Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 20: NT: Góc nhìn Ảnh Dặc (3)




Hôm nay trời đẹp, ta mang quần áo chăn mền trong nhà ra phơi. Một vật rơi ra từ trong đống quần áo, ta nhìn hà bao rơi trên mặt đất. Qua rất lâu ta mới nhặt hà bao lên, đây là đồ Tiết Nguyên Khê đánh rơi ở Lệ Vương phủ, ta nhặt được, tự mình giấu đi.

Ta mân mê hình cá chép trên hà bao, nhét nó vào nơi sâu nhất của tủ quần áo.

Hôm nay không săn được con mồi nào, ngược lại gặp được một người quen cũ.

Nàng hôn mê bồng bềnh trên mặt nước, ngâm nước đến trắng bệch, bị dòng sông đẩy dạt tới đây.

Ta kéo nàng vào bờ, cơ thể nàng lạnh toát, khuôn mặt tái nhợt nằm trên bãi cỏ không nhúc nhích. Ta duỗi chân đá đá nàng, nàng không có động tĩnh gì.

Ta trở về nhà tìm một cái xẻng, lại tìm một nơi thuận tiện đào hố cho nàng. Đào hố cũng cần có kỹ thuật, ta thật vất vả đào hơn nửa ngày mới xong. Ta đặt nàng xuống hố, bắt đầu chôn cất, lấp đất lấp đất, thình lình nàng mở mắt ra.

Nàng nằm dưới hố, đất đã lấp tới cổ, nàng nhìn ta, chớp mắt nói: “Ca, cứu mạng!”

Mặt ta giật giật, giật giật không tự chủ được.

“Cô chưa chết sao?”

“Ta còn sống còn sống còn sống, cứu ta! Ta không thở nổi!!!”

Nàng nằm dưới lòng đất oang oang biện giải, ta lại phải tốn thời gian moi nàng lên.

Hà tất là ta?

Ta cõng nàng xuống núi, nàng nằm trên lưng ta không ngừng than thở. Ta nghe phát phiền, yêu cầu nàng im lặng, nàng ừm một tiếng rồi ngậm miệng không nói nữa.

Nàng bị gãy tay gãy chân, nằm trên giường lầm bầm: “Tuyệt thật, mình đã trở thành người thực vật.”

Người thực vật là gì?

Mùa hè nóng nực, nàng lại gãy tay chân đương nhiên không mặc được quần áo. Nàng nghe xong trầm mặc một lúc, nhờ ta mua thêm áo yếm cho nàng. Hôm sau ta lên thị trấn tìm một cửa hàng đồ nữ, mua cho nàng một đống áo yếm, về nhà lại bị nàng mắng một trận, nói ta mua quá nhiều.

Ta giúp nàng thay áo yếm xong, nàng nhìn ta hỏi: “Quần cộc của ta đâu?”

“?” Ta khó hiểu nhìn nàng.

“Nóng quá, ta lại không thể mặc y phục. Ta cần một cái quần.”

“Cô mặc váy được rồi.” Ta nói với nàng, nàng kịch liệt lắc đầu.

“Mặc váy bị xộc xệch thì làm sao?”

“Thì xệch đi, có sao đâu?” Thay váy cho nàng xong, ta bắt đầu lau người cho nàng, chuẩn bị thay nẹp cho nàng.

Nàng nín thinh nằm trên giường, đang định nẹp cho nàng, chợt nàng nói nhỏ: “Ta muốn đi tiểu.”

Ta cầm thanh nẹp mặt vô biểu tình nhìn nàng, nàng thở dài nói với ta: “Con người có ba việc gấp*, tùy duyên mà đến. Đỡ ta dậy, ta vẫn đi tiểu được.”

Nàng nẹp xong nằm trên giường rên rỉ cả ngày, trừ lúc cho nàng uống thuốc ta mới đến chỗ nàng, những lúc khác ta ở ngoài sân.

Nàng nói quá nhiều, lảm nhảm suốt ngày.

Ta vừa mới ra sân ngồi chưa được bao lâu đã nghe nàng gọi, ta qua xem thấy nàng nghiêng đầu sang.

"Khát nước, muốn uống nước.”

Ta kê nước vào miệng nàng cho nàng uống, ra khỏi phòng, ta vừa ngồi xuống lại nghe thấy nàng gọi tên ta.

“Vai ngứa, gãi.”

Ta nhắm mắt lại nặng nề thở hắt, thò tay gãi vai nàng.

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi.”

Ta xác định nàng hết chuyện mới đi ra ngoài, vừa cầm sào tre lên lại nghe một giọng nữ từ trong phòng truyền ra.

“Ảnh Dặc à…”

Ta mang sào tre vào phòng, nàng vừa định nói thì nghe “cạch” một tiếng, cây sào trong tay ta gãy đôi. Nàng chớp chớp mắt nhìn cây sào gãy trong tay ta, mím môi.

“À, không có gì, chỉ là hơi nhớ huynh thôi.”

。。。

Hôm nay ta hỏi nàng khi nào nàng trở về kinh thành, ta giúp nàng gửi thư. Nàng nghe xong không đáp, lông mi rung rinh: “Ta không muốn về kinh thành, ta ở kinh thành bị ám sát.”

“Tiết phủ và Vân phủ sẽ bảo vệ cô.” Ta nói.

Nàng nghe ta nói, nhìn lên trần nhà, giọng điệu chán chường: “Cha mẹ còn có vấn đề riêng của họ, không giúp ta được. Vân Chi càng không quan tâm đến ta, ta chết hay không không có nửa điểm liên quan tới hắn.”

Ta nghĩ tới lần ở Kì Sơn nàng bị bỏ lại trong biển lửa, có lẽ sự im lặng của ta đã khiến nàng nhớ đến Kì Sơn.

Ánh mắt nàng dán vào mặt ta, trong mắt ẩm ướt: “Ta nghĩ sát nhân là do Vân Chi phái tới, hắn ghét ta nhất, chỉ mong ta chết đi.”

Ta nằm trên sàn, gối trên cánh tay, hỏi nàng, “Ám vệ của cô đâu?”

“Ta không có ám vệ, sẽ không có ai bảo vệ ta.” Nàng khe khẽ nói, “Cha mẹ lớn tuổi rồi, không thể bảo vệ ta, ta cũng không muốn bọn họ lo lắng.”

Qua đêm này, ta không hỏi nàng khi nào trở lại kinh thành nữa.

。。。

Sau khi tay được tháo nẹp, nàng thoải mái hơn nhiều, ngoại trừ chân, thân trên của nàng đã có thể tự do cử động. Nàng ngồi trên giường ăn cơm, lột da gà ném vào bát, chỉ ăn phần thịt nạc.

Thói xấu.

Ta quan sát hành vi của nàng, đánh giá.

Tiết Nguyên Khê sống trong nhà hẳn trong thôn có người để ý, ban đêm phòng ngủ tối om, ta ẩn trong bóng tối. Bóng đen trèo tường vào, tiến vào phòng, thấy Tiết Nguyên Khê nằm trên giường, hắn nhìn xung quanh vài lần, vừa đưa tay định chạm vào nàng thì bị một thanh tăm tre cắm vào cổ họng, ngã xuống đất chết.

“Lợi hại quá, ca của ta.”

Tiết Nguyên Khê giơ ngón cái lên, ta lôi cái xác ra ngoài ném xuống mương.

。。。

Tiết Nguyên Khê đã tháo nẹp được khoảng ba tháng, tuy tốc độ hồi phục của chân còn chậm nhưng xương đang phát triển tốt. Ta làm cho nàng một cây nạng để nàng tập đi trong sân khi rảnh rỗi.

Tiết Nguyên Khê đang đi dạo trong sân, ta ngồi một bên vót tre, nàng đến ngồi cạnh ta.

“Ám vệ các huynh rốt cuộc ẩn thân như thế nào? Đúng là trốn trên xà nhà sao?”

“Đôi khi.” Ta sắp xếp gọn gàng các tăm tre đã vót xong. Nàng huých cùi chỏ hếch cằm yêu cầu ta biểu diễn cho nàng xem.

Nàng thắc mắc vài câu rồi lại léo nhéo hỏi ám vệ có đúng là một đánh mười, mười đánh trăm không. Ta cảm thấy nàng như đồ ngốc vậy, nếu thực sự có thể một đánh mười, mười đánh trăm thì những chủ tử quyền quý đó có cần hàng chục ám vệ bảo vệ họ không?

Giờ cơm chiều toàn nghe tiếng nàng thở dài, thật phiền não, ta bưng bát cơm ra cửa ngồi chồm hổm ăn.

“Ảnh Dặc, lại đây.”

Ta nghe nàng gọi, đứng dậy đi tới, nàng đổ hết da gà trong bát nàng sang cho ta.

Ta liếc nhìn nàng, quay ra cửa ngồi, ăn da gà trong bát, trong lòng lại mắng nàng.

Thói xấu.

。。。

Con người Tiết Nguyên Khê quá nhiều vấn đề, lại còn báo. Nàng nói muốn ăn canh gà, ta lên núi săn gà rừng cho nàng, sơ ý đạp phải hố trũng, ngã lăn xuống dốc. Về đến nhà, nàng bắt đầu cười nhạo ta, nàng cắn hạt dưa, nhìn ta đi cà nhắc cà nhắc cười ha ha nắc nẻ.

“Huynh gà như vậy, doanh ám vệ các huynh có biết không?”

“Hahahahahahahahahahahahahahahahahahaha cười chết ta rồi.”

Nữ nhân này thực là khó chịu.

Ta cởi áo ra nhờ nàng bôi thuốc, không thấy nàng động đậy, ta quay đầu lại thấy nàng đang cúi đầu nhìn lưng ta.

“Vết thương này của huynh, vì đâu mà có?” Nàng chạm vào những vết lồi lõm do roi sắt cào xé trên lưng ta, da chạm da, có cảm giác hơi khác lạ.

“Bị thương khi làm nhiệm vụ.” Ta trả lời nàng, đưa kim sang dược trong tay qua.

Ta không biết nàng đang làm gì phía sau, đột nhiên sau lưng cảm giác một làn hơi thoảng qua, nói ấm không ấm, nói lạnh không lạnh. Ta sững người, vừa định vùng thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này liền bị nàng táng một cái.

“Ngọ nguậy cái gì! Nứt ra rồi!”

。。。

Gần đây tới mùa mưa ẩm thấp, chứng đau khớp của ta lại bắt đầu tái phát, Tiết Nguyên Khê không ở đây ta còn có thể nằm trong phòng rên rỉ, bây giờ nàng ở đây, ta lén lút trốn trong bếp, dựa vào đống củi chịu đựng cơn đau, hô hấp nặng nề.

Tiết Nguyên Khê nghe thấy động tĩnh bèn lén lút vào bếp, thấy ta đau đớn, nàng ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ xoa bóp cánh tay ta.

Kì thật ta muốn nói với nàng, bệnh khớp tái phát, xoa bóp cũng vô dụng. Đây là căn bệnh mãn tính không thể chữa khỏi.

Buổi tối, nàng nằm nghiêng trên giường, nói với ta đang ngủ dưới sàn: “Các vết thương của huynh hẳn là rất đau đớn.”

“Vẫn ổn. Lâu dần cũng quen.”

Nói xong ta nhắm mắt nghỉ ngơi, ta cảm nhận được Tiết Nguyên Khê vẫn luôn quan sát ta.

。。。

Hôm nay Tiết Nguyên Khê bới quần áo, bới được một thứ, hà bao của nàng. Nàng nhặt hà bao đung đưa trước mặt ta, ta mặc dù xấu hổ nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy nàng, nàng cố tình áp sát mặt ta.

“Hoá ra là huynh đánh cắp cá chép nhỏ của ta.”

“Ta nhặt được.”

“Không nghe! Cá chép nhỏ của ta mang lại may mắn đó!”

。。。

Tiết Nguyên Khê có thể trò chuyện với bất kỳ ai, ta lên thị trấn làm việc xong quay lại tìm nàng, nàng đang ngồi trong góc tám chuyện với một nhóm phụ nữ. Nhóm phụ nữ đang thảo luận về vấn đề sinh con, Tiết Nguyên Khê lúc nhìn người này lúc nhìn người kia, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ cầu học như tú tài đầu làng muốn thi trạng nguyên.

Nàng hỏi tại sao người ta thích con trai, ta không trả lời, vấn đề nàng không biết thì làm sao ta biết được.

“Con gái rất tốt mà! Mềm mềm mịn mịn đáng yêu biết chừng nào! Huynh không cảm thấy con gái rất dễ thương sao?” Tiết Nguyên Khê hai tay ôm má cười toe toét, giọng điệu vui vẻ, vô cùng khao khát có con gái.

Ta nhìn Tiết Nguyên Khê bên cạnh đang tràn đầy yêu thích con gái, nói với nàng một sự thật tàn nhẫn.

“Mệnh cô không sinh được con gái.”

Tiết Nguyên Khê nghe được lập tức hét lên, bịt tai lại “phi phi phi”, vừa “phi” vừa mắng ta nói nhảm.

“Ta có thể sinh một đội bóng đá nữ!!!”

Ta không hiểu Tiết Nguyên Khê có ý gì, nhưng đại khái vẫn hiểu là nàng muốn sinh con gái. Đáng tiếc, nàng thật sự không thể sinh con gái, ngược lại có thể sinh một đám con trai.

Sống ở sở quán từ nhỏ, những người trong sở quán có mắt nhìn độc nhất. Một nữ nhân có hoàn bích hay không, đã từng sinh con hay chưa, có thể sinh con trai hay con gái, ngươi đều có thể nhìn ra. Nam nhân có phải lần đầu hay không, ngươi cũng có thể nhìn ra.

Tiết Nguyên Khê là vóc dáng sinh con trai điển hình, nếu muốn con gái, kiếp này không có được, kiếp sau nói không chừng có thể may mắn sinh một đứa.

Những lời này ta không dám nói với Tiết Nguyên Khê, sợ bị mắng.

。。。

Thời tiết u ám, bất kể có mưa hay không, bệnh khớp đều phát tác. Ta vốn muốn trốn vào bếp thì bị Tiết Nguyên Khê kéo vào phòng, nàng bắt ta nằm trên giường, nói như vậy sẽ ấm hơn. Nàng một mình bỏ ra ngoài, nói muốn ngắm mưa nên cho ta mượn phòng một lúc.

Dáng vẻ như thể đây thực sự là nhà của nàng. Chiếc giường mềm mại thoải mái, trên chăn còn có mùi thơm của nàng, đầu gối và cánh tay đau đớn đã khiến thần kinh và da thịt tê dại.

Ta cắn tay áo ép bản thân không phát ra tiếng động, chịu qua cơn đau sẽ ổn. Mưa càng to, cơn đau thể xác không ngớt đi mà càng thêm thống khổ. Tiếng Tiết Nguyên Khê khóc truyền tới, ta đưa mắt nhìn ra cửa, hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại.

Ta lau sạch mồ hôi lạnh trên trán rồi mới mở cửa đi tìm Tiết Nguyên Khê, vừa mở cửa đã thấy nàng nhắm mắt nằm trên ghế bập bênh mà khóc. Cơn ác mộng quấy nhiễu nàng, hai bàn tay nàng siết chặt, ta ngồi xuống, tay nàng bắt đầu cào cấu.

Nàng nắm tay ta siết chặt, móng tay như kim châm ghim đau tay ta, không biết gặp ác mộng gì mà phản ứng dữ dội như vậy.

Ta lau nước mắt cho nàng, nàng bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc.

“Khóc cái gì?” Ta gạt nước ở đuôi mắt nàng, cúi đầu hỏi.

“Nhớ cha mẹ.”

"Ta đưa cô về.”

Nàng lắc đầu, nói không muốn trở về. Tiết Nguyên Khê tỉnh dậy vẫn chưa nhận ra nàng đang nắm tay ta, ta khẽ nhúc nhích ngón tay, nàng vẫn nhìn mưa mù trong sân.

Định thần lại, nàng đã rời lưng khỏi ghế tựa. Tay ta và nàng đặt trên chiếc chăn mỏng mà nàng đang đắp, nàng nhìn xuống đôi tay chúng ta đang đan chặt.

“Tại sao huynh lại nắm tay ta?” Ta nhìn tay nàng nắm tay ta, đã sớm quen với việc Tiết Nguyên Khê hắt nước bẩn.

“Là nàng chủ động nắm tay ta.” Ta lườm nàng, rút ​​tay ra khỏi tay nàng nhưng không thành công, còn bị nàng nhéo mạnh một cái.

Nàng lại bày ra dáng vẻ vô tội: “Ta không có, là huynh nắm ta. Huynh còn nhéo ta, thật quá đáng.”

Ta không nói chuyện với nàng nữa, những bài học trước nay cho ta biết Tiết Nguyên Khê nói chuyện không cần đạo lý. Nàng nắm tay ta cùng nhau ngắm mưa rơi ngoài sân, hơi ấm trong tay nàng sưởi ấm trái tim ta.

。。。

Sáng nay thức dậy, Tiết Nguyên Khê thấy ta đã dậy dọn đệm, nàng nằm trên giường mè nheo mấy câu.

“Ta muốn ăn bánh hoa quế.”

“Ta không muốn ăn.”

Ta nhét đệm xuống dưới gầm tủ quần áo, Tiết Nguyên Khê nghe ta nói cố gắng mở mắt ra: “Huynh không ăn ta ăn.”

Nàng nói xong liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Trên đường đi mua bánh hoa quế ta gặp một đứa trẻ, nó ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, người ngợm bầm tím, mặt mũi đỏ bừng, đang ôm đầu cuộn mình trong một góc. Những người ăn xin vây quanh đánh nó, chửi bới những lời khó nghe.

Ta chỉ nhìn một cái rồi rời đi, mua bánh hoa quế, lại mua cho Tiết Nguyên Khê một cuốn thoại bản. Trên đường về lại gặp đứa trẻ ban nãy, nó đang ngồi dưới gốc cây nhổ cỏ nhét vào miệng.

Ta đứng bên đường nhìn nó hồi lâu, thầm nghĩ, nó thật giống ta.

Ta đã cứu nó, bế nó lên tay, người nó sốt hừng hực. Nó mở mắt ra, giọng nói trầm khàn, mi mắt run rẩy: “Ngài tới cứu ta sao?”

Ta bế nó đến y quán lấy thuốc rồi mang nó về nhà, Tiết Nguyên Khê hiểu lầm nó là con riêng của ta, oan uổng ta một phen.

Đứa trẻ vừa tỉnh lại liền gọi ta là “cha”, khiến lời ta giải thích với Tiết Nguyên Khê chớp mắt tiêu biến, Tiết Nguyên Khê hỏi ta: “Huynh còn nói huynh không phải cha nó?!”

“Huynh không phải cha nó, sao nó gọi huynh là cha?!”

Thấy Tiết Nguyên Khê nói chuyện, thằng bé dang tay nói với nàng: “Nương, ôm ôm.”

Ta tức tốc dời ánh mắt lên gương mặt Tiết Nguyên Khê, nàng tức nghẹn không còn gì để nói.

Bất luận Tiết Nguyên Khê giải thích thế nào, thằng bé vẫn gọi chúng ta là cha nương, Tiết Nguyên Khê giải thích quá nhiều, thằng bé liền khóc ăn vạ, nàng chỉ còn cách ôm nó dỗ dành.

Ban đêm, Tiết Nguyên Khê sột soạt thức dậy, ta tưởng nàng ra ngoài đi tiểu, định dậy đi cùng nàng. Vừa mở mắt ra đã thấy mặt nàng sát bên, ta giật bắn, lấy lại bình tĩnh nghiêng người nhìn nàng.

“Huynh nói xem đứa trẻ đó có phải não có vấn đề không?” Tiết Nguyên Khê nhìn ta, chỉ chỉ vào đầu mình.

“Ta thấy não nàng mới có vấn đề.”

“Chúng ta đang nói chuyện đứa trẻ, huynh đừng công kích cá nhân ta.”

Tiết Nguyên Khê nằm nhoài nói chuyện với ta không thoải mái, nàng trực tiếp xuống đệm ta nằm nói chuyện với ta.

“Đứa trẻ này bị ngốc sao? Nó thậm chí không biết họ của cha nương nó, chỉ gọi là cha nương.”

“Tự nhiên có một đứa con lớn như vậy, cảm giác làm nương đổ vỏ thật quá quái dị.”

Ta lười nói nhiều với nàng, nhắm mắt đi ngủ, mặc nàng lảm nhảm bên tai.

Ta vừa mới thiu thiu ngủ, nàng lại vỗ vào ngực ta.

“Dậy đi, cùng đi nhà xí.”

Nữ nhân này thật quá phiền phức.

Nhà xí trong thôn đều nằm bên ngoài, Tiết Nguyên Khê ban ngày đi vệ sinh thì không sao, nhưng hễ buổi tối đi vệ sinh là nhất quyết kéo ta theo, nói sợ.

Ta hỏi nàng sợ gì, nàng nói sợ ma.

Mê tín.

Lâu dần thành thói, nửa đêm chỉ cần nàng dậy, ta cũng sẽ dậy với nàng.

Nàng từ nhà xí đi ra, rửa tay sạch sẽ trong sân rồi về phòng ngoan ngoãn đi ngủ.

Nàng đặt tên cho đứa trẻ là Thuận An. Thuận An năm nay mới năm tuổi, vì dinh dưỡng không đủ mà cơ thể gầy yếu, thể trạng hay bệnh. Thuận An bị bệnh không chịu uống thuốc, cho rằng thuốc đắng, Tiết Nguyên Khê nhiều lần dụ dỗ nó, Thuận An sau khi bị lừa không còn tin nàng nữa.

Ta dạy Thuận An võ công để giúp nó cường thân kiện thể, Thuận An lại cho rằng học võ công thì nó có thể thống trị bạn bè, không ai dám bắt nạt nó. Nó theo đám bạn chơi đấu vật không biết nặng nhẹ, đánh một đứa trẻ trong thôn phát khóc mấy lần. Tiết Nguyên Khê nổi giận, trực tiếp dùng roi trúc đánh Thuận An, Thuận An khóc lóc đứng im chịu Tiết Nguyên Khê đánh.

Thuận An chịu đòn xong liền nhận lỗi, Tiết Nguyên Khê vẫn đen mặt, nó thấy ta ở gần đó thì khóc lóc chạy đến kéo áo ta. Ta lùi một bước, Thuận An theo ta tiến một bước. Thấy vậy, Tiết Nguyên Khê bước đến chỉ roi trúc vào ta mắng mỏ, ta cúi xuống nhìn Thuận An đang khóc thương tâm hơn.

“Cha, nói gì đi. Giúp Thuận An cầu tình đi.”

Ta nói gì đây? Ta không nói. Bản thân ngươi không thấy Tiết Nguyên Khê sắp lao tới đánh ngươi, ngươi còn muốn ta nói gì?

Nhóc con không có mắt.

Ta vừa nói thầm trong lòng xong, Tiết Nguyên Khê đã quất roi trúc vào mông ta.

“Dạy con không dạy điều tốt, toàn học đánh người. Huynh dạy võ công tốt thật đấy.”

Ta muốn mở miệng nói chuyện, Tiết Nguyên Khê chỉ roi trúc vào mặt ta: “Nín cho ta.”

Trong lòng ta có chút oan uổng nhưng không dám nói ra.

。。。

Hôm nay vừa từ trên núi trở về ta liền bị Thuận An quấn lấy hỏi họ, ta mặc kệ nó, nó liền ôm chân ta, đu bám ta. Đến tận lúc Thuận An đi ngủ ta vẫn không nói cho nó biết họ của ta.

Tiết Nguyên Khê trước khi ngủ cũng hỏi họ của ta, ta nói ta quên rồi. Nàng không tin, lại hỏi họ của mẫu thân ta.

“Mẫu thân ta ghét họ của bà, ta không có họ, từ nhỏ đã không có họ.”

Mẫu thân bị bán vào thanh lâu bảo nương lập tức đổi tên cho bà, bà không muốn nhắc đến tên gốc của mình nữa. Lớn lên, điều tra thân thế của mẫu thân, ta biết được danh tính gia đình bà, nhưng mẫu thân không muốn nhắc đến, ta sẽ không nhắc đến.

“Mẹ huynh gọi huynh là gì?”

Ta không nói, ta liếc nàng một cái rồi quay lưng lại với nàng. Đã rất lâu rồi không có ai nhắc đến mẫu thân, cái tên ấy cũng nằm lại trong những năm tháng mẫu thân còn ở bên.

“Tiểu A Sơ.”

Vô số đêm dài, mẫu thân sẽ ôm ta trong lòng, gọi Tiểu A Sơ, hát những khúc ca dao cho ta nghe.

Cái tên Tiểu A Sơ đã sớm biến mất từ khi mẫu thân qua đời. Một mình lang thang nhiều năm, sẽ không có ai hỏi ta tên ngươi là gì, chỉ khi nhớ mẫu thân ta mới khẽ ngâm nga những khúc ca dao mẫu thân từng hát, âm thầm gọi mình Tiểu A Sơ.

Mẫu thân nói “Sơ” là bắt đầu mới, mang tới cuộc sống mới. Bà ấp ôm hy vọng về một cuộc sống mới mà chết trong vũng lầy bà không thể vùng vẫy thoát ra.

。。。

Thuận An hôm nay mè nheo đòi ăn cá rán, ăn cá rán mãi sẽ bị nóng trong, rất dễ chảy máu mũi. Tiết Nguyên Khê đã hạn chế nó ăn nhiều mấy món này, nhưng nó chỉ thích ăn chúng.

Được Tiết Nguyên Khê cho phép ta mới rán một ít cá con cho nó, nó vui vẻ bưng bát cơm cá con chiên chạy đến chỗ Tiết Nguyên Khê để nàng đút cho.

Tiết Nguyên Khê rất kén ăn, không ăn thịt dính da, chỉ ăn thịt nạc, một xíu mỡ cũng không ăn. Rau củ cũng kén, hợp khẩu vị thì ăn, không hợp khẩu vị liền ngừng động đũa.

Ta nói nàng như vậy là đang lãng phí thức ăn, nàng không thèm ăn, dứt khoát gắp tất cả những thứ không ăn vào bát của ta, cũng không buồn hỏi ta có ăn những thứ này không.

Ta hỏi nàng tại sao lại gắp cho ta. Nàng đặt miếng da vào bát của ta, đổi lại một miếng thịt nạc, trợn mắt nói, “Ta thấy huynh ăn không phải rất ngon sao?”

Đừng hòng nói lý với cái người Tiết Nguyên Khê này, nàng nói chuyện không có đạo lý.

Thuận An câu được ít cá con, hai người vây quanh bể cá nhỏ ngắm nghía đàn cá. Thuận An vừa chỉ cá bơi trong nước vừa nói với Tiết Nguyên Khê tên của từng con.

Ta ngồi dưới gốc lựu lau trường đao, cây lựu đang độ nở hoa, một bông chưa nở hết rơi xuống, hoa lựu đỏ cam rơi trúng lưỡi đao.

Ta nhìn hai người bên cạnh, cúi đầu nhặt hoa lựu lên.

Cuộc sống thế này cũng rất tốt.

。。。

Hôm nay, ta đi thị trấn mua bánh hoa quế cho Tiết Nguyên Khê, ta rủ Thuận An đi cùng, Thuận An nói nó phải đi mò cua với đám bạn. Lúc ta đi, Tiết Nguyên Khê vẫn đứng dưới gốc cây lựu nhìn hoa rơi, nói rằng mấy quả lựu sắp chín rồi.

Trên đường từ thị trấn trở về, lòng ta có chút bất an. Vừa bước qua cổng thôn, người trong thôn nhìn ta với vẻ cảm thông. Hắn nói nhà ta có chuyện rồi, ta chạy về trông thấy sân nhà, cầm túi bánh hoa quế không biết phải làm sao.

Mảnh sân hỗn loạn, bể cá vỡ bên cạnh Thuận An, Thuận An nằm trong vũng máu. Gió thu thổi rơi lá cây đậu trên tóc, trên xác nó.

Ta bế Thuận An lên khỏi mặt đất đẫm máu, gọi tên nó. Mắt nó nhắm nghiền, không còn hơi thở, cơ thể lạnh cóng.

Dân làng kể rằng hôm nay có một chiếc xe ngựa đến, phi phú tức quý*, tuỳ tùng đông đảo, tất cả đều tinh thông võ nghệ. Bọn họ phong tỏa nghiêm ngặt, dân làng không dám nhìn quá nhiều, sợ rước chuyện.

Nghe xong, lòng ta đau nhói, ôm chặt Thuấn An vào lòng. Rõ ràng ban sáng mọi chuyện hẵng còn rất tốt đẹp, cớ sao chỉ một chốc tất cả đã đổi khác khi ta quay về?

Thuận An chết rồi, Tiết Nguyên Khê cũng không còn ở đây.

Không còn ai ăn bánh hoa quế ta mua.

Chôn cất Thuận An xong xuôi, ta ngồi trong sân vót tăm tre, tăm tre chất từng đống nhỏ trên bàn.

Mua ám khí rất dễ lộ danh tính, sẽ có người lập tức theo dõi ngươi sau khi mua ám khí. Ta rời khỏi Lệ Vương phủ chỉ mang theo trường đao, không còn gì khác, ám khí của ám vệ cũng để lại ám vệ xứ.

Không cần phiền phức không cần thiết, tăm tre cũng có thể giết người, người luyện võ không dựa vào vũ khí, mà dựa vào thực lực.

- ----

Trở lại kinh thành vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lệ Vương lên ngôi hoàng đế, hành động quyết liệt, giết sạch những kẻ chống đối mình trong kinh thành.

Tiết phủ cũng không trốn thoát, Lệ Vương vẫn luôn nghi kị Tiết phủ, không phải vì Tiết phủ, mà vì Tiết Diễn. Tiết Diễn là tâm phúc của tiên đế, tất cả mật sử tiên đế đều giao cho Tiết Diễn hoàn thành.

Vân Chi cưới với Tiết Nguyên Khê một mặt vì Lệ Vương phi, mặt khác còn là vì Tiết phủ.

Lệ Vương phi biến mất, Thần Đế phái người đi tìm vẫn biệt vô âm tín. Tiết Nguyên Khê biến mất, không một ai đi tìm nàng.

Ta trốn trong góc cố áp chế hơi thở của mình, gắng sức không để những ám vệ xung quanh Vân phủ phát hiện. Vân phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, tứ phía tụ tập khí tức ám vệ cuồn cuộn.

Ta không có cơ hội nhập phủ, cũng không có cơ hội cướp Tiết Nguyên Khê trên đường. Tiết Nguyên Khê trở về kinh thành từng xuất phủ ba lần, nàng không còn căng tràn nhựa sống như khi ở Nghiên Sơn nữa, trạng thái tinh thần của nàng rất tệ.

Ám vệ Vân phủ theo sát xe ngựa của nàng, ta không tìm được bất cứ cơ hội nào.

Ta ngồi trong phòng trọ lau trường đao, cất đao vào vỏ, ta sờ vỏ đao nói chuyện một mình.

“Hành Mạch, hình như ta cũng đã yêu một cô nương.”

“Hành Mạch, ta muốn đưa nàng về nhà.”

Ta quan sát thăm dò nửa tháng, phát hiện quy luật ra ngoài của hạ nhân Vân phủ. Sau khi phòng bếp xuất phủ mua thức ăn, ta tìm cơ hội giết một tiểu tư gánh rau rồi cùng bọn họ hồi phủ.

Viện của Tiết Nguyên Khê có rất nhiều ám vệ, muốn tiến vào không dễ dàng. Ta thừa cơ ám vệ giao ban buổi tối lẻn vào phòng nàng. Trong phòng Tiết Nguyên Khê không có ám vệ, ta trực tiếp nhảy lên xà nhà, tìm một góc nhìn xuống.

Tì nữ cho nàng uống thuốc, uống xong nàng liền ngủ. Nàng ngủ rất bất an, hơi thở rối loạn, trong cơn mơ vẫn cau mày rất chặt.

Nàng ở Nghiên Sơn chưa từng như vậy, Vân Chi mang nàng trở về có ý nghĩa gì.

Hắn rõ ràng không yêu nàng, lại muốn giam cầm nàng trong Vân phủ này.

Ta chạm vào mặt nàng, nàng giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy là ta, nàng vươn tay chạm vào bàn tay ta, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chân thật, nàng lao vào lòng ta khóc không thành tiếng.

“Bọn họ giết Thuận An rồi, bọn họ giết nó rồi.”

“Ta biết. Ta đến rồi.”

Ta ôm siết nàng trong lòng, nàng bấu chặt vai ta, xương ngón tay gắt gao ấn vào bả vai.

Lúc này ta mới nhận ra đôi mắt nàng đẫm lệ sưng đỏ, thần sắc tiều tuỵ, quầng mắt xanh thẫm. Ta lau nước mắt trên mặt nàng, nàng nắm chặt tay áo ta, toàn thân run rẩy.

Ta nắm cổ tay nàng gỡ tay áo mình ra, nàng muốn bắt lại nhưng ta đã đan lồng đôi tay chúng ta, trán ta kề áp trán nàng.

“Tiết Nguyên Khê, ta đưa nàng về nhà.”

Chúng ta vừa bước ra, ám vệ xung quanh viện đồng loạt xuất hiện trong sân giao đấu với ta. Ta đến đây không phải để giết người, mà là để cứu nàng ra khỏi Vân phủ.

Vân phủ nhiều ám vệ như vậy, một mình ta chống đỡ không nổi, chỉ có thể tìm điểm đột phá giữa vòng vây. Tiết Nguyên Khê ôm chặt eo ta, nàng trốn trong lòng ta không ngẩng đầu. Vân Chi xuất hiện trong viện, ta thừa cơ vung hết tất cả tăm tre trong túi dắt lưng về phía hắn, ám vệ lao qua cứu hắn, ta liền ném ra một quả bom khói.

Quả bom khói này là thứ Tiết Nguyên Khê thường kể với ta, Tiết Uyển luôn mang nó bên mình, là một bảo bối hoàn hảo để phòng thân chạy trốn.

Ám vệ Vân phủ gấp rút đuổi theo, chúng ta còn chưa ra khỏi phố Đông, ám vệ Vân phủ đã phóng ám tiễn đáp trả. Ta phải bảo vệ Tiết Nguyên Khê, vừa phải đề phòng ám tiễn ám khí, lực bất tòng tâm, ta bị ám tiễn bắn vào chân ngã khuỵ, kéo theo Tiết Nguyên Khê từ mái nhà rơi xuống.

Chúng ta chưa kịp di chuyển, ám vệ Vân phủ đã ồ ạt kéo đến tách chúng ta ra. Ta muốn đoạt lại nàng, nhưng bị ám vệ đá ngã bẹp xuống đất, ám khí của hắn xuyên qua cánh tay ta. Hắn phòng ngừa ta dùng lực, giẫm lên xương tay của ta, khí lực mạnh đến nỗi xương tay phát ra tiếng “răng rắc”.

Nàng bị mang về bên cạnh Vân Chi, hắn lạnh lùng nhìn ta, ta cũng nhìn lại hắn không chút e dè. Một ám vệ bên cạnh thấy ta cứ nhìn chằm chằm Vân Chi như vậy liền giẫm lên đầu ta, khiến ta không ngẩng đầu lên được.

Thủ lĩnh ám vệ bên cạnh Vân Chi ra lệnh giết ta, Tiết Nguyên Khê quỳ xuống trước mặt Vân Chi, giọng nói nàng run rẩy khẩn thiết, lời lẽ vấp váp.

Tiết Nguyên Khê không còn tôn nghiêm tiểu thư của nàng, quỳ xuống bên cạnh Vân Chi, nắm vạt áo hắn cầu xin hắn buông tha cho ta.

Nỗi đau trong lòng ta còn dữ dội hơn đau đớn trên cơ thể, ta phát hiện tất cả thống khổ ta trải qua trong nửa đời trước dường như không sánh bằng nỗi đau này.

Vân Chi buông tha ta, hắn cảnh cáo ta nếu còn tái phạm tuyệt đối sẽ không được tha nhẹ. Đám ám vệ nhận lệnh thả ta ra, ta từ nền đất bò dậy. Ta quỳ dưới đất nhìn Tiết Nguyên Khê, Tiết Nguyên Khê khóc nghẹn phất tay đuổi ta.

“Huynh đi mau, đi mau đi mà!”

“Đừng đến nữa!”

Ta cầm trường đao đứng lên, vết thương ở chân bị kéo ra chảy máu, ta không đứng vững lại khuỵu xuống đất. Tiết Nguyên Khê trông thấy khóc càng uất nghẹn, Vân Chi ôm nàng vào lòng, ánh mắt thoáng tối sầm.

Ta rời khỏi phố Đông, tìm một y quán, người trong y quán trông thấy bộ dạng của ta sợ đến mức không dám tiến lên.

Ta trở lại nhà trọ tĩnh dưỡng, hiểu ra những lời Hành Mạch nói với ta khi đó. Ta lúc này chỉ hận bản thân đầu thai không tốt, nếu đầu thai tốt ta đã có tư cách tranh giành với Vân Chi.

Cây lựu ở Nghiên Sơn đã kết quả từ lâu, không có ai hái, sau khi vào đông, quả lựu hình như đã héo khô trong sân.

Ta ngồi bên cửa sổ nhìn trăng khuyết treo giữa trời, trường đao đặt trên bàn bên cạnh, căn phòng tịch mịch vô thanh.

“Ta rất nhớ nàng.”

Ta muốn cùng nàng trở về Nghiên Sơn sinh sống.

Trong giấc mộng đêm nay, ta mơ về ngày còn bé, ta đứng trong phòng mẫu thân nhìn bản thân thuở nhỏ, mẫu thân ôm ta thuở nhỏ vào lòng, vỗ về ngâm nga.

“Trăng lưỡi liềm, ngâm khúc hát, gió xuân thổi qua gốc liễu chiều. Thu than thở, gió dừng bay, tuyết đông rơi xuống dòng sông lạnh.”

Cũng trong giấc mộng, ta trở về Nghiên Sơn, sân viện vẫn như khi chúng ta còn ở đó, Thuận An bắt cá mò tôm. Ta ngồi dưới gốc lựu trong sân lau trường đao, Tiết Nguyên Khê đang nằm ngủ trong nhà.

Đột nhiên nàng từ trong nhà chạy ra, khóc nức nở, có lẽ bị ác mộng đánh thức, nàng nhào vào lòng ta, nghẹn ngào gọi: “Tiểu A Sơ.”

Ta bừng tỉnh, vẫn là căn phòng tĩnh mịch, ta cô độc ngồi bên cửa sổ cho đến rạng sáng.

Tiết Nguyên Khê có yêu ta không? Ta không biết, cũng không dám hỏi.

Chúng ta sống ở Nghiên Sơn như một cặp vợ chồng bình thường, nàng chưa từng đề cập đến chuyện của chúng ta, ta cũng không đả động tới.

Đại để vì huyết mạch, cũng vì thân phận của ta, thân phận chúng ta không giống nhau, cách biệt quá lớn.

Giống như Hành Mạch, ta đã yêu một người không nên yêu.

Hành Mạch và Khương ngũ cô nương tâm ý tương thông, nhưng vì gia thế Khương ngũ cô nương mà phân ly. Khương ngũ cô nương cũng yêu Hành Mạch, hai người thông hiểu lẫn nhau.

Ta chỉ đơn phương yêu Tiết Nguyên Khê.

Ta vẫn muốn đưa nàng đi, đưa nàng rời khỏi kinh thành. Nếu nàng không muốn về Nghiên Sơn, vậy hãy để nàng đi đến nơi nàng muốn.

。。。

Mười ba tháng mười một, Vân Chi đi tham gia cung yến, ám vệ Vân phủ khuyết phần lớn. Ta phóng hoả viện trước, dẫn dụ một nhóm người đi. Ta nhảy vào viện Tiết Nguyên Khê, nàng đang ngồi trên hành lang xem tuyết.

Nàng trông thấy ta qua màn tuyết, sững sờ chốc lát.

“Ta đến đón nàng về nhà.”

Nàng mặt mày rạng rỡ đứng dậy chạy về phía ta. Mai đỏ tuyết trắng bị gió lạnh thổi bay, rơi xuống tóc, xuống vai chúng ta. Nàng ôm eo ta, ngửa đầu nhìn ta, đôi mắt sáng ngời, giọng nói vui vẻ reo vang.

“Tiểu A Sơ, cuối cùng huynh cũng đưa ta về nhà.”

Ta ném bom khói, khói mù bốc lên, khắp sân trắng xóa. Thấy vậy, tì nữ của nàng trực tiếp đập bể chiếc bàn nhỏ dưới hành lang trong làn khói. Ám vệ Vân phủ nghe thấy tiếng động trong làn khói, đến khi xác định âm thanh từ đâu tới, chúng ta đã thuận lợi ra khỏi Vân phủ.

Chúng ta may mắn một đường suôn sẻ tiến ra ngoài thành. Rời khỏi kinh thành, nét mặt Tiết Nguyên Khê đầy ý cười, nàng nằm trong vòng tay ta nhìn về phía cổng thành.

“Cuối cùng ta cũng thoát rồi.”

Ta không đáp lời, chỉ tranh thủ thời gian lên đường, ta cảm giác được khí tức dũng mãnh của ám vệ Vân phủ truyền đến từ phía sau.

Ta vốn tưởng chỉ có ám vệ Vân phủ, nhưng nhìn thấy ám vệ bên người Thần Đế, trong lòng ta rõ ràng.

Hôm nay ta sẽ chết ở đây.

Tiết Nguyên Khê ôm ta, nói với ta: “Chúng ta cùng chết đi.”

“Chúng ta cùng đi tìm Thuận An.”

Ta vén những lọn tóc bị gió thổi tán loạn của nàng ra sau tai: “Được.”

Ta đáp chưa dứt lời, ám vệ hai bên đã đột ngột xông tới, Tiết Nguyên Khê bị một ám vệ kéo rời khỏi ta, ta rút trường đao nghênh chiến. Ám vệ hai bên ra tay ngoan độc, ám khí xuyên qua cổ tay ta, tay cầm dao hơi không vững, ta cố điều chỉnh lại tư thế nhưng bị ám tiễn bắn xuyên qua chân, khuỵu xuống đất.

Tiết Nguyên Khê muốn lao tới nhưng bị ám vệ đè chặt xuống nền tuyết, không thoát ra được, chỉ có thể ôm tuyết gào khóc.

Ta rút mũi tên ở bắp chân ra, chân phải quỳ gối, vịn trường đao chống đỡ sức lực. Ta không muốn quỳ với Vân Chi. Vân Chi ngồi trên xe ngựa, mi mày lạnh lẽo, ánh mắt dán chặt vào ta.

“Ta đã nói, nếu hắn lại đến, ta tuyệt không tha.”

Vân Chi nhìn ta, nhưng nói với Tiết Nguyên Khê. Ám vệ bên cạnh Vân Chi giương cung nhắm vào ngực ta, ta nhìn Tiết Nguyên Khê đang nằm trên tuyết khóc gọi tên ta.

Nàng vẫn chưa được nếm lựu trong sân nhà, chúng ta cũng không thể trở về Nghiên Sơn.

“Nguyên Khê, ta đi tìm Thuận An trước.”

Ta nói với nàng lời sau cùng, đây là lần đầu tiên ta gọi nàng là Nguyên Khê, cũng là lần cuối cùng ta gọi nàng là Nguyên Khê.

Mũi tên xuyên qua trái tim ta, ta ngã xuống đất, Tiết Nguyên Khê kinh hãi nhìn ta, ánh mắt ta cũng dõi theo nàng.

Vân Chi theo đuổi nàng như vậy, Vân phủ bảo vệ nàng chu toàn như vậy, phỏng chừng hắn thật tâm muốn đối tốt với nàng. Thời gian dài trôi qua, nàng cũng sẽ nảy sinh tình cảm với hắn, hai người sẽ có con, tình cảm dài lâu, nàng cũng sẽ hối hận vì đã từng dính líu với một kẻ thấp hèn như ta.

Hắn nhất định phải đối xử tốt với nàng, nếu không, ta sẽ rất đau lòng.

Nhưng ta lại không muốn nàng đối xử tốt với hắn, bởi vì hắn không tốt với nàng bằng ta.

Trời lại đổ tuyết, tuyết lớn rơi dày, ta không thể nhìn rõ Tiết Nguyên Khê. Khuôn mặt nàng giữa màn tuyết rõ rệt lại mơ hồ, chỉ có thanh âm nàng kêu gào trong tuyết trắng.

Giọng nàng khản đặc vì khóc, không ngừng gọi Ảnh Dặc Ảnh Dặc. Ta kì thật rất muốn nghe nàng gọi ta Tiểu A Sơ một lần nữa.

Tiểu A Sơ mới thật là tên ta.

Ngoại thành tuyết phủ dày đặc, không trung mờ mịt sương mù, hoa tuyết lả tả rơi xuống, giữa trời và đất chỉ còn một màu trắng xóa mênh mông.

Rốt cuộc, ta không thể đưa nàng về nhà.

Ta chỉ muốn đưa nàng về nhà mà thôi.

***

- -------------------

*con người có ba việc gấp: có ba việc gấp không thể kiềm chế được: đại tiện, tiểu tiện, xì hơi

*phi phú tức quý: không phải người giàu có thì là người có thân phận cao quý