Lại thêm hai ngày trôi qua nhưng Kinh Thiên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, còn Ưng Vạn Lý thì đã hồi tỉnh, đôi tay của hắn bây giờ đã bị khô héo nhìn rất kinh khủng, đối với một số việc bình thường thì hắn vẫn sử dụng được đôi tay nhưng không thể nào vận dụng thiên lực vào nó được nữa.
Nhìn đôi bàn tay héo khô kia Ưng Vạn Lý chỉ biết chán nãn thở dài, từ nay về sau trên giang hồ sẽ không còn tên của hắn nữa, đối với một phế nhân như hắn thì chỉ đành lui về ở ẩn mà thôi.
Còn em của Ưng Xuân Lan cũng đã hồi tỉnh, nhưng trong mắt đứa bé này vẫn hiện lên một tia hoảng sợ, dù sao một đứa bé mà phải chịu cảnh ám sát như thế thì tâm tính của nó cũng không được ổn cho lắm.
Ưng Xuân Lan liếc nhìn về phía Kinh Thiên đang nằm, ánh mắt nàng cũng hiện lên một vẻ lo lắng, đã qua nhiều ngày chữa trị rồi nhưng thương thế của tên kia vẫn không có dấu hiệu nào khả quan, nàng cố hết sức chỉ giữ lại được cho hắn một tia sinh cơ mà thôi.
Trong những ngày qua Long ca liên tục ra lệnh cho Bôn Lôi Mã truyền hết thiên lực để cứu Kinh Thiên tỉnh lại, nhưng thiên lực chảy vào người hắn như muối đổ vào biển vậy, nó tiêu tán đi một cách nhanh chóng, nhìn tình cảnh hiện nay long ca cũng không biết phải làm sao, hắn chỉ trông đợi vào ý chí cầu sinh của Kinh Thiên mà thôi.
Trong lúc đó thì Kinh Thiên đang thấy mình đi trên một con đường rất tăm tối, hắn cứ đi mãi nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy được phía cuối con đường: "Nơi đây là nơi nào thế, nhiều ngày qua ta đã đi liên tục nhưng vẫn không thể nào thoát ra được khỏi chỗ này, thật là quái lạ".
Sau khi đi được thêm một hồi thì có một tiếng nói gọi hắn: "Kinh Thiên, dậy đi con, mẹ con chuẩn bị đồ ăn tối rồi nè, đừng ngủ nữa".
Nghe tiếng gọi quen thuộc này thì Kinh Thiên liền mở mắt ra, thấy cha của hắn đang ở kế bên.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này làm cho Kinh Thiên dâng lên một cảm xúc khó tả, trong những ngày qua khi tiến vào Phá Thiên thế giới hắn luôn nhớ về cha mẹ của mình, Kinh Thiên rất muốn quay về gặp họ nhưng lại không có cách nào khác.
Khi vừa tỉnh lại thì hắn ngồi suy nghĩ một hồi: "Chẳng lẽ những thứ mình thấy đều là mơ, nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật a, chắc có lẽ mình chơi game quá nhiều nên bị ảnh hưởng đôi chút rồi".
Kinh Thiên ngồi dậy đi rửa mặt rồi hắn xuống nhà bếp cùng ngồi ăn với cha mẹ của mình. Cả nhà ngồi ăn với nhau trò chuyện vui vẻ vẫn như mọi khi, nhưng Kinh Thiên thì thấy có gì đó không đúng lắm, hắn vừa ăn vừa suy nghĩ không thôi.
Thấy Kinh Thiên ngồi mãi không chịu động đũa nên cha của hắn quay sang nói: "Kinh Thiên à sao không ăn đi con, đồ ăn hôm nay mẹ con làm không hợp khẩu vị à".
Kinh Thiên ngước mặt lên nhìn ông rồi nói: "Không có gì, chỉ tại con thấy không khỏe mà thôi".
Thấy Kinh Thiên nói thế thì mẹ hắn nhìn hắn với ánh mắt trìu mến: "Kinh
Thiên à con ráng giữ sức khỏe đi, phải chăm chỉ học hành để sau này có tương lai nữa, cha mẹ không thể sống mãi để chăm sóc cho con đâu".
Nghe mẹ mình nói thế thì Kinh Thiên cũng gật đầu rồi tiếp tục ăn, sau khi cả gia đình ăn xong thì lại cùng nhau ngồi trong phòng khách xem tivi.
Cha mẹ của hắn thì vẫn nói cười vui vẻ nhưng Kinh Thiên có cảm giác như họ thật sự không có ở đây mà thuộc về một nơi rất xa vời.
Ngồi im lặng một hồi thì hắn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa, nhưng khi nhìn lên thì vẫn thấy cha mẹ mình đang nói chuyện nhưng hình ảnh của họ cứ dần dần di động ra xa.
Kinh Thiên thấy vậy liền hoảng hốt nhưng hắn chưa kịp làm gì thì hình ảnh đó đã vụt tắt, hắn mở mắt ra thì thấy mình vẫn đang ở trong một không gian tối đen.
Sau khi định thần lại thì Kinh Thiên đứng lên, hắn nhìn vào khoảng không tối đen kia với ánh mắt kiên định: "Đúng rồi, ta còn có người thân ở nhà nữa, không thể chết như vậy được, bằng mọi cách ta phải sống mà quay trở về, cha mẹ hãy đợi con".
Khoảng không đen tối kia dường như cảm nhận được ý chí cầu sinh của Kinh Thiên nên nó từ từ tan biến, lúc này khi nhìn lại thì Kinh Thiên đang ở trong mộng cảnh của hắn.
Vẫn là cảnh tượng quen thuộc như ngày nào, nhưng hôm nay lại bất đồng a, vì ở trước mặt Kinh Thiên lại có một thanh kiếm đang lơ lửng ở đó: "Ồ, sao hôm nay thanh Kim Kiếm này lại tự động xuất hiện ở đây vậy".
Kinh Thiên liền đi tới chạm vào thân của Kim Kiếm, cảm nhận được khí tức của Kinh Thiên thì thanh kiếm bỗng dưng phát ra tiếng kiêm minh, làm chấn động cả một vùng không gian.
Khi kiếm minh phát ra nó còn tỏa ra một khí tức sắc bén không gì sánh được, cảm nhận thấy khí tức này Kinh Thiên cũng thầm khen: "Thật sự sắc bén kinh người, nếu cầm thanh kiếm này trên tay ta dám khẳng định có thể chém đứt hết thẩy mọi thứ".
Kim Kiếm cũng phát ra tiếng kêu như là đồng ý với lời nói của Kinh
Thiên, dường như nó có linh tính nên hiểu được những lời của Kinh Thiên nói.
Nhưng một lúc sau Kim Kiếm bỗng nhiên xoay tròn, nó phát ra từng luồng kim lực nồng đậm tiến nhập vào người của Kinh Thiên, khi lực lượng này tiến vào làm cho hắn có cảm giác da thịt đau rát giống như đang có hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm đang chém mình vậy: "Đây là kim chi lực sao, đúng là sắc bén không gì sánh bằng".
Kinh Thiên liền ngồi xuống đả tọa rồi bắt đầu nghiên cứu về áo nghĩa của kim chi lực. Thời gian vẫn từ từ trôi qua, Kim Kiếm liên tục truyền kim lực vào trong người của Kinh Thiên.
Hiện giờ bên ngoài cũng đã trãi qua hơn ba ngày, tính ra bây giờ Kinh Thiên đã hôn mê được khoảng năm ngày rồi.
Ưng Xuân Lan vẫn túc trực kế bên Kinh Thiên để chăm sóc cho hắn, nàng ta bây giờ trông rất tiều tụy vì phải liên tục thức đêm để lo cho Kinh
Thiên, mặc dù mấy ngày qua nhìn hắn có tí khởi sắc nhưng vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Đang định rời đi hái thảo dược thì bỗng một chuyện lạ xảy ra, thiên lực chứa kim nguyên tố nồng đậm không biết từ phương nào liên tục hướng về phía Kinh Thiên mà bay tới, sau một hồi thì cả hang động đều được bao bọc bởi một màn khí màu ám kim.
Thanh kiếm của Ưng Xuân Lan cũng bị gãy thành vô số mảnh nhỏ rồi nó hóa thành khí nhắm hướng Kinh Thiên mà bay tới, hiện tượng lạ xảy ra làm cho Ưng Xuân Lan thoáng hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy kim lực không gây hại cho Kinh Thiên thì nàng cũng thở ra một hơi rồi ngồi xuống kế bên để hộ pháp cho hắn.
Lúc này ở trong mộng cảnh đang có một thân ảnh ngồi nhắm mắt đả tỏa ở đó, nhưng không lâu sau thì thân ảnh này liền mở mắt ra, ánh mắt của hắn chứa đựng sự sắc bén không gì sánh được, nếu người nào tu vi không đủ thì có thể bị ánh mắt này cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Kinh Thiên sau mấy ngày tham ngộ kim chi lực thì hắn cũng đạt được thành quả của mình: "Kim chi lực, chí dương chí cương, có thể chém đứt hết vạn vật, là tồn tại sắc bén nhất trong thiên địa này".
Khi hắn cảm ngộ tới đây thì Kim Kiếm bỗng phóng xuất một quang trụ màu ám kim xông thẳng lên trời cao, trong quang trụ này chứa đựng kim lực rất khủng bố và dày đặc.
Kinh Thiên đứng dậy đi tới trước thanh Kim Kiếm rồi nhìn nó một hồi lâu: "Kim Kiếm, nay ta đặt tên cho ngươi là Diệt Tuyệt, sau này ngươi sẽ giúp ta chém giết hết thảy vật cản đường và những kẻ thù của ta".
Oong…Oong!
Sau khi Kinh Thiên vừa đặt tên cho thanh Kim Kiếm này thì nó rung lên rồi trên thân kiếm xuất hiện vô số vết nứt, từng tia sáng bắt đầu từ những vết nứt này mà phát ra liên tục.
Ầm!
Khi những vết nứt đã đạt tới cực hạn thì nó lập tức nổ tung, thanh Kim
Kiếm hiện nay giống như đang lột xác vậy, quang huy nó tỏa ra rực rỡ hơn bao giờ hết, trên thanh kiếm bắt đầu xuất hiện hai chứ Diệt Tuyệt.
Sau khi việc lột xác kết thúc thì Diệt Tuyệt thần kiếm đã hướng người của Kinh Thiên mà quán nhập vào.
Kinh Thiên sau khi trãi qua tình cảnh hồi nãy thì hắn bắt đầu xem xét lại cơ thể mình một hồi, hắn liền thấy kim chi lực đã chiếm một góc trong đan điền, nhưng so với số lượng và sự cường hãn thì nó vẫn thua lôi lực một khoảng cách rất xa.
Dù sao kim lực này có tính chất xa xa không bằng tới Hoàng Kim Lôi của
Kinh Thiên, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã làm cho hắn thấy rất vừa ý rồi.