“Này, này! Ngươi không nên đi!” Na Sinh đem hết toàn lực lôi kéo hắn, gần như muốn đem vạt áo của hắn xé rách, “Ta có Hoàng Thiên! Ta không sợ bọn họ đâu! Ngươi không nên đi, không nên đi!”
“Đứa ngốc… Hoàng Thiên chỉ là ‘ cái chìa khóa’ của máu đế vương mà thôi, sức mạnh có hạn, cũng chỉ có thể ở lúc bọn chúng không phòng bị bắn rơi một cái phong chuẩn mà thôi.” Khói đen cuồn cuộn bay đến, lửa giống như một con rắn kỳ quái bò thẳng đến, Viêm Tịch đã bị sặc khói đến ho khan, chỉ vào bầu trời, không nhịn được đứng lên, “Hôm nay bọn chúng có chuẩn bị mà đến, phía trên có mười cái phong chuẩn! Còn có Vân Hoán! Cô,khụ, khụ, cô trốn không thoát đâu!”
“Đáng tiếc lực lượng của ta cũng không đủ.” Dừng một chút, hắn mở miệng, cười gượng, “Ta dẫn dắt bọn chúng rời đi trước, cô mau bỏ chạy đến chỗ Tây Kinh đại nhân đi! Lực lượng của ông ấu hẳn là đủ để bảo vệ cô — Ừm, cô đã nói muốn tận lực giúp đỡ giao nhân đúng không? Chỉ cần là người nói như vậy, ta tất nhiên lấy toàn bộ sức lực của bản thân ra báo đáp lại…”
Khói đặc đã bay đến, tràn ngập cả đường phố, làm cho người không thể hô hấp.
Na Sinh mở miệng lớn ra ho khan, không biết có phải là bị khói hun, nước mắt từ trong mắt không ngừng chảy ra, tay lại gắt gao lôi kéo vạt áo của Viêm Tịch: “Khụ khụ, đừng đi! Đừng đi!” Nhưng mà trong lúc cấp thiết nghĩ không ra lý do gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ngươi đi, khụ khụ, Tô Ma sẽ trách ngươi.”
Một câu nói đó quả nhiên làm cho thân thể chiến sĩ giao nhân chấn động.
Nhìn ánh lửa sáng hồng cả không trung, nghe thấy những xác chết ở trong lửa phát sinh ra tiếng xèo xèo kinh khủng, tử vong đi từng bước nặng nề đến.
Đột nhiên, Viêm Tịch cười cười: “Vậy để thiếu chủ trách cứ là được rồi — ta cũng bất quá lần đầu tiên tùy hứng mà thôi.”
Một câu chưa nói xong, hắn không nói nhiều nữa, một kiếm xé rách vạt áo, theo phía sau tường thi thể chạy ra, mũi chân đạp vào đống xác chết xếp đống như núi, băng qua màn khói dày đặc, nhảy vào giữa đám lửa đang bùng cháy.
Trong nháy mắt ấy, hẳn là đã dùng đến hết sức lực, tốc độ của chiến sĩ giao nhân nhanh đến kinh người.
Chiến sĩ của Thương Lưu đế quốc chỉ nhìn thấy giữa khói đặc chạy ra một thiếu nữ tóc đen môi đỏ, một cái nhảy vào giữa toà nhà đang bùng cháy, mái tóc dài bay lên mang theo ánh lửa lập tức bị chôn vùi trong đống gỗ đang cháy hừng hực.
“Phát hiện rồi! Ở chỗ này! Ở chỗ này!” Trên mặt đất.
đám binh lính có nhiệm vụ lục soát phát ra tín hiệu xác nhận.
Phong chuẩn trên trời lập tức tập hợp.
***
Taycủa Na Sinh gắng sức cầm lấy vai của chính mình, cố sức đến mức bấm vào tận máu thịt, nàng muốn nhảy dựng lên la hét, làm cho Viêm Tịch quay về.
Nhưng mà toàn thân run nhè nhẹ, nàng cắn răng, rốt cục vẫn còn nhịn xuống, không hề động.
Một, hai, ba, bốn…Theo đúng lời dặn của Viêm Tịch, nàng từ từ nhắm hai mắt, ở bên dưới lớp xác chết, vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ đếm, nghe thấy tiếng rít gào và tiếng lục soát từ tử rời đi, run rẩy đếm đến mười.
Đã không còn do dự, nàng lấy tay xoa xoa nước mắt, vụt từ giữa đống xác chết nhảy lên, nhờ khói đặc che đậy, đem hết toàn lực chạy như điên.
Khói hun đến mức nàng không ngừng rơi lệ, ánh lửa hồng cả đường phố, những xác chết bị tên bắn thủng lung tung ở trong đống lửa bốc cháy, bị lửa nướng, tay chân vặn vẹo kỳ quái, phát sinh ra tiếng xèo xèo, nhìn qua giống như vẫn còn cử động.
Nơi này chính là Vân Hoang… Tưởng như là địa ngục.
Na Sinh lấy tay lau nước mắt, liều mạng chạy về phí trước, không dám ngoảnh đầu lại nhìn hướng đi của Viêm Tịch nữa, hắn nghìn vạn lần không thể chết được, nhất thiết không thể chết được — vì sao, vì sao lại thành ra như vậy… Nàng không hề muốn như thế này.
Nàng không muốn Hoàng Thiên, không muốn quốc bảo Không Tang, không muốn cùng có một chút quan hệ với thứ chiến tranh điên rồ và cảnh chết chóc này.
Nàng liều mạng trốn chạy khỏi Trung Châu, đi tới Vân Hoang chẳng lẽ là vì những thứ này sao? Nàng chỉ cần có thể tìm được một nơi bình thường, an ổn, sống thật tốt, kiếm tiền, cùng người mình thích nói chuyện yêu đương … Nàng không muốn bị cuốn vào giữa tranh đấu không biết vì sao gì này.
Nhưng mà, cũng đã có người vì nàng chảy máu.
Máu chảy xuống này rải đầy đường đi của nàng.
Nàng không thể làm như không thấy.
Trăm nghìn năm qua giao nhân bị nô dịch, đám quỷ không thể thấy mặt trời trong Vô Sắc thành, đồ tay thối Chân Lam cơ thể tứ phân ngũ liệt và hoàng thái tử phi đã chết đi… Nàng muốn sống, muốn vì những người đã từng giúp nàng này mà cố gắng hết sức mình — mặc kệ những người đó vì cái gì mà tiếp cận nàng.
Na Sinh trong đoạn đường đang bốc cháy lao người chạy, nàng lảo đảo mà băng qua đống xác chết cao như núi, hướng về phía Tây Kinh mà chạy như điên — nàng muốn sống, nàng muốn sống… Thực ra nàng không biết sau này bản thân có thể vì những người đó mà làm được việc gì, nhưng mà bây giờ điều nàng có thể làm chỉ là cố gắng sống sót.
Cuối cùng tới một cái đầu phố, nàng nhìn phía bên trái, nhớ lại đó là đường phố ở trước cửa Như Ý đổ phường, lập tức quẹo trái.
Bởi vì không có bị hắt nước mỡ, lửa cũng không lan tràn đến, lửa ở phía trước cũng nhỏ hơn chút.
Na Sinh ho khan, trốn ở phía sau đống đổ nát, nhìn chung quanh.
Sòng bạc huy hoàng trước kia đã thành nơi đổ nát tan hoang, tất cả phòng ốc đều bị bắn thủng, nóc nhà và vách tường nứt ra những cái lỗ rất lớn, giống như một cái mắt u ám, tuyệt vọng.
Trong phòng, trên cánh cửa, giữa đường, khắp nơi đều là xác chết, ban đầu vẫn còn thưa thớt, sau đó dọc theo con đường bị đốt đi thông tới Quận phủ, dọc theo đường đi mawtj độ càng ngày càng dày, đến cuối cùng thì xác chết chồng chất như núi chặn đứng lại giữa đường.
Phong chuẩn giữa không trung hầu hết đều tập trung bay đi theo hướng ngược lại, hiển nhiên là đã phát hiện tung tích Viêm Tịch.
Na Sinh nghĩ tới đây liền cảm giác cơ thể run rẩy đến không thể kiềm chế được.
Nàng cố sức cắn răng, gần như cắn đứt môi, cẩn thận mà nằm bò vào giữa những vách tường đổ, sợ bị phong chuẩn trên bầu trời nhìn thấy, run rẩy mà từ từ tới gần Như Ý đổ phường ở bên kia.
Nhưng mà vừa mới thò đầu ra, đột nhiên cảm thấy bầu trời tối sầm lại, nàng ngẩng đầu, liền thấy một cái phong chuẩn màu bạc đang bay về hướng này, cúi đầu hạ thấp.
Nàng thất kinh, không tự chủ được mà trốn vào giữa đống đổ nát của phòng ốc đã bị thiêu cháy.
Cúi mình nhìn ra, phía trước là tường ngoài của Như Ý đổ phường đã bị sụp xuống hơn một nửa, phòng khách to lớn đã bắt đầu bị cháy, xà nhà và cột nhà cong vẹo rồi ngã xuống, ầm ầm đập bể mặt đất.
Nhưng mà ở giữa màn Tu La bị lửa vây quanh giống nhưu trong địa ngục, hai gã đàn ông lại vẫn đang chiến đấu kịch liệt.
Với thị lực của Na Sinh, hoàn toàn không nhìn ra động tác của hai người trong đó, chỉ nhìn thấy tia chớp ở trong ngọn lửa ngang dọc đan xen, vây quanh thân hình của hai người.
Nàng thậm chí không thể phân biệt người nào là Tây Kinh, người nào là vị thiếu tướng Thương Lưu đế quốc.
Nàng ló đầu ra ngoài dò xét, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, suýt nữa kêu lên một tiếng sợ hãi — chỗ chưa bị đốt tới, giữa chỗ xác chết đầy đất, thình lình đặt ngang một thi thể của một thiếu nữ giao nhân! Tóc dài màu lam, tay chân mảnh khảnh, trên người bị đầy tên bắn lung tung — kỳ quái chính là, trên mặt chết đi cũng không thấy vẻ thống khổ, ngược lại còn sót một chút mỉm cười.
“Đinh? Đinh!” Bỗng nhiên nhận ra thiếu nữ ngày hôm qua vẫn còn hoạt bát lanh lợi cười với mình, Na Sinh cũng không nhịn được nữa, hoàn toàn bất chấp đỉnh đầu còn có phong chuẩn màu bạc đang lượn vòng, nhảy ra ôm lấy Đinh.
Tên dài ghim trên thi thể tách cơ thể hai người ra, làm cho Na Sinh không thể ôm chặt Đinh.
Trong nháy mắt đó, Na Sinh quay lại nhìn con đường bị che đậy bởi khói đặc đằng sau, nghe tiếng gió thổi và tiếng rít lớn — đã không nhìn thấy cái bóng của một đội chiến sĩ Thương Lưu đế quốc nữa, càng không nhìn thấy tình huống của Viêm Tịch.
Lẽ nào, lẽ nào hắn cũng sẽ… ở trong chớp mắt liền trở thành xác chết giống như Đinh?
Na Sinh cũng không nhịn được nữa, oa một tiếng khóc to, sợ hãi, bất lực, mờ mịt… Dường như một bức tường thép từ bốn phía ép đến, làm nàng hoàn toàn bị cô lập.
Ngay tại giây phút đó, hai cái bóng đen xen với nhau đến, gió gào thét dữ dội, khiến ngọn lửa bên người bị đẩy ra phía ngoài.
Một vệt chớp bỗng nhiên thoát khỏi khống chế, từ giữa ngọn lửa ở trong sân bay thẳng ra ngoài, rơi xuống.
“đinh”, tia chớp màu trắng đang giữa không trung từ từ tắt ánh sáng, rơi xuống trước mặt Na Sinh, lăn lăn, trở lại như cũ là một cái ống kim loại màu trắng bạc bình thường.
“Ma men đại thúc!” Na Sinh nhận ra cái chuôi kiếm quang này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bật thốt lên, ngẩng đầu.
Trong lúc ngẩng đầu, nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng, mang theo sát khí: “Đại sư huynh, quả nhiên là uống rượu nhiều có hại với tay của huynh nha!” Một tia chớp khác theo giữa đám cháy vọt lên, đâm hướng về phía cổ của Tây Kinh đang tay không: “Mạo phạm rồi!”
Na Sinh lúc này đây đã nhìn rõ ràng, sợ đến mắt trừng lớn.
Mới vừa rồi dưới một kích, kiếm quang rời tay bay ra, tay phải của Tây Kinh dường như bị chấn thương, dùng tay trái bưng máu chảy ra từ cổ tay.
Lúc này bên người hắn không có vũ khí, thấy kiếm quang của Vân Hoán như tia chớp đâm tới, con ngươi đột nhiên co rút lại.
“Thương sinh hà cô” (Thương sinh linh có tội gì?) — dưới quân phục hai màu trắng đen, đôi mắt thiếu tướng Thương Lưu đế quốc lạnh lùng, sát ý tràn ngập, dùng tới kiếm pháp Cửu Vấn — chiêu cuối cùng trong “Thiên Vấn”.
Hắn chỉ kịp lệch người một chút, thoát được chỗ yếu hại ở cổ, “phốc” một tiếng, kiếm quang xuyên qua xương bả vai trái của hắn.
Tây Kinh bỗng nhiên cười nhạt, mũi chân tăng lực, lướt tới đánh đến bên người Vân Hoán — kiếm quang xuyên thấu thân thể hắn, từ phía sau xuyên thẳng ra, máu tuôn ra.
Nhưng mà Tây Kinh như tia chớp đánh về phía Vân Hoán, tốc độ như vậy làm cho đối phương không kịp thối lui, chuôi kiếm quang đã không có xuyên qua giữa máu thịt trên vai hắn mà cũng không không nằm trong tay của Vân Hoán.
Vân Hoán kinh hãi, nhanh chóng lui ra sau, muốn rút ra bàn tay đã đâm vào máu thịt của đối phương của mình ra.
Nhưng mà tốc độ của Tây Kinh nhanh hơn, dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ là đem vai trái hạ thấp, không ngờ lại vững vàng dùng xương bả vai kẹp lấy kiếm quang.
“Ở trong chiến đấu, bả vai là dùng như thế này.” Đệ nhất kiếm khách Vân Hoang bỗng nhiên thấp giọng cười nhạt, một lời chưa nói hết, tay phải như tia chớp mà giơ lên, lấy tay làm kiếm, duỗi ra chỉ thẳng vào mi tâm của Vân Hoán (mi tâm: vùng giữa hai chân lông mày), “Nhìn một chiêu ‘thương sinh hà cô’ của đại sư huynh đây!”
“Cạch”.
Vân Hoán lập tức buông kiếm, lui về phía sau, nhưng mà vẫn còn chậm mọt chút, mi tâm bị phá ra thành một cái lỗ máu.
“Mới học hai mươi năm, liền vì thế mà coi bản thân là thiên hạ vô địch?” Tây Kinh trở tay rút kiếm quang đã xuyên vào xương trên vai ra, cười nhạt, “Không sai, trên kiếm kỹ ngươi là thiên tài, còn hơn ta — thế nhưng kiếm kỹ không phải là tất cả! Thực chiến đâu? Phẩm chất đâu?”
“Thương sinh hà cô…” Hắn bỗng nhiên thì thào lập lại một câu, ánh mắt ảm đạm, kiếm rút ra từ trong cơ thể máu chảy đầm đìa, cầm, cổ tay vừa chuyển, xoẹt một tiếng ánh sáng trắng phun ra.
Nhìn đồng môn sư đệ trước mặt, nâng kiếm, hét lớn một tiếng, chặn đầu đánh xuống: “Kẻ sát nhân làm sao có thể biết cái gì là thương sinh linh!”
Kiếm phong lạnh thấu xương, những ngọn lửa mạnh vây tới gần đều bị buộc phải lùi lại, chỗ kiếm chém xuống ngọn lửa đều tách ra.
Sắc mặt thiếu nữ giao nhân trên phong chuẩn đột nhiên tái nhợt, nhanh chóng lái máy móc, làm cho phong chuẩn tới gần mặt đất, dây dài bỗng nhiên bỏ xuống, muốn ném cho thiếu tướng Thương Lưu đế quốc rơi vào đường cùng trên mặt đất.
Nhưng mà thời gian cuối cùng cũng đã không còn kịp.
Vân Hoán bị đoạt mất kiếm quang, tay không đối trọi với đệ nhất kiếm khách Vân Hoang, khí thế không ngờ lại không kém chút nào, máu chảy đầy mặt nhưng mà con mắt phía sau máu bẩn vẫn như cũ lãnh khốc mà trấn định, không hề hoảng loạn.
Đồng thời lúc kiếm quang của Tây Kinh đánh xuống, hắn bỗng nhiên làm ra một phản ứng — trốn.
Hắn không có “không lùi mà tiến tới”, trong tuyệt cảnh tìm cách sống giống như Tây Kinh, ngược lại mũi chân tăng lực, đạp lên mặt đất mà rút lui, cơ thể liền kề sát kiếm quang bay ra, thẳng hướng ngọn lửa bên ngoài chiến trường mà chạy đi ra ngoài.
Tây Kinh sợ run một chút, thật không ngờ người quân nhân kiêu ngạo lãnh khốc như vậy cũng sẽ có thời khắc không chút chần chờ mà bỏ chạy.
Chạy ra phía sau màn lửa, cũng không để ý có bao nhiêu chật vật, hắn một đường chạy, dập tắt những ngọn lửa ở trên người, đưa tay nhặt lên kiếm quang của Tây Kinh mới vừa rồi bị đánh rơi, xoay cổ tay, xoẹt một tiếng kiếm quang phun ra — cản phía trước.
Tây Kinh như bóng với hình đến, không chút nào khoan dung mà đánh xuống, nhưng mà kiếm quang cách trên người Vân Hoán một thước liền bị đón đỡ.
Thân hình của hai người trên đất dưới đất đột nhiên giống như cứng lại.
Trong nháy mắt khi lực lượng hai bên chạm vào nhau, một bên tăng lực, một bên cũng tăng cường theo, một phân hướng về phía trên, cân bằng bị mất đi trong nháy mắt sau đó trong nháy mắt lại khôi phục.
Ai cũng không dám phân tâm một chút nào.
Chỉ cần lực lượng của một bên thua, cân bằng mất đi, thế thì chỉ giấy lát kiếm quang sẽ xuyên thủng trái tim!
Na Sinh ôm Đinh, trốn ở cách đó không xa nhìn, mặc dù không rõ tình huống trước mắt, nhưng là thở mạnh cũng không dám thở.
Phong chuẩn lúc này đã hạ xuống đất một khoảng cách thấp nhất, ngón tay thiếu nữ giao nhân nhanh như cắt, bẻ mỗi cái chốt của máy móc, vẫn duy trì tốc độ bay và phương hướng của phong chuẩn.
Dưới thao tác của nàng, tuy rằng phía trên không có chiến sĩ Thương Lưu, phong chuẩn vẫn còn đột nhiên phát ra một cây tiễn màu trắng bạc, chuẩn xác đâm thẳng về phía lưng của Tây Kinh.
Một nhánh tiên đó phá gió mà đến, trên mũi tên phát ra ánh sáng màu lam, có khắc chữ “Hoán” nho nhỏ.
Tây Kinh không thể phân tâm đi ngẩng đầu nhìn, nhưng mà bên tai đã nghe được tiếng tên lao đến.
Lực lượng trên kiếm quang trên tay của Vân Hoán vẫn đang không ngừng tăng cường, hắn nhất định phải dốc hết sức đối phó mới có thể ngăn chặn kiếm của đối phương, chỉ cần hơi chút buông lỏng tay, kiếm quang của Vân Hoán sẽ đâm thủng trái tim của mình.
Một tên đó gào thét tới, đam về phía giữa lưng hắn.
“Đại thúc, cẩn thận nha!” Na Sinh cũng không nhịn được nữa, không rõ tại sao Tây Kinh lại ngơ ngác đứng ở nơi đó không né, nàng nhảy dựng lên, trong lúc cấp thiết đã quên buông thi thể của Đinh, lao ra, kêu to.