Lôi Trận Vũ dường như hơi tức giận:
- Hắn đã gạt ta.
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Hắn không gạt ngươi, bởi vì hắn cũng cho là ta đã thật sự rời
khỏi. Bình thường ta hay mang mặt nạ, bọn chúng cũng ít khi dám đến gần
ta, cho nên hắn tưởng rằng ta còn đang ở Động Phòng sơn chỉ huy đại cục. Thực ra nơi đó cũng chỉ là phân cục của ta mà thôi.
Lôi Trận Vũ hừ một tiếng, hỏi:
- Ngươi thật sự biết hắn là ai?
Nguyên Thập Tam Hạn lạnh nhạt nói:
- Dĩ nhiên là Trương Hiển Nhiên của Phủng phái. Hắn luôn luôn
nịnh hót ta, mục đích là để ta không nghi ngờ hắn. Hắn vốn là đệ tử tục
gia của Thiếu Lâm, sau đó vi phạm môn quy. Lão Lâm tự từng thu nhận hắn
một thời gian.
Lôi Trận Vũ nói:
- Ngay cả ngươi cũng biết là hắn, còn không phải hắn bán đứng ta sao? Hai vạn lượng bạc mà ta kiếm được, trong đó đã đưa cho hắn một vạn hai.
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Hắn không bán ai, ai cũng không bán. Ta biết là hắn, bởi vì ta hiểu thuật xem tướng, vừa nhìn đã nhận ra chính là hắn, không phải là
ai khác.
Hắn từ từ quay sang Thiên Y Cư Sĩ, hỏi:
- Ngươi cũng phái tên này nằm vùng ở chỗ ta, đúng không? Một tin tức bán cho hai bên, Trương Hiển Nhiên quả thật nên đi làm thương nhân.
Thiên Y Cư Sĩ nói:
- Ngươi cũng phái người trà trộn vào đội ngũ của chúng ta.
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Nhưng đó là một kẻ rất vô dụng, đến bây giờ cũng chẳng có tin
tình báo gì chính xác, hoàn toàn phải dựa vào phán đoán của ta. Nhưng
như vậy lại có thể không bị người khác chỉ điểm sai. Rốt cuộc tên đó có
phải là người mà ngươi cố ý phái đến chỗ ta, dùng kế phản gián hay
không, đến bây giờ ta cũng không nhìn thấu.
Thiên Y Cư Sĩ cười một tiếng:
- Bây giờ ngươi đã không cần nhìn thấu.
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Đúng, giết được ngươi thì không cần phải sợ gì nữa. Hơn nữa,
người của ta và ngươi đang quyết chiến tại Điền Phòng sơn và Động Phòng
sơn, cái này gọi là tổng cục có long tranh hổ đấu của tổng cục, phân cục có chiến đấu sống chết của phân cục.
Thiên Y Cư Sĩ nói:
- Chúng ta thật sự không phân sống chết thì không được sao?
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Ngươi đã đến kinh, đương nhiên là muốn giúp đỡ Gia Cát. Ta
không giết ngươi, chờ sau khi các ngươi hội họp thì giết không được nữa. Ai bảo ngươi đã đồng ý với ta là không xuất quan, nhưng lại chạy đến
nơi này tìm cái chết.
Thiên Y Cư Sĩ nói:
- Chắc ngươi đã biết rõ mục đích ta tới.
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Ngươi muốn muốn giết tướng gia sao?
- Đúng.
- Cho nên ta càng không thể để ngươi sống.
- Ta muốn vì dân trừ hại, thanh trừ kẻ xấu bên vua.
- Ngươi chỉ muốn Gia Cát độc chiếm quyền hành, cũng muốn cùng
hưởng thành quả với hắn. Thái Kinh là ân công của ta, ai muốn giết y, ta sẽ giết kẻ đó trước.
- Dừng lại đi! Thái Kinh vốn đã khiến cho lòng dân sôi trào,
người người oán trách. Tam sư đệ từ lâu đã muốn hợp sức với ngươi, cùng
dựng nghiệp lớn.
- Câm mồm! Cho dù có thất bại ta cũng quyết không dựa vào hắn.
Hắn là thứ gì chứ, chẳng qua chỉ biết nịnh hót, biết a dua, cơ hội nhiều hơn ta, vận may tốt hơn ta mà thôi. Ta còn lạ gì những thành tựu của
hắn.
- Đây không chỉ là vấn đề may mắn, bởi vì vận may còn phụ thuộc
vào tính tình và nỗ lực. Ngươi không thay đổi tính tình, đố kị với vận
may của người khác, vậy thì chỉ sẽ gia tăng hạnh phúc của người khác,
tăng thêm bất hạnh của mình. Phá hoại hạnh phúc của người khác là hành
vi hại người hại mình. Lão tứ ngươi thông minh cả đời, sao lại hồ đồ
nhất thời như vậy.
- Ngươi không cần phải khuyên ta. Ta chỉ là không đủ may mắn.
Một người có thể không tiền không thế, thậm chí không tài không chí,
nhưng chỉ cần có may mắn, hắn vẫn có thể có tất cả, nhiều nhất chỉ là
không có thành tựu lớn mà thôi. Còn một người đã có tất cả, hơn nữa rất
nỗ lực cố gắng, nhưng nếu như mất đi may mắn, sẽ trở thành hai bàn tay
trắng. Ta có một thân bản lĩnh tuyệt thế, nhưng lại luôn bị vận may khi
dễ.
- Nhưng vận may là thứ không thể nắm giữ. Khổ cực đợi thời vận
đến, không bằng tự mình sáng tạo ra may mắn. Cho dù vận may có đến hay
không, ít nhất ngươi cũng đã cố gắng hết mình. Không nên bị hạn chế bởi
tư tâm cá nhân, vì dân trừ gian, ít nhất cũng làm một chuyện danh lưu
vạn năm, dương danh hậu thế.
- Danh lưu muôn thuở? Nếu như đã là người thiên cổ, lưu danh vạn đời còn liên quan gì đến ta. Bây giờ ta chỉ đấu tranh cho sáng nay
chiều nay. Vạn năm quá dài, hiện giờ ta chỉ muốn có được thành tựu lớn
lao, nếu như không được, chết một phen thì đã sao.
- Tứ sư đệ, làm người đúng là nên có ý chí cao xa, nhưng quan trọng hơn là phải giữ vững tâm tình ôn hòa khoan dung.
- Nhị sư huynh, không có ngươi lảm nhảm, ta sẽ sống rất vui
sướng. Ngươi mau lui về Bạch Tu viên, ta có thể tha không giết ngươi.
Cuộc đời này ta đã thề, nhất định phải chiến thắng Gia Cát lão tam, nếu
không thì uổng công đã đến thế gian một chuyến.
- Ngươi giết ta cũng vô ích. Tam sư đệ vẫn quản lý triều chính,
quyết không để tên Thái Kinh hại nước hại dân làm xằng làm bậy. Tứ sư
đệ, ngươi có một thân tuyệt kỹ, cho dù không báo ân tận trung, cũng
không nên nối giáo cho giặc, tiếp tay cho địch. Ai thắng ai bại cũng
không quan trọng, quan trọng là thành có thể vui, bại có thể kiêu.
- Ngươi đúng là nói nhảm. Người đời vốn chỉ luận thành bại, chỉ
cần ngươi còn sống trên đời, hơn nữa sống được vui vẻ, đó chính là
thành. Sau khi chết đi, người khác đánh giá thế nào thì có gì liên quan
gì đến hắn? Cũng có liên quan gì đến bọn họ? Chết rồi thì người khác nói gì cũng mặc kệ. Ngay cả khi còn sống, người khác có mắng chửi cũng
chẳng sao. Quan trọng là nắm quyền, được thế, thành công, thuận lợi.
Ngươi xem người đời luận Hạng Vũ, đa số đều nói y đa nghi cậy mạnh, tự
chuốc lấy thật bại. Còn Lưu Bang tính cách có thể dung người thích ứng,
thành công là điều tất nhiên. Nếu như Sở Hán tranh đấu, cuối cùng người
bị bại là Lưu Bang, ngươi xem những kẻ đánh giá sẽ nói thế nào? Luận về
anh dũng, Lưu Bang kém hơn y. Luận về thế lực, Lưu Bang không bằng y.
Luận về năng lực, Lưu Bang cũng không thể so sánh. Sở bá vương chỉ thua
về vận may, thua vì suy nghĩ nhân từ của y, mấy lần đều tha cho Lưu Bang không đuổi tận giết tuyệt. Thực ra Sở bá vương vẫn là anh hùng một đời, những kẻ cười nhạo y lại chẳng bằng cả một ngón chân của y. Trong mười
năm y làm mưa làm gió, danh động thiên hạ, mười tám tuổi khởi sự, ba
mươi hai tự vẫn tại Ô giang, sống như hổ gầm gió nổi, có khí có lực, hét một tiếng gió mây biến sắc, chỉ ngón tay vạn người tiêu tan. Người đời
sau cười y bất tài bất trí, dựa vào gì mà khen chê? Y đã sống, đã thành
công, đã oanh oanh liệt liệt, những tên tiểu bối đó còn không bằng một
phần vạn. Y là một anh hùng cái thế mà còn như vậy, tại sao chúng ta
phải giao ý nghĩa của cuộc sống cho đám tú tài cổ hủ đời sau, chỉ biết
bắt chước lời người khác kia đánh giá?
- Lão Tứ, ngươi quá cực đoan rồi. Lão tam hơn ngươi một điểm, đó là y có thể làm việc một cách công bằng.
- Hắn thành công, đương nhiên có thể công bằng. Một người thất
bại, ngay cả nơi đặt chân cũng không bằng phẳng, làm sao đến phiên hắn
luận cân bằng? Ngươi yên tâm, Gia Cát có kế Trương Lương, Nguyên Hạn ta
cũng có thang trèo tường. Ngươi dụ ta xuất kinh, dây dưa với ngươi ở
đây, khiến cho phòng ngự trong kinh lỏng lẻo, Gia Cát có thể chỉnh đốn
các bang phái đội ngũ trong kinh, thoát khỏi sự khống chế của tướng gia. Nhưng tướng gia cũng đã sớm phái người thừa dịp này phục giết Gia Cát,
cho nên hắn cũng không dễ chịu. Nếu như nói nơi đó là tổng cục, vậy thì
nơi này cũng chỉ là phân cục mà thôi.
Thiên Y Cư Sĩ cả giận nói:
- Hèn hạ!
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Ám sát chỉ có thành công hay không, chẳng có hèn hạ hay không. Ám sát là dùng mạng mình để mua mạng người, đương nhiên phải hèn hạ.
Thiên Y Cư Sĩ lập tức bình tĩnh lại:
- Xưa nay người muốn ám toán tam sư đệ rất nhiều, cũng chưa một
ai có thể thành công, không phải tam đệ vẫn sống tốt đến giờ sao.
Nguyên Thập Tam Hạn cười.
Không, là tượng bồ tát kia cười.
Người của hắn ở trong tượng phật, nhưng tượng phật lại là vì vậy mà sống.
Hắn tạo ra thần, hắn chính là thần.
Đây chẳng lẽ không giống như đặc tính của đa số người ích kỷ và
tự phụ trên thế gian, bọn họ thích tạo thành thần, biến thành phật để
vạn người nằm rạp, vạn dân quỳ lạy?
Nguyên Thập Tam Hạn cười một tiếng hiếm thấy.
Thiên Y Cư Sĩ biết rõ điểm này.
Cho nên khi nói về sống chết của Gia Cát Tiểu Hoa, Nguyên Thập
Tam Hạn lại chợt cười, hơn nữa còn kéo theo tượng phật cùng cười, điều
này khiến cho Thiên Y Cư Sĩ phát lạnh.
Chợt nghe Nguyên Thập Tam Hạn cười nói:
- Trước kia không giết được, lần này nhất định sẽ thành công. Gia Cát mạnh đến mấy cũng sẽ có biện pháp giải quyết hắn.
Thiên Y Cư Sĩ nói:
- Ngươi đừng đắc ý quá sớm, lần này chúng ta cũng có biện pháp giết được Thái Kinh.
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Thực ra giết Thái Kinh thì có lợi ích gì? Giết được một tên
Thái Kinh, còn có ngàn ngàn vạn vạn tên Triệu Cao, Lý Phụ Quốc, Ngư
Triều Ân và Thái Kinh khác. Chỉ cần thiên tử ngu xuẩn vô đạo, gần gũi
nịnh thần, vậy thì giết một Thái Kinh sẽ lại có mười tên trăm tên, giết
được hết sao? Ta bảo vệ Thái Kinh, ít nhất hắn sẽ che chở cho ta. Ai đối xử tốt với ta, ta sẽ đối xử tốt hắn. Ai trọng dụng ta, ta sẽ phục vụ
cho bọn họ. Bây giờ ngươi chỉ còn lại một cái miệng, tay chân đều không
thể động đậy, cộng thêm mấy tên ô hợp khác cũng không chịu nổi một
chiêu, vậy mà còn dám thốt lời ngông cuồng à?
Lôi Trận Vũ giận dữ nói:
- Nguyên Thập Tam Hạn, ngươi bớt kiêu căng đi. Ngươi cho rằng
mình là thần, là phật rồi sao? Đệ tử của ngươi là Triệu Họa Tứ nằm ở
đây, không phải ngươi cũng trơ mắt nhìn hắn chết, bó tay không làm gì
được sao.
Những lời này là do y tức giận mắng ra.
Khi một người đang tức giận mắng như tát nước, thông thường đều
là nói không suy nghĩ, lúc này y cũng không nhịn được, đã quên mất mình
là người xuất gia.
Nhưng sau khi mắng ra những lời này, y dường như lại nghĩ đến điều gì đó quái lạ.
Ngay cả Thiên Y Cư Sĩ, trên đầu cũng giống như được những lời này đốt sáng một ngọn đèn.
Thái Thủy Trạch, Trương Thán và Vô Mộng Nữ đồng thời nhìn nhau một cái, trong ánh mắt bọn họ đều trao đổi một vấn đề.
Vấn đề đó chính là "có vấn đề".