Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 11




Ta đã ở Nghiên Sơn vài tháng, mặc dù trong lòng nhớ thương phụ thân mẫu thân Tiết Uyển, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm nhớ nhung. Hiện tại kinh thành đã không còn là kinh thành trước kia, sát thủ không biết là phương nào phái tới, ta cũng không dám đi tìm hiểu tin tức.

Thuận theo tự nhiên, nếu coi như Tiết Nguyên Khê ngã xuống vách núi đã chết, kỳ thật cũng là một loại giải thoát, chẳng qua sẽ khiến phụ thân mẫu thân quá mức đau lòng. Tiết Uyển cũng không biết rốt cuộc sống hay chết, nếu ta có thể sống sót, Tiết Uyển hẳn cũng sẽ gặp may mắn.

Ảnh Dặc đang chà đao dưới gốc lựu, ta nắm một nắm hạt dưa ngồi dưới gốc cây nhấm nháp.

Rời khỏi kinh thành áp lực, ở Nghiên Sơn này tinh thần tự do, kỳ thật cũng rất không tồi.

Cuộc sống ở Nghiên Sơn không buồn chán áp lực như ở Vân phủ, muốn làm gì thì làm, không cần lo lắng những âm mưu quỷ kế kia, cuộc sống thế này quả thật đơn giản mà thoải mái.

Ảnh Dặc từ trên núi trở về liền ném gà rừng vào nhà bếp, ra sân rửa tay. Ta nằm phơi nắng dưới gốc lựu đang độ nở hoa, Ảnh Dặc bước tới, lấy ra mấy quả dại cất trong ngực. Quả dại hồng tím trơn mượt, thơm hương nhè nhẹ.

“Hái được trên núi, chua chua ngọt ngọt, hợp khẩu vị cô.”

Ta bốc một quả ngửi ngửi, lại thả vào tay Ảnh Dặc, nằm xuống ghế phủ khăn lên mặt.

“Đi rửa rồi đưa cho ta.”

Ảnh Dặc nghe liền vặc lại: “Cô không tự đi rửa được sao?”

“Ta không muốn làm.” Ta nhắm mắt trả lời.

Ảnh Dặc im lặng đứng một hồi, sau đó cầm quả dại rời đi. Có một lúc không nghe thấy tiếng nước, ta xốc khăn lên, ngóc đầu, trộm nhìn hắn. Ảnh Dặc đang chà quả dại với vẻ mặt không tình nguyện.

Ta cười khúc khích, Ảnh Dặc dường như nghe thấy, nhấc mắt nhìn qua. Ánh mắt chạm nhau, ta nghĩa chính nghiêm từ nói với hắn: “Ta đang giám sát xem huynh rửa trái cây có sạch không. Biểu hiện cũng không tệ lắm, thưởng cho huynh cơ hội một buổi tối nấu canh gà.”

“Ta không cần.” Ảnh Dặc lập tức phản bác, vớt quả dại đang ngâm nước ra.

“Cho huynh cơ hội nấu canh gà cho mỹ nữ mà huynh không cần?! Huynh bị mất cơ hội nấu canh gà cho một mỹ nữ.”

“Cô không phải.”

Nghe ba chữ hắn nói, tim ta như hoá đá, kéo khăn xuống đứng dậy định mắng hắn không biết tốt xấu, lại bị hắn nhét một quả dại vào miệng.

Ảnh Dặc thực sự là một tsundere*, vì sao hả, bởi vì đã mấy lần ta phát hiện hắn khẩu thị tâm phi.

Ngoài miệng thì nói không, nhưng cơ thể vẫn rất nghe lời.

Ảnh Dặc ngồi xổm trước cửa nhà bếp xử lý gà rừng, ta nằm trên ghế tiếp tục phơi nắng. Cuối giờ chiều ánh mặt trời ấm áp, phơi nắng hết sức thoải mái.

Đến khi Ảnh Dặc gọi dậy ta mới chịu rời khỏi ghế, nhưng hắn không gọi bằng miệng, mà là đột ngột tóm cổ áo ta kéo dậy.

“Ăn cơm.” Ảnh Dặc thấy ta đã tỉnh thì thả tay ra, ta lại ngã nằm xuống ghế, chiếc ghế lắc lư lảo đảo. Ảnh Dặc nói xong liền đi vào phòng ăn cơm, ta tức giận bật dậy khỏi ghế, đá cho hắn một cước.

Đá không đá trúng, ngược lại còn ngã chổng vó.

Ảnh Dặc vừa bước một chân qua bậc cửa, ngoảnh đầu nhìn ta nằm dưới đất, ánh mắt như nhìn một đứa thiểu năng.

Má nó, tức chết ta.

Ta luôn nghĩ nếu ở cùng Ảnh Dặc, ta sẽ sống ít đi mười năm. Nam nhân này quá khó ưa, ta không chịu nổi cục tức này.

。。。

Hôm nay Ảnh Dặc muốn đi thị trấn mua đồ đạc, ta nghĩ ở nhà cũng chán nên đi thị trấn cùng hắn.

Đường xá cổ đại đa số là đường rừng, thôn xóm cách thị trấn không xa lắm, Ảnh Dặc cũng không thuê xe bò, một đường cuốc bộ tới thị trấn.

Đi rất lâu mới có thể gặp được một hai người, có chút nhàm chán, ta hỏi Ảnh Dặc nữ chính ở Lệ Vương phủ như thế nào.

Ảnh Dặc lườm ta một cái, ta muốn nói mấy câu giả lả cho qua nhưng không dám.

“Ám vệ chúng ta được huấn luyện, không nói chuyện của chủ tử ra ngoài, cũng không được thảo luận riêng tư.”

Haiza, bị tẩy não rồi.

“Ta chỉ muốn biết một chút, sẽ không bới móc bất cứ bí mật nào.”

Ảnh Dặc không để ý tới ta, ánh mắt hắn nhìn thẳng phương xa, tuyệt không hé răng, tiêu sái mà đi.

Đúng là bị tẩy não. Vô vị!

Ta âm thầm lườm hắn một cái, phát hiện hắn đã bỏ mặc ta một đoạn, liền xách váy lon ton chạy theo. Ta muốn đá hắn một cước, lại nhớ tới kết cục chưa đánh đã què lần trước, vẫn là quên đi.

Thị trấn không phồn hoa náo nhiệt như kinh thành, yên ả thanh bình hơn hẳn. Ảnh Dặc tới thị trấn làm việc, ta không tiện đi theo hắn, liền hẹn một địa điểm, xử lý xong xuôi hắn tới tìm ta.

Thị trấn có một vài cửa hàng hạng trung, đồ đạc trên mấy quầy hàng nhỏ lộn xộn đến hoa mắt, trông thật tẻ nhạt.

Ta thấy có một nhóm nữ nhân tụ tập ở khúc ngoặt của con hẻm, các nàng vui cười nói chuyện, ta ngó nghiêng chung quanh, phi qua tán gẫu cùng các nàng cho hết thời gian.

Các nữ nhân này đều đã thành hôn, tính tình phóng khoáng, thấy ta tiến lại, không biết lấy ở đâu ra một cái ghế nhỏ ném cho ta, ta thầm nghĩ không hổ là hội chị em.

Nhóm nữ nhân nói chuyện đơn giản chỉ là mấy tin bát quái, nửa đường đột ngột bẻ lái, tốc độ quá nhanh khiến ta có chút không theo kịp.

“Mấy cô không biết đâu, Triệu gia ở hẻm đông nạp mấy nữ nhân cũng không sinh nổi một đứa bé, sợ là thân thể công tử Triệu gia có vấn đề.” Nữ nhân đội khăn trùm đầu che miệng thì thào với chúng ta. Nữ nhân đeo tạp dề ngồi bên cạnh ta trợn mắt, kéo chúng ta xích lại, nhỏ giọng tiếp lời.

“Công tử Triệu gia á hả, thân thể hắn sợ là tan tành rồi.”

“Sao lại nói vậy?” Nữ nhân đối diện hỏi, ta cùng mấy nữ nhân khác gật gù nhìn nữ nhân đeo tạp dề.

“Ta nghe nói công tử Triệu gia thường lui tới hoa lâu…” Nữ nhân đeo tạp dề ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói: “Bị yếu sinh lý.”

Nữ nhân đội khăn trùm đầu lại kéo chúng ta tụm vào nói nhỏ: “Mấy chuyện ở sở quán đúng là bẩn thỉu. Mấy cô nhớ đề phòng nam nhân nhà mình đó, đừng để mang bệnh về nhà.”

Nghe xong ta hơi tò mò, nam nhân cổ đại không phải đều thường xuyên ra vào sở quán chơi bời sao, hơn nữa địa vị của nữ nhân thời xưa rất thấp, nếu trượng phu nhất định muốn đi, các nàng cũng không cản nổi.

Đám chị em nhiều chuyện nghe xong thắc mắc của ta liền đồng loạt nhìn ta, ta bị nhìn đến ngại ngùng, sờ sờ chóp mũi.

“Cô phải dạy chồng chứ. Cô bé ngoan, chỉnh đốn hắn vài lần, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nữ nhân lớn tuổi nhất trong đám chị em vỗ vai ta chỉ bảo.

Vừa mới dứt lời, mấy chị em khác bắt đầu giáo dục mọi người đủ loại tiểu xảo dạy chồng, ta nghe ù ù cạc cạc.

Đám chị em này sao có thể là nữ nhân cổ đại địa vị thấp được chứ?! Bọn họ nên xuyên tới đời thực thành lập một liên đoàn phụ nữ bạo lực, có thể giải quyết cho hết mọi phụ nữ bị bạo lực gia đình ở đời thực. Ta bật ngón tay cái với các nàng, biểu thị đám chị em của ta thực sự rất bá đạo.

“Vị kia nhà cô không phải loại người sẽ tới sở quán.” Chị em bên trái bốc một nắm hạt dưa nói.

“Nhìn là biết. Không có nhiều nam nhân như vậy đâu.” Nữ nhân đội khăn trùm đầu cũng bốc một nắm hạt dưa, chia cho chị em bên cạnh nàng. Nữ nhân đội khăn trùm đầu nhìn ta, nàng cắn một hạt dưa rồi bóc bằng tay.

Ta cắn một hạt dưa, trong đầu tưởng tượng hình ảnh Ảnh Dặc đi sở quán. Các nữ nhân thấy ta không trả lời, lại bu vào giáo dục ta.

“Nếu hắn dám tới sở quán phát hoả cả đêm không về, cô phải đánh hắn, đánh thừa sống thiếu chết luôn.”

“Cô nhất định phải học những tiểu xảo ngự phu bọn ta dạy vừa rồi, như vậy hắn mới không dám phản bác cô.”

“Sinh cho hắn năm đứa con trai, để hắn cảm thụ áp lực cuộc sống!”

Ta im lặng cắn hạt dưa không dám nói lời nào, nam nhân nhà các cô không phải thư sinh thì là tính tình mềm mỏng dễ bắt nạt. Muốn bắt nạt Ảnh Dặc, tốt nhất nên quên đi, ta sợ chưa kịp động thủ đã bị hắn đánh chết rồi.

Đám chị em lại lái từ chuyện thuật ngự phu sang vấn đề làm cách nào để sinh con, ta ngây ngốc nhìn mấy cây đa cây đề nói chuyện, tự cảm thấy bản thân có chút ngu ngốc.

Thời điểm Ảnh Dặc tới, ta đang cắn hạt dưa nghe các nàng giảng làm thế nào để mang song thai. Các nàng vừa thấy Ảnh Dặc đến, đồng loạt ồ lên, ánh mắt mang theo những suy nghĩ khác nhau đảo qua đảo lại giữa hai chúng ta.

Lúc tạm biệt, chị em đội khăn trùm đầu thì thầm vào tai ta: “Đêm nay nhớ lót cao eo lên, dễ mang song thai.”

Vl, rõ là gợi ý tìm đường chết mà.

Ánh mắt Ảnh Dặc lưu lại quan sát gương mặt ta vài lần, bàn tay nắm hạt dưa của ta đột nhiên run rẩy.

Trên đường về nhà ta rất xấu hổ, thầm thấy may mắn vì Ảnh Dặc không nghe được mấy lời kia. Giác ngộ trong lòng làm cho tâm tình ta cũng dần dần thông suốt, cắn hạt dưa cũng thấy vui vẻ hơn nhiều.

Về đến nhà, ta ngồi trên ghế nằm xem thoại bản, Ảnh Dặc ở phòng trong chà lau trường đao. Ta thấy hắn thật nhàm chán, ngày nào cũng lau, rảnh rỗi cũng lau, lau trường đao có gì mà vui chứ.

Chạng vạng, Ảnh Dặc đang nói về vấn đề ta không chịu ăn rau xanh, ta điềm nhiên húp cháo phớt lờ hắn. Bên ngoài đột nhiên có tiếng tranh cãi ầm ĩ cùng tiếng nữ nhân khóc lóc, ta tò mò, bưng bát cháo ra cửa đứng xem.

Bên ngoài đã có mấy người vây quanh, cách đây ba nhà có một nam nhân đang đánh một nữ nhân trước cửa, nữ nhân gào khóc, lại có một nữ nhân trung niên xắn tay áo chỉ trỏ chửi bới nữ nhân dưới đất.

Ta húp một thìa cháo nhìn đám đông, mấy người chung quanh chỉ đứng xem kịch vui chứ không có ý định giúp đỡ. Đám người bu đen bu đỏ, ta muốn tiến lên xem cho kỹ nhưng bị Ảnh Dặc kéo lại.

“Đừng dây vào.”

“Vì sao?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Ta cũng không định đi quản, chỉ đơn thuần muốn xem xảy ra chuyện gì. Ảnh Dặc nói như vậy, nội tâm ta càng muốn biết đã có chuyện gì.

“Chuyện trong thôn, cô quản không được.” Ảnh Dặc khép cửa gỗ lại, xoay người vào nhà.

Sau bữa tối, ta cùng Ảnh Dặc ra ngoài tản bộ tiêu thực, gặp được mấy người quen bình thường giao hảo liền hỏi thăm chuyện lúc chạng vạng. Thì ra là tiều phu trong thôn sau khi vợ mất đã mua một nữ nhân sở quán về nhà, nữ nhân này lấy trộm tiền của tiều phu rồi bỏ trốn nhưng bị bắt lại. Số tiền này là tiều phu dành dụm để chữa bệnh cho con trai, nữ nhân kia bị tóm về đánh đập một trận dã man.

Con trai tiều phu bị tập tễnh lại toàn thân bệnh tật, mẹ hắn bắt hắn cưới một nữ nhân khác để sinh thêm một đứa con trai, đáng tiếc không có ai nguyện ý gả cho tiều phu, chỉ có thể tới sở quán mua một nữ nhân về sinh. Không ngờ bị trộm mất tiền, suýt nữa là đoạt mất mạng con trai mình.

Ta nghe xong thổn thức một trận, Ảnh Dặc không có biểu tình gì, dù sao quanh năm nét mặt hắn cũng chỉ như vậy.

“Con trai tốt như vậy sao?” Ta hỏi Ảnh Dặc, kỳ thật lúc ở đời thực ta cũng chưa bao giờ hiểu nổi, vì sao phải sinh con trai mới là vẻ vang.

“Con gái rất tốt mà! Mềm mềm mịn mịn đáng yêu biết chừng nào!”

Ảnh Dặc nương theo ánh trăng nhìn ta một cái, đánh giá từ đầu đến đuôi, nói một câu.

“Mệnh cô không sinh được con gái.”

?! Ta chấn động, trợn mắt thô lố, nhưng Ảnh Dặc bị trừng mắt không hề xao động.

“Tại sao ta không sinh được con gái, huynh nói mò cái quái gì thế!" Ta nhéo cánh tay hắn, hắn vẫn vô cảm.

“Cô chỉ sinh được con trai.” Ảnh Dặc nói, ta càng nhéo hắn ác hơn.

Ta nghiến răng nghiến lợi đấm thùm thụp vào tay hắn, lớn tiếng phản bác: “Ta có thể sinh một đội bóng đá nữ!!!”

Ảnh Dặc như thấy đứa thiểu năng, hắn thu hồi ánh mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Cho dù cô có kê eo cao tới đâu cũng không sinh được con gái.”

Con mẹ nó, tức chết lão nương rồi!

Ảnh Dặc đúng là đồ con rùa!

Trước khi ngủ, ta nằm trên giường nhìn trừng trừng Ảnh Dặc nằm dưới đất, Ảnh Dặc không thèm mở mắt trở người, bỏ mặc ta sau lưng.

“Huynh mới không sinh được con gái!” Ta rủa hắn.

- -------------------

*tsundere: chỉ kiểu người bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp