Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 110: Hạnh phúc muôn màu




Dĩ nhiên, Sa Lâm "Tranh thủ tình cảm" chỉ đưa tới ánh mắt xem thường của Tả Thần An, sau đó liền bị đánh vào "Lãnh cung". . . . . .

Đến lúc này, trong mắt Tả Thần An đã không có Sa Lâm, mãi cho đến khi ăn uống no đủ, mới nhớ tới anh.

Cho anh một ánh mắt, làm cho anh đi dọn dẹp tàn cuộc.

Hạ Vãn Lộ không nhìn được nữa, lần này không để ý Tả Thần An phản đối, giúp đỡ Sa Lâm quét dọn, nhìn một mớ hỗn loạn trên đất, có chút bận tâm, "Nơi này cho phép nướng thức ăn sao? Sẽ không có phiền phức chứ?"

"Yên tâm! Không có việc gì đâu! Chúng ta còn muốn làm so với nướng thức ăn còn tuyệt vời hơn. . . . . . Sa Lâm! Động tác nhanh lên một chút!" Người nào đó vẻ mặt tươi cười.

Hạ Vãn Lộ không biết chuyện tuyệt vời là cái gì, khi bầu trời bắt đầu xuất hiện tầng tầng pháo hoa nở rộ, cô kinh ngạc đến mức đứng ngốc tại chỗ.

Một đôi tay ấm áp vòng qua eo của cô, âm thanh của anh ở trong gió đêm dịu dàng phát ra, "Còn nhớ rõ năm ấy đi xem pháo hoa không? Trong đám đông, em gắt gao nắm chặt lấy tay anh, qua mỗi một giây, em sẽ nói cho anh biết, trên bầu trời xuất hiện những màu sắc gì. . . . . . Em vui vẻ như một đứa bé, anh và em đều cười rất chi là vui vẻ, nhưng mà cũng rất khổ sở, Heo con, anh khổ sở không phải vì bầu trời của anh vĩnh viễn chỉ một màu đen, mà là, cuộc sống có nhiều sắc thái phong phú như vậy, nhưng anh cuối cùng vẫn không thể cùng em nhìn thấy muôn vẻ của cuộc sống. Anh biết rõ em không để tâm, nhưng mà anh quan tâm, khi đó em, để cho anh nhìn thấy màu sắc của hạnh phúc, anh lại không thể nói cho em biết, anh làm cho em hạnh phúc, sẽ có màu sắc như thế nào. . . . . ."

"Heo con, em biết khi đó mơ ước lớn nhất của anh là gì không?"

"Cái gì?" Cô lại khóc rồi. Lần này gặp lại anh, cô lúc cũng khóc hết, gần thành một người mít ướt rồi. . . . . .

"Anh cầu nguyện, có thể có một ngày để cho anh nắm tay em, dưới bầu trời đầy pháo hoa khiêu vũ. . . . . . Có thể nói cho em biết, hạnh phúc của chúng ta cũng có đủ mọi màu sắc. . . . . ." Anh đem thân thể cô quay lại, dắt tay của cô, ngửa đầu thâm tình nhìn vào mắt cô, "Cô gái xinh đẹp này, hiện tại, có thể cùng anh khiêu vũ không?"

Trên cao, bầu trời đêm pháo hoa vẫn đang nở rộ, ban đêm ở đây không có người nào, nó vô cùng tinh tế nở rộ rực rỡ.

Lần này, cô để mặc anh tùy hứng.

Bởi vì, ngắm pháo hoa là chuyện đơn giản như vậy, nhưng vào năm năm trước, thời điểm hai người yêu nhau tha thiết, đối với anh là chuyện căn bản không cách nào làm được. Cô hiểu tâm tình của anh, khi đó anh, muốn cho cô rất nhiều rất nhiều, nhưng thực tế tàn khốc khiến anh ngoại trừ hứa hẹn, cái gì cũng không làm được, ngay cả vì cô rót một ly nước cũng là chuyện không thể nào. . . . . .

Cho nên, theo lời anh nói, hiện tại anh làm tất cả, đều là đền bù từng giây từng phút đã đi qua. . . . . .

Không có âm nhạc, tất cả đều do bọn họ tạo ra, trong gió đêm nhảy múa, thong thả mà trầm thấp, anh ngồi trên xe lăn, dắt tay của cô, theo nhịp đi tới, lui về phía sau, xoay tròn. . . . . .

Cuối cùng, vẫn là kéo cô vào trong ngực, để cho cô ngồi trên đùi mình, theo anh chuyển động mà xoay tròn. . . . . .

Xe lăn xoay chuyển rất nhanh, cô có chút chóng mặt, chặt chẽ ôm lấy anh, hơi thở của anh tràn đầy cả nội tâm. Thật ra thì, hạnh phúc có màu sắc gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là hơi thở này, chỉ cần hơi thở của anh quanh quẩn, đó là mùi vị hạnh phúc. . . . . .

Cô rất muốn nói, Thần An, có anh, còn có hạnh phúc. . . . . .

Nhưng là, những lời này cuối cùng cô vẫn không dám nói ra khỏi miệng, cô không có tư cách có được anh, không có. . . . . .

Có thể làm, chỉ là ôm lấy hạnh phúc ngắn ngủi này, như vậy đủ rồi. . . . . .

Như pháo hoa vậy, kết thúc sinh mạng ngắn ngủi, đạt được là một màn nở rộ hoàn mỹ, cũng đủ rồi. . . . . .

Cô khóc, nước mắt thấm ướt ngực anh.

Anh ôm cô càng chặt hơn, là sâu xa bên trong tâm tính tương thông, chính là hiểu rõ cô lúc này đang đau buồn, nói nhỏ, "Tin tưởng anh, Heo con, pháo hoa của chúng ta sẽ không bao giờ ngừng nở rộ. . . . . . Chỉ cần em nguyện ý, pháo hoa hàng năm đều có thể nở rộ, mỗi ngày đều khác biệt, đó là bởi vì hạnh phúc của chúng ta, mỗi ngày đều như mới. . . . . ."

Cô nâng đôi mắt đẫm lệ lên, mỉm cười, "Em cho tới bây giờ đều tin tưởng anh. . . . . . Tin tưởng. . . . . . Hạnh phúc. . . . . ." Đúng vậy, có lẽ, cô tin tưởng anh, chỉ là, không tin vào chính mình mà thôi. . . . . .

Dưới màn đêm, sâu sắc ôm hôn. . . . . .

Đáng thương cho Sa Lâm, đốt hết tất cả pháo hoa trở lại, liếc qua chính là một màn này, ai tới nói cho anh biết, anh rốt cuộc nên đi nơi nào?

Đây là một đêm điên cuồng.

Hạ Vãn Lộ trực tiếp từ vùng ngoại ô chạy về bệnh viện đi làm.

Khi Tả Thần An biết cô còn phải đi làm ca đêm đương nhiên rất giận dữ, lúc này liền muốn gọi điện thoại chất vấn Kỷ Tử Ngang tại sao muốn ngược đãi người bị thương người thân cùng nhân viên như thế! Dĩ nhiên, hành động này bị Hạ Vãn Lộ ngăn lại.

Chỉ là, bên cạnh siêu cấp lớn bóng đèn rất có tiếng nói, anh cũng muốn chất vấn ông chủ, tại sao muốn ngược đãi anh như thế? Anh cũng là nhân viên nha! Đêm hôm khuya khoắc! Ông chủ là cầm tinh con cú mèo sao? Mỗi một lần hoạt động đều tiến hành vào đêm hôm khuya khoắc, thật là khổ thân cho anh mà ban ngày còn phải đi làm. . . . . .

Chỉ là, lúc này ông chủ căn bản không rảnh chú ý đến biểu tình oán hận của anh, tất cả lòng dạ đều đặt trên người Hạ Vãn Lộ rồi, đối với hành động lôi kéo cô ra ngoài chơi hơn một nửa buổi đêm rất là tự trách, nếu như anh biết rõ cô muốn làm ca đêm nhất định khiến cô nghỉ ngơi thật tốt rồi. . . . . .

Cho nên không tránh khỏi ở bên tai cô không ngừng càu nhàu, dặn đi dăn lại như vậy, điều này làm cho Sa Lâm nhìn anh với cặp mắt khác xưa, đây là ngày thường trầm mặc ít nói ông chủ đại nhân sao? Chỉ là, anh một cái nhân viên làm thuê, không có quyền trông nom công việc bên ngoài của ông chủ, chỉ chờ mong như vậy, đừng bắt cái mạng già của anh còn cố sức làm việc vào ban đêm.

Sau này không cần lại có nữa. . . . . .

Nguyện vọng của Sa Lâm tạm thời được thực hiện. Bởi vì Hạ Vãn Lộ liên tục mấy ngày đều làm ca đêm, Tả Thần An thương cô, tự nhiên sẽ không đi quấy rầy cô, điện thoại cùng tin nhắn cũng ít lại, hận không thể dùng tất cả thời gian để cho cô ngủ đủ giấc. . . . . .

Ngày hôm đó, Hiểu Thần là người thứ ba loạt vào vòng bán kết, nói cách khác, Hiểu Thần đã cách mơ ước không còn xa, chỉ cần lần tranh tài này diễn ra thuận lợi, bất kể cuối cùng trong trận chung kết chức vô địch rơi vào nhà nào, Hiểu Thần cũng có thể cùng công ty ký hợp đồng, chính thức trở thành ca sĩ, cũng nhận được cân nhắc của công ty Đại Lực.

Thật ra thì, dọn nhà cũng đã mấy ngày rồi, cô vẫn chưa liên lac với Hiểu Thần, theo lý, nên nói cho Hiểu Thần sớm một chút mới đúng. . . . . .

Ngày đó tranh tài, cô vừa lúc hết ca đêm, nghĩ tới, muốn gọi điện thoại cho Hiểu Thần.

Hiểu Thần vừa nhấc máy liền nghe ra thanh âm của cô, trong lời nói mấy phần oán trách, "Chị! Chị tại sao lại biến mất? Gọi điện thoại cho chị cũng không cách nào liên lạc, đi bệnh viện vài lần đều nói chị xuất viện rồi, làm em lo lắng muốn chết!"

"Thật xin lỗi, Hiểu Thần, chị mấy ngày nay làm ca đêm, bận rộn đến nỗi muốn hôn mê." Thật ra thì, là bị Tả Thần An làm cho mất hồn mất vía, cái gì cũng ném ra sau đầu hết. . . . . .

"Hắc hắc, cũng không đáng nói xin lỗi nghiêm trọng như thế, em cũng vậy rất bận, không có cách nào đi tới bệnh viện tìm chị, muốn tìm khẳng định cũng là có thể tìm thấy! Cho nên, thật ra người nên nói xin lỗi là em mới phải! Chị, chị không phải sẽ trách em không quan tâm chị chứ?"

Hạ Vãn Lộ khẽ mỉm cười, làm sao có thể trách em gái đây? Hiểu Thần đang hướng về giấc mơ của em ấy mà tiến lên, cô chúc phúc cho em ấy còn không kịp đấy chứ! Trong lòng do dự có nên đem chuyện nhà mới nói cho Hiểu Thần hay không, đây là vấn đề mà mấy ngày gần đây cô đang do dự, vô luận là mua hay là mướn ngôi nhà này đều vượt ra ngoài năng lực của cô, làm thế nào cùng Hiểu Thần giải thích?

Nhưng, sớm muộn gì cũng phải nói, cô cuối cùng vẫn lựa chọn bây giờ liền nói, "Hiểu Thần, chị chuyển nhà mới rồi, ngay tại lân cận bệnh viện, em cũng mau tốt nghiệp, về sau có thể cùng chị ở chung một chỗ!"

Vậy mà Hiểu Thần lại cười cự tuyệt, "Chị, em còn nói để cho chị chuyển qua ở cùng em! Em cũng có một căn hộ mới, ở gần công ty, rất đẹp . . . . . ."

"Hả?" Hạ Vãn Lộ cảm thấy kinh ngạc, "Em một sinh viên vừa tốt nghiệp làm sao có tiền thuê phòng tại khu vực đó chứ?"

"Không phải thuê, mà là nhà của em!" Hiểu Thần có mấy phần đắc ý.

Cái này lại càng kỳ quái! "Hiểu Thần, là bạn trai mua cho em?" Tế Hạ công ty vị trí rất tốt, ở vùng lân cận mua phòng ốc, đối với các cô mà nói đây chính là thiên giới! Hạ Vãn Lộ không thể không nghĩ vậy.

Hiểu Thần hì hì cười một tiếng, coi như là thừa nhận.

"Hiểu Thần. . . . . . Chị đã nói với em. . . . . ." Cô phải cùng em gái nói rõ ràng, con gái trước khi cưới không thể chiếm quá nhiều tiện nghi về phương diện tiền tài của đối phương, càng không thể vì tiền tài mà bán mình, họ tuy nghèo, nhưng không thể để cho người khác xem thường mình. . . . . .

Nhưng, cô mới nói mấy lời mở đầu, Hiểu Thần liền nhận đi xuống, "Chị, em hiểu rõ không thể để cho người khác khinh thường chúng ta! Em biết chừng mực! Chị, chị cứ yên tâm đi!"

Hạ Vãn Lộ còn muốn nói, nhưng Hiểu Thần đã nhanh chóng kết thúc điện thoại, "Chị! Không nói cái này nữa! Tối nay em thi đấu, chị có thể đến xem không? Hứa Tiểu Soái cũng muốn đi! Em sai người giữ lại vị trí tốt cho hai người!"

"Trong lòng đã biết trước sao?" Hạ Vãn Lộ cũng biết vấn đề phòng ốc chỉ nói một lát trong điện thoại sẽ không rõ ràng, huống chi bên kia Hiểu Thần còn có tiếng nhạc không ngừng, rất là ồn ào.

Hiểu Thần ngược lại tràn đầy tự tin, "Chị! Chị cứ yên tâm! Em chắc chắn thành công, tiến vào bán kết tuyệt đối không thành vấn đề, ngay cả quán quân không chừng cũng là của em! Chỉ là, lời này em chỉ nói cho chị, bổ sung lý lịch đi ra ngoài!"

Nghé con không sợ cọp! Hạ Vãn Lộ cười, "Vậy sao? Xem ra chị không thể xem thương em! Cố gắng lên! Chị cũng tin tưởng em nhất định có thể được!"

Điện thoại cứ như vậy vội vã cắt đứt, Hạ Vãn Lộ không khỏi lo lắng trùng trùng, cũng không biết mình ở đây lo lắng cái gì, là cuộc thi sao? Có lẽ cô nên cùng Thần An nói một chút, Thần An nhất định chăm sóc tốt cho Hiểu Thần, nhưng lại cảm thấy mình cũng không phải vì cái này mà lo lắng, vậy rốt cuộc là vì cái gì? Hiểu Thần đi theo con đường này rốt cuộc là đúng hay sai?