Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 30




Đang vào cuối đông, mặt trời lặn khá sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà sắc trời đã bắt đầu ảm đạm.

Sau khi chia tay Trình Tư Dao, Triển Nhược Lăng không về thẳng nhà mà chầm chậm thả bộ dọc theo con đường.

Suy nghĩ trong đầu hơi hỗn loạn, chính cô cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì, tựa như có một búi dây thừng bị thắt nút chết trong đầu cô, cho dù muốn sắp xếp lại cũng không thể khiến chúng trở nên rõ ràng.

Bao nhiêu ngày tháng đã trôi qua, trong lòng luôn ôm ấp hình bóng của một người, lại chẳng bao giờ nghĩ đến nếu một ngày gặp được người đó thì phải làm như thế nào.

Một người từng cách xa cô đến thế, thậm chí từng cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại, thế mà sau khi về nước mọi chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ.

Anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô – vào lúc cô bất ngờ nhất, một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.

Cô về đến nhà phố xá đã sáng đèn. Không khí tưng bừng đón tết vẫn còn tràn ngập khắp mọi nẻo đường, những tòa nhà cao ốc giăng đèn kết hoa rực rỡ, phồn hoa.

Sau khi tắm xong, Triển Nhược Lăng mở máy tính, vừa quay đầu nhìn sang liền thấy hộp quà đặt trên bàn.

Anh tặng cô món ăn vặt nổi tiếng của Thượng Hải sườn xào bánh gạo. Ăn vào miệng vừa có vị nồng đậm của thịt sườn, cùng với bánh gạo vừa dai vừa mềm, vô cùng ngon miệng. Thịt sườn thăn lẫn ít mỡ tươi ngon, mùi vị rất thơm, miếng thịt có màu vàng rượm, bề ngoài giòn giòn, thịt bên trong độ mềm vừa tới, bánh gạo bùi bùi không ngấy, được rưới lên một lớp nước thịt, hương vị đậm đà của thịt và gạo nếp hòa quyện vào nhau, kích thích vị giác của người ăn.

Hôm ấy khi mang bánh gạo về nhà, cô để bố mẹ ăn trước, cô cũng ăn hai miếng. Mẹ cô trước nay rất thích những món ăn truyền thống, khi ăn còn khen mãi không thôi, sau đó Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ về, món đặc sản này lại được bày ra giải quyết hết.

Không biết đã nhìn bao lâu vào chiếc hộp trống không, cô mới lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn: Bánh gạo rất ngon, cảm ơn cậu!

Tìm đến số điện thoại vô cùng quen thuộc kia, gửi tin nhắn đi.

Anh nhắn tin lại rất nhanh: Đến bây giờ cậu mới ăn à?

Không phải, đã ăn từ mấy hôm trước rồi, quên cảm ơn cậu thôi.

Đừng khách sáo. Cậu thích là được rồi.

Từ trước tết Triển Nhược Lăng đã tranh thủ chuyển dần đồ đạc của mình vào căn hộ chung cư, hết kỳ nghỉ cô chính thức đến công ty làm việc, trở thành một thành viên của hội làm công ăn lương thành phố N.

Cuối tuần Lâm Vi Lan hẹn cô đi dạo phố. Buổi tối, Lâm Vi Lan ngủ lại trong căn hộ của cô, Triển Nhược Lăng ôm tính ra đặt trên bàn trà mở phim, hai người cùng xem.

Lâm Vi Lan nghe cô nói tuần sau đi dự đám cưới một người bạn liền cười nói: “Tiểu Triển, mình thấy lần nào từ Tây Ban Nha về cũng có đám cưới chờ sẵn, đợi cậu đến dự.”

Triển Nhược Lăng cũng cười: “Có điều lần trước là đám cưới của anh mình, mình không cần phải tặng gì cả, lần này không giống như vậy…”

Lân Vi Lan cầm lấy gối ôm trên sô pha ôm vào lòng, gác cằm lên gối nói: “Tiểu Triển, bây giờ cậu còn nhớ đến người đó nữa không?”

Cô nghĩ đến mình và Từ Tấn Kiệt đang ở vào giai đoạn yêu đương thắm thiết, bạn học của Triển Nhược Lăng cũng sắp bước vào lễ đường hôn nhân, chỉ có cô ấy vẫn còn độc thân, càng nghĩ Lâm Vi Lan càng không thể không lo lắng cho cô ấy.

Triển Nhược Lăng hơi nhướn mày, “sao vậy?”

Cô không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận điều Lâm Vi Lan vừa hỏi.

“Vậy cậu có từng nghĩ đến việc, nếu có một ngày cậu ta trở về, cậu sẽ làm thế nào không?”

Triển Nhược Lăng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói dường như có chút mất mát: “Mình cũng không biết.”

Hơn nữa quan trọng chính là – anh đã trở về rồi.

Lâm Vi Lan nắm lấy tay cô, đôi mắt màu hổ phách mang theo cái nhìn rất chân thành: “Mình nghĩ rằng, nếu cậu ta không bao giờ trở về nữa, thì cậu quên cậu ta đi nhé. Cậu cũng không thể ở vậy cả đời được!”

Triển Nhược Lăng thần người, nhớ lại lúc trước mẹ cũng từng nói với cô những lời như vậy.

Cô mỉm cười: “Ngày trước lúc mẹ bảo mình làm phẫu thuật, cũng nói như vậy đấy.”

“Phẫu thuật? Phẫu thuật gì?” Lâm Vi Lan nghĩ một lúc mới hiểu ra cô đang nói đến việc gì, “cậu nói đến vết sẹo trên vai à?”

Triển Nhược Lăng ừ một tiếng.

Lâm Vi Lan theo phản xạ nhìn xuống vai Triển Nhược Lăng – cô đang mặc quần áo ở nhà, không nhìn thấy được gì cả, “mình cũng thấy tốt nhất cậu nên làm phẫu thuật xóa sẹo đi.”

Cô ngập ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Em trai cậu mất lâu như vậy rồi, cậu đối với em ấy thế nào, em ấy sẽ hiểu mà.”

Triển Nhược Lăng với tay lấy một quả hạt dẻ cười, dùng sức tách nó ra, “để sao này rồi nói.”

Lâm Vi Lan thở dài, bề ngoài Triển Nhược Lăng có vẻ là một người rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã cố chấp thì không ai có cách nào khuyên được.

Hôn lễ của Trình Tư Dao và Giản Hạo tổ chức vào một ngày thứ bảy của tháng tư, trong tiết trời còn ngập tràn sắc xuân.

Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ biết cô sắp đi dự đám cưới của một người bạn, vô cùng vui vẻ để cô ra ngoài vui chơi, lại còn dặn dò cẩn thận buổi tối về nhà phải chú ý an toàn.

Triển Nhược Lăng sửa soạn xong ra khỏi nhà, chuẩn bị đến đầu đường đón xe.

Vừa ra khỏi chung cư lại nhận được một tin nhắn: Cậu ra khỏi nhà chưa? Có biết đường đến khách sạn Thúy Vân không đấy?

Toàn bộ sự chú ý của Triển Nhược Lăng đều dồn cả vào nửa câu sau, cô hỏi lại anh: Cậu cũng đi?

Sau khi tin nhắn gửi đi, Triển Nhược Lăng liền biết ngay cô nhất định sẽ bị anh xem thường.

Trình Tư Dao và anh không những là bạn học suốt ba năm Cao trung, mà còn là bạn học Trung đại với nhau, nói đến hai chữ “bạn học”, riêng tiêu chuẩn này anh đã bỏ xa cô rồi, nếu Trình Tư Dao không mời anh mới là việc đáng để lấy làm lạ. Chỉ là hôm ấy Trình Tư Dao chỉ nhắc đến Ngôn Dật Khải và Liêu Nhất Phàm, mà không nói gì về anh, lại nghe Lâm Vi Lan nói mấy ngày gần đây anh thường xuyên ra ngoài công tác, cho nên cô cứ nghĩ anh sẽ không đi.

Quả nhiên, anh đã hồi âm lại: Lẽ nào cậu cho rằng tôi không nên đi?

Triển Nhược Lăng ngẩn ra không biết nói gì, mãi đến mười mấy giây sau mới nhắn tin lại: Không phải. Mình không có ý đó.

May mà không phải đang đối mặt với anh, nếu không ở vào tình huống này còn khó xử hơn khi nhắn tin rất nhiều.

Một giây sau, điện thoại lại rung lên.

Cô nhìn cái tên hiện ra trên màn hình, đầu óc chợt rối tung, không thể làm gì khác ngoài nhấn vào phím nghe.

“Cậu đang ở đâu vây?” Giọng nói rất thoải mái.

“Hả? Mình ở…” Triển Nhược Lăng đưa mắt tìm xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy cột bảng tên đường bên lề đường, liền nói vào điện thoại: “Mình ở đường Quảng Ninh.”

Chung Khi “ừ” một tiếng, lại nói tiếp: “Cậu đừng đi đâu đấy, bây giờ tôi đến đó ngay.”

Triển Nhược Lăng mờ mịt: “Cậu đến làm gì?”

“Tôi sợ cậu lạc đường, nên đến đón cậu.” Ý cười thoáng trong giọng nói, thế nhưng cung cách trả lời lại vô cùng nghiêm túc.

“Cậu mới lạc đường ấy!” Giọng nói của cô bất giác hơi cao lên.

Vừa định nói anh đừng chạy qua, lại nghe thấy giọng nói ung dung của anh từ bên kia điện thoại truyền đến: “Cậu kích động cái gì?”

Câu nói thoải mái tùy ý như thế, nhàn nhã như thế, lại có tác dụng đánh lạc hướng suy nghĩ, khiến mọi điều cô định nói đều bị giữ lại trên môi.

Chợt nhớ lại một việc từ rất lâu trước đây. Năm lớp 11, có một lần cô mang bài tập đến hỏi anh, nói với anh một chút về hướng suy nghĩ của mình, có điều trước giờ anh không hề có tính kiên nhẫn, mới nghe được một nửa đã ngắt lời cô: “Phương pháp của cậu sai rồi! Không thể làm như vậy được.” Cô lại nghĩ cách giải của mình không sai chỗ nào cả, nghe anh nói vậy liền không nhịn được túm lấy cánh tay anh, vội vàng nói: “Cậu đừng nói, nghe mình nói hết đã.” Anh liếc mắt nhìn cánh tay bị cô níu, vẻ mặt như cười như không: “Cậu kích động cái gì? Tôi có nói là không nghe cậu nói hết đâu.” Một câu nói làm cô lập tức câm nín. Sau đó còn dùng tay vuốt tóc, làm ra vẻ đang cung kính lắng nghe, nhìn cô nói: “Nói tiếp đi.”

Ký ức xa vời hiện lên vuốt ve trái tim, tựa như đang quay về quãng thời gian Cao trung, Triển Nhược Lăng không nghĩ ngợi gì bèn nói: “Mình không kích động gì cả, chỉ đang phản bác thôi.”

Bên tai vẫn là giọng nói vô cùng nhàn nhã đó: “Nếu như không lạc đường, vì sao vừa nãy tôi hỏi cậu đang ở đâu, phải mất một lúc sau cậu mới trả lời được?”

“Mình vừa chuyển đến đây không lâu, xem bảng tên đường không cần tốn thời gian à?”

“Được thôi.” Giọng điệu như thể rất vô tội.

Giọng nói mang theo ý cười lại lần nữa vang lên: “Tôi đang lái xe, không nói chuyện với cậu nữa. Cậu đến đầu đường đợi tôi.”

Dừng lại một chút, lại nói thêm câu nữa, câu nói mang theo sự ấm áp như hơi ấm của mặt trời vừa mọc: “Qua đường nhớ cẩn thận xe cộ.”

Câu nói “tôi đang lái xe” dễ dàng khiến những điều cô muốn nói trôi ngược lại vào bụng, chỉ để lại một chữ “được” đơn giản mà thôi.

Tắt cuộc gọi, đi đến đầu đường.

Qua đường cẩn thận xe cộ.

Câu nói mẹ cô luôn dặn dò khi cô còn nhỏ. Mỗi lần cùng Triển Cảnh Vọng ra ngoài, cô đều nhớ kỹ câu nói này.

Có điều, cho dù người đi bộ cẩn thận quan sát xe cộ lúc qua đường, cũng không đồng nghĩa với việc lái xe lúc nào cũng chú ý đến tình huống xảy ra trên đường.

Đưa mắt nhìn dòng xe qua lại trên đường, theo thói quen cô đưa tay lần chuỗi hạt đeo trên tay trái.

Ánh nắng mỏng tang yếu ớt chiếu vào lớp nhựa đường màu đen, tỏa ra một lớp hơi rất mỏng.

Chiếc xe hơi màu đen đánh một đường cong đẹp mắt, vòng đến đường Quảng Ninh, qua kính chắn gió có thể nhìn thấy người đang đứng ở đầu đường.

Chiếc xe dần đến gần, hình ảnh của người ấy càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Ánh mắt cô nhìn hướng ra đường, vẻ mặt thất thần, tâm tư không biết đã trôi xa đến tận phương nào rồi.

Dáng vẻ thất thần như vậy, khiến anh nhớ đến dáng vẻ cầm tờ báo phát ngốc của cô thật nhiều năm trước.

Xe chầm chậm dừng lại trước mặt cô, anh mở cửa xe bên phía phụ lái, giọng nói vô vùng dịu dàng: “Lên xe đi.”

Triển Nhược Lăng giật mình, sau khi lên xe liền đóng cửa lại.

Đợi vài giây vẫn không thấy anh lái xe, ngược lại còn dùng đôi mắt đen nhìn vào cô chăm chú.

“Làm gì vậy?” Cô xiết chặt túi xách, không thoải mái hỏi.

“Dây an toàn…” Khóe môi anh treo theo một nụ cười nhạt, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, “cậu chưa thắt dây an toàn.”

Triển Nhược Lăng ngây ra, gò má trắng mịn ửng hồng, vội vàng kéo dây ăn toàn thắt vào.