người bề ngoài hào nhoáng, nhưng thực tế trong túi chỉ có ba xu.