Tiêu Y Đình và Ninh Chấn Khiêm còn may, Sa Lâm không ngừng kêu khổ, "Ông chủ, đó chính là tiền mồ hôi nước mắt của tôi. . . . . ."
"Kêu ông chủ anh thanh toán hóa đơn cho công ty! Sa Lâm, tôi thật sự hoài nghi cậu có phải gian lận hay không? Tại sao mỗi lần đều cùng cậu thua?" Tiêu Y Đình lại một tay bài xấu, khó tránh khỏi oán trách.
Khi hai người đang nói chuyện, Tả Thần An lại hồ rồi, còn tự lấy được bài! Vừa nhìn thời gian, đem bài ném đi, "Thôi, không chơi nữa, tiền này cũng không cần, coi như tôi mời các cậu ăn đêm đi!"
"Cậu đi đâu?" Tiêu Y Đình đánh đang cao hứng, không chịu buông tha anh.
"Tôi bây giờ là người đàn ông tốt ở nhà, phải đúng giờ về nhà, đúng giờ đón bà xã! Hai người các cậu thức thời thì đừng cản trở tôi!" Anh đứng lên, thu lại xấp tiền lớn đó, mở cửa rời đi.
"Nhà thắng muốn rời đi! Thật không có đạo đức!" Tiêu Y Đình đuổi theo, đi lên trên hành lang lại một lần nữa gọi anh lại, "Thần An, có vụ án. . . . . ."
"Thế nào?" Anh quay đầu lại, Tiêu Y Đình rất ít khi nói chuyện vụ án với anh.
"Tôi cũng không rõ. . . . . ." Tiêu Y Đình lắc đầu một cái, "Nếu có thời gian thì chú ý tới công ty của ba cậu đi!"
"Lời này nói . . . . . . Lão Nhị, có không đáng tin?"
"Không có! Thật không có! Tôi không rõ lắm, nếu không làm sao sẽ không nói với cậu? Chỉ là. . . . . . giác quan thứ sáu!"
Giác quan thứ sáu của luật sư đại biểu cái gì? Tả Thần An hơi trầm tư, gật đầu một cái, rời đi.
Mười hai giờ, Hạ Vãn Lộ và Lưu Lệ cùng nhau tan việc, xa xa, liền nhìn thấy xe anh, anh cũng nhìn thấy cô, kịp thời nhấn còi.
Lưu Lệ nhạy cảm cười cười, "Chị Hạ, em đi trước đây, bái bai!" Nói xong bỏ lại Hạ Vãn Lộ đi về phía khác.
Hạ Vãn Lộ nhớ tới lúc xế chiều, lời nói của Lưu Lệ và tiểu Văn ở văn phòng, vừa tức giận lại cảm thấy buồn cười, đoán chừng ngày mai phòng làm việc sẽ có nhiều lời đồn đại hơn, nghĩ tới nếu như đem chuyện này nói cho Thần An anh sẽ nói thế nào? Không có gì hơn hai cách làm, hoặc chính là kiêu ngạo mà ôm lấy cô tuyên bố với cả thế giới cô là vợ của anh; hoặc, chính là nói cho cô biết, lời đồn đãi không tổn thương người, không cần quan tâm. . . . . .
Nghĩ như vậy, cũng cảm thấy không có gì, đại khái có thể cười một tiếng mà qua, liền đi về phía Thần An.
Vừa lên xe, liền bị anh ôm hôn một cái trước, bộ dạng rất vui vẻ, ánh mắt tỏa sáng. Thấy anh như vậy, thì càng không muốn đem những thứ không vui kia nói cho anh biết, ngay cả chuyện hôm nay Hiểu Thần nói, cô cũng không có ý định nói, anh đối với cô thật quá tốt, tốt đến nổi làm cho cô không dám phụ lòng anh, cho nên, cô cũng phải từ từ học che chở tình cảm không dễ dàng đến của bọn họ, không cần do dự bàng hoàng nữa. . . . . .
"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Cô tựa vào ghế dựa, cảm thấy xương cốt toàn thân cũng buông lỏng, rất là thoải mái.
Anh nhẹ nhàng huýt gió, "Cũng không có gì to tát, chỉ là hôm nay vận may quá tốt! Thắng một ít, đưa em hết!" Thật ra chỉ là trò tiêu khiển, chưa từng quan tâm thắng thua, chỉ là nhìn thấy cô thì cảm thấy tâm tình thật tốt, cho nên tìm cớ cho mình mà thôi.
Anh cầm lấy bao, đưa cho cô, Hạ Vãn Lộ lười phải mở ra xem "Em không cần. . . . . . cầm tiền nhiều mệt mỏi!"
"Vậy ngày mai lấy đi tiêu hết! Mua hai bộ quần áo xinh đẹp, giầy của em nên mua thêm rồi? Ngày mai anh đi cùng em!"
"Không cần!" Cô bây giờ, đã bị người ghen tỵ, còn mua thêm, không biết người khác còn đỏ mắt thành cái dạng gì, hơn nữa, cô cũng không có thói quen sống xa hoa. Nhưng, lại sợ anh mất hứng, dù sao người ta toàn tâm toàn lực muốn tốt cho mình, liền nghĩ ra chủ ý, "Như vậy đi, em đi gửi tiết kiệm là được rồi! Xem như là tiền quỹ đi du lịch trăng mật của chúng ta, như thế nào?"
Anh quả nhiên cười, "Không tệ! Ba người anh em đó tặng tiền đi du lịch trăng mật cho chúng ta! Chỉ là, không thể tiện nghi cho bọn họ, chút tiền này là tuyệt đối không đủ!"
Hai người một đường nói cười, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ vụn vặt, nhưng trong lòng đều là vô cùng yên bình.
Hạ Vãn Lộ nghĩ tới, thật ra như bây giờ thật rất tốt, rất hạnh phúc, mặc dù mới tân hôn ngày thứ hai, mặc dù có một chút tiếc nuối, nhưng, so vơi bất kỳ thời khắc nào năm năm này cũng làm cho cô cảm thấy đầy đủ rồi, cảm nhận của anh tất nhiên cũng giống như vậy, điểm này từ trong mắt anh đều có thể nhìn ra được. Có lẽ, lúc trước thật sự là cô sai lầm rồi. . . . . . Anh nói rất đúng, yêu một người, nên giống như bây giờ cùng nhau đối mặt, mà không phải cô một mình lặng lẽ gánh chịu. . . . . .
Mãi cho đến khi trở lại trong nhà ở Vân Hồ, cô nằm ở trên giường rồi, còn đang suy nghĩ cái vấn đề này, nghĩ đến những lời ông xã vĩnh viễn là đúng, cô càng cảm thấy uất ức rồi, phải vui mừng vì sự kiên trì của anh, sự bá đạo của anh, mới để cho bọn họ có được buổi tối như vậy, tân hôn như vậy. . . . . .
Anh sau khi tắm rửa xong cũng chen lấn đi lên, trên người còn có một vài giọt nước, dán vào da của cô, có chút lạnh.
"Đang suy nghĩ gì?" Môi của anh rơi vào trên mắt cô, ấm áp trơn bóng.
Cô biết anh nghĩ muốn cái gì, bắp đùi đã cảm thấy rõ ràng dục vọng của anh. . . . . .
Khẽ híp mắt, tròng mắt đen của anh dưới ánh đèn mờ sáng rực lên, cô nâng khóe môi lên, nụ hôn sầu triền miên liền từ từ đốt lên. . . . . .
Tay của anh, trượt vào trong áo ngủ cô, hơi dùng sức, cởi váy dài bằng tơ ra. . . . . .
Nhưng, cô không biết vì sao có thể như vậy, cô thật dụng tâm tập trung tinh thần, nhưng, vào thời điểm khi anh muốn đi vào lại vẫn khô khốc, anh thử tiến vào một chút, căng cứng đau đớn làm cho cô cảm thấy khó chịu, mặc dù không có hừ ra, nhưng hơi nhíu lông mày và cắn chặt môi đều đang nói rõ điểm này.
Hơn nữa, trong nháy mắt này, cô kìm lòng không được nhớ lại cái câu nói kia: anh muốn làm ba. . . . . .
Cô không tự chủ bóp chặt bắp thịt trên cánh tay anh, có chút sợ hãi, anh sẽ nghĩ như thế nào? Cô thật không có ý cự tuyệt, cũng không có cố ý đi nghĩ đến cái vết sẹo này, cô là nghĩ phối hợp với anh thật tốt, nhưng có một số việc lại không tự chủ được xảy ra. . . . . .
Anh có chút thất bại, lui ra ngoài bỏ qua, chỉ là, không quên an ủi cô, hôn chóp mũi và cánh môi của cô, "Không sao, ngủ đi!" Sau đó ôm cô vào trong ngực.
"Nếu không. . . . . . thử lại một lần nữa. . . . . . không đau. . . . . ." Mặt của cô chôn ở ngực anh, giọng nói có chút buồn buồn.
"Thôi! Em mới vừa tan ca đêm, mệt mỏi!" Anh vỗ vỗ lưng cô, để cho cô ngủ yên trong lòng mình, không đem cái vấn đề này coi là gì, càng đối với đề nghị của cô không có hứng thú, anh không phải là người đàn ông ác liệt như vậy, càng không phải là súc sinh, chuyện như vậy vốn là chia sẻ hưởng thụ tốt đẹp của hai vợ chồng, mà không phải thỏa mãn dục vọng cá nhân của anh, nếu miễn cưỡng khác gì cưỡng gian?
"Nhưng. . . . . ."
"Đừng nhưng nữa! Không nghỉ ngơi tốt làm sao có hơi sức làm việc?" Anh hôn tóc cô, tay vẫn vỗ lưng cô, giống như dỗ một đứa bé.
"Ừ. . . . . ." Cô bất đắc dĩ đáp ứng, vùi trong ngực anh, thật biết điều, trong đầu nhưng vẫn đang suy nghĩ làm sao lại xuất hiện tình huống như thế này, tối hôm qua còn tốt mà, là nguyên nhân tâm lý sao? Có lẽ, giống như anh nói, là cô quá mệt mỏi thôi. . . . . . Có lẽ, một lần không nói lên được vấn đề gì, không chừng ngày mai thật sự tốt lên !
——— —————— —————— —————— —————— —————
Hạ Vãn Lộ ở trong phòng bếp nghiêm túc làm bánh, đây là tuyệt kỹ của mẹ, cũng không coi là món ăn vặt của Tô Hàng, rất nhiều nơi đều có, nhưng loại này của mẹ không giống với người khác làm, coi như là sáng tạo độc đáo, làm cực kỳ mất công và tốn thời gian, Thư Khai và Hiểu Thần đều thích ăn, mà mẹ lại quá bận rộn, không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy để làm, cho nên, cái người làm chị là cô đây không thể làm gì khác hơn là đi học làm, nhưng mất không ít thời gian thất bại N lần mới học được .
Hứa với Tôn Tôn làm món ăn vặt này, mấy ngày nay làm ca đêm mãi không có thời gian và tinh lực để làm cái này, nếu không thực hiện được lời hứa nữa, Tôn Tôn cũng sắp xuất viện rồi, thật không dễ dàng mới đổi ca đêm, thừa dịp nghỉ ngơi, buổi sáng mua nguyên liệu trở lại, buổi chiều luôn bận rộn ở phòng bếp, phải trước lúc cơm tối nhanh chóng làm ra mới được. Lại nói, từ trước đến nay không phải là sở trường của cô, lại thêm rất lâu chưa làm, đến bây giờ đã thất bại mấy lần rồi, trên bồn rửa một mảnh hỗn độn. . . . . .
Mà Tả Thần An vẫn nằm vùng coi chừng ở cửa phòng bếp, hứng thú nhìn cô làm, một bên chỉ chỉ chõ chõ, "Cái này cái này! Anh thích ăn bánh vị trà, tại sao không thêm bột Matcha?"
Cô lườm anh, "Cũng không phải làm cho anh!"
Cái gì?! Từ mua nguyên liệu đến tỉ mỉ chế biến, mỹ vị tốn thời gian gần một ngày lại không phải làm cho anh hay sao?! Mặc dù biết không nên có cảm giác này, nhưng trong lòng lại chua. . . . . ."Vậy. . . . . . là cho ai?"
"Tôn Tôn!" Đầu cô cũng không ngẩng lên trả lời.
"Lại là thằng nhóc kia!" Lại nói dựa vào cái gì? Anh đại soái ca này cũng chưa từng hưởng qua mỹ vị này, tiểu soái ca đó lại được ăn trước?
"Được rồi được rồi, nhất định có phần của anh! Nhưng bánh vị trà hôm nay thật sự không kịp rồi, ngày khác, ngày khác em sẽ đặc biệt làm cho anh!" Cô giơ tay còn dính đầy bột, nhón chân lên hôn một cái trên môi anh để làm yên lòng anh, sau đó tiếp tục bận rộn.
Anh còn có thể nói gì? Anh nhìn chằm chằm cái bánh này, chưa hết giận nói, "Quan tâm anh nhiều một chút, ít quan tâm thắng nhóc đó đi!"
"Được được được, biết rồi!" Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, mắt thấy cái người gần tuổi băm, còn so đo với đứa bé. . . . . .
Anh lúc này mới không có ý kiến, lại không nỡ rời đi, canh giữ ở bên người cô, nhưng, điện thoại di động của anh lại vang lên.
"Đi nhận điện thoại đi!" Cô thúc giục. Lại nói anh vẫn đứng ở bên người cô như vậy, áp lực bao nhiêu a, khó trách cô thất bại nhiều lần như vậy. . . . . .
"Ừ. . . . . ." Anh bất đắc dĩ rời đi.
Cuộc gọi này lại là trong nhà gọi tới, giọng điệu của Tiêu Hàn thật không tốt, "Thần An, con đang ở đâu?"
"Ở nhà. . . . . ." Anh ngồi xuống, chậm rãi trả lời. Kể từ sau khi biết chuyện Hạ Vãn Lộ gặp phải, càng thêm cảm thấy xa lạ đối với mẹ mình.
"Công ty không cần quản nữa? Thư ký nói con mấy ngày chưa đến công ty rồi!"
Anh cảm thấy buồn cười, trong lời nói mang theo trào phúng, "Mẫu thân đại nhân lúc nào thì quan tâm tới công ty của con vậy?"
". . . . . ." Tiêu Hàn vốn là tìm câu chuyện để nói, bị anh một trách móc nhất thời im lặng, sau đó vào thẳng vấn đề chính, "Tối nay về nhà ăn cơm, cả nhà đều có mặt, chúng ta triệu tập cuộc họp gia đình! Con phải tới! Nếu không, ba con không bỏ qua cho con!"
Nói thật, anh đối cái gọi là cuộc họp gia đình không có hứng thú, cái nhà đó, anh càng ngày càng cảm thấy không thân thuộc với mình, cả nhà liên hoan cũng tốt, cuộc họp gia đình cũng được, anh đều không có ý định đi, về phần ba có thái độ gì, anh lại càng không quan tâm, nhưng chợt nhớ tới lời nói của Tiêu Y Đình ngày đó, trong lòng khó tránh khỏi dao động, đáp ứng, "Được rồi! Con sẽ tới!"
Thời gian hiển thị trên điện thoại di động đã là bốn giờ chiều, cũng không còn sớm nữa, anh trở lại phòng bếp, thấy bánh của cô cũng làm sắp xong rồi, liền nói, "Heo nhỏ, tối nay anh muốn về nhà một chuyến, em đồng ý đi với anh không?"
Cô nhìn anh một cái, nhưng thật ra là hiểu rõ ý tưởng trong lòng anh, cười cười, "Em hay là không đi đi, em muốn đưa bánh cho Tôn Tôn ăn!"
Anh gật đầu một cái.
Trong lòng anh cũng nghĩ như vậy, người trong nhà khẳng định vẫn không cách nào tiếp nhận cô, cứ như vậy mang cô trở về, tất nhiên sẽ làm cho cô bị bắt nạt chịu nhục, anh không muốn cô bị bất kỳ tổn thương nào. . . . . .
Chỉ là, vẫn lo lắng trong lòng cô có vướng mắc, tiến lên ôm lấy cô, cam kết, "Heo nhỏ, tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em chịu uất ức! Bất kể xảy ra ra chuyện gì, bất kể người ta nói như thế nào, em đều phải nhớ, ngươi em gả là anh, em chỉ cần băng khoăn đến cảm nhận của anh là được, lời người khác nói, em đều xem là đánh rắm!"
"Em biết! Em không để trong lòng! Anh cứ yên tâm đi đi, trở về sớm một chút, Em làm nóng bánh cho anh!" Cô ngẩng đầu lên, hôn một cái trên cằm anh.
"Ưmh. . . . . . Thật xin lỗi, thật không dễ dàng em mới được nghỉ, nên ăn tối với em!" Anh làm sao sẽ bỏ qua cho cơ hội này? Thừa dịp cắn môi cô triền miên một phen mới bỏ qua.
Lưu luyến buông cô ra, giúp cô gói bánh lại, hơn nữa, như lời anh nói, giữ lại hơn phân nửa cho mình, mang đi cho Tôn Tôn chỉ gần một nửa, "Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện rồi trở về nhà!"
Cô xem chỉ có thể lắc đầu buồn cười, còn thật có người đàn ông tích cực như vậy?
"Đó là đương nhiên! Phúc lợi của anh có thể chia cho nó gần một nửa chính là anh rộng lượng rồi! Nếu để cho anh biết, em còn làm cho người đàn ông trưởng thành khác ăn, thì chờ anh xử lý em!" Người nào đó rất không biết thẹn thùng, còn lấy một trái nho từ trên bánh của Tôn Tôn xuống ăn.