Có lầm không…
Rống cô trước mặt mọi người như vậy…
Bác sĩ lại dùng ánh mắt quái dị nhìn xem bọn họ, còn có một ít bệnh nhân xếp hàng ở bên ngoài cũng ghé mắt xem kịch hay.
Cô cảm thấy xấu hổ đến cực độ, giật nhẹ góc áo của anh: “Về rồi hãy nói…”
Bác sĩ cho rằng họ chính là một đôi vợ chồng trẻ, mỉm cười nói: “Chồng cô chỉ là đau lòng cô thôi! Cũng may là không có vấn đề gì lớn cả, thời tiết nóng nực, bị cảm nắng thôi. Chẳng qua là, sau này nhớ phải bổ sung thật nhiều dinh dưỡng vào, cô quá gầy lại bị thiếu máu, đừng nghĩ mình là y tá thì thế nào cũng được, chúng ta làm y tế, ngược lại có rất nhiều người không biết chú ý thân thể của mình, nhớ ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng một chút, tôi cũng kê một ít thuốc giúp cô, cũng may là trẻ tuổi nên muốn khỏe lại cũng dễ dàng. Còn nữa, ngày mai nhịn một bữa sáng quay lại kiểm tra đường máu, hình như có dấu hiệu bị tụt huyết áp…”
Bác sĩ nói liền một mạch những điều cần nói, trong lúc đó Hạ Vãn Lộ rất muốn đánh gãy lời ông ta, giải thích với ông ta, bọn họ vốn không phải là vợ chồng, nhưng mà, cô lại không tìm được kẽ hở để xen vào. Mặt khác, mỗi lần ông ấy nói thêm một câu là cô lại cảm giác được ánh mắt của Tả Thần An đang chiếu thẳng vào cô càng thêm bén nhọn, dáng vẻ kia, giống như cô phạm phải tội ác tày trời khiến anh hận đến mức không thể đem cô ăn sống nuốt tươi vào trong bụng vậy.
Bác sĩ rốt cuộc cũng càu nhàu xong, cô bị Tả Thần An siết chặt cánh tay kéo ra khỏi nơi làm việc của bác sĩ. Y Thần và Hạo Nhiên nắm tay nhau chạy từng bước nhỏ, đuổi kịp bước chân của Tả Thần An.
Lại nghe được đứa trẻ ở sau lưng vừa chạy vừa nói thầm: “Cô ấy thảm rồi…” Đó là giọng nói của Hạo Nhiên.
“Mới không phải! Bác sĩ cũng nói không có vấn đề lớn mà.” Y Thần rất thích cô, mới không muốn cô bị bệnh nghiêm trọng, cho nên hết sức nghiêm cẩn sửa chữa Hạo Nhiên.
“Anh nói là cậu ấy! Cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi giận lớn như vậy, có khi nào cô ấy sẽ bị cậu đánh không nhỉ?” Hạo Nhiên nhớ tới mỗi lần ông nội Tả mắng cậu, cậu đều ngoan ngoãn không đáp lại tiếng nào, lại nói, ở trong nhà, tính khí của cậu ấy vẫn là tốt nhất.
Y Thần được Hạo Nhiên nhắc nhở mới hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, vội vã thúc giục anh trai: “Chạy mau! Nhanh một chút đi Hạo Nhiên! Đừng để cậu ấy đánh cô.”
Chỉ là, Hạ Vãn Lộ bị Tả Thần An siết mạnh kéo đi lúc này cũng không còn đủ tinh lực để ý đến chuyện mà hai đứa trẻ vừa nói. Cô là bệnh nhân đấy được không? Có thể bước nhanh được như vậy sao hả?di
“Thả ra…Tôi bước không nổi nữa rồi…” Cô gần như là chân không kịp chạm đất, mệt lả.
Anh đột nhiên dừng lại, nét mặt như đám mây đen cuồn cuộn: “Hiện tại cô còn có thể đắc ý được nữa không?”
“…” Cô không có lời nào để nói, nín nhịn, hốc mắt cũng ửng hồng, “Mắc mớ gì tới anh?”
Còn nói không liên quan tới chuyện của anh. Sắc mặt của anh xanh mét, sau đó đột nhiên bế bổng cô lên, sải bước ra khỏi bệnh viện, “Y Thần, Hạo Nhiên, tự mình đuổi theo.” Giọng nói mạnh mẽ có lực, không cho phép người ta cự tuyệt.
“A…! Tới đây tới đây!” Đôi chân nhỏ nhắn của Y Thần chạy như bay, dù cậu không kêu, cô bé cũng sẽ liều mạng đuổi theo, mới không để cho cậu bắt nạt cô.
Hạo Nhiên thật sự hiếu kỳ: “Y Thần, sao em lại thích cô ấy như vậy?”
Tại sao? Cái đầu nhỏ của cô bé khẽ lệch sang một bên, cô bé chưa bao giờ nghĩ tới tại sao, thích thì cứ thích thôi!. “Thích một người cũng cần phải có lý do sao?” Cô bé có vẻ thành thục hỏi lại một câu, lại lấy được sự chấp thuận của Hạo Nhiên. Lời này giống như đã nghe được ở chỗ nào nha? Y Thần nói chuyện ngày càng có nội hàm hơn rồi.
Hai đứa trẻ chạy đến mức thở hổn hển, rốt cuộc cũng không bị cậu ấy bỏ lại quá xa, khi Thần An tới được bãi đậu xe, hai đứa đã giúp cậu mở cửa xe trước.
Tả Thần An đem Hạ Vãn Lộ ném vào trong xe, không sai, đúng là ném, cả cái mông của cô đều bị đau ê ẩm. Cô là bệnh nhân đấy có được hay không, bị anh ôm thẳng một mạch tới đây còn không phản kháng cũng coi là thức thời lắm rồi đấy.
Hai đứa nhỏ kia tạm thời cũng không dám chọc cậu mình, tự chui vào xe, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chờ! Tôi đi lấy thuốc!” Anh đóng cửa xe lại.
Vì vậy, sau khi anh đi, hai đứa nhỏ ở lại trong xe thì thầm dạy cho Hạ Vãn Lộ rất nhiều chiêu để đối phó với cậu mình.
Y Thần: Cô à! Cháu nói cho cô biết, cậu cháu thật ra thì khá tốt, lúc cậu ấy mất hứng, cháu chỉ cần hôn cậu ấy một cái là cậu ấy cười liền, cô à, cô cứ hôn nhẹ cậu ấy một cái là được rồi.
Hạo Nhiên (vẻ mặt khinh bỉ): lại làm nũng, cô à, hay là nghe cháu đi, đánh người là phạm pháp, nếu cậu muốn đánh cô, cô cứ gọi ngay cho 110 đi ạ.
Y Thần: Không được! Cậu cũng là người nhà của chúng ta. Hay là cứ làm nũng đi! Chỉ cần làm nũng một chút là có tác dụng rồi.
Hạo Nhiên: Vậy nói cho ông nội biết cũng được, ông nội sẽ mắng cậu đấy.
……
Hai Tiểu quân sư tranh giành mãi không xong, cho đến lúc cửa xe được mở ra, bóng dáng của Tả Thần An phủ xuống thì tất cả mới ngừng lại, không khí trong xe lại yên lặng như tờ.
Tả Thần An đặt thuốc xuống, gắt gao nhìn người phụ nữ bên cạnh không hề chớp mắt.
Lúc này, cô trái lại chỉ biết thành thật cúi đầu, cũng biết chột dạ? Bất quá, này cũng không có nghĩa là anh không hề tức giận. Lúc trước không phải người nào đó bởi vì anh không biết quý trọng thân thể của mình mà phát hỏa đấy sao? Hiện tại đến lượt cô, phải nói thế nào?
“Cô rất có tiền đồ!” Anh khẽ gật đầu, chỉ trích, trong mắt lại ẩn chứa một sự đau lòng, “Thiếu máu! Dinh dưỡng không đầy đủ! Cô không phải là y tá sao? Không phải cô rất am hiểu về dinh dưỡng sao? Cuộc sống của cô rốt cuộc trải qua thế nào?”
Cô không nói nửa lời.
Cô im lặng lại càng chọc tức anh, năm năm, cô rốt cuộc đã trải qua cuộc sống thế nào mới đem bản thân mình giày vò thành cái bộ dáng gầy gò như vậy? Rõ ràng cô vẫn ở Bắc Kinh, ở bên cạnh Kỷ Tử Ngang, mà anh hiện tại, nếu không phải công thành danh toại, ít nhất cũng coi như là có chút danh tiếng, anh cũng không tin là cô không biết đến anh? Chỉ cần cô thật sự muốn tìm anh, không cần tốn quá nhiều công sức cũng tìm được, cô lại tự nguyện che giấu bản thân rồi tự mình chịu khổ, rốt cuộc là tại sao?
Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa biết được năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô phải rời đi, khiến cô phải ẩn núp mình, cô không nói, anh cũng không hỏi. Nhưng mà, cô ngảy cả mình là ai cũng không chịu thừa nhận, là tại sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một lý do làm anh giống như bị ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim ___ cô không còn yêu anh nữa.
Anh từng nghĩ đến, nếu như trong mắt cô chuyện cũ đều là sương khói, không còn chút lưu luyến nào nữa, vậy thì hãy buông tay đi. Năm năm kiên trì, chẳng qua là chưa từ bỏ ý định, rốt cuộc cũng tìm được, cũng xem như là đã hoàn thành tâm nguyện của mình. Cho nên, hơn mười ngày, anh cưỡng ép mình không được tới gặp cô, nhưng mà, lại không có cách nào quên được, mặc kệ anh đi tới chỗ nào, cô vẫn chặt chẽ chiếm trọn trái tim anh, dù là ai cũng không thể nào thay thế được.
Cho nên, anh vẫn lựa chọn trở lại như cũ. Trở lại bên cạnh cô, mặc kệ cô để lại cho anh sắc mặt thế nào, anh cũng không lùi bước.
Nhưng mà, cô còn có thể khiến anh cảm thấy đau lòng hơn được sao? Cự tuyệt anh bắt anh tránh xa ngàn dặm thì cũng thôi đi, sao lại còn ngược đãi bản thân thành như vậy. Nếu cô thật sự có người yêu, người đàn ông nào có thể nhẫn tâm nhìn thân thể của người phụ nữ mình yêu bị hành hạ đến tình trạng hỏng bét thành như vậy?
Không cần nói gì thêm nữa, trong lòng anh cũng âm thầm có quyết định, khởi động xe, ném xuống một câu chắc như đinh đóng cột: “Sáng ngày mai nhớ là không được ăn bữa sáng!”
“Không cần…” Cô vội vã ngẩng đầu, làm kiểm tả đường máu sao? Thật sự không cần…
Chân mày của anh nhíu lại, ánh mắt rét lạnh thấu xương, ý là, cô còn có tư cách gì để nói không?
Cô cảm thấy ánh mắt đó của anh giống như là muốn đâm thủng cơ thể cô, cúi đầu xuống, ấp a ấp úng, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Thật sự không cần…Tôi đã làm rồi…Là có chút…Tụt huyết áp…Chỉ một chút thôi…”
Đã từng, lúc làm việc đã từng bị té xỉu, lần đó cô có làm kiểm tra đường máu rồi.
Lửa giận của anh bị cháy đến nổ tung: “Cô được lắm! Tụt huyết áp còn dám không ăn bữa sáng?” Nhớ tới sáng nay, cô vẫn chưa ăn gì đã chạy xuống làm anh phát hỏa, may là anh còn nhớ mang đến cho cô một hộp bánh bao.
Cô liếc mắt nhìn anh một cái, lẩm bẩm: “Tại anh nói chỉ cho tôi năm phút đồng hồ.”
Anh cứng họng, nhất thời không đáp lại được một lời, lửa giận ngút trời bỗng chốc bị kìm nén lại, căng đến mức mặt cũng bị đen, trông càng đáng sợ.
Thất vất vả mới đem lửa giận nuốt lại vào trong miệng, anh khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Được, tôi biết phải làm thế nào rồi.”
Khởi động, lái xe, không nói thêm nửa lời.
Hạ Vãn Lộ cũng không biết anh sẽ lái xe chở cô tới chỗ nào, nhưng vẫn thức thời không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Bầu không khí ở trong xe khá ngột ngạt, đột nhiên có điện thoại gọi tới, là Tiêu Hàn gọi anh, đại khái là nhắc anh buổi tối trở về đại viện ăn cơm, bảo anh chở hai đứa nhỏ từ khu vui chơi chạy thẳng về đại viện.
Anh đáp ứng, quay đầu xe, chạy về hướng đại viện.
Đến đại viện, cô dĩ nhiên là không thể cùng đi rồi, vì thế, thăm dò sắc mặt của anh, tốt nhất là không thể chọc giận anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh…Để tôi xuống chỗ đầu đường phía trước là được rồi…Cảm ơn…”
Anh không nói lời nào, chỉ tiếp tục lái xe.
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn mang cô đến gặp người của nhà họ Tả? Việc này tuyệt đối không thể…
“Ngại quá, xin hỏi có thể để tôi xuống xe được không?” Cô lại hỏi.
Rốt cuộc anh cũng mở miệng: “Xuống chỗ đó cô biết trở về thế nào sao?”
“Biết…Biết…Tôi đáp xe điện ngầm hoặc là xe buýt, cũng có thể…”
Anh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục trầm mặc.
“Hoặc là…Tôi có thể gọi điện thoại kêu bạn mình tới đón cũng được…” Sợ cô không tìm được đường sao? Cô vừa đề xuất giải pháp kia liền lập tức hiểu rõ đây chỉ là một giải pháp não tàn.
Sau khi nghe được giải pháp của cô, trên mặt của anh lập tức hiện lên vẻ giễu cợt: “Hứa Tiểu Soái sao?”
Lại nói, cô quả thật không hề nghĩ tới việc gọi cho Hứa Tiểu Soái, nhưng mà anh đã nói như vậy, cô đành nhận thôi, chỉ cần anh để cô xuống xe là được, “Ừ…Đúng vậy.”
Ngay lập tức, đám mây đen tích tụ trên mặt anh sắp biến thành một trận giông bão, tốc độ xe vẫn không chịu giảm chút nào.
Cô biết mình đã lỡ lời nên lập tức ngậm miệng lại. Thôi, cứ mặc kệ đi, thích chết hay không…
Cuối cùng, anh dừng xe ở cửa đại viện nhưng không tiếp tục đi vào, chỉ gọi một cú điện thoại: “Ông nội, cháu là Thần An, mọi người đã đến đại viên chưa? …Tốt quá, ông bảo Tiểu Bàn ra cửa đón Y Thần và Hạo Nhiên đi ạ…Vâng ạ, cháu tạm thời không vào được…”
Cô thở phào một cái.
Mấy phút sau, một cậu bé mập mạp chạy ra, Y Thần chỉ chỉ ngoài cửa xe: “Anh Tiểu Bàn tới rồi.”
Cô biết, đây là con trai của anh cả Thần An – Tả Tiểu Bàn, lúc trước cô rời đi, cậu bé mới hơn một tuổi, bây giờ lớn lên đã thành cậu bé mập mạp thế này rồi, ngũ quan cũng là thừa kế những ưu điểm của cha mẹ, trông rất đẹp trai. Người của nhà họ Tả thật ra đều là rồng giữa biển người*, bất kể là lớn hay nhỏ.
Lúc xuống xe, Y Thần vẫn không quên dặn dò Hạ Vãn Lộ: “Cô à, đừng quên, hôn cậu một cái. Hôn nha…”
Đây là lần thứ mấy Y Thần bảo cô hôn anh rồi nhỉ, có thể đừng bắt cô làm cái chuyện mất mặt ấy được không.
Hết lần này đến lần khác, Y Thần vẫn cố chấp như vậy, cô không đáp ứng cũng không chịu bỏ qua, không ngừng hỏi tới: “Cô à, cô nhớ kỹ chưa? Nhớ kỹ chưa ạ?”
Tiểu tổ tông, mau xuống xe đi!
Cô gật đầu lia lịa: “Nhớ nhớ!”
Y Thần lúc này mới hài lòng cùng anh trai xuống xe, Tả Tiểu Bàn mỗi tay dắt một đứa đi vào đại viện.
Anh tiếp tục lái xe, lao thẳng đến dưới lầu nhà cô.
“Cảm ơn ngài…” Lại rất thành khẩn nói lời cảm ơn lần nữa, sau đó chuẩn bị xuống xe.
Ai biết động tác của anh còn nhanh hơn, xuống xe trước, sau đó vòng lại đỡ cô.
Cô đứng bên cửa xe, cười gượng: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi về đến nhà.” Ý là không cần phải lên nhà nữa chứ?
Nhưng mà, anh nghe rồi vẫn không hiểu là sao? Khóa cửa xe, tiếp tục đỡ thắt lưng của cô nữa?
“Anh Tả, thật sự rất cảm ơn, tôi có thể tự lên được.” Muốn thế nào anh mới chịu thả cô?
Anh dừng bước lại, cúi đầu nhìn cô: “Không muốn để tôi lên?”
Vẻ mặt của cô cười như không cười trả lời: “Việc này…Không tiện lắm.”
“Trong nhà có đàn ông?”
Cô nên nói là “Phải” hay “Không phải…” thì anh mới chịu hết hi vọng đây? Cuối cùng có chút hơi tức giận, cau mày, “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu buông tha?”
Cánh tay của anh siết thật chặt, cô và anh dán lại càng gần, giọng nói của anh dừng lại trên đỉnh đầu: “Hay là…Suy nghĩ một chút đề nghị của Y Thần.”
Đề nghị của Y Thần? Hôn anh một cái?
Y Thần! Cháu rốt cuộc là tiểu thiên sứ hay là tiểu ác ma?
Ngẩng đầu lên, anh mỉm cười, như có như không…
Ai… “Lên đi”…Anh…thắng…Chị nguyền rủa ngươi, tất cả con riêng của ngươi chạy tới cửa đòi nợ, ngươi sẽ không đủ tinh lực để ý tới chuyện vớ vẩn của chị rồi.
Vào cửa, anh đỡ cô vào trong phòng ngủ, đặt cô nằm xuống, sau đó tỉ mỉ đánh giá phòng của cô.
Đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, đặt thời gian báo thức là năm giờ rưỡi, anh nhìn thấy chợt nhíu mày, hiển nhiên là ghét bỏ thời gian này quá sớm…Sau đó, ánh mắt lại rơi vào tấm ảnh bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức, là ảnh của cô và Hiểu Thần chụp chung.
Cuối cùng, anh nhìn thấy một ít bức tranh ___ nội dung của bức tranh lại không có gì ngoài một đôi mắt.
“Cái đó…Là bức vẽ rất kỳ quái, đúng không? Một người bạn tặng cho, cảm thấy rất có hàm xúc nên mới quyết định dán lên tường.” Cô ấp úng giải thích.
Anh quay người lại, lạnh lùng cười một tiếng, cũng không nói gì, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó, từ cửa chính vang lên một tiếng đóng cửa. Cô thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đi…
____________
*Rồng giữa biển người: Nguyên văn là Nhân trung chi Long, dùng để nói khi người nào đó có tài năng hoặc dung mạo…nổi bật hơn người.