Kinh Niên Thư

Chương 19: 19: Chết Đi Sống Lại






[Cô thấy trong mắt anh có gợn sóng, như mặt biển mênh mông; anh thấy trong mắt cô có ánh sáng, như pháo hoa trên trời đêm…]
Mùng một đầu năm, họ hàng qua lại chúc tết lẫn nhau.
Kiều Giản không có họ hàng gì cả, cô gọi điện chúc tết bố mẹ, sau đó lại nhận được điện thoại chúc tết của Đinh Tiểu Long và Mễ Hân Hân, bên phía Đinh Tiểu Long trời sáng bảnh vẫn còn nghe thấy tiếng pháo, chỗ Mễ Hân Hân thì còn náo nhiệt hơn, gọi điện thoại qua chúc tết còn phải gân cổ gào lên, đợi sau khi cúp máy Kiều Giản mới cảm thấy chỗ mình quá quạnh quẽ.
Liên tiếp nhận thêm vài cuộc điện thoại của bạn bè gọi tới, tất cả đều là người trong giới đi phượt dã ngoại, trước kia khi cô đi một thân một mình thì không thấy họ nhiệt tình như vậy, từ lần trước sau khi cô bị đám truyền thông đào bới sạch sẽ, mối quan hệ trong giới dường như tăng lên rất nhiều, cô chúc tết từng người một xong, lỗ tai nhất thời ong ong.
Khi Tiêu Diễm gọi điện tới cô đang gọi Vật Nhỏ dậy, thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là có tính gắt ngủ, mỗi sáng thức dậy đều như dính lấy cái giường lăn qua lộn lại như keo dán, có thể lề mề cả mười mấy hai chục phút, khiến cô đau cả đầu.
Tiêu Diễm hỏi cô đêm giao thừa như thế nào, cô nói rất tốt, anh ấy lại hỏi bà con dân làng có làm khó cô không, cô qua loa nói cũng tạm.

Vật Nhỏ vừa thấy là điện thoại của Tiêu Diêm liền bật dậy, yêu cầu nói chuyện với anh ấy, Kiều Giản thấy cậu thức dậy thì chỉ cảm thấy mọi chuyện tốt lành, nên đưa điện thoại cho cậu.
Trong phòng khách Kiều Giản cũng nghe thấy tiếng nói vô cùng vui vẻ của Vật Nhỏ, cô cảm thấy đứa bé này là một nhà ngoại giao trời sinh, có thể thân thiết với bất kỳ ai.

Cô lấy hoa tươi trong bình ra cắt tỉa, nhớ đến lời Tần Khải căn dặn lại khẽ thở dài, mặc dù Tiêu Diễm là người của giới Bồng Lai, nhưng cô luôn cảm thấy suy nghĩ của người này không xấu xa, cô thà rằng Tần Khải nghĩ nhiều.
Đang nghĩ thì thấy Vật Nhỏ nói, “Nhà chú Tần Khải không có pháo hoa, chẳng vui chút nào.”
Kiều Giản lập tức vứt cái kéo đang cầm đi, xông qua cướp lấy điện thoại, liền nghe thấy đầu kia nghi hoặc, “Đêm giao thừa hai người ở nhà Tần Khải?”
“Cái đó… không có chuyện gì thì cúp máy nhé.” Kiều Giản không giải thích nhiều, không nói không rằng ngắt máy.
Vật Nhỏ quỳ trên giường, hai tay múa máy, “Em nói không phải sự thật sao? Chị chột dạ cái gì?”
“Chị đâu có chột dạ?”
“Chị có mà! Mặt đỏ cả lên rồi!” Vật Nhỏ nói.
Kiều Giản nhét điện thoại vào túi quần, nhìn cậu từ trên cao xuống, “Chị chỉ biết nếu em còn không dậy thì sẽ bị ăn đòn.”
Một ngày bình tĩnh trôi qua, Vật Nhỏ không chịu được tẻ nhạt nên chạy đến nhà bạn chơi rồi, đừng thấy cậu nhỏ, nhưng có quan hệ rất tốt trong tiểu khu này, cậu thích một cô bé tên là Nựu Nựu, mỗi ngày đều đi theo đuôi người ta, buổi chiều Nựu Nựu gọi điện thoại tới, Vật Nhỏ nhét đầy kẹo vào túi rồi chạy đi tìm cô bé.

Ném Kiều Giản ở nhà một mình, nhàn rỗi không có việc gì làm liền tới Thời Luân.
Khi xe đi qua Thiên Thiện, cô vô thức nhìn vào trong ngõ, không thấy người bán khoai lang nướng, mặc dù biết là như vậy nhưng ít nhiều vẫn có chút thất vọng.

Thời Luân không có khách giống như một hòn đảo cô độc, thỉnh thoảng có tiếng pháo ở phía xa xa, cũng tăng thêm một chút náo nhiệt.
Cô rót một ly rượu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trước đây ngồi ở chỗ này còn mang chút nhớ nhung, bây giờ chỉ cảm thấy trái tim đầy ắp.

Nhớ nhung? Cô bị từ ngữ bỗng nhiên bật ra dọa sợ.
Khi trời sẩm tối, ngoài cửa sổ lại rơi tuyết.
Tuyết lớn giống như đêm giao thừa.
Trong làn tuyết bay phấp phới dường như cô trông thấy một chiếc xe lái qua, sau đó dừng ở cửa quán bar.

Kiều Giản hiểu lầm là mình hoa mắt hoặc uống say, nhìn kỹ thì thấy chiếc xe đó của Tần Khải, rất nhanh cửa xe mở ra, đầu tiên là Vật Nhỏ nhảy từ trên xe xuống, ngay sau đó Tần Khải cũng xuống theo.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu lam dài quá đầu gối, hoa tuyết rơi trên đầu vai anh, giống như nghênh đón vị thần từ trên trời rơi xuống.
Kiều Giản lập tức kích động, chưa đợi hai người bước vào cô đã xông ra ngoài, cô mở cửa đúng lúc anh đẩy cửa ra, hai người gặp nhau ở cửa.
“Anh/Em…” Anh và cô đồng thời cất tiếng.
Anh cười.
Cô có chút ngại ngùng, “Sao anh lại đến?”
Còn chưa đợi Tần Khải lên tiếng, Vật Nhỏ đã mặt mày hớn hở, “Chú Tần Khải nói muốn đưa chúng ta đi xem pháo hoa!”
Kiều Giản ngây người.
“Đi thôi.” Tần Khải tự nhiên dắt tay cô,
Trên thực tế Vật Nhỏ thực sự không nói dối, bởi vì đột ngột mua pháo hoa nên cả ngày hôm nay Tần Khải đến từng cửa hàng bán pháo hoa hỏi mua, gần như ôm tất cả pháo hoa ở cửa hàng về.


Kiều Giản giật mình, hỏi Tần Khải nhiều pháo hoa vậy thì đốt ở đâu, anh tỏ vẻ nguy hiểm nói, bí mật.
Bữa tối ăn ở nhà Kiều Giản.
Mặc dù Tứ Xuyên có du lịch phát triển nhưng trong xương tủy vẫn rất truyền thống, dù xung quanh tràn ngập mùi vị năm mới.

Song muốn tìm một nhà hàng tạm ổn vẫn mở cửa thì cực ít, cho dù là người bản địa cũng đều đóng cửa ăn tết.

Vậy nên bữa tối này Kiều Giản tự tay làm, nhưng bởi vì có thêm Tần Khải, bầu không khí đã trở nên khác biệt.
Tần Khải ở trong bếp làm việc vặt giúp cô, tay áo sơ mi trắng xắn lên tận khuỷu, ngay ngắn lại tùy ý, ở trong bếp chỉ nhìn bóng lưng cao lớn của anh đã bổ mắt rồi, nhưng dù sao anh cũng không phải người biết nấu ăn, đường và muối còn không phân biệt rõ, cuối cùng bị Kiều Giản phái đến bồn nước rửa rau.

Cô phát hiện Tần Khải rất thích hợp làm công việc này, bản thân anh có chút bệnh sạch sẽ, ước gì có thể rửa nát cả lá rau ra, thế nên cô không lo lắng anh làm qua loa mà chỉ hơi đau lòng tiền nước.
Khi chuẩn bị đồ ăn Kiều Giản đột nhiên tò mò, “Anh có thể điều khiển vài người nào đó làm việc không? Ví dụ như nấu ăn, lau nhà, trông trẻ con gì đó.”
Tần Khải suýt nữa lảo đảo, bình ổn tinh thần nói, “Có thể, nhưng tôi vẫn không muốn để người khác góp mặt trong bầu không khí hôm nay.”
Một câu nói bình thường, cho dù cách một khoảng Kiều Giản vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa vi diệu giữa hai người, trong lòng cô có chút ngọt ngào.
Vật Nhỏ đang xem hoạt hình trong phòng khách, cứ cách mười mấy phút lại chạy vào bếp hỏi Tần Khải khi nào được xem pháo hoa, Tần Khải đặt rau đã rửa sạch ngay ngắn thẳng hàng, trả lời cậu, sau bữa tối.

Vật Nhỏ hỏi hết lần này đến lần khác, anh cũng trả lời hết lần này đến lần khác, không cáu gắt cũng không thấy phiền, vô cùng nhẫn nại.
So với tối qua Kiều Giản cảm thấy mùng một tết này có hương vị cuộc sống hơn, nơi anh ở rộng rãi và rất tốt nhưng lại thiếu mất hơi người.

Nhưng dù thế nào Kiều Giản vẫn cảm thấy tết năm nay nhộn nhịp hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi trời tối hẳn, Tần Khải lái xe đưa Kiều Giản và Vật Nhỏ đến khu đô thị mới.

Trước tòa cao ốc trọc trời bên bờ sông hộ thành*, người giám đốc đưa họ lên tầng cao nhất.

Đây là một câu lạc bộ rượu vang, không chỉ chiếm cứ nơi cao nhất Tứ Xuyên, còn chiếm cả cảnh sông đẹp nhất.
*Sông hộ thành: Con sông hay hào được đào bao quanh tường thành thời xưa, mục đích để bảo vệ thành lũy.
Kiều Giản không quá xa lạ với câu lạc bộ này, cùng là nơi phục vụ người uống rượu, khi câu lạc bộ được thành lập đã đánh trống khua chiêng ở Tứ Xuyên rất nhiều.

Khi đó cô còn hận tới mức nghiến răng kèn kẹt, lên án mấy nhà tư bản vung tiền như rác đến chèn ép mấy cửa hàng kinh doanh nhỏ bọn họ, nhưng chớp mắt cô đã đứng ở trên địa bàn của nhà tư bản.
Họ ở trong một gian phòng có tầm nhìn tốt nhất, chức năng của khu thưởng thức rượu, khu giải trí, khu nghỉ ngơi được phân hóa rõ ràng, trong đó khu thưởng thức rượu là khu chính, ngoại trừ bức tưởng xếp đầy những chai rượu vang ra, cửa sổ hình vòng cung chiếm gần ba phần tư tổng thể tường cũng rất đặc sắc.

Trong này dường như có thể ngắm nhìn cảnh đêm của toàn bộ Tứ Xuyên, đẩy cửa kính ra sẽ thông thẳng đến ban công ngoài trời, ban công này là kiểu khép kín một nửa, đứng trên ban công, những bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả, rơi xuống trần gian hỗn loạn, chìm ngập trong thành phố với những ánh đèn đỏ rực rỡ.
Kiều Giản không hiểu mục đích Tần Khải đưa họ tới đây, anh nói anh có qua lại với ông chủ câu lạc bộ này, anh đã tìm một vòng cả Tứ Xuyên, cảm thấy nơi đây thích hợp ngắm pháo hoa nhất.
Vừa nói dứt câu, Kiều Giản liền thấy trước mắt sáng bừng lên, một quả pháo hoa hình tròn nổ trong không trung, ngay sau đó là những đóa hoa rực rỡ liên tiếp bung nở trên đỉnh đầu.

Vật Nhỏ chống lên lan can bật nhảy rất cao, nhất thời kích động đến mức hét lạc cả giọng, cậu chỉ lên bầu trời bị tuyết trắng phủ kín, “Pháo hoa, pháo hoa!”
Trong lúc Vật Nhỏ nói chuyện, pháo hoa cao cao thấp thấp, rực rỡ lòe loẹt nổ liên tục, nhìn từ góc độ này tựa như một biển pháo hoa, hết đợt này đến đợt khác, thắp sáng nền trời đen đặc, trở thành vẻ phong tình của ngày lễ tràn ngập màu sắc.
Cô ngoảnh đầu qua, vui vẻ ngạc nhiên nhìn Tần Khải, anh đang tựa người bên cạnh cửa kính, châm một điếu thuốc, một tay đúc túi quần, một tay kẹp thuốc, khi hút thuốc, đốm lửa màu cam ở góc môi cũng như pháo hoa trong đêm tuyết, dịu dàng ánh mắt anh, soi sáng trái tim anh.
Mùng một tết, một đêm tuyết lớn, anh dùng pháo hoa của toàn bộ Tứ Xuyên để sưởi ấm trái tim cô, làm sáng tỏ tình cảm của cô.
Quầng sáng khi tỏ khi mờ dạo chơi trên bầu trời đêm, căn phòng có ánh sáng dịu dàng càng trở nên u ám, cô thấy trong mắt anh có gợn sóng, như mặt biển mênh mông; anh thấy trong mắt cô có ánh sáng, như pháo hoa trên trời đêm.
Một lát sau Tần Khải hút xong điếu thuốc, sau khi dập tắt đầu thuốc thì đi vào ban công và đứng bên cạnh cô, khi pháo hoa nở rộ nhất anh hỏi cô, thích không? Kiều Giản gật đầu, nói đây là món quà lớn nhất đêm năm mới, chỉ là…
Chỉ là cái gì, anh hỏi.
Kiều Giản vươn tay ra ngoài trời đón được bông tuyết đang bay, đầu ngón tay với lấy những chùm pháo hoa rực rỡ, cô nói, không phải tình tiết này thường được diễn trong phim truyền hình sao? Không ngờ còn có thể gặp được bản hiện thực.
Nói xong cô không nhịn được mà bật cười, Tần Khải nhìn sườn mặt của cô, gương mặt được chiếu sáng toát lên vẻ yêu kiều của một cô gái, dáng vẻ giơ tay ra chạm vào pháo hoa lại giống một đứa trẻ.


Lồng ngực anh có một sự ấm áp tuôn trào, bất ngờ và khó có thể miêu tà thành lời.

Những năm qua anh đã quen làm bạn với giá rét, đã sớm không biết ấm áp là gì, nhưng cứ như vậy nhìn cô cười, nhìn trong mắt cô có sự thỏa mãn và vui sướng, anh liền cảm thấy ấm áp.
Tần Khải vươn cánh tay định khẽ kéo cô vào lòng, nhưng lại chẳng thể lấy đủ dũng khí, cánh tay cứ giơ lên rồi hạ xuống phía sau cô, đây không giống anh, là một Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh, khi đối điện với kẻ thù anh có thể chém giết quyết đoán, không hề do dự, là một người trèo chống con thuyền lớn, khi đối diện với nhân tính và lợi ích anh có thể giữ bình tĩnh suy tính từng bước đi.

Trong cuộc đời anh chưa từng có hai chữ sợ sệt, xã hội thực dụng và nhân tính lạnh lẽo ép anh không thể sợ hãi.
Mãi đến khi gặp cô.
Vật Nhỏ vô tư thoái mái, thấy pháo hoa liền biến thành dáng vẻ đúng như độ tuổi của cậu nên có, có lẽ vươn cổ nhìn không đã, vậy nên vội nói, chú Tần Khải, chú có thể nhấc cháu cao lên không?
Không thành vấn đề, Tần Khải nhất thời rất cảm ơn Vật Nhỏ đã giải vây.
Kiều Giản giật thót, suy nghĩ đầu tiên chính là Tần Khải muốn điều khiển Vật Nhỏ bay lên không trung, hình ảnh đó quá dọa người, nhỡ đâu không cẩn thận Vật Nhỏ rơi từ ban công xuống thì phải làm sao? Đang nghĩ thì thấy Tần Khải đi đến phía sau Vật Nhỏ, giơ tay bế cậu bé lên, sau đó để cậu cưỡi trên cổ mình, tầm nhìn của Vật Nhỏ lập tức rộng rãi hơn, khi nhìn thấy hóa ra dưới chân mình cũng là một biển pháo hoa, cậu liền phấn khích kêu “Oa”.
Đẹp không, Tần Khải hỏi cậu.
Vật Nhỏ cưỡi trên cổ anh khoa tay múa chân, kêu lớn, đẹp ạ, đẹp chết mất!
Tần Khải cười.
Người đàn ông cao lớn, đứa trẻ reo mừng, pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, tất cả giống như một bức tranh ấm áp.
Mãi đến khi ngồi vào trong xe, Kiều Giản cũng vẫn đang nhớ đến hình ảnh đó.
Đã từng có một giây phút nào đó cô nghĩ, người đàn ông lãnh đạm như Tần Khải khi cười lên sẽ như thế nào? Người đàn ông như thế chung sống với trẻ con sẽ như thế nào? Cô chưa từng nghĩ khi anh cười lên hệt như lớp băng tan chảy, khi chung sống với Vật Nhỏ lại tốt đẹp đến như vậy.
Pháo hoa nở rộ hơn một tiếng đồng hồ, trái tim cô đập thình thịch hơn một tiếng đồng hồ.
Vật Nhỏ ở ghế sau ngủ say sưa, cuối cùng cả cơ thể gần như dang tay dang chân nằm ở ghế sau, khi xe đi trên đường vẫn có những nhà khác đang đốt pháo, thỉnh thoảng có vài tiếng pháo vang lên nhưng không đủ để đánh thức Vật Nhỏ.

Tối nay cậu bé chơi quá sung sức, nói theo lời của Vật Nhỏ chính là tối nay là lần cậu nhìn thấy nhiều pháo hoa nhất trong đời mình.
Kiều Giản nghĩ và nói, cô cũng vậy.
Trong xe có mở máy sưởi, hơi ấm từ từ ập tới giống như hơi thở của Tần Khải.

Cô vẫn vươn tay tắt máy sưởi đi, cảm thấy nhiệt độ này có lẽ quá cao đối với anh.

Tần Khải không biết suy nghĩ trong lòng cô, cười hỏi cô không lạnh sao? Kiều Giản mím môi cười nói, trong lòng ấm áp là được.
Anh vô thức vươn tay nắm lấy ngón tay cô, lại cảm thấy đầu ngón tay mát lạnh, khẽ than một tiếng, đang chuẩn bị rút tay đi mở máy sưởi, Kiều Giản lại lập tức nắm ngược tay anh.
Tần Khải nhìn cô.
Cô nhìn thẳng về kính chắn gió phía trước, bên ngoài cửa kính vẫn có tuyết rơi lả tả, bị đèn lồng đỏ bên đường phủ lên quầng sáng màu đỏ, như mơ như mộng, giống như đã cho đêm năm mới của Tứ Xuyên tất cả phong cảnh đẹp nhất trên đời, trong thế giới trắng xóa như vậy, tâm tư của cô cũng càng thêm sống động.
“Tần Khải.” Kiều Giản khẽ lên tiếng, “Anh thích em không?”
Tần Khải sững người.
Lúc này cô mới ngoảnh đầu qua nhìn anh, “Thực ra cho dù anh có thích em hay không, điều em muốn nói với anh là, em rất thích anh.”
Tần Khải không lên tiếng, nhưng trong lòng nổi sóng to gió lớn.
Kiều Giản luôn cảm thấy mình rất to gan, cho nên đi phượt vô số lần ở những nơi không một bóng người, cho dù đứng trước ranh giới sống chết cô cũng chưa từng sợ hãi.

Nhưng sau khi nói xong câu này, cô cảm thấy chuyện to gan nhất trong cuộc đời mình chính là đây.

Thấy anh không trả lời, cô lại nói, “Em cảm thấy thích một người không cần che che giấu giấu, nếu như anh không thích em cũng không sao, coi như em chưa nói.”
Quả thực rất lâu sau Tần Khải mới có động tĩnh, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Sao em nói câu này như đang chơi trò sắm vai gia đình vậy?”
Kiều Giản nghe vậy liền kêu oan, “Sao lại thành chơi trò gia đình rồi? Em không nói đùa đâu, sao nào, thích anh là chuyện rất buồn cười sao?”

“Em không đỏ mặt, không sốt ruột luôn?” Tần Khải cong môi cười nhẹ.
Kiều Giản sờ mặt, “Có hơi nóng, nhưng em không phải là cô nhóc mười bảy, mười tám tuổi nữa rồi, còn bắt em phải làm ra vẻ hai mắt đong đầy tỉnh cảm rồi ngại ngùng đỏ mặt nữa mới tính là nghiêm túc hả?”
Tần Khải bị lời nói thẳng thắn của cô làm cho cạn lời.
“Trong lòng anh không cần có gánh nặng, em thật sự không ép anh thích em.” Kiều Giản buông tay anh ra, “Chắc là cô gái thích anh quá nhiều.”
Tần Khải cảm thấy độ ấm trong lòng bàn tay không còn nữa, lại có chút tham lam nhung nhớ hơi ấm giữa ngón tay cô, anh nói, “Không có nhiều cô gái như thế.”
Kiều Giản kêu lên một tiếng, ánh mắt bỗng dưng cảnh giác, “Vậy mà em lại quên mất hỏi anh có bạn gái không.”
Tần Khải cười thầm, “Anh độc thân.”
Độc thân…
Kiều Giản thật thích từ này.
Thấy cô mím môi cười trộm, trong lòng anh cũng tràn ngập vui mừng, hắng giọng nói, “Em nói nhiều như vậy, có phải cũng nên nghe ý kiến của đương sự chứ nhỉ?”
“Anh nói đi.” Lúc này Kiều Giản lại hơi căng thẳng.
Bên này Tần Khải đang định lên tiếng, liền nghe thấy một tiếng “Rầm” cực lớn cách đó không xa, nối tiếp là tiếng thủy tinh vỡ nát, sau đó là tiếng chuông cảnh báo của ô tô.

Âm thanh ỗn loạn chói tai, lại xảy ra trong nháy mắt, khiến cho Vật Nhỏ vốn đang ngủ say ở ghế sau cũng lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt hỏi, sao vậy ạ?
Kiều Giản cũng giật mình, phía trước là một khúc cua rẽ nhánh, đường khá hẹp lại còn trơn, sau làn khói dày đặc cô mới nhìn rõ là hai chiếc xe đâm vào nhau.

Một chiếc xe tải to và một chiếc ô tô con, có lẽ cả hai đều lái rất vội, xung lực cực lớn khiến hai chiếc xe đều bị lật, thảm nhất vẫn là chiếc xe con đó, đã bị đâm không thành hình dạng gì nữa.
“Tai nạn thành như vậy…người bên trong còn sống được không?”
Tần Khải nghe lời cô xong liền vội xuống xe, cô thấy vậy cũng bám sát theo, Vật Nhỏ không đồng ý ở lại xe một mình, liền bám theo Kiều Giản.
Không còn ai sống sót.
Đây là kết luận Kiều Giản đúc rút được sau khi nhìn thấy sự thảm khốc của hiện trường.
Trên xe tải có một tài xế, kẹt cứng ở chỗ ngồi, cổ đã bị gãy, trước khi tắt thở còn cực kỳ hoảng hốt, sau khi chết ngay cả mắt cũng không nhắm; Trong ô tô con là một cô gái trẻ, máu tươi be bét khiến không thể nhìn rõ gương mặt của cô ấy, nửa cánh tay vắt ra ngoài cửa sổ, mảnh vụn thủy tinh cắm vào da thịt, còn cả chiếc cần gạt nước bị gãy đâm thẳng vào động mạch cảnh, máu vẫn chảy ròng ròng.
Tần Khải bảo Kiều Giản nhanh chóng báo cảnh sát và gọi xe cứu thương, anh lập tức kéo tài xế xe tải và nữ tài xế từ trong xe ra.

Đợi Kiều Giản báo cảnh sát và gọi cứu thương xong, Tần Khải lắc đầu, “Không được, không cứu được.”
Kiều Giản nhìn hai người nằm trên nền tuyết, máu tươi trên thi thể đã nhuộm đỏ tuyết trắng xung quanh, cực kỳ đáng sợ.

Cô không phải người gây ra sự cố, cô hoàn toàn có thể rời đi bỏ mặc tất cả, nhưng nhìn thấy hai sinh mạng tươi tắn cứ như vậy mất đi, trong lòng không khỏi chua xót.

Lại nhìn Tần Khải, anh biết rõ hậu quả không thể cứu vãn nhưng vẫn cố gắng cấp cứu, điều này khiến cô cảm động.

Anh là người đã chứng kiến nhiều sống chết và máu tươi, vốn nên bình tĩnh xử lý mới phải.

Anh tức tốc xuống xe đã thể hiện trái tim của anh vẫn ấm.
Vật Nhỏ tiến lên ngồi xổm bên cạnh cô gái đã chết, giơ tay chạm vào tóc cô gái, máu tươi dính đầy ngón tay cậu, Vật Nhỏ hỏi Kiều Giản, cô ấy chết rồi sao ạ?
Kiều Giản gật đầu, vươn tay ra với cậu, “Em qua đây, đừng chạm vào họ.”
Dáng vẻ khi chết của hai người này quá kinh khủng, cô sợ ban đêm Vật Nhỏ sẽ gặp ác mộng.
Vật Nhỏ lại vờ như không nghe thấy, di chuyển đến bên cạnh người nam rồi ngồi xuống, vươn tay sờ vào mặt người đó, vuốt đôi mắt anh ta đóng lại.

Kiều Giản vốn định kéo cậu về, nhưng nhìn thấy cậu làm động tác này nên cũng mặc cậu, như vậy người nam cũng coi như chết có thể nhắm mắt.
Bên kia điện thoại của Tần Khải vang lên, anh bắt máy, không biết là chuyện gì.

Kiều Giản đứng một lát dưới nền tuyết, cảm thấy cảnh sát cũng gần đến liền nói Vật Nhỏ lên xe trước.

Cậu bé bốc một nắm tuyết không thấm máu bên cạnh bóp thành một quả cầu tuyết, đứng dậy, dùng quả cầu tuyết cọ qua cọ lại trên tay, máu dính trên ngón tay đã sạch.

Cậu nói, “Nhưng hai người này vẫn sống mà.”
Một câu nói khiến Kiều Giản sững sờ.

Tần Khải đang nghe điện thoại cũng nghe thấy lời của Vật Nhỏ, sống lưng anh cứng đờ, lập tức ngoảnh đầu nhìn cậu bé.

Vật Nhỏ thấy hai người họ đều đang nhìn mình, vẻ mặt kỳ lạ, “Hai người sao vậy?”
Rất lâu sau Kiều Giản mới hỏi, “Em vừa nói gì?”
Vật Nhỏ nhìn hai người nằm dưới nền tuyết, “Họ vẫn còn sống, chắc hẳn không chết được.”
Vừa dứt lời liền nhìn thấy người chết nữ bỗng nhiên ngồi dậy, phát ra một tiếng trong cổ họng, sau tiếng kêu lớn thì đau đến mức lăn lộn dưới đất.

Người chết nam nối gót theo sau, cũng bất ngờ ngồi dậy, tiếp đó muốn thở dốc, nhưng xương cổ bị gãy nên anh ta lại nằm uỵch xuống đất kêu oai oái.
Xa xa nghe thấy tiếng hú còi của xe cảnh sát và xe cứu thương.
Kiều Giản trợn tròn hai mắt, kinh ngạc chỉ vào hai người họ giống như nhìn thấy cảnh tượng lạ ngày tận thế của thế giới, “Tần, Tần Khải, họ, họ thực sự đã sống lại hay là xác chết vùng dậy.”
Đâu đó xa xa bỗng nhiên có pháo hoa nổ tung trên không trung.
Ở chỗ tối tăm nơi góc đường ẩn giấu một bóng người, sau khi chứng kiến màn này thì thoáng kinh ngạc, sau đó khẽ cong môi, chẳng bao lâu liền yên lặng rời đi.
Vật Nhỏ ngủ chìm đi.
Sau khi trở về xe, cậu ồn ào kêu nhức đầu, ban đầu Kiều Giản cho rằng cậu bị dọa sợ, dù sao cũng là một đứa trẻ, nhìn thấy hình ảnh máu tanh như vậy đâu thể không sợ, nhưng sau đó Vật Nhỏ nằm trên ghế sau không có động tĩnh, Tần Khải nhìn xong thì nói chắc hẳn cậu đã mệt mỏi quá độ, không có vấn đề lớn.
Cả đường đi Kiều Giản có quá nhiều câu hỏi.
Tần Khải bế Vật Nhỏ về phòng đi ngủ, khi anh đi ra, Kiều Giản thẳng thừng hỏi, “Anh nói thằng bé mệt mỏi quả độ là có ý gì?”
Sắc mặt Tần Khải nặng nề.
Kiều Giản thấy vậy thì trái tim đập hụt một nhịp, một lát sau dè dặt hỏi, “Không phải… liên quan đến dị năng của thằng bé đó chứ?”
Tần Khải ngồi trên sô pha, gật đầu và nói, “Hai người tài xế đó em cũng thấy đó, thực ra đã chết từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, em nhìn rất rõ.” Trong lòng Kiều Giản hoảng hốt không yên, cho dù ngồi bên cạnh Tần Khải nhưng sự lo lắng vẫn cuồn cuộn như thủy triều, cô không biết sắp nghe được sự thật như thế nào, chỉ luôn cảm thấy sự bình yên này sẽ nhanh chóng bị phá vỡ.
Tần Khải trầm mặc một lát, sau đó rất khẳng định nói, “Dị năng của Vật Nhỏ đã thức tỉnh, hơn nữa năng lực còn tăng theo cấp số nhân.”
“Thằng bé… có dị năng gì?”
Tần Khải nhấn mạnh từng chữ, “Hồi sinh.”
“Cái gì?” Kiều Giản đứng bật dậy, đề-xi-ben cao đến nỗi suýt bay cả nóc nhà, cô nhìn chằm chằm Tần Khải hồi lâu, lại ngồi xuống, xác định nói, “Ý của hồi sinh giống như em đang nghĩ sao?”
“Phải.” Tần Khải biết cô đang nghĩ gì, anh nói rõ ràng, “Thằng bé có năng lực làm sinh mạng đã chết sống lại, không giới hại chỉ là người, hoa cỏ chim chóc chó mèo ngan ngỗng đều có thể.”
Nhãn cầu của Kiều Giản sắp vọt ra ngoài, “Năng lực này… trâu bò đấy, đây không phải năng lực của thần tiên, không phải là Chúa cứu thế sao?
“Không giống.” Tần Khải phủ nhận, “Chúa cứu thế không cần trả giá, mỗi khi Vật Nhỏ làm sống lại một sinh mạng, tuổi thọ của thằng bé cũng sẽ giảm đi, giống như bây giờ năng lực hồi sinh của thằng bé vừa xuất hiện, có lẽ phải ngủ say một hai ngày mới tỉnh.”
“Giảm tuổi thọ? Có nghĩa là gì?”
Tần Khải suy nghĩ, “Người dị năng có thể làm người chết sống lại có năng lực là hồi sinh, người này có tuổi thọ chục ngàn năm, vậy nên được gọi là năng lực tối cao, cái giá phải trả khi hồi sinh người chết chính là tuổi thọ, nếu như hồi sinh 9999 người, mỗi người chỉ sống một năm, vậy thì tuổi thọ của người đó chỉ còn lại một năm; Nếu như anh ta hồi sinh một người, chỉ giữ lại cho mình một năm tuổi thọ, vậy thì người được cứu sống sẽ có 9999 tuổi.

Ngàn năm trước, trong lịch sử người dị năng đã xuất hiện một người có khả năng hồi sinh, cái giá cuối cùng của ông ấy chính là cái chết.”
Kiều Giản trợn tròn mắt, lắp bắp, “Ý của anh là, Vật Nhỏ nó, nó có thể sống một chục ngàn năm?”
“Điều kiện tiên quyết là trong tình huống thằng bé không cứu người, nhưng trên thực tế nếu như nó lạm dụng năng lực, đừng nói là một chục ngàn năm, ngay cả một năm nó cũng không sống được.”
Kiều Giản giật mình, “Vậy chúng ta phải ngăn chặn Vật Nhỏ sử dụng năng lực này.”
“Bây giờ thằng bé vẫn nhỏ, có lẽ cũng không biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì, năng lực thăng cấp luôn phát triển nhanh hơn số tuổi của nó, vậy nên bây giờ thằng bé vẫn không thể sử dụng nhuần nhuyễn năng lực của mình được.” Tần Khải khẽ nhíu mày, lại hỏi cô, “Trước kia từng có chuyện như vậy chưa?”
Kiều Giản lắc đầu, nhưng rất nhanh lại nhớ đến một chuyện, lập tức nói, “Trước kia có một con chim đâm vào cửa kính, em cho rằng nó chết rồi, nhưng sau đó lại bay lên, điều này chắc hẳn có liên quan đến Vật Nhỏ.”
“Chuyện từ khi nào?” Tần Khải cảnh giác.
“Trước khi thằng bé bị Cam Giang Hải đưa đi.”
“Năng lực đã thức tỉnh từ sớm như vậy rồi.” Đầu mày Tần Khải nhíu càng chặt hơn, “Chẳng trách Cam Giang Hải vội vã đưa thằng bé đi như vậy.”
Kiều Giản thấp thỏm không yên, “Tình hình rất tồi tệ sao? Năng lực này rất đáng sợ à?”
“Thứ đáng sợ không phải là năng lực, mà là những kẻ luôn rình rập năng lực hồi sinh này.” Tần Khải trầm mặc giây lát, sau đó nói, “Từ ngày mai em và Vật Nhỏ chuyển đến chỗ anh ở đi.”
“Hả?”
Vẻ mặt Tần Khải nặng nề, “Hoặc là rời khỏi Tứ Xuyên, đến thành phố nơi anh sống.”
“Á….” Kiều Giản phản ứng lại, “Không được không được, em không thể đến nhà anh, cũng không thể rời khỏi Tứ Xuyên, quán bar của em ở đây, còn phải thường xuyên trở về thôn Vĩnh Lăng thăm bố mẹ em nữa.”
“Vậy anh chuyển qua.” Tần Khải lại đưa ra một quyết định, thực ra anh cũng đã nghĩ, nếu như Vật Nhỏ thật sự thu hút chú ý, vậy thì cho dù trốn đến chân trời góc bể cũng chẳng có tác dụng gì, giải pháp duy nhất chính là đối mặt.
Giữ Vật Nhỏ bên cạnh là quyết định anh đưa ra sau khi từ thôn Vĩnh Lăng về, chỉ có điều nghĩ bây giờ nó vẫn còn nhỏ, năng lực chưa thể hiện rõ ràng, thử một chút cuộc sống của đứa trẻ bình thường cũng tốt, nhưng tất cả đều trượt dài theo phương hướng không thể khống chế, anh không thể không thực hiện điều chỉnh sớm hơn.
Sự điều chỉnh này vẫn phải kéo cả Kiều Giản vào.
Kiều Giản nghe xong liền sửng sốt, càng khua tay loạn xạ, “Không được không được, một người to lớn như anh cứ ra ra vào vào, hàng xóm nhìn thấy không biết sẽ bàn tán như thế nào, vả lại chỗ này của em có hai phìng ngủ một phòng khách, anh muốn ngủ sô pha sao? Vật Nhỏ sớm đã quen ngủ một mình rồi.”
“Anh cũng không thích bị làm phiền, anh cần có một không gian độc lập, chí ít phải có không gian xử lý công việc.” Ngữ khí của Tần Khải quyết đoán, “Vậy nên hai người chuyển qua nhà anh là thích hợp nhất, từ ốc đảo đến quán bar của em cũng không phải quá xa, cùng lắm mỗi ngày anh và Vật Nhỏ đích thân đưa em đến quán bar, nếu như anh bận quá thì có thể phái vài bảo vệ cho em.”
Kiều Giản sắp phát điên rồi, “Tần Khải anh có thể nói sự thật với em không, vì sao phải sống cùng em?”
Tần Khải vươn tay xoa đầu cô, “Kiều cô nương à, em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ muốn bảo vệ hai người chu toàn thôi.”