Hiểu Thần bắt đầu cuộc thi lúc tám giờ tối, Hứa Tiểu Soái dự định năm giờ rưỡi sẽ tới đón cô, suy nghĩ muốn ăn cơm tối với cô, sau đó sẽ cùng nhau đi xem cuộc
thi.
Vậy mà cô vẫn còn đang ngủ. Buổi sáng sau khi tan ca về nhà
cô liền bắt đầu ngủ, thế nhưng ngủ suốt cả một ngày, cơm trưa cũng không có ăn, có lẽ là do quá mệt mỏi.
Hứa Tiểu Soái điên cuồng nhấn
chuông cửa tiếng chuông vang dội mới đánh thức được cô, cô mơ mơ màng
màng cầm đồng hồ báo thức lên xem, vừa nhìn, lập tức thanh tỉnh hoàn
toàn, bây giờ cách thời gian Hiểu Thần thi đấu cũng không sai biệt lắm!
Mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù ra mở cửa cho Hứa Tiểu Soái, sau đó chính cô lại ở trong phòng chạy loạn cả lên, nào là thay quần áo, rửa mặt, nấu mì ăn
liền. Lúc này nếu cô nấu cơm ăn khẳng định không kịp, cho nên cô tùy
tiện tìm một chút đồ ăn là được rồi. . . . . .
Ánh mắt Hứa Tiểu
Soái vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của cô, mày cau lại, mãi cho đến khi
thấy cô bưng chén mì ăn liền chuẩn bị ăn, mới tức giận đùng đùng, đoạt
lại, "Em đừng nói cho anh biết cả ngày hôm nay mới chỉ ăn một cái này
thôi nha?"
Cô có chút chột dạ, cười ha ha, "Không có. . . . . . Buổi sáng lúc giao ban ở phòng ăn có ăn qua một ít. . . . . ."
Anh hiểu rất rõ cô, trong sinh hoạt luôn luôn đối với mình qua loa, có thể
giảm bớt liền giảm bớt! "Em còn biết chột dạ?" Sắc mặt anh đen xuống,
ném mì ăn liền của cô vào thùng rác, "Anh nhớ đã có lần nói với em, mì
ăn liền là thức ăn không tốt cho sức khỏe không cho phép ăn? Tả Thần An
đâu? Sao lại cho em ăn thứ này?"
Cô khóe mắt dư quang liếc về
phía chén mì, trong lòng âm thầm tiếc nuối, "Anh ấy. . . . . . Cùng với
việc này không có quan hệ. . . . . ."
"Em còn giúp anh ta biện hộ? ! Thật là con gái lớn không dùng được mà! Đi theo anh!" Anh lôi cổ tay cô hướng bên ngoài kéo đi.
Cô buồn cười, cái gì gọi là con gái lớn không dùng được? Nói cứ như anh là ba cô vậy đó. . . . . .
"Đi đâu? Em còn muốn đi xem Hiểu Thần thi đấu, anh đừng khiến em bị trễ đó!" Tay của cô bị anh bóp có chút đau.
"Anh cũng muốn đi xem Hiểu Thần thi một chút! Em gái em thi đấu, tại sao anh lại không đi chứ? Chỉ là trước tiên cần phải lấp đầy bụng đã!" Nói tới
chỗ này, anh lại có chút tức giận hỏi, "Tả Thần An đâu? Hiểu Thần có
cuộc thi quan trọng như vậy tại sao anh ta không cùng em đi xem?"
Thần An, anh căn bản cũng không biết cô còn có một người em gái. . . . . .
Cô quệt quệt miệng, không có ý định giải thích, để mặc anh dùng lực lớn,
kéo cô chạy đi, miệng la hét, "Thật sự không còn thời gian ăn cơm! Ăn
một bữa cơm đã muốn mất hai giờ, còn phải chờ kẹt xe, chắc chắn sẽ không kịp xem trận đấu!"
Chuyện Hứa Tiểu Soái quyết định trước nay đều không dễ dàng thay đổi? Theo ý anh, không có việc gì quan trọng bằng
việc cho cô ăn no! Anh một bên móc điện thoại di động một bên nói, "Sẽ
không trễ, anh bây giờ gọi điện thoại đặt trước bàn ăn, để cho bọn họ
lập tức bắt đầu chuẩn bị thức ăn, chúng ta vừa đến là có thể ăn!"
Được rồi, cô không có lựa chọn. . . . . .
Lảo đảo chạy theo bước chân anh, trong lòng cũng vì hành động của Hứa Tiểu Soái mà cảm động không thôi.
Tiểu Soái, đừng đối với em quá tốt, em không biết lấy cái gì trả lại cho anh?
Hứa Tiểu Soái luôn luôn đến cùng một nhà hàng.
Quả nhiên sau khi tới nơi chỗ ngồi đã được chuẩn bị tốt lắm, món ăn cũng đã bày lên, chỉ chờ bọn họ tới nữa là có thể dùng ngay.
Lúc bồi bàn dẫn bọn họ đi tới chỗ ngồi, Hạ Vãn Lộ lại nhìn thấy một nam
sinh đi từ phía trong ra ngoài nhà hàng, cùng bọn họ gặp nhau trên
đường, cô nhận ra, đây là bạn trai Hiểu Thần, chính là người theo đuổi
Hiểu Thần bốn năm, lại không thể nhớ nổi anh ta tên là gì, chỉ có thể
nhiệt tình chào hỏi, "Chào, bạn học, trùng hợp thế!"
Nam sinh thấy là cô, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nặn ra một nụ cười , "Chị. . . . . ."
Nghe anh ta gọi mình chị, Hạ Vãn Lộ tự đáy lòng thật cao hứng, đứa nhỏ này,
mặc dù xuất thân là người nhà có tiền, nhưng xem ra là người khiêm tốn
chất phác, có lẽ Hiểu Thần đi theo anh, cô thật không cần lo lắng nhiều
như vậy, đúng như Hiểu Thần nói cô có chừng mực.
Vì vậy không
chút do dự kêu anh ta cùng nhau ăn cơm, "Bạn học, ăn cơm chưa? Không
bằng cùng nhau ăn đi! Ăn xong rồi cùng nhau đi xem Hiểu Thần thi đấu!"
Nam sinh kia trên mặt lộ vẻ lúng túng, trong lời nói có chút ấp úng, "Chị. . . . . . Cám ơn. . . . . . Không cần. . . . . . Em còn có hẹn. . . . .
."
Hạ Vãn Lộ cảm thấy kỳ quái, "Cậu không đi xem Hiểu Thần thi sao?"
Nam sinh trong mắt lộ ra mấy phần cô đơn, trong tươi cười xen lẫn chua xót, "Không đi. . . . . . Hiểu Thần hi vọng người đi xem cô ấy thi đấu. . . . . . Chưa bao giờ là em. . . . . ."
Lần này Hạ Vãn Lộ hoàn toàn khiếp sợ, những lời này có ý tứ gì . . . . .Cậu ta không phải bạn trai Hiểu Thần? Vậy là ai?
Đang lúc lúng túng, bỗng truyền đến một tiếng la, "Hải Khang!"
Hạ Vãn Lộ nghe tiếng nhìn lại, là một cô gái tết tóc hai bím, da dẻ trắng
trẻo, mi thanh mục tú, vô cùng giản dị, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.
Cô gái chạy tới trực tiếp khoác lên cánh tay nam sinh kia, nở nụ cười đơn thuần, "Hải Khang, bạn anh sao?"
Nam sinh gọi là Hải Khang cúi đầu cười một tiếng, dịu dàng nắm tay cô,
"Đúng vậy!" Rồi sau đó ngẩng đầu giới thiệu cho Hạ Vãn Lộ, "Chị, đây là
bạn gái em, em đi trước. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ thoáng chốc không
biết vừa mới xảy ra chuyện gì, chỉ kinh ngạc nhìn nam sinh kia dắt tay
bạn gái ra khỏi phòng ăn. . . . . .
"Hạ Hạ, ăn cơm trước đi!" Hứa Tiểu Soái kéo cô đến chỗ ngồi ngồi xuống.
Cô còn là một bộ dạng ngẩn ngơ, khẽ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ vấn
đề gì, hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng hỏi, tựa như lẩm bẩm, "Tiểu Soái, anh
nói bạn trai Hiểu Thần là ai?"
"Anh làm sao biết? Anh chỉ biết
nếu em không ăn nhanh lên một chút có thể không kịp xem buổi thi đấu!"
Hứa Tiểu Soái gắp món ăn vào chén cô.
br/> Chỉ là, cô còn có thể ăn được sao? Cái loại bóng ma bao phủ cảm xúc này lần nữa ập vào lòng. . . . . .
Cô không còn tâm trạng chỉ ăn vài miếng, liền đặt bát đũa xuống, Hứa Tiểu
Soái không có biện pháp, làm cho cô ăn thêm, chỉ đành mang cô rời khỏi
phòng ăn, chạy thẳng tới nơi diễn ra cuộc thi.
Bọn họ được sắp
xếp ngồi ở hàng đầu tiên, Hạ Vãn Lộ cố ý nhìn chung quanh, muốn nhìn một chút có hay không nam giới ngang tuổi Hiểu Thần, có lẽ sẽ là bạn trai
Hiểu Thần, trường hợp quan trọng như vậy, ắt hẳn anh ta phải tới chứ?
Nhưng, cô nhìn bốn phía, cũng không tìm được một người đàn ông nào so
với Hải Khang vượt trội hơn, cô lại không hiểu, cái dạng đàn ông nào sẽ
lọt vào mắt Hiểu Thần?
Thời điểm Hiểu Thần thi đấu cô vẫn nhiệt
tình cổ vũ nhưng khi nhớ tới những lời nói của Hải Khang, trong lòng có
chút lạnh. . . . . .(thiệt tình là hà cố gắng lắm nhưng vẫn không hiểu
cái khúc này ra sao)
"Đừng suy nghĩ, duyên phận, loại chuyện như
vậy, không ai nói trước được!" Hứa Tiểu Soái vỗ vỗ tay cô, nhắc nhở cô
chuyên tâm xem cuộc thi.
Đúng thế, tình yêu cái này, xem như là
duyên phận, cô cũng không có nghĩ nữa, năm năm trước cô yêu chính bệnh
nhân của mình; mà Hứa Tiểu Soái làm bạn cô bốn năm, song cũng không thể
tiến thêm một bước nữa, chỉ có điều ngày hôm nay nhìn lại quả thật ngạc
nhiên, tâm ầm ầm rung động. . . . . .
Tài năng ca hát của Hiểu
Thần thật sự là bẩm sinh, xuất thân chính quy từ học viện âm nhạc, trong đám người dự thi xem như là nổi bật, khó trách cô có lòng tin đến vậy,
kết quả cuộc thi kết thúc, cô giành vị trí thứ hai thẳng tiến vào bán
kết.
Chỉ là thứ hai. . . . . .
Hạ Vãn Lộ nhớ tới Hiểu Thần từng nói qua chiếc cúp vô địch chắc chắn nằm trong túi cô, trong lòng
có chút lo lắng, không biết trận chung kết kết thúc, nếu như Hiểu Thần
không giành được vô địch có thể hay không bị đả kích? Trong lòng suy
nghĩ sau khi cuộc thi kết thúc muốn kêu Hiểu Thần đi ăn mừng, thứ nhất
là chúc mừng cô giành giải thưởng; thứ hai là nhắc nhở cô không cần quá
coi trọng kết quả; thứ ba là muốn hỏi một chút vấn đề về bạn trai cô. . . . . .
Vậy mà, lúc cô ở phía sau đài tìm được Hiểu Thần sau khi
thay xong trang phục thì Hiểu Thần cư nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử, "Chị. . . . . . Em còn có việc. . . . . . Không thể đi cùng hai người, nếu
không, lần sau đi? Lần sau em giành được vô địch sẽ cùng hai người đi
chúc mừng!"
Hạ Vãn Lộ không biết nên nói như thế nào, rất là bất
đắc dĩ, "Hiểu Thần, đừng luôn nghĩ đến cúp vô địch được không, cũng
không cần quá coi trọng những thứ hạng này đâu!"
"Chị! Chị đây
cũng không biết! Em nhất định phải giành quán quân! Chị biết không? Nghe nói Tế Hạ, ông chủ công ty chúng ta, muốn ở kỳ phát hành sắp tới tung
ra một ca khúc, trong khoảng thời gian này đã làm đủ tuyên truyền, cũng
không biết chọn ai hát! Tất cả mọi người đang nói rất có thể từ trận thi đấu này chọn ra ca sĩ thích hợp, cho nên, lần tranh tài này em nhất
địch phải vô địch để biểu diễn bài hát này, đây chính là cơ hội tốt!
Chị, tại sao em phải bỏ qua chứ?"
"Nhưng là Hiểu Thần. . . . . ."
"Chị! Em biết rõ chị đang lo lắng cái gì! Yên tâm đi, em nhất định sẽ giành
chiến thắng! Chị, tiếp theo nên cùng Hứa Tiểu Soái có một buổi tối lãng
mạn đi thôi! Lần tới em mời chị ăn cơm, được không? Lần này thật sự xin
lỗi, chị, em còn có việc. . . . . ."
Cả phía sau đài người đến
người đi, nhân viên làm việc, người dự thi đều không ngừng cùng Hiểu
Thần chào hỏi chúc mừng cô, Hạ Vãn Lộ cũng biết lúc này không phải thời
gian thích hợp để nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là cùng Hiểu
Thần nói lời tạm biệt, im lặng rời đi.
Chuyện《 lộ gặp thần an 》
muốn phát hành, cô sớm đã biết rõ, nếu những gì Hiểu Thần nói là sự
thật, như vậy, bài hát này do em gái cô biểu diễn so với bất kỳ người
nào đều tốt hơn, hi vọng, Hiểu Thần có thể thực hiện giấc mộng của cô,
nhất định đoạt giải quán quân. . . . . .
Đi ra ngoài, cô mở điện
thoại di động ra xem, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, theo lý thuyết,
hôm nay cô kết thúc làm việc ca đêm, Thần An nên liên lạc với cô mới
phải, thế nào một ngày cũng không có tin tức nào?
Trong lòng ôm
một mớ nghi vấn, lại cười nhạo chính mình, Hạ Vãn Lộ, cô thật đúng là,
không phải luôn muốn đẩy anh ra sao? Một ngày không liên lạc với cô, cô
liền không chịu được rồi hả?