Thời gian từng giây
từng phút trôi qua, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, Hạ Vãn
Lộ và Thư Khai cùng bước nhanh chạy đến trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ
lấy khẩu trang xuống khẽ mỉm cười, "Cũng may, người bị thương căn bản
đều là ngoại thương (vết thương bên ngoài), các cơ quan não bộ trong đầu không có vấn đề gì lớn."
Hạ Vãn Lộ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm,
thiếu chút nữa té xủi ở trong ngực Thư Khai, chỉ là vẫn không yên lòng,
"Nhưng là bác sĩ, em ấy giống như bị thương rất nặng, hơn nữa lúc ấy còn hôn mê bất tỉnh."
Bác sĩ lần nữa cười nói, "Yên tâm đi, căn bản
không có gì đáng ngại! Hôn mê có thể do rất nhiều nguyên nhân, có khả
năng là do kinh sợ quá độ, nhưng cũng có khả năng là do chấn động não,
chúng tôi sẽ tiếp tục quan sát!"
Hạ Vãn Lộ cuối cùng cũng yên
tâm, không có việc gì là tốt, nếu không. . . . . . Trong con ngươi của
cô một mảnh xám xịt. . . . . .
Hạ Hiểu Thần rất nhanh đã được đưa vào phòng bệnh, gắn ống truyền nước biển, nhưng vẫn chưa có tỉnh lại.
Hạ Vãn Lộ túc trực ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cô,
dưới chăn, thân thể Hiểu Thần nhỏ gầy giống như cô, nhìn cằm hơi nhọn,
khuôn mặt thon gầy, lại nhớ tới khi còn bé, Hiểu Thần thường không đủ
ăn, trong lòng một hồi quặn đau.
Thư Khai thấy dáng vẻ vừa mệt
mỏi lại khổ sở của chị, không đành lòng, "Chị, hiện tại Hiểu Thần đã
không có việc gì rồi, chị trở về nghỉ ngơi đi, em ở nơi này là được
rồi!"
Hạ Vãn Lộ lắc đầu một cái, "Vậy em về trước đi!"
"Chị! Thân thể chị ốm yếu như thế, làm sao chịu nổi thức đêm? Chị buổi tối về nhà ngủ, ban ngày trở lại chăm sóc cô ta! Có em ở đây rồi, chị còn
không yên tâm hay sao? Em đã không còn bé nữa rồi!"
Hạ Vãn Lộ vẫn là lắc đầu, sau đó liền không nói câu nào, bỏ tay vào trong chăn, cầm bàn tay mảnh khảnh của em gái.
Thư Khai không có biện pháp, biết không thể thuyết phục được cô, nhưng cậu
cũng không thể bỏ mặc chị một mình mà bỏ đi, vì vậy tìm một chỗ ngồi
xuống, cùng với chị gái.
Một đêm, cứ như thế trôi qua.
Đến rạng sáng, Hạ Vãn Lộ rốt cuộc không chịu nổi, nằm ở bên giường ngủ gật, mới ngủ không bao lâu, cảm giác trong tay động một chút, cô lập tức
giật mình tỉnh lại.
Quả nhiên, Hiểu Thần đã tỉnh rồi, một đôi mắt lành lạnh đang nhìn chằm chằm cô.
"Hiểu Thần, em rốt cuộc tỉnh. . . . . ." Thần kinh căng thẳng của cô cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Hiểu Thần rút tay mình từ trong tay cô ra, mắt nhìn về một phía, "Không phải là không cần đứa em gái này nữa sao? Tại sao còn phải cứu tôi? Tại sao
không để cho tôi chết đi cho rồi?"
"Hiểu Thần! Tại sao em có thể
nói như vậy?" Mặc dù hiện giờ quan hệ của cô và Hiểu Thần không còn như
trước, nhưng trong nháy mắt tay bị Hiểu Thần dùng sức đẩy ra, Hạ Vãn Lộ
vẫn là cảm thấy trái tim rất đau. . . . . .
"Vậy tôi nên nói như
thế nào?" Hạ Hiểu Thần lạnh lùng, mắt thủy chung không nhìn cô, "Chị đi
đi, tôi nói rồi, chị cứ coi như không có đứa em gái này, vốn dĩ chính là như vậy, kể từ khi mẹ dẫn chị đi, tôi liền không còn là em gái chị
rồi."
"Hiểu Thần. . . . . ."
Cô còn muốn nói thêm, mới vừa kêu tên Hiểu Thần, liền bị cô ấy cắt đứt, "Tóm lại tôi không muốn gặp
lại chị! Chỉ cần nhìn thấy chị, tôi sẽ nghĩ muốn tìm cái chết một lần
nữa! Cho nên kính nhờ chị nhanh chóng biến mất trước mặt tôi!"
Hạ Vãn Lộ chăm chú nhìn cô, trong mắt sương mù càng ngày càng đậm, cho đến cuối cùng, ngưng kết thành một mảnh tro tàn tăm tối, giật giật môi,
muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng nghĩ lại, Hiểu Thần dù sao cũng mới vừa tỉnh, vẫn là đợi thân thể em ấy tốt hơn một chút, khi nào xuất viện thì nói cũng không muộn.
"Còn không đi? Chị lẽ nào muốn tôi chết một lần nữa mới bằng lòng?" Hạ Hiểu Thần gào thét.
Tiếng thét này kinh động đến y tá đi ngang qua, đẩy cửa đi vào, thấy thế dĩ
nhiên là trách cứ người nhà, "Bệnh nhân vừa mới tỉnh, cảm xúc bất ổn,
mọi người không nên làm cô ấy kích động!"
Hạ Vãn Lộ cũng là y tá, biết quy định của bệnh viện, đây cũng không phải bệnh viện cô làm, cũng không dễ dàng sắp xếp, cho nên nghĩ nghĩ, lại nói, "Vậy chị đi trước,
sau đó cho người đưa thức ăn tới, có cần gì thì nói với Thư Khai, hoặc
là gọi điện thoại cho chị."
Cô lại đứng đứng, thấy Hạ Hiểu Thần
còn làm một bộ mặt lạnh như băng, liền xoay người rời khỏi phòng bệnh,
hơn nữa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh, Hạ Hiểu Thần tức giận đối với Thư Khai nói, "Cậu cũng cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người nào!"
Thư Khai lại không để ý đến cô, xách cái ghế đến bên người cô ngồi xuống,
"Tôi không đi! Cứ nhất quyết ở chỗ này đấy! Cô có gan thì đứng lên cùng
tôi đánh một trận!"
"Cậu. . . . . . Tôi là bệnh nhân!" Cô tức giận đấm xuống giường.
"Bệnh nhân thì thế nào? Nếu như cô thật sự bị thương nặng, thì chừa chút sức
lực điều dưỡng thân thể đi! Chớ giương nanh múa vuốt!" Thư Khai dựa vào
ghế, thoải mái nhàn nhã nói.
"Cậu. . . . . . Cút cho tôi!" Cô
thuận tay cầm đồ vật trên bàn lia về phía cậu, làm động tới vết thương,
đau đến mức cô phải gọi ra tiếng.
Thư Khai nghiêng người né
tránh, cười lạnh uy hiếp cô, "Hạ Hiểu Thần! Cô đừng có chọc tôi tức
giận, nếu không phải cô đang bị thương tôi nhất định sẽ đánh lại cô!"
Nói thật, lúc Hạ Hiểu Thần đang ở trong phòng cấp cứu, cậu cũng có chút
lo lắng, nhưng bây giờ nhìn cô khỏe như vậy, lại nghĩ tới những chuyện
xấu cô đã làm, quan trọng nhất là, cô còn không biết xấu hổ vu oan cho
anh rễ, thần tượng trong lòng cậu (theo cậu, tuyệt đối là do Hạ Hiểu
Thần vu oan anh rễ, cậu không tin anh rễ là loại người như vậy), những
lời không biết xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra được, thật sự đối với
cô là chán ghét tới cực điểm, nếu không phải cô đang bị thương nằm trên
giường, anh thật sự rất muốn đánh cô.
Hạ Hiểu Thần lúc này mới ngừng nói, vừa tức vừa giận, oán hận không thôi.
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————————
Tả Thần An mới sáng sớm liền chạy tới bệnh viện, đỗ xe, xách theo bữa ăn sáng hướng phòng bệnh đi tới.
Mới đi mấy bước, đã nhìn thấy một bóng dáng thon gầy đi ra, một bộ dạng mất hồn mất vía.
Nhìn tình hình này, tối hôm qua cô nhất định cả đêm không có ngủ, tiều tụy
không chịu nổi, trong lòng anh một luồng sóng yêu thương dâng cao như
thủy triều va chạm vào tim anh, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Nhưng, cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Anh chạy tới trước mặt cô rồi, cô lại hoàn toàn không phát hiện ra, đứng lại ở trước mặt cô, quả nhiên, đầu
cô liền đụng vào ngực anh.
Hiển nhiên là đụng đau, cô cắn cắn môi, hai hàng lông mày xoắn lại trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
Anh vừa yêu vừa thương, không nhịn được vân vê cái trán cô, than nhẹ, "Em!
Nếu như mới vừa nãy không phải là anh, xem em giải quyết thế nào?" Trạng thái tinh thần như vậy, cũng không gọi điện thoại cho anh đến đón? Là
muốn cùng anh giận dỗi sao?
Cô không nói tiếng nào, ở trước mặt anh cúi đầu.
"Hiểu Thần tỉnh chưa?" Anh hỏi.
Nhớ tới phản ứng mới vừa rồi của Hiểu Thần, cô vẫn hết sức khó chịu, gật đầu một cái.
"Anh mang bữa ăn sáng tới, trước đi đưa cho Hiểu Thần, rồi cùng nhau ăn?"
Anh dắt tay của cô. Một buổi tối, anh tìm hiểu một số việc, có chuyện,
cần tìm Hạ Hiểu Thần hỏi rõ ràng.
"Anh không nên đi vào!" Cô có
chút buồn bã, anh muốn đi vào làm gì? Cho dù như thế nào, Hiểu Thần vẫn
là thương anh, tình huống hiện giờ, anh đi vào chỉ có hai kết quả, hoặc
là giống như cô bị đuổi ra ngoài, hoặc là, ôm ôm ấp ấp yêu thương khóc
lóc kể lể. . . . . ."Mang đến trước cửa phòng bệnh, gọi Thư Khai ra
lấy."
"Vậy. . . . . . Em đứng ở đây, đừng đi." Anh do dự, từ đầu
đến cuối không muốn buông tay ra, chỉ sợ cô sẽ thừa dịp anh không để ý
trốn đi, anh thật sự là bị cô làm cho sợ hãi. . . . . .
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu.
Anh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đi vào phòng bệnh.
Cho đến khi đi ra, cô quả nhiên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bồn hoa, thân
thể gầy ốm nho nhỏ, như đứa bé chờ người thân dẫn về nhà, nhìn cực kỳ
đau lòng.
Ngực anh như có thứ gì đó đang chậm rãi bắt đầu thay
đổi, nong nóng, ê ẩm, tiến lên trước, như ôm công chúa ôm cô lên, "Đi,
chúng ta về nhà."
Áo khoác của anh mở rộng ra, bên trong vẫn là áo lông mềm mại, áo len lông cừu cao cấp nhất, chất lượng cực tốt.
Cô cảm thấy mệt quá, tựa vào áo lông của anh, cảm giác lông cừu dính vào
trên mặt, giống như có mùi vị của mặt trời, cô ngửi một chút, cũng không có giãy giụa.
Ở trong bệnh viện, có ôm nhau như vậy cũng không
coi là quá đáng, có một vài bệnh nhân cũng là được ôm vào ôm ra như vậy, cô thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn một lần được làm bệnh nhân thôi. . . . . .
Anh đặt cô ngồi trên ghế trước, còn mình thì ngồi vào buồng lái.
"Heo con. . . . . ." Anh có chuyện muốn nói với cô, kêu một tiếng, lại phát
hiện cô nhắm mắt, không biết có phải là ngủ thiếp đi hay không.
Vì vậy lại thôi, trực tiếp lái xe trở về nhà.
Trở lại Vân Hồ, cô vẫn là tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt như thế, xem ra thật sự là đã ngủ thiếp đi rồi. . . . . .
Không muốn đánh thức cô, dự định bế cô về nhà! Nhưng, vừa ôm cô ra , cô lại
tỉnh, ánh mắt có chút hoảng hốt, thân thể mềm mại tựa như phản xạ có
điều kiện, bởi vì cảnh giác mà trở nên cứng ngắc.
"Là anh! Chúng ta về nhà ngủ!" Anh vội vàng nói.
Cô mới một lần nữa thả lỏng, giống như lúc trước, dựa vào trong ngực anh.
Cô vẫn đang ngủ say, mà anh, vẫn là ở nhà cùng với cô, không có được câu
trả lời của cô, trong lòng anh thấp thỏm bất an, chuyện gì cũng không
làm được, mà hiện tại cô đang nghĩ cái gì, anh một chút cũng không đoán
ra được, muốn cùng cô trò chuyện, rồi lại không tìm được cơ hội. . . . . .
Anh thật sự rối loạn. . . . . .
Ngủ thẳng đến buổi
trưa, cô giống như chuông đồng hồ báo thức tự động tỉnh lại, sau đó
chuẩn bị đưa cơm cho Hiểu Thần, anh nói muốn đưa cô đi, cô cũng không cự tuyệt, nhưng đến bệnh viện, cũng không cho anh đi vào, chỉ tự mình đi
đưa, sau đó cùng anh về nhà.