Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 195: Em đi đâu




Nhưng mà, cô cũng vì Hứa Tiểu Soái có được một cô gái yêu mình như vậy mà cảm thấy vui mừng, cô gái thẳng thắn khi yêu luôn oanh oanh liệt liệt, chỉ biết không có chút nào giữ lại mà bỏ hết ra, Tiểu Soái coi như là thật có phúc. . . . . .

Theo Ninh Vũ Khiêm đi vào quầy rượu, trong nháy mắt cô chú ý tới quán rượu này vẫn như cũ gọi là Ám Hương, mà bên trong, Molly đan xen hợp lí, lại cùng quán rượu ở Bắc Kinh một dạng giống nhau.

Mà ở quầy rượu, bưng ly rượu, người con trai anh tuấn quần áo không chỉnh tề không phải Hứa Tiểu Soái thì là ai?

"Tiểu Soái!" Ninh Vũ Khiêm vừa vào cửa liền bắt đầu kêu to, nhưng mà Hứa Tiểu Soái lại giống như không nghe thấy, keo kiệt đến nỗi ngay cả quay đầu lại liếc mắt nhìn cũng không nguyện ý.

Ninh Vũ Khiêm đối với khuôn mặt lạnh nhạt của anh đã nhìn quen rồi, vẫn vui vẻ như cũ chạy nhanh đến trước mặt anh, bày ra khuôn mặt tươi cười thật to chỉ vào phía sau anh, "Tiểu Soái, anh xem là ai tới?"

Anh buồn bực uống rượu, một bộ dạng lão tử không quan tâm, ai tới cũng mặc kệ.

Cuối cùng, vẫn là Hạ Vãn Lộ gọi anh, dịu dàng gọi một tiếng, "Tiểu Soái, anh khỏe không?"

Chỉ nghe một tiếng "loảng xoảng", ly rượu trong tay Hứa Tiểu Soái rơi xuống đất, sau đó, anh ước chừng đờ đẫn năm giây mới xoay người lại, khi phát hiện người trước mắt thật sự là cô, vẻ mặt như thấy quỷ, "Như thế nào. . . . . . Như thế nào là em?"

Cô nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười, "Là em."

Cô không hỏi anh, tại sao lại tới Ô Trấn, tại sao phải ở chỗ này mở lại một Ám Hương. Có một số vấn đề, không cần hỏi cũng biết đáp án, đáp án này làm cho lòng cô vừa ấm áp vừa khó chịu, Tiểu Soái, em không đáng giá như vậy. . . . . .

Hứa Tiểu Soái có một loại cảm giác bị cô nhìn thấu vô cùng khó chịu, cúi đầu, thậm chí không dám nhìn cô, cũng không thể nào giải thích, "Cái đó. . . . . . Đã đến rồi. . . . . . Vậy uống một ly với anh đi!"

Ninh Vũ Khiêm cũng không bất ngờ, quen thuộc dẫn đường cho bọn họ, "Tới chỗ này đi, bên này yên tỉnh, dễ nói chuyện!"

Vì vậy, bọn họ dưới sự hướng dẫn của Ninh Vũ Khiêm đi tới gian phòng nhỏ chuyên dụng của Hứa Tiểu Soái.

Chỗ này, dĩ nhiên kém xa so với Ám Hương to lớn ở Bắc Kinh, nhưng Hứa Tiểu Soái chính là phô trương như vậy cho nên gian phòng này thiết kế cũng là vô cùng tinh xảo.

Ninh Vũ Khiêm bưng rượu tới cho bọn họ, bản thân cũng không có rời đi, ở bên cạnh Hứa Tiểu Soái ngồi xuống. Hạ Vãn Lộ đoán được tâm tư của cô, thứ nhất là cô muốn biểu thị vị trí của mình, Hạ Vãn Lộ giờ phút này ngồi ở bên cạnh Tả Thần An, dĩ nhiên là người phụ nữ của Tả Thần An, còn lại là Ninh Vũ Khiêm người phụ nữ bên cạnh Hứa Tiểu Soái; thứ hai, ước chừng cũng là muốn nghe một chút bọn họ nói cái gì, cuối cùng vẫn là không yên lòng. . . . . .

Đối với chuyện này, Hạ Vãn Lộ cảm thấy không có gì đáng trách, năm đó chính cô cũng từng làm qua như vậy, yêu chính là chiếm lấy. Tiểu nha đầu này, vẫn còn rất hợp mắt của cô. . . . . .

Kỳ thực, giữa bọn họ thật đúng là không có gì để nói, cả Tả Thần An cùng Ninh Vũ Khiêm đều ở chỗ này, còn có thể nói cái gì đây? Cũng chỉ là chút lời khách sáo. Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là đem đề tài chuyển vào trên người Ninh Vũ Khiêm, đối với người phục vụ trong tiệm Hứa Tiểu Soái tỏ vẻ khen ngợi.

Hứa Tiểu Soái khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo uốn éo, "Không ai muốn cô ấy tới! Da mặt dày lại cố chấp đuổi sao cũng không chịu đi!"

Ninh Vũ Khiêm cũng không tức giận, chỉ hừ hừ, "Em da mặt dày liều chết bám theo anh đấy, thế nào? Ba em nói rồi, muốn anh chăm sóc em đấy!"

Nhìn dáng vẻ hai người cãi vả, Hạ Vãn Lộ cảm thấy vẫn còn có hy vọng, có câu gọi là không phải oan gia không thành thân thích sao. . . . . .

"Vũ Khiêm, anh rất hiếu kỳ tại sao em tìm được hắn? Chẳng lẽ em cài Rada trên người hắn sao?" Tả Thần An dí dỏm pha trò.

Ninh Vũ Khiêm chỉ là cười, không nói lời nào, trên mặt là dáng vẻ tươi đẹp cùng xấu hổ của thiếu nữ.

Hứa Tiểu Soái cũng không nói chuyện, vẻ mặt tức giận.

"Ơ, hai người này tâm ý tương thông vậy! Hẹn ước cùng nhau trầm mặc sao? Vẫn là, Hứa Tiểu Soái, hai người cố ý hẹn gặp ở Ô Trấn sao?" Tả Thần An cố tình trêu ghẹo.

Ninh Vũ Khiêm càng thêm thẹn thùng, chân mày đang lúc đắc ý nho nhỏ; Hứa Tiểu Soái nhưng lại khó có dịp lộ ra tính trẻ con, giận dỗi cùng Tả Thần An cải cọ, "Ai cùng cô ấy tâm ý tương thông? Người nào cùng cô ấy hẹn ước chứ? Thật là! Con gái thì nên hiểu phải dè dặt chứ, cả ngày không có việc cứ nhìn chằm chằm một người đàn ông! Có chút gió thổi cỏ lay nào liền đuổi giết đến nơi! Không phải chỉ là sử dụng chi phiếu thôi sao, cư nhiên bị cô ta tra ra được. . . . . ." Hứa Tiểu Soái vừa tức giận, vừa chán nản.

"Quản chắc một người đàn ông! Đầu tiên sẽ phải quản tiền của anh ta! Đây chứng tỏ là em thật để ý anh!" Ninh Vũ Khiêm nói năng hùng hồn, đây là mẹ Hứa dạy cho cô! Vốn là ba Hứa hết sức tức giận, quả thật muốn đóng băng tất cả các tài khoản của Hứa Tiểu Soái, là mẹ Hứa thật vất vả giữ lại một cái cho anh, cũng là lưu lại một đầu mối tìm người.

Hứa Tiểu Soái bị làm cho phát bực, cũng không giữ mặt mũi cho cô, "Ai là đàn ông của cô chứ? Là ai? Ai là người mà cô quản chứ!"

Ninh Vũ Khiêm bình tĩnh nhìn anh, "Anh! Chính là anh!"

"Ha ha ha ha. . . . . ." Không nhịn được nữa, trong gian phòng nhỏ phát ra một hồi tiếng cười to.

Đồng thời, Hứa Tiểu Soái không nhịn được nữa phát ra một tiếng rống to, "Ninh Vũ Khiêm! Nếu cô là đàn ông, tôi thật sự muốn đánh chết cô!" Hoàn toàn bị chọc cho tức giận rồi, hoàn toàn không còn phong đọ nhã nhặn như ngày thường.

"Nếu em là đàn ông, em còn tới tìm anh sao, vậy em không phải gay rồi sao?" Ninh Vũ Khiêm lần nữa bình tĩnh mà đúng lý hợp tình tuôn ra một câu đủ để chọc tức điên Hứa Tiểu Soái, cũng lần nữa chọc cho ba người kia cười to.

Hạ Vãn Lộ cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy gần đây nhất, dự cảm của cô càng ngày càng mãnh liệt, Hứa Tiểu Soái, nhất định phải bị Ninh Vũ Khiêm ăn đến gắt gao! Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Nhớ ngày đó, cô cũng là chấp nhất mà lớn mật như vậy đổ thừa Tả Thần An.

Không kìm hãm được liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, trùng hợp anh cũng liếc mắt nhìn sang, dưới ánh đèn hơi tối bên trong, vẻ mặt anh như phủ lên một tầng sương mù, anh nhớ lại, có phải những thứ kia mình cùng đã từng trải qua hay không? Dưới đáy bàn, anh nhẹ nhàng nắm tay của cô, đó là câu trả lời tốt nhất cho cô.

Tìm được Hứa Tiểu Soái, là thu hoạch lớn nhất ở trấn nhỏ lần này. Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Hạ Vãn Lộ cũng được buông xuống, nếu không, cô còn có thể tự trách chính mình, cũng bởi vì mình, mới làm hại Hứa Tiểu Soái cùng cha mẹ cãi nhau, bị hoàn toàn cô lập rời đi Bắc Kinh, thậm chí, làm hại anh mất đi một nhân duyên tốt đẹp.

Cô không khỏi ảm đạm thở dài, chẳng lẽ mình thật đúng là kẻ gây tai họa? Hại người rất nặng. . . . . .

Không có lưu lại ở Ám Hương quá lâu, lúc rời đi, là Ninh Vũ Khiêm đưa bọn họ ra ngoài cửa, Hạ Vãn Lộ lơ đãng quay đầu lại, chỉ thấy bên trong quầy rượu ánh mắt Hứa Tiểu Soái như cũ đuổi theo, trong mắt, thoáng hiện trong suốt, lóe lên một tầng chất lỏng. . . . . .

Cô nghiêng đầu, cũng không dám quay đầu lại nhìn nữa. . . . . .

Vị khách ven sông, có chút quen biết, thấy Ninh Vũ Khiêm ra ngoài, không cố kỵ gì mà kêu, "Bà chủ! Cho thêm hai chai bia!"

"Được....!" Bị gọi là bà chủ hiển nhiên không phải lần đầu tiên, Ninh Vũ Khiêm đáp rất thuận miệng, chỉ là, đang đối mặt đám người Hạ Vãn Lộ, lại xấu hổ le lưỡi một cái.

Cô khẽ mỉm cười, trẻ tuổi, thật tốt.

"Không có gì muốn gửi chúng tôi mang về Bắc Kinh sao?" Trong mắt Tả Thần An cũng hàm chứa tia cười hài hước.

Ninh Vũ Khiêm con ngươi đen lúng liếng đảo lòng vòng, "Thật sự là không có. . . . . . Nếu không chuyển lời tới mẹ em, nói em vô cùng tốt, không cần nhớ em!"

"Sao không tự mình gọi điện thoại nói cho bác gái?" Tả Thần An cố tính trêu chọc cô.

"Hắc hắc. . . . . ." Ninh Vũ Khiêm cười xấu hổ, không trả lời.

Tả Thần An biết rõ, Ninh gia ở bữa tiệc đính hôn mất mặt lớn như vậy, ông cụ tất nhiên tức giận rồi, con gái lại bướng bỉnh chạy đi tìm hôn phu như vậy, càng thêm đổ dầu vào lửa, tiểu nha đầu này chỉ sợ gọi điện thoại cũng không dám . . . . .

"Được rồi, anh hiểu! Anh sẽ cho nói với bác gái! Em cũng không cần tiễn bọn anh, đi nhanh đi!" Anh coi như là bỏ qua cơ hội tiếp tục cười nhạo tiểu nha đầu này.

Ngày thứ hai, Chu Lan lưu luyến không rời ở bên trong dặn dò, Tả Thần An mang theo Hạ Vãn Lộ và Thư Khai trở về Bắc Kinh.

Theo ý tứ Tả Thần An, là muốn mang Thư Đại Hưng và Chu Lan cùng nhau đi dến Bắc Kinh, chủ yếu là vì suy tính cho Hạ Vãn Lộ. Hạ Vãn Lộ gần đây tâm trạng không tốt lắm, ăn uống cũng không tốt, có cha mẹ ở bên chăm sóc, về phương diện ăn uống cũng có thể nấu ra hương vị quê hương Hạ Vãn Lộ, hi vọng có thể nuôi cô béo lên một tí, nhưng là Chu Lan lại không chịu đồng ý.

Chu Lan chỉ là vụng trộm nói cho Hạ Vãn Lộ, Tả Thần An là gia đình giàu có, từ xưa nhà giàu ân oán nhiều, thị phi cũng nhiều, làm con rể, Tả Thần An đã vì nhà bọn họ làm đủ nhiều, em trai em gái toàn bộ đều dựa vào người ta, cha mẹ cũng cùng tới, chỉ sợ Hạ Vãn Lộ sẽ bị người khác coi thường, Tả Thần An đương nhiên sẽ không có ý nghĩ như vậy, nhưng là người khác? Người nhà Tả Thần An đâu? Cho nên, chỉ là dặn đi dặn lại, muốn Hạ Vãn Lộ tự chăm sóc chính mình, ngàn vạn lần đừng để cho mình chịu uất ức.

Cái này, Hạ Vãn Lộ hiểu, chuyện của Hiểu Thần mẹ còn chưa biết, cô cũng không biết nên nói rõ với mẹ như thế nào, lúc này rời đi cũng không ổn, cho nên, cũng không cưỡng cầu mẹ.

Sau khi trở lại Bắc Kinh, Hạ Vãn Lộ cũng không có liên lạc với Hiểu Thần, chỉ có thể để cho Thư Khai đi về trước, chú ý biến hóa sát vách, chính mình có thời gian lại gọi cho Hiểu Thần, không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc, Hạ Hiểu Thần sau hơn một tuần mất tích, điện thoại di động cuối cùng cũng mở máy.

"Hiểu Thần, mấy ngày nay em đã đi đâu?" Hạ Vãn Lộ cơ hồ mệt mỏi hết sức.

"Cùng bạn bè đi Quảng Châu!" Hạ Hiểu Thần vẫn là giọng nói lạnh nhạt không quan tâm.

"Vậy tại sao em lại tắt máy? !" Nhớ tới lo lắng mấy ngày nay, Hạ Vãn Lộ tức giận từ đáy lòng.