Kính Hoa Thủy Nguyệt - Phi Hắc Tức Bạch

Chương 5




20.

Mọi người âm thầm hít một hơi, toàn cục chấn động.

Mà Bùi Tuân kia, trên mặt còn nguyên vết tay đỏ hồng của ta, lại cười thập phần vui mừng, vẻ mặt ôn hoà, giống như một tên biến thái:

“Thái phi dạy rất phải, là trẫm không đúng”

Mọi người lại âm thầm hít một hơi.

Ta lườm hắn một cái, ôm đứa nhỏ từ tay Thôi Tuyết bỏ đi, không quay đầu lại.

Sau đó Nhã Thục đến cung thăm ta, vừa hâm mộ vừa sợ hãi nói với ta: “A tỷ, tỷ quá lợi hại! A tỷ vĩnh viễn là tỷ của muội! Muội muốn học tỷ!”

Ta vui vẻ vỗ nhẹ cái đầu không được thông minh của nàng và nói: “Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, muội không học được đâu”.

Gặp chuyện chỉ biết la hét, khó trách không thể đấu lại Thôi Tuyết.

Nàng thủ thỉ như một con thỏ tinh, lay cánh tay ta làm nũng: "Nhưng có a tỷ ở đây, ta có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ai dám ăn hiếp ta!”

"..."

Hài tử, có ai hình dung mình như vậy không?

Nếu lúc trước chịu khó đọc nhiều sách hơn, cũng sẽ không đến mức dùng thành ngữ lộn xộn như vậy.

Ở cùng ta đến nửa ngày, Nhã Thục mới lắp bắp nói ra ý định:

“A tỷ, khi tiên đế băng hà, thân thể đã vô cùng suy nhược, làm thế nào tỷ hoài thai được với tiên hoàng? Ta không có ý khác, cũng không hoài nghi xuất thân của đứa nhỏ, ta chỉ muốn đi theo con đường thành công của tỷ. A tỷ, ngày đó tỷ rất cương cường, dám đánh hoàng thượng một bạt tai, không phải vì có đứa nhỏ làm chỗ dựa sao? Ta cũng muốn giống tỷ, mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con)!”

Cái này…

Căn cơ khó có thể nói rõ.

Ta hỏi ngược lại: “Số lần thị tẩm của muội như thế nào?”

Nàng lập tức đỏ bừng mặt: “Cũng có, nhưng mà…”

“Làm sao? Hắn rất thô lỗ à?”

Nàng bụm mặt, xấu hổ nói: “Mỗi lần chúng ta chỉ đắp chăn ngủ, hoàng thượng cũng không chạm vào ta!”

Cái quỷ gì vậy? Thủ thân như ngọc cho ai?

“A tỷ”, Nhã Thục bắt đầu khóc thút thít: “Hoàng thượng hẳn là không thích ta, chán ghét ta”

Ta an ủi: “Đừng khóc, là hắn không được, không phải tại muội, để tỷ tìm cách”

Ta vào phòng lấy ra lọ tình dược lần trước chưa dùng, đã lâu như vậy không biết có mất tác dụng hay không.

Để đề phòng, ta tự làm một tấm bài trinh tiết, đem hai đồ vật này để vào trong một cái hộp gỗ, để Nhã Thục giao cho hoàng đế, nói rằng đó là mong muốn của nàng, để ngài chọn một trong hai.

Nhã Thục chớp chớp mắt: “Cái này có được không?"

Ta gật đầu khẳng định: “Được, đảm bảo hữu hiệu.”

Nàng vui sướng vô cùng, lời nói dễ chịu tuôn ra như nước: “A tỷ là đẹp nhất, thiện lương nhất! Muội yêu tỷ, tỷ mãi mãi là thần tiên của muội!”

21.

Trăm triệu lần không ngờ rằng, ta lại bê đá tự đập chân mình.

Đêm đó Bùi Tuân mắt đỏ ngầu, đạp cửa xông vào, mọi người trong cung sợ hãi quỳ rạp xuống, bị hắn tức giận đuổi đi: “Cút hết đi cho trẫm!’

Gân xanh nổi đầy mặt, xem ra hắn thật sự tức giận.

Đến gần, ta ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, cau mày chán ghét: “Muốn đùa giỡn đi nơi khác, đừng đến chỗ lão nương làm loạn”

Bùi Tuân cười lạnh, vẻ mặt điên cuồng: “Nhã Ngư, nàng không có tâm!”

Ta lạnh nhạt: “Đã từng có, nhưng đã bị ngươi bẻ nát, ngươi còn mặt mũi đến trách ta?”

“Ta chỉ làm sai một chuyện mà bất kể ta làm gì sau này đều sai, bị nàng ném vào địa ngục, vĩnh viễn không thể quay đầu hay sao?”

“Đúng vậy, người làm tổn thương ta vĩnh viễn không bao giờ được tha thứ, chỉ trừ hắn chết”

“Nàng muốn ta chết?”

Ta nở nụ cười: “Đương nhiên, nếu ngươi chết ta sẽ thành thái hậu buông rèm nhiếp chính, là mẫu nghi thiên hạ. Ngươi còn sống chỉ khiến ta tức giận, ngăn cản con đường đăng cơ của con trai ta. Tại sao lần trước ngươi không chết luôn trong đám cháy đó?”

Cuối cùng A Hoài của ta cũng chết.

Ta càng nghĩ càng hận.

Bùi Tuân nhìn ta thật lâu, cả người như mất đi hết khí lực, thất thần lẩm bẩm: “Ta không biết nàng lại hận ta như thế…”

“Hiện tại biết cũng chưa muộn, nếu ngươi thật sự hối hận thì tự sát chuộc tội đi, xem như đã từng quen biết, ta có thể cho ngươi một tang lễ hoành tráng”

“Ha ha ha… đã như vậy ta còn cố kỵ làm gì? Dù thế nào nàng cũng hận ta tột cùng, vậy sao ta lại không làm những gì mình muốn?”

Ta đề phòng nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì”

Hắn cởi bỏ trang phục, mặt không thay đổi: “Nàng hạ dược mà không tính giải dược sao?”

“Ngươi đi tìm phi tử hậu cung của mình đi, đồ biến thái”

Hắn khẽ xót xa: “Nàng cũng ở trong hậu cung của trẫm”

Ta giận dữ hét lớn: “Ta là phi tử của cha ngươi, trên danh nghĩa là thứ mẫu của ngươi, ngươi đừng có loạn luân!”

“Nếu đã biết là loạn luân sao lúc trước còn hạ dược câu dẫn ta, thái phi nương nương?”

Một câu thái phi nương nương đầy mỉa mai.

Ta thấy không ổn muốn quay đầu chạy, bị hắn túm lấy eo ném xuống giường.

Ta la hét giãy giụa nhưng không làm được gì.

Cẩu nam nhân này đã ép buộc ta.

Ghê tởm hơn, sáng hôm sau, thắt lưng ta còn đau chưa bước được xuống giường, một chén thuốc tránh thai đã được đưa đến.

Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thề, thù này không báo quyết không làm người.

22.

Ta thề muốn cùng Bùi Tuân cả đời không qua lại với nhau.

Ngày thường, ta đều đóng cửa từ chối tiếp khách, niệm Phật chép kinh, chỉ cho Thôi Tuyết và muội muội được vào. Các nàng muốn đến thăm ta đều từ chối, không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ.

Mọi người rồi ai cũng thay đổi, không còn bộ dạng xinh đẹp như lúc đầu.

Thôi Tuyết lén hạ độc, lợi dụng đứa nhỏ để tranh thủ tình cảm là có thật

Nhã Thục thăm dò phân lượng của ta trong tim Bùi Tuân, mượn thế của ta để chèn ép Thôi Tuyết cũng là thật.

Ta không ngốc, các nàng cũng biết ta không ngốc, chỉ là ỷ lại vào một phần tình cảm của ta mà thôi.

Nhưng ta mệt rồi, không còn muốn dính líu gì nữa.

Cảm tình không thể chịu được sự lợi dụng, cuối cùng mọi tình cảm đều sẽ tan biến, chỉ còn là người xa lạ, không bằng kết thúc ngay bây giờ, ít ra còn có cái nhìn tốt đẹp về nhau.

23.

Truyền Thừa lớn rất nhanh, xuân đi thu đến, hắn từ một đứa bé chập chững, chảy đầy nước miếng, nói bập bẹ đã trở thành một tiểu hoàng tử trắng trẻo, đáng yêu như kim đồng.

Ba tuổi, đúng là cái tuổi nghịch ngợm phá phách.

Ngoại trừ vì còn quá nhỏ không thể lấy ngói trên mái nhà, bắt chim trên cây đào, hắn chưa từng bỏ qua một trò nào, từ phá hư đồ đạc, nhổ cây cỏ, bắt nạt động vật, làm khó cung nhân…

Chỉ cần thứ gì hắn có thể chạm tới, đừng mong nó còn nguyên vẹn.

Tất cả cung nhân đều tức giận nhưng không làm gì được, chỉ còn cách nhìn thấy hắn là chạy thật xa.

Vì muốn hắn sửa những hành vi sai trái, ta đã giáo huấn rất nhiều lần nhưng hắn không hề ghi nhớ. Lúc bị đánh thì hắn gào khóc nhận sai, lần sau không dám nhưng sau đó lại tiếp tục như thế.

Sau đó ta lại nghĩ, bản tính đứa nhỏ là vậy, qua độ tuổi này sẽ khác, cũng không nên quản hắn quá chặt, làm cho hắn mất đi tuổi thơ khoái hoạt.

Nhưng không lâu sau đó, ta lại phải thay đổi suy nghĩ.

Cái đầu búp bê nho nhỏ nói chưa sõi kia đã cực kỳ tò mò muốn biết mọi chuyện, mỗi ngày có không biết bao nhiêu câu hỏi khiến ta sứt đầu mẻ trán, căn bản là không hiểu trong cái đầu nhỏ của nó có những gì.

Hắn không hỏi được đến đáp án cuối cùng thì nhất định không bỏ qua, ầm ĩ không chịu ngủ. Ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghỉ ngơi của ta.

Ta cảm giác quầng thâm ở mắt đã kéo dài tới tận ngón chân.

Ngủ không đủ sẽ nhanh già.

Không chịu được nữa, ta nhanh chóng đóng gói hắn, ngay trong đêm chuyển đến tẩm cung hoàng đế.

24.

Đêm đã khuya, người vẫn chưa ngủ.

Ngoài cửa điện lộ ra chút ánh sáng, thái giám hầu bên ngoài nhìn thấy ta tưởng nửa đêm gặp ma, sợ đến mức nói lắp bắp: “Nương… nương nương? Ngài.. ngài đến đây.. có… có việc gì ạ?”

Ta nắm cổ thằng nhóc, hất hàm vào bên trong: “Chưa ngủ sao?”

Thái giám ngơ ngác: “Dạ”

“Tốt lắm”

Ta không khách khí đạp văng cửa, ném thằng nhỏ vào bên trong.

Sàn nhà trơn bóng, phản chiếu ánh sáng bên trong cung điện, thằng nhỏ chân ngắn không kịp chống đỡ, trực tiếp quỳ thẳng một đường đến tận trước mặt người cha đã lâu ngày không gặp của hắn.

Ngẩng đầu lên, hai đôi mắt to nhỏ trừng nhau.

Cha hắn: “…”

Hắn khẽ day thái dương: “Đứng lên đi, không cần phải làm đại lễ như vậy”

Ta quăng túi đựng đồ của thằng nhỏ xuống đất, túi buộc không chặt, rơi ra vài món đồ chơi.

Thằng bé kêu lên một tiếng giận dỗi, tay vội vàng vơ mấy món đồ chơi ôm vào lòng, hai mắt ngập nước nhìn ta trách móc.

Ta bất vi sở động, chỉ vào nam nhân đứng phía sau: “Từ nay về sau, việc học của hắn giao cho ngươi”.

Bùi Tuân buông bút, đứng dậy đi tới: “Ba tuổi đúng là tuổi phải bắt đầu học rồi, gần đây ta cũng đang nghĩ tới việc này, không ngờ nàng lại mang nó qua trước. Hoá ra chúng ta có chung một suy nghĩ”

Nói xong hắn ôm thằng nhỏ vào trong ngực, cười đầy từ ái: “Nhìn thì không thấy rõ nhưng cũng không nhẹ”

Thằng bé trước mặt người lạ có vẻ rụt rè, thân thể hơi vặn vẹo, trên mặt hiện lên vẻ không tự nhiên: “Vậy mau thả ta xuống, không cần mệt đến người”

Bùi Tuân cười càng thêm dịu dàng: “Không sao, ta ôm được”

Thằng bé nhìn hắn, khẽ mím môi, bất chợt ngượng ngùng hôn lên mặt hắn: “Người thật tốt, ta thích người”

Bùi Tuân vừa kinh ngạc vừa vui sướng, áp vào trán thằng bé: “Ta cũng thích con”.

Ta phá vỡ khung cảnh phụ tử tình thâm bọn họ, không có cách nào, ta thật sự rất mệt: “Thích thì ở lại đi”

“Tại sao?”

Thằng nhỏ ngơ ngác.

Ta vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút đồng tình: “Con à, những ngày vui vẻ của con đã qua rồi. Trên đời này có một thứ đáng sợ gọi là bài học, từ nay về sau nó sẽ theo con suốt tuổi thanh xuân, như hình bóng, không bao giờ rời xa con."

Thẳng nhỏ ngây thơ: "Nó chơi có vui không?"

Ta khẽ xoa vai hắn: “Thử đi sẽ biết.”

Bùi Tuân bật cười: "Nhã Ngư, đừng dọa hắn."

Ta không để ý đến hắn, ngoài những lời cần thiết, ta không muốn nói thêm gì với hắn.

Trời đã khuya, ta phủi quần áo chuẩn bị quay về cung.

Bùi Tuân gọi ta lại, khẽ nói: “Trời tối rồi, đường đi không tốt, đêm nay nàng ở lại đây đi”

Ta quay đầu lại, che một bên đầu thằng nhỏ đang ở bên cạnh, nói thầm từng chữ: “Dẹp giấc mộng xuân thu của ngươi lại đi!”

Vẫn còn muốn vợ đẹp con khôn trong ngực, mỹ mãn một nhà hạnh phúc hay sao?

Ta nhổ vào, ngươi có xứng đáng không?

Đừng tưởng rằng có đứa nhỏ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng trôi qua. Với ta, điều đó vĩnh viễn không xảy ra.