Trong lòng cô chấn động, hoảng sợ từ trên giường ngồi dậy, thậm chí quên mình là đang trần truồng, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lộ Lộ, ba con đi rồi. . . . . ." Chu Lan nói nguyên nhân.
"Ba con?" Cô nhất thời còn chưa làm rõ rốt cuộc là nói người ba nào. Hơn
nữa, ý nghĩa biểu thị của từ "Đi rồi" là. . . . . . chết sao? Cô không
dám tin . . . . . . Hi vọng mình hiểu sai rồi. . . . . .
"Đúng! Là ba ruột con! Sáng nay bị phát hiện chết ở trong nhà, đều đã mấy ngày rồi! Là tự sát!"
"Mẹ, vậy con lập tức trở về!" Cô nhớ tới người ba ruột bị cô giấu sâu trong
trí nhớ, cho dù như thế nào, ông ấy cũng là ba cô. . . . . .
"Còn có Hiểu Thần, điện thoại của nó làm sao cũng không gọi được, con gọi nó cùng đi!"
"Được con biết rồi!" Cô lấy điện thoại ném một cái, bắt đầu tìm kiếm quần áo
chung quanh, dưới một mảnh rối ren, cái gì cũng tìm không ra.
Vẫn là Thần An tìm ra cho cô, thấy cô hốt hoảng như vậy, dứt khoác đưa cho
cô từng cái từng cái mặc vào, vừa mặc vừa hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện
gì?"
Cô loạn xạ cầm quần kéo lên trên, giọng nói cấp bách, "Ba em tự sát rồi, em phải trở về xem sao!"
Anh nghe xong, không nói thêm lời nào, càng thêm nhanh nhẹn giúp cô sửa
sang lại quần áo chỉnh tề, sau đó đẩy cô vào phòng tắm, bảo cô rửa mặt,
bản thân thì gọi điện thoại cho Sa Lâm, "Sa Lâm, đặt cho tôi bốn vé máy
bay đi Hàng Châu nhanh nhất!"
Đợi cô rửa mặt xong, lúc từ phòng
tắm đi ra, vừa đúng lúc Sa Lâm gọi điện thoại tới trả lời, vé máy bay
thích hợp nhất là ba giờ sau.
"Được, bốn vé! Lập tức đặt!"
"Bốn vé?" Cô kinh ngạc hỏi, "Muốn đặt nhiều như vậy? Anh cũng đi?"
"Anh đương nhiên phải đi!" Anh nói như đinh chém sắt, rồi sau đó đi tới
phòng khách gọi Thư Khai dậy. Quyết định của anh, Thư Khai cũng phải đi!
Đợi khi anh trả lời lại thì cô đang thu thập hành lý, vẫn có chút lộn xộn.
Anh đi tới, ấn cô ở một bên nghỉ ngơi, mình sắp xếp lại gọn gàng ngăn
nắp, rất nhanh liền dọn dẹp thỏa đáng, "Mang những thứ này là đủ rồi,
Thư Khai thì không cần thu thập, trong nhà chắc vẫn còn quần áo để thay
của nó, nếu quả thực không có, ở đó lại mua! Hiểu Thần thì sao? Liên lạc được chưa?"
Cô lắc đầu một cái, "Điện thoại vẫn không gọi được!" Hiểu Thần nhất định phải trở về, nó là đứa con được giao cho ba. . . . . .
"Bảo Sa Lâm trực tiếp đi đến nhà nó đón nó đi! Ăn xong bữa sáng thời gian cũng vừa khớp!" Anh dắt tay cô đi đến phòng ăn.
Bốn mươi phút sau, Sa Lâm liền tới Vân Hồ đón bọn họ, lại nói cho bọn họ biết, Hiểu Thần căn bản không ở nhà.
Sớm như vậy đã không ở nhà, chỉ có thể nói rõ nó rất có thể buổi tối không trở về ngủ. . . . . .
Hạ Vãn Lộ càng thêm sốt ruột, chuyển qua hỏi Thư Khai, "Thư Khai, nó có
thể đi nơi nào? Trước kia cũng thường không trở về ngủ sao?"
"Không có . . . . . . em nhớ bình thường cũng sẽ trở về. . . . . . về phần đi
nơi nào, em cũng không rõ lắm. . . . . ." Thư Khai một bộ dạng mơ màng,
dù sao cậu và Hiểu Thần chỉ là hàng xóm, hơn nữa nam nữ có khác biệt,
cậu không thể nào đối với hành tung của Hiểu Thần hiểu rõ như thế.
"Thôi, không đợi nó nữa! Chúng ta đi trước đi, đến nơi sẽ liên lạc lại nó, bảo nó tự mình tới cũng giống nhau, em thấy sao? Tả Thần An ra chủ ý, lại
vẫn trưng cầu sự đồng ý của cô.
Cô gật đầu một cái, dường như, chỉ có thể như vậy. . . . . .
Sau khi máy bay đến sân bay Tiêu Sơn, liền có tài xế của Hàng Châu lái xe
tới đón, trực tiếp đưa bọn họ đến nhà tang lễ, bên trong nhà tang lễ
thưa thớt mấy người, hết sức vắng lạnh.
Về mặt truyền thống, bình thường việc tang lễ này cũng náo nhiệt, càng nhiều người, danh tiếng
càng tốt. Mặc dù điều này rất cổ hủ, nhưng là phong tục từ xưa đến nay,
người đời lại thích nhận xét so sánh, trường hợp trước mắt này, có thể
xem là mất mặt.
Một nhóm người Hạ Vãn Lộ vừa đến, người ở bên
trong liền ra đón rồi, là mấy người lãnh đạo nhỏ ở đơn vị của ba, một
người trong đó là chủ tịch công đoàn, cô nhận ra được.
"Lộ Lộ a, cháu trở về rồi! Mẹ cháu mới vừa đi!" Chủ tịch công đoàn chào hỏi cô.
Cô gật đầu một cái, "Cám ơn mọi người."
Thật ra cô rất rõ ràng, cả đời ba, nhân duyên cực kém, lần này đi, người có
thể tới nhà tang lễ có mấy người? Cho dù là mấy người này, cũng là bức
bách bất đắc dĩ, chỉ vì là nhân viên của đơn vị, nhất định phải ra mặt,
mới gắng gượng ở nơi này thay phiên ngồi mấy ngày. Về phần mẹ, cô càng
hiểu, có thể tới nhìn một chút, đi một vòng đã là khó làm được, dù sao
bà mười mấy hai mươi năm trước cũng đã là thân phận vợ trước rồi. Mà Thư Khai, cũng không có cái nghĩa vụ theo cô trở về này, nhưng cô biết, mặc dù Thần An không yêu cầu, Thư Khai cũng nhất định sẽ cùng cô về, bởi vì cậu ngược lại quả thật tự xem là em trai ruột của cô….
Mấy người đang ngồi đều là đàn ông, Hạ Vãn Lộ nghĩ tới có phải nên đưa thuốc hay
không, nhưng cô từ Bắc Kinh tới vội vàng, cái gì cũng không mang, đang
lúng túng, tài xế của Tả Thần An bên cạnh lấy thuốc ra, mở ra bao thuốc
nguyên vẹn.
Chủ tịch công đoàn khi vừa thấy là một gói thuốc nổi
tiếng mấy ngàn tệ thì thái độ đột nhiên tốt vô cùng, đồng thời, cũng
phát hiện chiếc xe dừng ở nơi xa đó là dạng xe gì, liền biết người đàn
ông trước mắt này không tầm thường.
Cô cảm kích liếc nhìn anh một cái, làm khó anh nghĩ chu đáo, có anh, thật tốt. . . . . .
Chuyện kết hôn của cô và anh, chỉ là gọi điện thoại nói với ba mẹ biết, chưa
từng trở về cử hành hôn lễ, cho nên đồng hương của cô còn không biết
thân phận của Tả Thần An, sau một phen giới thiệu, chủ tịch công đoàn
biết được cô lại câu được chàng rể rùa vàng như vậy, không khỏi liên
tiếp cảm khái, lão Hạ dưới suối vàng biết được, sẽ mỉm cười.
Ba
dưới suối vàng có biết không? Cô nhìn sang phương hướng để di ảnh, hình
dáng của ba trong trí nhớ thật mơ hồ, ba, còn nhớ đứa con gái là cô hay
không?
Cô đến gần, châm hương, Thần An và Thư Khai cũng cùng đi theo tới, ba người cùng nhau thắp nén hương cho ba.
Kế tiếp nên làm cái gì, cô không hiểu lắm. Chưa từng trải qua việc tang
lễ, rời nhà cũng đã quá lâu, cô đang muốn hỏi chủ tịch công đoàn một
chút, lại phát hiện Thần An đã đang nói chuyện với ông ấy.
Thần
An đã từng gặp tình cảnh như thế này, lễ truy điệu từng tham dự chỉ sợ
thuộc về tin tức trên đài Y (chỗ này editor không hiểu lắm >
Quyết định của cô là đúng, Thần An quả nhiên xử lý
gọn gàng rõ ràng. Mà bởi vì bọn họ đến, người tới nhà tang lễ lại nhiều
hơn, trong đó không thiếu một số người xem náo nhiệt. Quê nhà này của cô vốn là địa phương nhỏ, người qua người lại, rất nhiều người quen, nghe
nói khuê nữ của lão Hạ từ Bắc Kinh trở lại, còn mang theo chàng rể rùa
vàng, người quen cũ liền đi tới ngó ngó, thuận đường bái tế lão Hạ,
không, phải nói là để bái tế lão Hạ, thuận đường xem một chút náo nhiệt. . . . . .
Cô nhìn những người đồng hương kia, có nhiều người
đang hi hi ha ha mà cười, cô cũng không chú ý, người khác không có cái
nghĩa vụ bi thương này, thật ra ngay cả chính cô cũng không có rơi lệ,
chẳng qua là cảm thấy trong lòng buồn bực, rất không thoải mái.
Cô luôn ngẩn người ngưng mắt nhìn di ảnh của ba. Cô chắc là rất nhiều chưa từng gặp ba, không biết ba lại từng già đi? Bức di ảnh này cũng là dùng hình mấy năm trước, ngũ quan thanh tú, một đầu tóc đen.
Ba lúc
còn trẻ tuổi là người đàn ông cực kỳ anh tuấn, mà cô và Hiểu Thần được
di truyền dung mạo của ba, không khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng
được xem là thanh nhã xinh đẹp. Ba lúc còn trẻ tuổi thổi kéo đàn hát,
mọi thứ tinh thông, ngược lại hết sức có tài, chỉ là ở đơn vị không hợp
ý, liền thủy chung buồn bực không vui, oán trời trách đất. Sau lại càng
thêm si mê đánh bạc, từ đó đắm chìm trong đó, không thể sửa chữa. Bài
bạc, tất nhiên có liên quan đến say rượu, người ba sau khi ham bài bạc
và say rượu thay đổi hoàn toàn thành một người khác, chỉ cần có tiền
liền cầm đi đánh bài, càng về sau, mặc dù không có tiền cũng sẽ vay tiền thậm chí bán trộm đồ trang sức của mẹ lừa gạt tiền mừng tuổi của cô và
Hiểu Thần đi đánh bài, thua bạc, uống say, liền đánh mẹ đánh con gái xả
giận, lúc thanh tỉnh vừa đau khóc hối tiếc, vừa ôm hai con gái nói thẳng thẹn với con thẹn với nhà.
Tóm lại, Hạ Vãn Lộ chưa bao giờ nhớ
ba từng nở nụ cười, không phải giận dữ, thì là không vui, hoặc chính là
thất hồn lạc phách sám hối. . . . . .
Lần tự sát này, nghe nói là vay nặng lãi quá nhiều, đã không thể trả được rồi, để lại bức di thư,
vô cùng hối hận cuộc đời bản thân, đồng thời nói lời xin lỗi hai đứa con gái. . . . . .
Lo việc tang lễ là rất vất vả, liên tục mấy ngày, dường như đều là suốt đêm không ngủ.
Làm con gái, cô túc trực bên linh cữu là điều nên làm, nhưng là Thư Khai và Thần An, thì không cần phải làm cái này. Nhưng, cho dù cô hối thúc hai
người bọn họ đi về nghỉ ngơi thế nào, hai người đàn ông này hai đều
không chịu, ngược lại cô, thời điểm chống đỡ không được, tựa vào trên bả vai Thần An còn có thể ngủ mấy tiếng đồng hồ.
Theo như phong tục, lúc tối, còn có thể mời người lại khóc than trước linh cữu.
Tình cảnh đó, rất là bi thương, cho dù là người không liên quan, cũng sẽ bị
nói cho nước mắt chảy ròng, huống chi, cô rốt cuộc là con gái ruột thịt
của ông. Cho nên, đi theo phía sau người khóc than trước linh cửu, cô
cũng lệ rơi đầy mặt.
Thần An đang ở bên cạnh cô, nắm chặc tay của cô.
Tay của anh, có chút lạnh, nhưng lại rất thoải mái. . . . . .
Sau khi kết thúc khóc than trước linh cữu một thời gian thật dài, vệt nước
mắt trên mặt cô cũng chưa khô, anh nhẹ nhàng ôm vai của cô, muốn an ủi
cho cô.
Cô hiểu ý của anh, nghiêng đầu cười một cái, nước mắt
sáng lóng lánh, "Em không buồn, thật sự. Thật ra có một số người có cuộc sống đau khổ, kết thúc, là một loại giải thoát."
Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, tự dưng, trong lòng một chỗ nào đó, đột nhiên đau xót giống như co lại . . . . . .
Cô kể lại cuộc đời của ba cô khi còn sống cho anh nghe, cuối cùng cảm
thán, "Khi ông ấy mang đến cho bọn em đau khổ, chính ông cũng khổ sở,
nếu như một người sống trên đời này lại chưa từng cười vui, sống trên
đời còn có cái gì ý nghĩa đây? Tính mạng của ông, rất nhiều năm trước đã kết thúc rồi. . . . . ."