Đêm, đêm tuyết.
Dưới chân là băng, mặt đất mênh mang. Nhưng Nguyên Thập Tam Hạn
lại dường như nghe được tiếng cá từ trong tay áo Vương Tiểu Thạch truyền đến.
Nguyên Thập Tam Hạn thích buổi tối, bởi vì buổi tối có ít sinh cơ.
Hắn không thích quá nhiều sinh cơ, nhưng hôm nay hắn lại khát
vọng sinh cơ mãnh liệt, khao khát cơ hội sinh tồn, bởi vì hắn đã có một
đường sinh cơ.
Hắn chỉ không ngờ, cơ hội này lại là do Vương Tiểu Thạch mang đến cho hắn.
Hắn từng nghe nói đến Vương Tiểu Thạch, nhưng chưa từng gặp mặt.
Chính người trước mắt này đã giết chết Phó Tông Thư thân là trọng thần, tay nắm trọng quyền sao?
Chính tên tiểu tử này, vừa vào kinh sư đã cứu Tô Mộng Chẩm một
đời kiêu hùng, nhanh chóng trở thành một trong chủ soái của Kim Phong Tế Vũ lâu sao?
Đây chính là đồ đệ do Thiên Y Cư Sĩ dạy dỗ sao?
Tại sao môn đồ do mình dạy dỗ, không một ai có thể sánh bằng môn nhân của Gia Cát Tiểu Hoa và Thiên Y Cư Sĩ?
Điểm này hắn chỉ có thể đổ thừa cho số mệnh.
Hắn đã bị trọng thương, độc phát, nhưng hắn lại không hề cúi đầu.
Hắn hỏi:
- Tại sao ngươi lại cứu ta?
Tự dưng đối xử tốt, không báo thù cho sư phụ, nhất định là có mưu đồ.
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Ta cứu ngươi là vì ta muốn giết ngươi.
- Cái gì?
- Ta phải báo thù ngươi đã giết sư phụ của ta.
Nguyên Thập Tam Hạn đã hiểu.
Người trẻ tuổi này dù sao cũng là người của Tự Tại môn, hắn cũng không muốn mình bị chết như một con chó.
- Chỉ bằng một mình ngươi, có thể giết được ta sao?
- Giết không được cũng phải giết.
- Ngươi không sợ ta giết ngươi à?
- Sợ.
Nguyên Thập Tam Hạn cười lạnh:
- Sợ sao còn cứu ta? Ngươi có thể cùng đám người kia giết ta một lần.
- Ngươi sai là ở chỗ, không nên quyết chiến với sư phụ ta khi
công lực của người còn chưa khôi phục, lại giết chết người. Nhưng dù sao trước khi giết người, ngươi cũng đã làm một chuyện đúng đắn, đó là giải huyệt đạo bị phong ấn của người, cho người một cơ hội chiến đấu công
bằng.
Vương Tiểu Thạch nhìn hắn, ánh mắt trong vắt và sáng ngời:
- Cho nên ta cũng phải công bằng quyết chiến với ngươi.
Nguyên Thập Tam Hạn đột nhiên cảm thấy trong lòng yếu ớt. Hắn
cũng đột nhiên cảm giác được Vương Tiểu Thạch rất giống một người, giống như thiếu niên Phương Ứng Khán thâm trầm nhưng nhìn rất khả ái kia.
Hắn đã từng cho rằng, người tuổi trẻ bây giờ đời sau không bằng
đời trước. Nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy, người trẻ tuổi hôm nay còn
đáng sợ hơn đời trước.
Hắn lập tức xóa đi sự sợ hãi trong lòng.
Hắn là Nguyên Thập Tam Hạn, hắn không sợ.
Đã đến giờ phút này, hắn không thể sợ hãi được nữa.
Cho nên hắn lạnh lùng nói:
- Nghe vậy, thật giống như ngươi cũng có mặt trong chiến dịch Lão Lâm tự kia.
- Không.
Chợt nghe một người nói:
- Là lão nạp ở trong Lão Lâm tự.
Nguyên Thập Tam Hạn không cần quay đầu lại, hắn đã biết là ai.
Hóa ra Vương Tiểu Thạch xuất quan, trở về kinh thành, lại mời con lừa già ngốc này ra mặt.
- Được lắm, người đã tới đông đủ rồi chứ?
Hắn hít sâu một hơi, cố đè nén độc lực và vết thương, nói:
- Đến đây đi, ra tay đi, ta đã không kiên nhẫn được rồi!