Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 19: NT: Góc nhìn Ảnh Dặc (2)




Hoàng thượng tứ hôn, đêm tân hôn mới hay Tiết Thanh Ngâm thế gả. Hoàng thượng muốn kiềm chế Tiết Diễn, Tiết Nguyên Khê là đứa con hắn yêu thương nhất, là con bài tốt nhất trong tay. Nhưng bị Tiết Thanh Ngâm thay mận đổi đào, Hoàng thượng tức giận truyền Tiết Diễn vào cung ngay đêm đó.

Sau đó Tiết Thanh Ngâm trở thành Lệ Vương phi, Lệ Vương căm ghét người khác âm mưu tính kế hắn. Hoàng thượng muốn tứ hôn liên luỵ hắn, hắn liền tra tấn Tiết Thanh Ngâm dã man.

Tiết Thanh Ngâm cao số sống sót, sự ngoan cường của nàng khiến Lệ Vương phải nhìn thêm vài lần. Tiết Thanh Ngâm không giống những nữ nhân khác, bí ẩn trên người nàng khiến Lệ Vương nhiều lần tò mò.

Còn Tiết Nguyên Khê, ta không muốn nói nhiều về người này.

Nói cách thô tục, nàng dung mạo xinh đẹp, gia thế cao tốt, lại chê mệnh quá dài.

Ở đâu có Tiết Thanh Ngâm, nhất định Tiết Nguyên Khê sẽ xuất hiện, không sai lần nào. Tiết Thanh Ngâm chịu thiệt Tiết Nguyên Khê quá nhiều, Tiết Nguyên Khê lại nghĩ ra hết trò này đến trò khác khiến Tiết Thanh Ngâm nhiều lần xấu mặt.

Lệ Vương không quan tâm chuyện này, mắt nhắm mắt mở như đang xem kịch. Đôi khi còn hỏi ta thấy thế nào, có suy nghĩ gì.

Ta có thể thấy thế nào? Tất nhiên là dùng mắt mà nhìn.

Tiết Nguyên Khê động vào vảy ngược của Lệ Vương, đây là căn bệnh chung của tất cả những người quyền quý: Không thích người khác động vào đồ đạc của mình.

Nàng đẩy Tiết Thanh Ngâm xuống hồ sen, Tiết Thanh Ngâm được Vân Chi cứu lên y phục không chỉnh tề. Tiết Thanh Ngâm lộ ra hầu hết vùng xương quai xanh, nếu cử động thêm vài cái sợ rằng sẽ trực tiếp lộ hết nửa thân trên, Vân Chi cởi y phục khoác lên người nàng.

Ta ngồi trên cây cùng với ám vệ khác nhìn xuống dưới, ám vệ bên cạnh là của nhà Lâm Thái phó.

“Ngươi không xuống sao?” Hắn ngồi bên cạnh hỏi ta.

“Ta chỉ bảo vệ Lệ Vương.” Ta đáp.

Lệ Vương dẫn thị vệ tới mang Lệ Vương phi đi, Vân Chi vẫn ngây ngốc bên hồ sen. Tiết Nguyên Khê cười vui sướng, Trường Bình đứng bên cạnh nhìn nàng mấy bận.

Kì thực làm ám vệ chẳng có điểm tốt gì, giết người chỉ là chuyện vặt, những việc rắc rối khác còn nhiều hơn. Tỉ như ngươi không thể nói nhiều, không thể thể hiện cảm xúc quá nhiều, cũng không thể có tình cảm. Đôi khi ngươi còn không thể ăn quá nhiều, ăn quá nhiều tăng cân sẽ không bay nổi.

Mỗi lần nhóm ám vệ tụ hội xong đều phải chạy một vòng rèn luyện thân thể, ta đã mấy lần thấy họ chạy bộ tới mức thở hổn hển, chỉ sợ mình tăng cân.

Thân là thủ lĩnh ám vệ, ta hầu như ẩn mình trong bóng tối, nếu hiện thân ngoài sáng, hoặc là khẩn cấp hoặc là địa điểm nguy hiểm, ta xuất hiện sẽ làm rung chuyển chiến trường. Vạn nhất có nguy hiểm, sát thủ sẽ không giết chủ tử mà sẽ giết ngươi đầu tiên.

Ngươi nói làm ám vệ có gì tốt?

Y phục ám vệ mỗi nhà không giống nhau, y phục của thủ lĩnh ám vệ cũng khác biệt, tất cả đều có hoạ tiết chìm. Có một số ám hiệu, người khác không nhìn ra, chỉ có ám vệ mới hiểu được.

。。。

Lệ Vương đưa Lệ Vương phi về nhà, đến Tiết phủ ta vừa mới tìm được nơi ẩn thân thì bị Lệ Vương lôi ra làm minh vệ. Ta chân trước vừa bước ra chân sau đã có ám vệ không tìm được nơi ẩn thân mau chóng chiếm lấy vị trí của ta.

Dựa vào cái gì? Ta hỏi trong lòng.

Bước vào Tiết phủ, sát ý nổi lên khắp nơi. Cuộc đọ sức giữa các ám vệ người bình thường không cảm nhận được, chỉ có người luyện võ mới có thể cảm giác được sự sôi sục.

Tiết Nguyên Khê không giống mọi khi, trước đây vẻ mặt nàng luôn luôn phán xét, ánh mắt đầy ngập tính toán. Ỷ vào gia thế tốt, nàng có năng lực ngạo mạn, coi thường những người hèn kém.

Nàng thấy ta bảo hộ Lệ Vương phi, từng chửi ta là đồ khốn kiếp.

Thấy nàng uống nước bị sặc ho không ngừng, ta thầm nghĩ: Đáng đời.

Ta đang đứng ngoài cửa nghĩ ngợi thì thấy nàng từ nhà ăn đi ra, nàng thấy ta đứng ngoài cửa thì giật mình.

Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy bao giờ sao?

Ta lườm nàng một cái.

Tiết Nguyên Khê thay đổi quá nhiều, nàng không ra ngoài dự yến hội, cũng không đâm chọc Lệ Vương phi nữa. Vậy nên Lệ Vương phi nhiều lần nghi ngờ Tiết Nguyên Khê đang cố giả vờ che giấu một chiêu lớn.

Câu Lệ Vương phi hay nói nhất là: “Thật con mẹ nó muốn bắn chết nàng ta!”

Ta không hiểu nàng nói gì, nhưng kết hợp với biểu cảm của nàng, ta đoán chắc không phải lời lẽ hay ho.

。。。

Chuyện Lệ Vương phi bị ám sát chúng ta ghi hận đã lâu. Thái tử phái người ám sát Lệ Vương, ta cùng anh em đã dàn xếp ổn thỏa, ám tiễn tới thì cứ tới, chúng ta chắc chắn bảo vệ được Lệ Vương. Kết quả nàng xông ra chắn trước mặt Lệ Vương, khiến cho ám vệ xung quanh Lệ Vương kinh động, vốn đang cao độ chú ý bốn phương, hành động của nàng khiến anh em sơ hở trong tích tắc.

Ngươi nói ngươi cứu Lệ Vương thì cứ cứu Lệ Vương, ngươi đẩy hắn ra cũng được, lấy thân cứu người làm cái gì?

Vì chuyện này mà Lệ Vương bùng cháy một trận, nói chúng ta tắc trách, tự đi lĩnh phạt năm mươi gậy. Hôm đó ta và anh em ám vệ đều đến hình ngục đường lĩnh phạt.

Đường chủ thấy chúng ta lũ lượt kéo đến, sợ đến mức uống trà không trôi, cho là chúng ta muốn phá hình ngục đường của hắn.

。。。

Hôm nay hắc y nhân xuất hiện ở vương phủ, ám vệ ẩn nấp trong góc đều xông ra truy sát, hắc y nhân võ công cực cao phi khỏi vòng vây. Những ám vệ khác đuổi theo, ta ngăn họ lại, bảo họ lưu trong phủ bảo vệ chủ tử, ta cùng hai ám vệ khác truy cản.

Vừa ra đường lớn liền bị ba hắc y nhân khác quấn lấy không thể thoát ra, ám vệ trong phủ bị ba hắc y nhân quấn lấy phía sau, ta đuổi theo hắc y nhân kia ra khỏi đường lớn.

Thật kì quái, hắc y nhân xuất hiện không có hành vi ám sát, mà như cố ý xuất hiện theo trật tự, như thể thăm dò gì đó.

Rời đường lớn không thấy ai, ta bèn hồi phủ, bóng dáng hắc y nhân lại xuất hiện trước mắt ta. Quay đi quay lại vài lần, ta cảm thấy vô nghĩa, lại mơ hồ có cảm giác bị lừa.

Lần xuất hiện sau cùng, hắc y nhân chiến đấu với ta vài chiêu liền bỏ chạy, ta xách trường đao nhảy qua mái nhà truy cản.

Đến sông Liễu Châu, hắc y nhân lại biến mất, ta hướng về phía cây liễu ven sông, Tiết Nguyên Khê đang ngồi xổm ở đó nhìn ta. Ta tìm kiếm manh mối xung quanh, không phát hiện gì bất thường bèn rời khỏi sông Liễu Châu, lại bị hắc y nhân dẫn dụ trở lại.

Ta không hài lòng.

Chuyện này khiến ta rất tức giận.

Khi ta trở lại sông Liễu Châu, Tiết Nguyên Khê đã ngồi bẹp bên bờ sông. Ta tiến lên hỏi nàng đang làm gì ở đây. Ta thậm chí hoài nghi là nàng dụ ta đến để trêu chọc ta.

“Câu cá, không thấy sao?”

Ta nghe Tiết Nguyên Khê nói, nom nàng câu cá trên sông bằng cành liễu, mấy lần mở miệng nhưng không nói ra lời, trong lòng thầm mắng một câu.

Đồ thần kinh.

“Có hẹn, đừng phiền.” Tiết Nguyên Khê buông câu này rồi không nói nữa, nàng nhấc cành liễu lên khỏi sông, rướn đầu nhìn mặt nước, nhỏ giọng lầm bầm tại sao sông không có cá.

Ta thầm cảm thấy đầu óc Tiết Nguyên Khê có bệnh, ta rút trường đao bên hông ra phân nửa, cố xác định xem Tiết Nguyên Khê có liên hệ gì với hắc y nhân hay không. Tiết Nguyên Khê đang quay lưng, nếu vung trường đao hù dọa nàng sẽ không phản ứng kịp, có thể dụ hắc y nhân ra là tốt nhất.

“Trần Lục Lục, đồ khốn kiếp nhà ngươi!”

Trường đao của ta chưa rời khỏi vỏ, Tiết Nguyên Khê đã quay lại hét lớn về phía sau lưng ta, tức khắc ném cành liễu đi, chạy một mạch tới chỗ Trần Lục Lục.

Ta đứng dưới gốc cây liễu xem Tiết Nguyên Khê và Trần Lục Lục đánh nhau, Tiết Nguyên Khê cưỡi lên người Trần Lục Lục, tay trái giật tóc nàng, tay phải kéo tóc tì nữ lôi tách hai người họ ra. Ba nữ nhân chí chóe không ngừng, Tiết Nguyên Khê liên mồm hét đền tiền.

Cuộc chiến này khiến ta cảm thấy đau đầu, nhìn mái tóc tả tơi dưới ánh mặt trời cách đó không xa, ta tin Tiết Nguyên Khê thực sự đến để đánh nhau.

Ta bất giác vuốt tóc, lặng lẽ rời khỏi sông Liễu Châu.

Truy người không truy được, còn vô cớ đau đầu cả buổi chiều.

。。。

Lệ Vương phi mang thai kén chọn đủ kiểu, giữa mùa hè, ta bị sai đi mua mọi thứ mà Lệ Vương phi muốn ăn. Vừa về phủ giao đồ cho quản gia, chuẩn bị về ám vệ xứ* tắm rửa thay quần áo, lại bị Tiết Nguyên Khê chạy xăm xăm tông vào người.

Nàng có vẻ vô cùng sợ hãi, sau khi va chạm, nhận ra ta, nàng càng kinh hãi, vội đứng lên bỏ chạy. Chưa chạy được mấy bước ta đã thấy nàng trực tiếp ngã từ bậc thang xuống, cắm thẳng đầu vào lùm hoa.

Dọa ám vệ trên cây đứng không vững suýt ngã, vội vàng ôm lấy thân cây, thật nguy hiểm.

Tiết Nguyên Khê chạy vội, lại ngã xuống đất, hốt hoảng đứng dậy đánh rơi cả hà bao.

Ta nhặt lên xem hoa văn trên hà bao, hà bao hình bầu dục có thêu cá chép, tay thêu tỉ mỉ, đường nét mượt mà, thực sự rất đẹp.

Trực xong ca đêm trở về ám vệ xứ, ta bị anh em ám vệ trên cây lúc sáng kéo sang một bên, hắn dúi cho ta một tờ giấy nhỏ.

Ta mở ra xem, bên trên ghi rõ ràng một địa điểm, là một y quán nào đó, một thầy thuốc nào đó.

Người anh em này vỗ vai ta, nói: “Liệt mặt là bệnh cần phải chữa”.

Thuở nhỏ ta thực sự thích cười. Nhưng mỗi lần bảo nương thấy ta cười đều nhéo tai ta và đánh đòn rất đau, bà ta oán nương ta mang thai sinh ra một đứa tạp chủng như ta, làm hỏng tiền tài của bà ta. Lâu dần, ta sợ bị đánh, không dám cười nữa.

Cười thì bị đánh, không cười cũng bị đánh, rốt cuộc cũng không tránh khỏi bị đánh. Cuộc sống lang bạt càng khó khăn hơn, cái đói, cái rét, cái đau khiến người ta không thể cười nổi.

Ta không thích nói chuyện chỉ vì bản thân ta không thích nói, khi còn nhỏ không có ai trò chuyện với ta, vì vậy ta giấu mình trong sự mê muội, chỉ khi có mẫu thân ta mới nói chuyện với bà.

Mọi người nói ta khó chịu, chỉ là ta không biết giao tiếp với người khác như thế nào. Ta đã quen độc lai độc vãng, cũng không muốn náo nhiệt với bọn họ.

。。。

Lần Tiết Nguyên Khê bị hãm hại tại cung yến, ta có mặt ở đó. Sau khi Lệ Vương và Lệ Vương phi hòa hợp, Lệ Vương phi tham dự bất cứ cung yến, yến hội hay sự kiện nào, hắn đều phái ta bảo vệ Lệ Vương phi.

Ta trốn trong góc tối, thấy tì nữ thiếp thân của Lệ Vương phi tráo bình rượu của Tiết Nguyên Khê. Lúc đầu ta không biết đó là thuốc gì, nhưng khi nhìn thấy cơ thể mềm nhũn của nàng, ta đã hiểu.

Tiết Nguyên Khê là người của Vân phủ, đương nhiên Vân phủ sẽ phụ trách, tì nữ của nàng giấu nàng vào bụi cây rồi chạy đi tìm người. Ta trong góc tối nhìn nàng tự cắn cánh tay của mình để duy trì tỉnh táo, một đám con cháu quý tộc đi ngang qua nói chuyện cười đùa khiến nàng sợ nép chặt vào hòn non bộ không dám nhúc nhích, trông có chút buồn cười.

Vân Chi đến, nàng lao vào vòng tay hắn oà khóc. Thấy bọn họ rời đi ta mới ra khỏi góc tối, trở lại gần chỗ Lệ Vương phi.

Ta biết đêm đó họ sẽ phát sinh chuyện gì, đa số thuốc mạnh đều không có thuốc giải, sở quán thường dùng chúng.

Con người Vân Chi rất giống Lệ Vương, điểm tương đồng giữa bọn họ là nội tâm vô cùng thâm trầm. Một khi bị bọn họ ghim, trừ phi ngươi chết mới được giải thoát. Vân Chi nhung nhớ Lệ Vương phi, Lệ Vương không hài lòng, ta từng hỏi Lệ Vương tại sao không giết hắn ta.

Lệ Vương đang lựa một tựa đề trong danh sách tập sách, hắn đánh dấu từng dòng, nghe ta hỏi xong một lúc mới đáp.

“Vân Chi là một phụ tá đắc lực, hắn và ta cùng một kiểu người. Có hắn, kinh thành trong lý tưởng của ta mới là kinh thành thực sự.”

Vân Chi và hắn giống nhau, đều lấy sự nghiệp làm trọng. Lệ Vương muốn đế vị, Vân Chi vì Vân phủ.

。。。

Chuyến đi Kì Sơn, chúng ta muốn dụ rắn rời hang, lôi ra đám sát thủ trước đó. Việc tình cờ gặp Vân Chi và Tiết Nguyên Khê không nằm trong kế hoạch, chỉ có một mình Tiết Nguyên Khê không biết việc dụ rắn rời hang.

Đám người Vân Chi đang nói chuyện bên trong, nàng tự mình tản bộ một hồi rồi chạy tới bắt chuyện với ta. Những vấn đề nàng hỏi rất kì quái, tò mò về ám vệ như vậy, tại sao không hỏi ám vệ Vân phủ và Tiết phủ?

Nàng chỉ có mỗi Oanh nhi là đưa từ Tiết phủ đến, còn lại sau khi vào Vân phủ đều bị Vân Chi trông chừng nghiêm ngặt. Nàng căn bản không có ám vệ bảo hộ, về sau ta mới biết điều này.

“Ám vệ các ngươi bình thường núp ở nơi nào? Thường nghe nói là xà nhà, nó sẽ không sụp xuống chứ?”

Ta cúi đầu nhìn nàng một cái, nàng ngửa đầu nhìn lên chờ ta hồi đáp. Ngửa cổ mỏi nhừ cũng mệt, nàng dợm bước chuẩn bị rời đi.

“Không.”

"Ngươi quá nhàm chán, ta không nói chuyện với ngươi nữa.”

Nàng đi chưa được mấy bước, nghe ta trả lời, giậm chân lườm ta. Ta nhìn bóng lưng nàng bực dọc bỏ đi, trong lòng thầm nói.

Không nói thì thôi.

Tiết Nguyên Khê thật ra khá đáng thương, đám sát thủ bị dụ ra như kế hoạch, Vân Chi thân là trượng phu của nàng việc đầu tiên không phải cứu nàng mà là chạy đi giải cứu Tiết Thanh Ngâm. Trong lúc giao đấu với sát thủ, khóe mắt ta lướt qua mái nhà, Tiết Nguyên Khê đang cẩn thận bước đi trên mái hiên, ngọn lửa trong nhà trọ cháy ngùn ngụt sáng loá mắt.

Ta rút trường đao cắm trong người sát thủ ra, một dòng máu chảy ra. Tiết Nguyên Khê vẫn đang ở trên mái nhà, Vân Chi rõ ràng đã nhìn thấy nàng vẫn chạy đi cứu Tiết Thanh Ngâm.

Hắn không phải trượng phu của nàng sao?

Thời khắc Tiết Nguyên Khê rơi vào biển lửa, ta cũng không biết tại sao mình lại cứu nàng. Khi định thần lại ta đã ôm nàng trong lòng, xà nhà cháy đỏ rơi xuống, ta lấy tay phải che đầu nàng, bị xà nhà đập vào rất đau. Ta đưa nàng rời xa nhà trọ, thả xuống một khu vực an toàn, ánh mắt nàng tràn đầy áy náy, liên tục nói cảm ơn cùng xin lỗi.

Cánh tay phải tê dại, ta không cảm giác được vết bỏng trên cánh tay, tay phải bị va đập đã trật khớp.

Ta cúi nhìn nàng đang cố kìm nước mắt, muốn chạm vào vết bỏng trên tay ta nhưng lại sợ ta bị đau, có chút rối bời.

Tiết Nguyên Khê trước đây chưa từng biểu hiện dáng vẻ như vậy. Ta quan sát nàng không rời mắt, nàng gạt nước mắt nói xin lỗi không ngừng. Ta phát hiện ta không thể xác định nàng có thật sự là Tiết Nguyên Khê hay không, Tiết Nguyên Khê thực sự sẽ thay đổi nhiều như vậy sao?

Lệ Vương nói ta quá phận, trở về kinh thành, ta trực tiếp đến hình ngục đường lĩnh phạt.

Tất cả ám vệ đều đến xem, Lệ Vương ngồi ở chủ vị, mặt lạnh tanh.

Lệ Vương hỏi tại sao ta cứu nàng.

Ta không trả lời được.

Roi sắt là hình phạt nặng nhất trong hình ngục đường, từ thân roi đến đuôi roi đều có gai, gai quất vào người sẽ xuyên vào da thịt. Roi sắt quanh năm ngâm trong nước muối, nước muối kích thích da thịt càng thêm nhức nhối dày vò.

Hai trăm roi, sống được thì sống, không sống được thì chết. Đa số đều không sống quá một trăm roi.

Lệ Vương hỏi ta chức trách của ám vệ là gì.

“Trung thành với chủ, hộ chủ liều mình.”

Trán ta bị tách trà của Lệ Vương đập vào, mảnh vỡ cắt qua khoé mắt nhói đau, máu từ trán chảy vào mắt, khiến mắt cay xè sưng húp.

Ta cắn răng chịu đựng hai trăm roi, toàn thân trên dưới không còn sức lực, môi run run, lưng đau ngứa. Lệ Vương hỏi ta tại sao cứu Tiết Nguyên Khê.

Ta cố gắng quỳ thẳng người, đau đớn run rẩy trả lời: “Hồi vương gia, thuộc hạ không biết.”

Lệ Vương đá vào cằm ta, ta không chống đỡ được ngã ngửa xuống đất, vết thương trên lưng bị va đập, đau thấu não, da đầu giật giật vì đau.

Lệ Vương phế bỏ tư cách thủ lĩnh ám vệ của ta, đồng thời loại ta ra khỏi danh sách ám vệ của Lệ Vương. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ lòng từ bi không lấy mạng ta, giữ lại cái mạng quèn này cho ta.

Ám vệ kéo ta ra khỏi hình ngục đường rồi ném ta ra ngoài cổng Lệ Vương phủ, ta nằm trên mặt đất, cố gắng hết sức mới chậm chạp bò dậy được, quỳ gối trước cổng Lệ Vương phủ dập đầu ba cái.

Ta tìm đến y quán bôi thuốc trị thương, sau khi thương thế ổn định, ta mua một con ngựa trở về Nghiên Sơn.

Nghiên Sơn là nhà của mẫu thân, là ngôi nhà bà căm ghét nhất. Ngày đầu tiên trở thành thủ lĩnh ám vệ ta liền điều tra thân thế của mẫu thân. Phụ thân bà bán bà vào thanh lâu, nghiện cờ bạc bị người ta đánh chết, mẫu thân bà vì giận chồng mà ngã bệnh, hay tin chồng chết càng thêm phẫn uất mà qua đời.

Ngôi nhà của họ không có người ở, ta mua lại rồi sửa sang một phen. Sống ở Nghiên Sơn phần lớn dựa vào núi, trên núi có thú săn, đôi khi săn được thú có thể đưa đến thị trấn bán lấy vài đồng.

Cuộc sống cứ thế trôi qua.

- -------------------

*ám vệ xứ: nơi ở của ám vệ