Tiết Nguyên Khê đứng sau lưng thằng bé nhìn ra ngoài, thấy ta bước ra, sắc mặt nàng cứng đờ.
Ta vén rèm xe, cười nói với nàng: “Đã lâu không gặp, Nguyên Nguyên.”
Nàng đặt tay lên vai thằng bé trước mặt, sắc mặt không tốt, trong mắt hiện lên vài phần cự tuyệt.
Ta nhìn khoảng sân gọn gàng sạch sẽ, dùng quạt xếp khẽ nhấc quần áo đang phơi trên sào, là quần áo của nam tử. Ta không vui hỏi nàng: “Nguyên Nguyên đang ở cùng với ai?”
“Không cần ngươi quan tâm.” Nàng cau mày, giọng điệu quyết liệt.
Hạ nhân ta mang đến tách nàng và thằng bé ra, nàng cố gắng hết sức vùng vẫy, thằng bé đấm đá nha hoàn, hét lên: “Thả nương ta ra, thả ra!”
Ta phe phẩy quạt nhìn thằng bé, nó khoảng bốn năm tuổi, thân hình gầy gò, khuôn mặt không dễ nhìn lắm, mặt mũi vàng vọt quắt queo xấu xí như con khỉ.
Nó tông vào ta và cắn mạnh vào cổ tay ta, ta có thể cảm nhận được răng nó ghim vào mạch máu nơi cổ tay, thị vệ không thể kéo nó ra, ta cau mày, càng cảm thấy khó chịu.
Tuổi nhỏ nhưng sức lực không nhỏ. Ta vốn định thả nó đi, nhưng nó lại tự lao tới đòi giết ta, cho nên bị ám vệ đâm ngược một nhát vào tim. Tiết Nguyên Khê thấy cảnh tượng này thì hét lớn, lao ra cửa xe gọi Thuận An, nha hoàn thấy sắc mặt ta sa sầm thì tự chủ trương đánh ngất Tiết Nguyên Khê.
Chúng ta rời Nghiên Sơn, thằng bé chết trong sân. Ta chẳng thấy có gì sai, đó chỉ là một sinh mạng rẻ tiền.
Ta sợ nàng khóc loạn nên sai nha hoàn cho nàng uống thuốc ngủ, thanh tỉnh một lúc lại ngủ say một giấc. Ta ôm nàng trong lòng, cảm nhận hơi thở của nàng.
Ta đưa Tiết Nguyên Khê về phủ, mẫu thân kinh ngạc, vô cùng không hài lòng, còn Oanh nhi đã nhiều tháng không cười thì tươi cười vui vẻ rạng rỡ.
Mẫu thân trách ta nhiễu sự, bà rút khăn tay chỉ vào ta: “Con mang nó về làm gì? Sau này mặt mũi Vân phủ biết để đâu? Phụ thân nó là tử tội!”
“Mẫu thân không cần lo lắng.” Mẫu thân còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt ta chặn họng.
。。。
Tiết Nguyên Khê tỉnh dậy liền gọi Thuận An, sau khi biết Thuận An đã chết nàng liền bắt đầu đập phá đồ đạc. Ta đứng ở cửa nhìn nàng, chỉ xa cách vài tháng, tại sao nàng có thể nhanh chóng đặt một đứa bé không biết nhặt được ở đâu lên đầu tim?
Nàng khóc nháo không chịu ăn uống, trong viện hỗn loạn không ngừng. Ta hết cách, sai người rót thuốc tĩnh tâm cho nàng, nàng uống xong liền yên tĩnh.
Hôm nay có một ả tiện tì nói với nàng rằng Tiết phủ đã bị chém đầu cả nhà, ban đầu nàng không tin, nhưng tất cả mọi người đều nói đó là sự thật, nàng liền ngất xỉu.
Ta sai người đem ả tiện tì xuống rút lưỡi rồi đánh chết, cảnh cáo tì nữ trong viện nàng nếu còn mồm mép tép nhảy sẽ bị đánh chết.
Ta chỉ đến gặp Tiết Nguyên Khê khi nàng đang ngủ, nếu nàng thấy ta lúc tỉnh táo sẽ liên tục ầm ĩ, quấy nhiễu ta đau tai đau đầu, chỉ khi ngủ, nàng mới yên tĩnh không ồn ào.
Ta ôm nàng ngủ, sự mềm mại trong vòng tay nói với ta rằng Tiết Nguyên Khê đã trở lại. Nàng thức dậy thấy ta ngủ bên cạnh lập tức bóp cổ ta, mắt nàng đỏ ngầu, trong mắt hiện lên nỗi căm hận ngày càng đậm sâu. Ta nằm trên giường nhìn nàng hung tợn bóp cổ ta, dù cho nàng có thù hận đến đâu, mạnh mẽ đến đâu, nàng vẫn bị ta đẩy ngã xuống giường.
Cổ ta hằn đỏ thẫm, Tiết Nguyên Khê lại bắt đầu làm loạn, ta bực bội nên mặc kệ nàng trong viện, đi thẳng về biệt viện.
Nàng nháo nhào cả ngày lẫn đêm, tính khí có tốt đến đâu cũng bị nàng phá tan sạch sẽ. Ngày trước chúng ta ngủ với nhau, nàng sẽ vòng tay ôm lấy ta, vùi vào lòng ta. Tiết Nguyên Khê ngủ không ngon, lúc nào cũng trằn trọc không yên giấc, ôm một lúc rúc một lúc lại gác lên người ta, ta than phiền nàng ngủ không ngoan, nàng sẽ nhắm mắt thút thít, đổi một tư thế thích hợp rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ chúng ta ngủ chung nàng lại khó chịu, ghét bỏ, thậm chí không nguyện ý ở thêm dù chỉ một chút.
。。。
Hạ Thần Hàn và ta đang xử lý lũ lụt ở Giang Châu, ám vệ đến, báo rằng Trường Bình đã chết. Hạ Thần Hàn ngừng bút, ta đặt cuộn tre xuống, ám vệ nói rằng Trường Bình đột nhiên lăn ra chết, tử thi trông vô cùng đáng sợ.
Ta và Hạ Thần Hàn cùng đến xem Trường Bình. Thân thể Trường Bình khô khốc, cánh tay khẳng khiu như cành cây khô, nhãn cầu nứt toạc, trừng trừng liếc sang một bên, môi tím đen, máu chảy ra đen ngòm. Hạ Thần Hàn hạ lệnh điều tra kẻ đã giết Trường Bình, hắn vô cùng phẫn nộ, chỉ sợ đánh rắn động cỏ, hiện tại không biết kẻ nào đã phá vỡ kế hoạch của hắn khiến hắn tức giận phừng phừng.
Khi Trần Lục Lục bị ám vệ bắt giữ, sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh, đi thẳng vào điện trực tiếp tìm chỗ ngồi. Hạ Thần Hàn lạnh mặt, Trần Lục Lục cười nói: “Không cần doạ ta, ta sống không được, chết ta không sợ.”
Hạ Thần Hàn hỏi nàng tại sao giết Trường Bình, Trần Lục Lục tự rót một tách trà, uống xong úp ngược tách xuống bàn: “Ta trả thù, các ngươi quyền thế bức người, ta chơi không lại.”
“Ta bôi độc trên người, ngày ngày cho ả ngửi, lại bỏ một lượng lớn mai khô vào hương của ả, đêm đêm cùng ả ngủ. Ả không chết thì ai chết?”
“Trường Bình nhạy cảm với mọi người, sao ả lại nghe lời ngày đêm dùng những thứ ngươi đưa?” Quạt ngọc đập xuống bàn, ta chất vấn Trần Lục Lục.
Trần Lục Lục cười cười nhìn Hạ Thần Hàn, ngón tay di quanh đáy tách trà: “Nếu là đồ Thần Đế tặng, ả nhất định sẽ trân trọng để bên thân.”
Hai chúng ta không hiểu ý của nàng. Trần Lục Lục nói nàng đã sớm ra tay từ dịp tiệc sinh nhật của Trường Bình. Thần Đế tặng cho Trường Bình một viên minh châu làm quà sinh nhật, Trần Lục Lục cố ý nói trước mặt Trường Bình rằng nếu nghiền minh châu thành bột và đốt bùa cầu phúc thành tro, trộn lại với nhau sẽ đạt được điều mình muốn.
Trường Bình thực sự nghe theo làm một túi hương ngày ngày đeo bên người. Trần Lục Lục nhân dịp ả say rượu trộn bột mai khô vào túi hương. Bột mai khô cực giống với tro của bùa cầu phúc, trộn lẫn vào nhau không ai nhận ra được.
Ngươi nói Trường Bình thông minh, ả lại ngu si như thế. Ngươi nói Trần Lục Lục ngu ngốc, nhưng nàng đủ thông minh để thuyết phục Trường Bình tin lời mình. Ta và Hạ Thần Hàn nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Buổi tối đi ngủ Trường Bình hay đốt hương đào trúc, Trường Bình ngủ không ngon nên Trần Lục Lục đã tặng nàng đào trúc hỗ trợ an thần dễ ngủ. Ban đầu Trường Bình không tin, lo rằng bên trong có độc, thử vài lần phát hiện giấc ngủ của mình thật sự được cải thiện nên dần dần sử dụng đào trúc.
Đào trúc hỗ trợ an thần dễ ngủ, mai khô xâm nhập vào cơ thể phá hủy nội tạng, đào trúc và mai khô gặp nhau sẽ dung hợp mãnh liệt, đẩy nhanh độc tính.
Ta hỏi nàng thuốc ở đâu nhưng nàng không nói, ám vệ khám xét toàn thân và nơi ở của nàng cũng không tìm thấy thuốc.
Trần Lục Lục nói với chúng ta, “Các ngươi không cần tìm nữa, mai khô rất khó tìm. Mai khô duy nhất trên thế gian này ở trong người Trường Bình, và trong người ta.”
“Ngửi mai khô trong thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì, ngược lại ngửi thời gian dài, các ngươi đều phải chết.”
Trần Lục Lục cười to. Nàng bị dẫn vào thiên lao, đi nửa đường chợt dừng lại, nói với ta, “Vân Chi, ta muốn gặp Tiết Nguyên Khê.”
。。。
Ta biết toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa Trần Lục Lục và Tiết Nguyên Khê. Ta hỏi Tiết Nguyên Khê bọn họ đã nói chuyện gì, nàng quở ta hỏi điều thừa thãi.
Khi Tiết Nguyên Khê đến cầu xin, ta đang đọc du ký, nàng nói nàng muốn tro cốt của Trần Lục Lục, muốn đưa nàng ta rời khỏi kinh thành. Ta gật đầu tỏ ý đã biết, nàng hơi khựng lại rồi tiếp tục khẩn cầu ta.
“Vân Chi, hãy đưa tro cốt của Trần Lục Lục cho ta, ta nợ nàng ấy một ân tình. Ta phải trả lại cho nàng.”
Nàng cụp mắt, ta đặt du ký xuống, kéo nàng vào lòng.
“Nguyên Nguyên đã muốn, đương nhiên phải cho.”
。。。
Việc triều chính ngày càng bận rộn, công tác cũng nhiều hơn trước, tường trình còn chưa phê xong ám vệ đã chạy đến báo hậu viện xảy ra chuyện. Ta theo ám vệ đến hậu viện, ám vệ ở hậu viện phân bổ canh gác ở các góc. Tiết Nguyên Khê được một nam nhân ôm trong lòng, nàng nắm lấy cổ áo hắn, vùi mặt vào vòng tay hắn.
Ta đã từng gặp nam nhân này, thủ lĩnh ám vệ của Hạ Thần Hàn, Ảnh Dặc.
Ảnh Dặc thấy ta xuất hiện liền rút từ thắt lưng ra một thứ gì đó phóng qua, ám vệ trong sân thấy ta gặp nguy hiểm nhanh chóng xông tới xử lý ám khí. Ảnh Dặc ném bom khói, khói tan không còn nhìn thấy bọn họ nữa. Ta nhặt ám khí lên xem xét, đây là một thanh tre được vót sạch, đầu tăm bén nhọn có thể giết người. Ta nói thật thú vị, ám vệ Vân phủ truy đuổi bọn họ, bao vây bọn họ tầng tầng lớp lớp.
Ảnh Dặc không thể chống cự lại vòng vây của đám ám vệ, kiệt sức bị ám vệ đè nằm bẹp dưới đất, ánh mắt dõi theo Tiết Nguyên Khê. Ám vệ chờ ta phân phó, Tiết Nguyên Khê lảo đảo chạy tới, nàng quỳ xuống trước mặt ta, nắm vạt áo ta, ngước mắt nhìn ta.
“Ngươi tha cho huynh ấy đi, làm ơn.”
Ta hạ mắt nhìn nàng, đôi mắt nàng đỏ hoe vì khóc, hàng mi đẫm nước mắt, giọng nói nàng gần như run rẩy.
“Đừng giết huynh ấy, bên cạnh ta đã không còn ai nữa rồi.”
“Ta về Vân phủ với ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn, ngươi thả huynh ấy đi.”
“Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi…” Nàng cắn môi kìm lại tiếng khóc, lực nắm vạt áo ta càng mạnh mẽ.
Ta muốn giết Ảnh Dặc, một ám vệ ti tiện chết thì chết thôi. Tiết Nguyên Khê khóc lóc cầu xin ta, ta lau nước mắt cho nàng, ám vệ thả Ảnh Dặc ra.
“Nếu có lần sau, ta tuyệt không tha.”
Ta nói với hai người bọn họ, Ảnh Dặc đứng dậy không nổi khuỵu gối xuống đất khiến Tiết Nguyên Khê lại nức nở. Ta vốn định cử người truy sát Ảnh Dặc sau khi hắn rời đi, nhưng ta đã hứa với Tiết Nguyên Khê sẽ tha cho hắn.
Ta đã rất nhiều lần thề hứa với cha mẹ nàng cũng như với nàng, nhưng sau cùng, ta luôn thất hứa. Đây là lần đầu tiên ta thực hiện điều ta đã nói với nàng.
Nàng ngồi trong xe ngựa gục đầu khóc, ta nhìn nàng, ngón tay gạt đi giọt lệ trên khóe mắt nàng.
“Nguyên Nguyên, chúng ta về nhà thôi.”
“Ta có nhà không?”
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ. Nàng khóc đến nghẹt cả giọng, ta đặt tay lên đầu nàng, vuốt ve.
“Vân phủ là nhà của nàng.”
“Vân phủ là nhà của ta sao?”
Nàng hỏi, ta không đáp lời. Nàng trở về Vân phủ, nằm trên giường, nắm chặt góc chăn, nàng nói với ta.
“Vân phủ không phải nhà của ta.”
Ta ngồi trong thư phòng cả đêm, suy ngẫm mọi chuyện trong lòng.
Phải, Tiết Nguyên Khê không có nhà. Nhà của nàng đã bị ta và Hạ Thần Hàn nhổ sạch tận gốc. Ta nhìn ánh nến trên bàn lay động, ngọn lửa ấm áp mà lòng ta hoang vắng.
。。。
Tối nay rảnh rỗi, ta ôm Tiết Nguyên Khê xem thoại bản. Trước kia chúng ta từng làm vậy, nhưng hiện tại nàng không xem cùng ta. Ta ngẩn người hồi lâu, lật qua một trang.
“Nguyên Nguyên hôm nay không có hứng thú sao?”
Nàng phớt lờ ta, tránh đầu sang một bên. Ta lại hỏi nàng đang giận dỗi sao, nàng hất ta ra rồi nằm xuống trùm kín đầu.
Nửa đêm, ta nghe tiếng nàng khóc, ta tỉnh dậy, nàng vẫn đang nhắm mắt vừa khóc vừa gọi Thuận An. Lòng ta nặng trĩu, một đứa trẻ mồ côi lại khiến tâm trí nàng bị ác mộng dày vò, lồng ngực ta càng thêm uất ức.
Ta đánh thức nàng khỏi cơn ác mộng, nàng mở mắt ra, lấy tay lau nước mắt. Ta ôm nàng vào lòng, hôn lên vành tai nàng. Rời khỏi bờ môi nàng, ta nói:
“Nguyên Nguyên, chúng ta cũng nên có một đứa con.”
Chúng ta phải có một đứa bé thuộc về hai chúng ta, như vậy nàng sẽ không còn trăn trở về một đứa mồ côi hoang dại không biết cha mẹ là ai.
。。。
Một ngày mùa đông, ta vào cung dự yến tiệc, Tiết Nguyên Khê không muốn đi cùng ta, ta cũng không ép buộc nàng.
Cung yến diễn ra chưa được quá nửa, ám vệ truyền tin Ảnh Dặc lại đến cướp Tiết Nguyên Khê. Ta đặt ly rượu xuống bàn, Hạ Thần Hàn trông thấy, uống cạn ly rượu.
“Một ám vệ ngươi cũng không xử lý được.”
“Là Ảnh Dặc.” Ta đứng dậy rời khỏi bàn, nghe được Hạ Thần Hàn mỉa mai.
“Ồ, giết y đi.”
Hạ Thần Hàn sợ ta không thể giết nổi hắn nên phái một nhóm ám vệ của mình cho ta, huênh hoang: “Ta sợ ngươi không giết được y.”
Hạ Thần Hàn cười nhạo ta, ta mặc kệ hắn, cũng không từ chối ám vệ hắn chỉ định.
。。。
Tiết Nguyên Khê ôm Ảnh Dặc giữa trời tuyết, đã nhiều tháng nàng không cười với nhưng nàng lại cười với Ảnh Dặc.
“Cùng chết đi, chúng ta cùng đi tìm Thuận An.”
Ta lạnh lùng quan sát mọi chuyện. Ám vệ phân tách bọn họ ra, Ảnh Dặc cố chấp dùng chút sức lực cuối cùng, mũi tên bay xuyên qua lồng ngực hắn, cắm xuống nền tuyết, ánh mắt hắn vẫn đóng đinh vào Tiết Nguyên Khê.
Tiết Nguyên Khê khóc đến cơ hồ ngất đi, nàng muốn bò qua đó nhưng bị đè áp, nàng gục xuống tuyết khóc gào Ảnh Dặc.
Ta yêu thích Tiết Nguyên Khê, lại có kẻ dám động vào đồ của ta. Ta căm ghét kẻ khác chạm vào đồ của ta.
Ngoại thành tuyết rơi dày đặc, Tiết Nguyên Khê bị ép buộc hồi phủ, thi thể Ảnh Dặc bị bỏ lại trên nền tuyết ngoại thành.
Không có ai thu thập xác hắn, một ám vệ ti tiện, chết thì cứ chết.
Những kẻ gây phiền phức cuối cùng cũng đã chết sạch sẽ, sau này không còn ai đến Vân Phủ gây sự nữa.
Nhưng ta đã suy tính sai địa vị của họ trong lòng Tiết Nguyên Khê, Tiết Nguyên Khê phát điên rồi. Toàn thân ta run rẩy trong hơi đêm, cố gắng trấn tĩnh, ngón tay cầm chén trà vẫn run run không kìm được. Ta không sợ hãi, mà là tức giận.
Một ám vệ thấp hèn có năng lực gì mà khiến nàng phát điên?
Ta sai ám vệ điều tra Nghiên Sơn kỹ lưỡng, nghe chuyện xong, ta im lặng hồi lâu Ta trước sau vẫn không thể hiểu nổi tại sao Tiết Nguyên Khê lại động lòng với Ảnh Dặc, lại còn quay quắt nhung nhớ không nguôi.
Chỉ vì Ảnh Dặc đã cứu nàng?
Ta không hiểu được.
。。。
Tiết Nguyên Khê phát điên rồi lại thanh tỉnh, ta đưa Oanh nhi trở lại biệt viện, tì nữ trong biệt viện dù cho chu đáo đến đâu thì cũng không chu đáo bằng Oanh nhi chăm sóc nàng.
Bệnh tình của nàng ngày càng nghiêm trọng, tần suất tỉnh táo cũng ngày càng ít. Thời tiết mùa đông lạnh giá, nàng nằm khóc trên giường không ngừng kêu đau. Đại phu nói nàng mắc bệnh khớp, thời tiết lạnh cần được chăm sóc kỹ lưỡng. Nàng vùi trong lòng ta than đau, tựa như lần bị tính kế trong cung yến bốn năm trước, nàng cũng ôm ta kêu đau.
Trái tim ta khẽ xốn xang, giây tiếp theo, ta nghe nàng gọi: “Ảnh Dặc, ta đau quá.”
Ta bóp cằm nàng hỏi đi hỏi lại ta là ai, nàng ôm cánh tay ta nỉ non, “Ảnh Dặc, ta đau, ta rất đau.”
Nàng vùi mình trong vòng tay ta, ôm eo ta nức nở, mà ta không biết phải làm sao.
。。。
Ta vừa hạ triều liền nghe hạ nhân tới báo tin mẫu thân và Tiết Nguyên Khê xảy ra tranh chấp, Tiết Nguyên Khê đã ngất xỉu. Ta nghe nói nàng không sao định đi phê chữa nội dung phiên triều, hạ nhân lại nói với ta Tiết Nguyên Khê đã mang thai hai tháng.
Ta nói chuyện với mẫu thân, nhắc bà đừng chọc giận Tiết Nguyên Khê nữa, mẫu thân tức giận đập phá đồ đạc. Ta lôi nha đầu gây ra tranh chấp ban sáng ra đánh chết, đám hạ nhân trong viện không dám tự tung tự tác nữa.
Ta đến phòng nàng, nàng đang nằm trên giường, ánh mắt vô hồn. Ta xoa xoa cái bụng còn chưa lớn của nàng, cười hỏi nàng: “Nguyên Nguyên, nàng thích con trai hay con gái?”
“Ta đều không thích.”
Ta không quan tâm nàng nói gì, sau khi đứa bé ra đời, nàng nhất định sẽ yêu nó. Bé con của chúng ta sẽ trưởng thành với sự đồng hành của cha mẹ.
。。。
Đầu tháng chín, đứa bé chào đời, ta đặt tên nó là Thuỵ. Thuỵ, mang ý tốt lành.
Vân Thuỵ sinh ra không bao lâu thì đói khóc, Tiết Nguyên Khê không quan tâm cũng không chăm sóc, ta không còn cách nào khác phải tìm một nhũ nương.
Có lúc nàng thanh tỉnh, ta hỏi nàng: “Thuỵ nhi là con của nàng, vì sao nàng không thương nó?”
“Không phải là ta cầu mong, ta cũng không muốn nó xuất hiện.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói.
“Nó là đứa bé ngươi cầu được, cuộc đời của nó ngươi tự phụ trách.” Nghe nàng nói, ta đau đầu không thôi.
Chỉ khi phát bệnh nàng mới ôm ấp Vân Thuỵ, gọi tên Vân Thuỵ, nhưng hầu hết thời gian nàng ôm Vân Thuỵ mà gọi Thuận An. Ta rất tức giận, giật đứa bé ra khỏi vòng tay nàng, ta bế Vân Thuỵ lầm lì trở về phòng.
Vân Thuỵ trưởng thành theo thời gian, đôi mắt nó giống hệt Tiết Nguyên Khê, linh động hoạt bát, tựa như Tiết Nguyên Khê trước đây.
Vân Thuỵ lớn lên mà không có Tiết Nguyên Khê đồng hành. Hễ nàng phát điên thì không màng đến bất cứ ai, tì nữ khống chế không được sẽ gọi ta qua đó. Ta e ngại Vân Thuỵ sẽ bị nàng doạ sợ, nên từ nhỏ đã nuôi nấng nó bên cạnh mình.
Vân Thuỵ từng hỏi ta nương nó là ai, ta nói rằng nương nó mắc bệnh, chờ khi bình phục sẽ đưa nó tới gặp nàng.
Tháng mười một, nhũ nương đưa Vân Thuỵ tới xem Tiết Nguyên Khê. Tiết Nguyên Khê đang ngồi trong sân ngắm hoa mai, nhìn thấy Vân Thuỵ, nàng rất hiếu kỳ. Vân Thuỵ gọi nàng là nương bị nàng hỏi vặn lại, “Nương ngươi là ai?”
Lần đầu tiên Vân Thuỵ gặp nàng kể từ khi trưởng thành liền bị nàng doạ phát khóc, nhũ nương bế nó trở về, nó ôm cổ ta, gục vào vai ta khóc hỏi Thuận An là ai.
Ta không trả lời nó, chỉ ôm nó ngồi bên cạnh giường, dỗ nó ngủ.
。。。
Tiết Thanh Ngâm trở về rồi. Ta vui mừng khôn xiết, gạt bỏ mọi chuyện để đến gặp nàng.
Nàng xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều, Hạ Thần Hàn ôm siết nàng, Tiết Thanh Ngâm lặp đi lặp lại: “Hạ Thần Hàn, ta nhớ chàng.”
Tiết Thanh Ngâm kể nàng bị người của Nghĩa Vương mang đến vách núi. Nghĩa Vương vốn muốn dụ Hạ Thần Hàn đến đây nhưng đợi thật lâu không có người đến, một tín hiệu xuất hiện trên không trung kinh thành, tâm phúc của Nghĩa Vương liền đẩy nàng xuống vách núi. Nàng rơi xuống vách núi thì mắc vào một cành cây, tuy bị thương nhưng may mắn không mất mạng.
Nàng không biết mình đang ở đâu nên đi dọc theo đường núi, đến khi gặp được người đi đường mới hay mình đang ở một thị trấn nhỏ tại biên giới Lâm quốc. Mộ Cẩn đưa nàng hồi phủ, nàng vốn định khi chữa khỏi vết thương sẽ quay trở về nhưng lại bị quận chúa Lâm quốc hạ độc hôn mê bốn năm, phải lưu lại Lâm quốc.
Hạ Thần Hàn nghe xong mặt lạnh như băng, muốn đòi mạng quận chúa Lâm quốc nhưng Tiết Thanh Ngâm nói rằng quận chúa Lâm quốc đã chết. Ban đầu Mộ Cẩn không điều tra ra, nhưng sau khi nàng tỉnh lại từ cơn hôn mê, tra ra là quận chúa muốn giết nàng, Mộ Cẩn liền giết ngược quận chúa.
Quận chúa thích Mộ Cẩn, Tiết Thanh Ngâm lại kè kè bên cạnh Mộ Cẩn khiến nàng đố kị.
Mộ Cẩn là nam tử trở về cùng Tiết Thanh Ngâm. Mộ Cẩn anh tuấn tiêu sái, hành vi cử chỉ có chút thô lỗ. Ta thấy hắn không hề có ý che giấu tình ý dành cho Tiết Thanh Ngâm, lúc hắn nói chuyện với Tiết Thanh Ngâm, trong mắt chan chứa ái tình.
Hạ Thần Hàn vì thế mà tức giận, trước kia hắn đề phòng ta, bây giờ lại có thêm một Mộ Cẩn. Ta nom dáng vẻ hắn như quả bóng xì hơi, trong lòng rất sảng khoái, hắn thấy ta cười nhạo liền ném tất cả công sự qua cho ta.
Ta hồi phủ, Tiết Thanh Ngâm đòi đi cùng, nói muốn gặp Tiết Nguyên Khê. Nàng và Tiết Nguyên Khê nói chuyện bên trong, còn ta đứng trong sân ngắm hoa sơn trà.
Tiết Thanh Ngâm ra ngoài liền hỏi ta: “Ngươi từng nói ngươi thích nàng, nhưng hôm nay ngươi khiến nàng thành dáng vẻ như vậy, Vân Chi, ngươi nói thích là như thế sao?”
Tiết Thanh Ngâm nhìn ta đầy phức tạp, lại nhìn sang Tiết Nguyên Khê đang ngồi trước cửa sổ bắt đầu lầm bầm.
“Vân Chi, ngươi không hiểu thế nào là yêu một người.”
Sau khi Tiết Thanh Ngâm rời đi, ta đứng trong sân nhìn Tiết Nguyên Khê. Nàng ngồi bên cửa sổ, ta đứng trước sân.
Tiết Nguyên Khê phát điên không hoàn toàn là vì Ảnh Dặc Thuận An, mà trong đó còn có phụ mẫu nàng. Nàng thường gọi nhầm tên người khác, tất cả đều là tên thân nhân, bằng hữu của nàng, còn có người nàng yêu.
。。。
Tiết Thanh Ngâm trở lại, ta cũng trút bỏ được lo lắng trong những năm gần đây, yêu mến ta dành cho Tiết Thanh Ngâm cũng dần suy giảm. Trong lòng ta đã có một vị trí của Tiết Nguyên Khê.
Tiết Thanh Ngâm nhận ra điều đó, nàng mặc y phục hoàng hậu mỉm cười nói với ta, “Vân Chi, ngươi đã yêu ta, nhưng ngươi không có được ta, cho nên trong lòng mới sinh chấp niệm.”
Phải không? Ta nhìn bầu trời hoàng cung tự vấn cõi lòng, mây mù trên không trung dần dần bị gió thổi bay.
Nếu ta đối với Tiết Thanh Ngâm là cầu mà không được, vậy ta đối với Tiết Nguyên Khê là gì?
Đêm đó, ta ngắm Tiết Nguyên Khê say ngủ rất lâu, sắc dục trên mặt nàng còn chưa tan. Tóc mai nàng ẩm ướt, là vết tích nàng đã khóc. Ngón tay nàng có vết thương đã hơi đóng vảy, ta nắm tay nàng, ngắm nhìn gương mặt nàng say ngủ, thì thầm tự hỏi:
“Nguyên Nguyên, chúng ta quay lại từ đầu được không?”
。。。
Bữa tối, Vân Thuỵ ăn xong một thìa cơm, cười toe toét khoe với ta nương đã đặt cho nó một cái tên.
Ta hỏi tên gì, Vân Thuỵ nói, “Tiểu A Sơ.”
Tiểu A Sơ sao? Sơ là một từ thật hay, ngụ ý cuộc sống mới, bắt đầu mới. Có phải nàng nguyện ý bắt đầu lại với ta không? Ta tự hỏi.
Vân Thuỵ muốn ngủ với ta, trước khi ngủ nó hỏi, “Khi nào nương có thể ôm con ngủ?”
“Sớm thôi.” Vân Thuỵ ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt sáng ngời chờ mong.
“Vậy thì con sẽ đợi.”
。。。
Vân Thuỵ xảy ra chuyện, ta nghe vậy hấp tấp đánh rơi hồ sơ trên tay, vội vàng xuất cung hồi phủ. Vân Thuỵ bị Tiết Nguyên Khê phát điên hù doạ đến mức sốt cao, khóc rấm rứt, khiến ta vô cùng hốt hoảng.
Cơn sốt của Vân Thuỵ cuối cùng cũng hạ, nó tỉnh lại liền hỏi ta.
“Tiểu A Sơ không phải tên của con.”
“Nương không thương con, nương thương bọn họ.”
“Bọn họ là ai?”
Ta bị tra hỏi không biết phải nói thế nào, Vân Thuỵ nắm ngón tay ta khóc không ra hơi.
“Cha, bọn họ là ai? Tiểu A Sơ là ai, Thuận An là ai?”
“Cha trả lời con đi, bọn họ là ai?”
Ta lẩn tránh, ngồi trong sân cảm nhận một trận ớn lạnh, cảm giác bị Vân Thuỵ chất vấn thực sự rất đáng sợ.
Ta có chút hối hận, hối hận vì ban đầu đã không ngăn cản Trường Bình ám sát. Nếu Tiết Nguyên Khê không rơi xuống vách núi, nàng đã không gặp Ảnh Dặc, bọn họ sẽ không có kết quả gì. Ta nhớ lại quá khứ, Tiết Nguyên Khê rất hoạt bát, nàng hay cười, thích đùa giỡn.
Nhưng bây giờ nàng không còn cười với ta, không còn đùa giỡn với ta. Đã thật nhiều năm ta không thấy nàng cười.
Ta từng hỏi nàng liệu nàng có thể trở về giống như trước không, nàng hỏi lại ta, “Ta trước kia thế nào?”
“Thích cười, thích giỡn.”
Nàng nghe ta trả lời, không lên tiếng. Trước khi chúng ta chìm vào giấc ngủ, nàng nói, “Vân Chi, ta mệt rồi.”
Ta muốn nói với nàng rằng: Nguyên Nguyên, ta cũng mệt rồi. Nhưng ta không nói, chỉ ôm nàng vào lòng an ủi.
。。。
Mười ba tháng mười một, ban ngày Tiết Nguyên Khê vẫn mạnh khoẻ ngồi trong sân ngắm mai tuyết, đến tối lại ho hen không ngừng. Khi ta đến, nàng đang nằm trên giường ho khan, Oanh nhi quỳ bên cạnh gọi cô nương.
Nàng thì thào không rõ, ta áp tai vào miệng nàng, nghe nàng nói nàng phải về nhà.
Ta nắm tay nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Nguyên Nguyên, đây chính là nhà của nàng.”
“Đây không phải nhà của ta, ta phải về nhà…”
“Nguyên Nguyên…”
Nàng nghe ta gọi tên thì lắc đầu nói nhỏ: “Ta không phải Nguyên Nguyên của ngươi, ta là Nguyên Nguyên của Tiểu A Sơ.”
“Tiểu A Sơ đến rồi.”
Ánh mắt nàng mờ dần, hơi thở gấp gáp, nàng cứ nhìn chằm chằm sau lưng ta, chợt mỉm cười: “Nhìn kìa.”
Ta quay lại nhìn, phía sau không có ai, chỉ có đồ đạc quạnh quẽ.
Nàng cười thành tiếng, ta lại gọi Nguyên Nguyên, nàng nhìn ta nói.
“Bọn họ đến đón ta về nhà.”
Sau đó, nàng không nói gì nữa, chìm vào giấc ngủ.
Ta chạm vào má nàng, không ngừng gọi Nguyên Nguyên, nhưng nàng vĩnh viễn không mở mắt ra nữa.
Ta chôn nàng trong từ đường Vân gia, ta nhìn linh vị của nàng, khàn giọng: “Nguyên Nguyên, trái tim ta rất đau.”
Sau khi nàng mất, ta ngồi trong phòng nàng, lần lượt hồi tưởng, trái tim càng thêm đau đớn.
Ta vì Tiết Thanh Ngâm mà tính kế nàng, lại vì sự nghiệp mà thanh trừng gia đình nàng. Trước kia ta chưa từng chân thành đối đãi với nàng, về sau muốn thật lòng chăm sóc nàng, nàng đã không cần nữa.
Ta chưa bao giờ hỏi nàng muốn gì, ta luôn luôn lừa dối nàng, lừa dối cha mẹ nàng. Ta từng hứa với cha mẹ nàng tuyệt đối không để nàng phải chịu ấm ức, nhưng sau cùng mọi uất ức của nàng đều do ta mà ra.
Trời đổ tuyết dày đặc, nhưng hoa mai trong sân vẫn nở rộ. Ta ngồi vào vị trí nàng thường ngồi ngắm tuyết bay hoa nở, cuối cùng mắt cũng đỏ hoe.
Sau khi nàng đi Vân Thuỵ không nhắc đến nàng nữa, Oanh nhi ở lại chăm sóc nó, nàng ôm Vân Thuỵ nói xa xăm: “Cô nương đi rồi, tiểu công tử còn cần ta chăm sóc.”
Oanh nhi cẩn thận, nàng thực sự chăm sóc Vân Thuỵ rất tốt. Vân Thuỵ thi thoảng gọi nàng là dì, mẫu thân nghe thấy không vừa ý nhắc khéo ta vài lần, ta nói là ta cho phép, mẫu thân nghe xong liền dẫn người về viện riêng.
。。。
Cuối tháng sáu năm Sùng Hoà thứ tám, Tiết Thanh Ngâm hạ sinh một cặp long phượng thai, Hạ Thần Hàn lập tức phong Thái tử. Ta đưa Vân Thuỵ vào cung xem hai đứa bé, Vân Thuỵ nằm trên giường của chúng ngắm nghía.
“Tại sao bọn họ lại xấu như vậy?” Vân Thuỵ thốt lên, Hạ Thần Hàn nghe thấy sắc mặt sa sầm, Tiết Thanh Ngâm bật cười, ta xoa đầu Vân Thuỵ cười lớn.
Hạ Thần Hàn rất yêu con gái của mình, trước tiên đặt tên cho con gái là Phù Âm, sau đó mới đặt tên cho con trai, Thừa Giác.
Thừa Giác Phù Âm lớn lên, lúc nào cũng theo đuôi Vân Thuỵ, Vân Thuỵ bị đeo bám liền bắt đầu giả vờ mình rất bận rộn. Phù Âm không tìm thấy biểu ca liền khóc, biểu ca không đi chơi với nó nó cũng khóc, Hạ Thần Hàn liền sai ám vệ khiêng Vân Thuỵ đến.
Vân Thuỵ không chịu thua, chạy đến xin ta ám vệ, ta nhìn nó đứng trước mặt mình tức giận lẩm bẩm.
“Ta cũng phải có ám vệ bảo hộ. Lúc nào cũng bị bắt lại, rất mất mặt.”
Ta đang chỉnh lý công vụ, Vân Thuỵ vẫn quấy rầy xin thị vệ, ta đặt bút xuống: “Con có đòi ám vệ, vẫn sẽ bị bắt đi.”
“Con không tin.” Vân Thuỵ không tin, ta liền phân cho nó một nhóm ám vệ.
Sau khi bị bắt đi một lần nữa, nó trở về tức giận giậm chân, khắp viện oang oang tiếng nó chất vấn ám vệ: “Các ngươi sao có thể để ta bị bắt đi ngay trước mặt các ngươi?”
Ngũ quan Vân Thuỵ rất giống ta, nhưng tính tình nó giống hệt Tiết Nguyên Khê, dáng vẻ cự nự bắt bẻ của nó cũng y chóc nàng. Vân Thuỵ càng lớn đôi mắt càng sáng ngời, mắt nó giống mắt Tiết Nguyên Khê, đều là mắt phượng.
Đôi lúc ta nhìn nó mà nhớ đến Tiết Nguyên Khê, Vân Thuỵ chưa từng chủ động nhắc đến Tiết Nguyên Khê, mỗi năm đến ngày giỗ của nàng, nó luôn im lặng.
Người Vân gia đều thanh lãnh hoặc nhẹ nhàng, giống như tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân và ta, nhưng Vân Thuỵ thì khác, nó tựa như cơn sóng lớn phá vỡ Vân phủ.
Hôm nay Vân Thuỵ đánh tiểu công tử Quách gia, Quách phu nhân tìm tới cửa, ta vừa đến tiền sảnh đã thấy Vân Thuỵ đứng bên cạnh ám vệ, gân cổ bác bỏ Quách phu nhân, “Không phải ta, ta không làm, đừng có nói bừa.”
Quách phu nhân tức đến không thở nổi, chỉ vào mũi Vân Thuỵ chửi bới. Vân Thuỵ đáp trả nàng, “Ngươi đừng vu khống ta.”
Quách phu nhân thấy ta đến, mặt đỏ bừng làm ầm lên, ta hỏi Vân Thuỵ đã xảy ra chuyện gì nhưng Vân Thuỵ không nói. Quách phu nhân nhân cơ hội càng gây ầm ĩ, mẫu thân ta nghe huyên náo ở tiền viện liền chạy đến, thấy Vân Thuỵ đang bị ức hiếp, không nói hai lời lập tức đuổi Quách phu nhân xuất phủ.
Vân Thuỵ không nhịn được, kể với ta rằng tiểu công tử Quách gia lấy Tiết Nguyên Khê ra đùa cợt, nó tức giận nhưng cũng chỉ chửi lại, tiểu công tử Quách gia trong lúc tranh cãi tự bước hụt bậc thang nên bị trật mắt cá chân.
Đây là lần đầu tiên Vân Thuỵ nhắc đến Tiết Nguyên Khê kể từ khi trưởng thành, nó nói xong mắt đỏ hoe trở về phòng, còn ta đứng ở tiền sảnh rất lâu.
Viện của Tiết Nguyên Khê hiện tại là nơi ta ở, gốc mai trong sân vẫn phát triển như thường, bụi hoa sơn trà bên cạnh đang độ đơm bông.
。。。
Năm Vân Thuỵ mười bảy tuổi, Hạ Thần Hàn quyết định tứ hôn cho nó cùng cô nương Ngọc gia Ngọc Hành. Ta không đồng ý, lập tức đi gặp Hạ Thần Hàn, Hạ Thần Hàn đang chơi cờ với Hạ Thừa Giác, thấy ta đến liền nói thẳng: “Hôn sự này là Vân Thuỵ cầu, không phải ta tự ban.”
Ta sững sờ, hồi phủ hỏi Vân Thuỵ. Vân Thuỵ đang ngồi dưới gốc mai hóng mát.
Nó hái hoa trà, nghịch ngợm trong tay: “Con thích nàng, nhưng nàng là thứ nữ.”
“Đích không lấy thứ, đích không gả thứ. Mọi người sẽ không muốn, đúng không?"
Vân Thuỵ ngẩng đầu nhìn ta, ta trầm mặc hồi lâu mới nói với nó: “Không phải ta không muốn, nếu con thích con có thể tự quyết định.”
“Nói dối.” Vân Thuỵ đặt hoa sơn trà lên bàn đá, rời khỏi viện, lưu lại cho ta một câu.
“Năm đó không phải người cũng coi thường Ảnh Dặc và Thuận An sao?”
Hoa sơn trà bị gió thổi bay xuống đất, những cánh hoa lăn trên mặt đất sỏi đá một chút rồi dừng lại.
Cuối cùng nó cũng đã biết.
。。。
Sau khi Vân Thuỵ thành hôn, ta trao toàn quyền chưởng chính Vân phủ cho nó, lặng lẽ sống trong viện của Tiết Nguyên Khê.
Tháng mười một tuyết rơi trắng trời, ta ngồi ngoài hành lang ngắm tuyết, nhớ lại mùa tuyết trước kia, Tiết Nguyên Khê còn chơi đánh bóng tuyết với nha hoàn trong viện. Giờ đây trong viện tịch mịch vô thanh, chỉ có tuyết rơi âm thầm.
Oán sẽ gặp, yêu sẽ xa, cầu không được.
Là ta, Tiết Thanh Ngâm nói đúng, ta hoàn toàn không biết yêu một người.
Mệnh ta sắp cạn, ta phân phó ám vệ chờ ta chết rồi hãy hợp táng ta cùng với Tiết Nguyên Khê.
Ngươi xem, đến cuối cùng ta vẫn tính kế nàng.
。。。
Ta dường như quay lại ngày nghênh cưới Tiết Nguyên Khê, ta đẩy cửa bước vào, nàng ngồi trên giường toàn thân đỏ rực, đội khăn trùm gấm thêu. Ta nhấc khăn trùm, nàng khẽ nhướn mắt, khuôn mặt xinh xắn. Ta nhìn nàng, nàng ngước nhìn ta.
“Nguyên Nguyên, tân hôn vui vẻ.”
***
(Hết góc nhìn Vân Chi)