Thần Hi không đánh Hạo Nhiên, nhưng vẫn trách mắng bé. Bày trò quấy phá là không đúng.
Hạo Nhiên từ đầu đến cuối đều nghe lời mẹ nói, nhận lỗi mình làm sai.
Nhưng Thần Hi nhìn trong đôi mắt cậu đã nhận ra, thật ra thì cậu vẫn cảm thấy mình không làm sai……
Cô thở dài, có một số việc cha mẹ cũng làm bất đắc dĩ, trong mắt trẻ nhỏ cũng có thế giới riêng mình. Chúng có mắt, có đôi tai để nghe. Đối với việc phải trái đúng sai chúng hẳn có tiêu chuẩn riêng mình, chỉ cần chúng lớn lên đi theo con đường không sai lầm, cô cũng không có ý định phải dây dưa không rõ với vấn đề này, cô cần phải tỉnh táo mà suy nghĩ một chút.
Đêm dần khuya, Y Thần và Hạo Nhiên đã ngủ, mà cô một chút buồn ngủ cũng không có.
Rèm cửa sổ không đóng, cô đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm thành phố tráng lệ không sót một nơi nào, những ngôi nhà chong đèn ấm áp ấy, dường như cũng không liên quan gì đến cô.
Trong một không gian yên tĩnh, vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Cô quay đầu lại liếc nhìn về phía cái túi xách kia, nhưng vẫn đi tới tìm di động mang ra ngoài.
Nếu như cô không đoán sai, nhất định là Tống Sở! Sau khi dỗ em gái tốt rồi, rốt cuộc mới phát hiện cô không có ở đấy……
Dường như, trong hôn nhân của cô, Tống Sở thật rất bận rộn. Tất tả làm việc, tất tả ngược xuôi lo cho cha mẹ, cuối cùng, lúc không còn công việc bận nào nữa, mới nhớ đến cô……
Cô nghĩ, trong tim anh vẫn có cô, vấn đề là xếp ở vị trí thứ mấy mà thôi.
Cô thật không muốn cùng người nhà anh đi tranh vị trí trong lòng anh, nhưng mà, xảy ra chuyện ngày hôm nay mới làm cho cô cảm thấy cái thứ bậc này đối với cô mà nói thật sự rất quan trọng……
Tiếng chuông cứ reo vang, nhưng cô như người mất hồn, không có nhận.
Cô có thể tưởng tượng được Tống Sở sẽ nói cô những gì, cũng chỉ là giải thích với cô, giữa anh và Tống Ngọc là không có gì cả, chỉ là tình cảm từ nhỏ với em gái rất tốt, khiến em gái có khuynh hướng tình cảm sai lầm, những điều này đều là lỗi của anh, mà em gái là cô gái yếu đuối nhường nào, trẻ tuổi như thế nào, dễ dàng bị tổn thương như thế nào, cho nên trước tiên anh mới ổn định Tống Ngọc……
Những lời này, mấy giải thích tương tự như thế, cô đã nghe chán lắm rồi, không muốn nghe nữa……
Rốt cuộc tiếng chuông cũng ngừng, cô ném điện thoại di động, quyết định ép buộc mình ngủ! Ngày mai tinh thần đầy đủ, còn về công ty làm, tinh thần quá kém nhất định mẹ sẽ hỏi han, cô không muốn làm cho mẹ lo lắng.
Ngày hôm sau.
Cô trang điểm tỉ mỉ, làm gương mặt của mình nhìn không thấy một chút bất thường.
Vừa đưa Y Thần và Hạo Nhiên đến nhà trẻ, lúc chuẩn bị quá giang xe công ty, Tiêu Hàn gọi điện đến, trong lòng cô giật thót, cho là mẹ đã biết chuyện cô và Tống Sở đang mâu thuẫn giận dỗi nhau.
“Mẹ, gọi sớm vậy!” Trong lòng cô thầm tính, nếu như mẹ hỏi cô nên nói dối như thế nào đây.
“Con đang ở Hải Nam hay là Bắc Kinh vậy?” Giọng nói Tiêu Hàn nghe ra có chút khác thường.
Cô thở phào nhẹ nhõm, “Trở về rồi! Có chuyện gì không? Mẹ?”
“Không có! Tối hôm qua Tống Sở gọi điện thoại đến nhà, hỏi con có về nhà hay không, sao mẹ không lo lắng cho được? Gọi điện cho Thần An thì nó cũng không bắt!”
“Dạ…… Ngày hôm qua máy bay về muộn quá, đến Bắc Kinh đã rất trễ, nên không về nhà quấy rầy ba mẹ đang nghỉ ngơi.”
“Biết rồi! Tống Sở nói sẽ đi đón con, về ở nhà họ Tống, mẹ không yên tâm nên mới gọi điện thoại cho con một chút!”
A, trái lại anh đã nói dối tốt rồi! “Mẹ, có gì mà lo lắng nha! Con đều đã lớn thế này!”
Tiêu Hàn cười lên, “Trưởng thành thì sao chứ? Trưởng thành thì không phải là con gái của mẹ sao? Dù con có già đi nữa cũng vẫn là con gái của mẹ!”
“Mẹ - ” Thần Hi nghe lòng khẽ rung động, trong lòng dâng lên cỗ chua xót cùng ấm áp, sợ tiết lộ ra tâm sự của mình, vội vàng nói, “Con sẽ nhanh chóng đến công ty ngay!”
“Được rồi, Quốc khánh có người dưới quê mẹ tới, ông ngoại bà ngoại con sai người mang tới khá nhiều đặc sản đến, khi nào con về nhà mang một ít về nhà họ Tống đi!”
“Dạ, được!” Cô cúi đầu, cúp điện thoại, hốc mắt lại bắt đầu nong nóng.
Trong điện thoại di động có mấy tin nhắn chưa đọc, đều là của Tống Sở gởi đến, thời gian là tối ngày hôm qua và rạng sáng nay, sau khi cô đã ngủ……
Đây quả thật là hiếm!
Tống Sở là một cái đầu gỗ như thế mà cũng biết gởi tin nhắn ……
Trong trí nhớ của cô, giữa bọn họ chưa từng có việc nhắn tin qua lại bao giờ.
Đối với Tống Sở mà nói, có chuyện thì gọi điện thoại trực tiếp đến trao đổi với đối phương, việc gì phải đánh từng chữ từng chữ cho mất thời gian chứ!
Lúc học đại học chính là như thế, có lúc cô cũng nhắn vài tin quấy phá anh, anh nhận được sẽ nhanh chóng gọi điện thoại tới liền, tuyệt đối sẽ không đánh chữ, sau đó lại đến công ty làm việc, thời gian đối với anh mà nói lại càng thêm quý báu, khả năng gởi tin nhắn lại càng đếm trên đầu ngón tay……
Dường như anh không hiểu, chữ viết nhiều khi còn làm gia tăng thêm tình cảm mà tiếng nói không thể nào biểu đạt nổi.
Đối với việc làm xưa nay chưa từng có của Tống Sở, cô nghĩ vẫn phải nhìn xem một chút đi! Nội dung tin nhắn thứ nhất cũng rất dài:
Thần Hi, em đang ở đâu? Chuyện ngày hôm nay, hoàn toàn là hiểu lầm, giữa anh và Tống Ngọc là trong sạch, nó còn nhỏ, không biết cái gì là yêu, nghĩ sai việc không muốn xa rời anh trai……
Nhìn đến đây, cô liền dừng lại. Cũng giống như cô tưởng tượng……
Chợt, cảm giác ở phía trước có bóng dáng đứng chắn, trước mặt xuất hiện một đôi giày da, kiểu nam, kiểu dáng quen thuộc.
Ngẩng đầu, quả nhiên là anh. Tất nhiên là dáng vẻ cũng ngủ không ngon, đang dùng một ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt yên tĩnh, dường như còn có chút mừng rỡ.
Tất nhiên anh có thể tìm ra cô……
Cô còn có thể đi đâu chứ?
Có con, quỹ đạo cuộc sống của cô thật quá đơn giản……
Đột nhiên, anh nắm hai vai cô, kéo cô vào trong ngực, giọng
Nói thật thấp, nói một câu bên tai cô, “Cuối cùng cũng chờ được……”
Người cô cứng đờ, giọng nói lạnh nhạt, “Buông tay, kẻ đến người đi, đừng làm mất mặt!”
Thật ra thì, cô biết, tối hôm qua Tống Sở cũng rất nhớ cô, nếu không, với tính cách lạnh nhạt của anh, anh sẽ không ôm trước mặt công chúng, ít nhất, anh trước đây, cũng không có hành động như vậy, dù sao, Thần Hi là của anh, anh là bầu trời của Thần Hi, cho đến bây giờ cũng chưa từng rời khỏi tầm mắt anh……
Tống Sở buông lỏng tay, lại nắm tay cô không buông, “Lên xe!”
Cô đứng im.
“Không phải em muốn đến công ty sao?” Anh thấy thoải mái, trên mặt mệt mỏi lộ ra chút ý cười, ánh mặt trời sáng sớm chiếu tới ánh lên màu vàng nhạt, khóe mắt còn nhìn thấy một đường chỉ nhỏ mờ mờ (nếp nhăn).
Anh có nếp nhăn rồi sao?! Không phải nói đàn ông già chậm hơn so với phụ nữ sao? Bây giờ cô còn chưa có đó!
Nghĩ nghĩ, đã đi theo anh đến bên cạnh xe, anh mở cửa xe cho cô.
Không sai! Cô muốn đến công ty! Hơn nữa, dường như cũng không nhất thiết phải trốn tránh, chuyện này rốt cuộc cũng sẽ phải đối mặt không phải sao? Chỉ là, tâm tình tối hôm qua không được tốt, không muốn nghe bất kỳ lời nói nào của anh, mà hôm nay, cũng nên đối mặt thôi……
Trên xe, anh vẫn luôn yên lặng.
Vì vậy, cô cũng biết, Tống Sở nghĩ muốn cùng cô nói chuyện một lần, cần một nơi thích hợp, một khoảng thời gian dư dả.
Cô và Tống Sở vai kề vai đi vào công ty, cũng không khác gì với bình thường, một đường, nhân viên cũng cười tủm tỉm phaio hỏi bọn họ, “Chào quản lí Tả, chào Tổng giám đốc Tống.”
Thật ra thì đây là một hiện tượng lạ thường, chức vị Tống Sở là Tổng giám đốc kinh doanh, mà cô, chỉ là một nhân viên quản lý tài vụ nhỏ nhoi, chức vụ của anh cao hơn cô, nhưng đại đa số nhân viên công ty khi hai người cùng xuất hiện đồng thời thì đều sẽ chào hỏi cô trước……
Tên Tống Sở này, rất nhiều chuyện sẽ sơ ý, nhưng mà ở phương diện khác, lại rất tỉ mỉ, không biết sao bao năm anh có cảm giác gì, mà cô lại không thể ra mặt an ủi anh được……
Phòng tổng giám đốc là tầng trên cùng, mà bộ phận tài vụ là ở tầng mười, cô đến nơi trước.
Cửa thang máy vừa mở, cô lặng yên không lên tiếng mà thẳng bước đi ra ngoài, Tống Sở theo sau cô.
Mở máy tính, mở mành cửa sổ, ngồi xuống uống nước. Công việc hằng ngày lại bắt đầu.
Tống Sở vẫn đứng, cho đến khi rốt cuộc cô đã ngồi xuống, mới ngồi trên ghế đối diện, chăm chú nhìn cô, gọi tên cô, “Thần Hi……”
Cô bưng ly trà, ngước mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh lẽo.
Trong lòng anh cười khổ, lại là cái ánh mắt này…… Nó giống như tạo khoảng cách vô hình, cách chia giữa cô và anh, tình cảnh này, càng giống như quan tòa với tội phạm vậy……
Vì vậy, hai mắt anh rũ xuống, xem như đã bày ra thế yếu, “Thần Hi, anh không phải là con ruột của ba mẹ……”
Tả Thần Hi đảo tay một cái, vài giọt trà nóng văng tung tóe ra ngoài, rơi lên trên mu bàn tay cô, phỏng……
Cô nhìn Tống Sở, càng ngày càng cảm thấy anh thật xa lạ, chuyện quan trọng như vậy, cô ở bên anh cũng gần mười năm, thế mà lại không biết gì……
Tống Sở à Tống Sở, rốt cuộc em đang cùng với ai chung sống nhiều năm thế……
“Ba mẹ anh kết hôn nhiều năm nhưng lại không có con, bọn họ cho là mình không có khả năng sinh con, nên đến viện mồ côi nhận nuôi anh mang ra ngoài, không nghĩ tới, vài năm sau, bọn họ lại có Tống Ngọc. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn đối tốt với anh, coi anh như con trai mình mà bồi dưỡng, từ nhỏ Tống Ngọc cũng đã bám dính lấy anh. Thần Hi, không có bọn họ, cũng sẽ không có Tống Sở đang đứng trước mặt em, cho nên, anh không thể cô phụ công ơn nuôi dưỡng của bọn họ, anh phải đối tốt với họ gấp đôi, đối tốt với Tống Ngọc, mà có lẽ vì thế…… Lại làm cho Tống Ngọc sinh ra một chút ảo giác……”