*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cha của F, người đã cho tôi tài liệu về câu chuyện này, hiện giờ đã mất, nhưng ông là bác sĩ đã sống ở thôn này từ lâu, ngài F cũng là người theo dõi sát sao vụ án nhất.
Ngài F xem ra cảm thấy rất hứng thú với vụ án giết người cây đàn koto ma quái nhà Ichiyanagi này, đã ghi chú lại chi tiết khi đó và vẫn giữ cho tới nay. Câu chuyện tôi đang biên soạn đây, chủ yếu dựa trên ghi chú ấy, nhưng trong ghi chú có hình toàn cảnh nhà ngoài của nhà Ichiyanagi, nơi xảy ra vụ án, vì có giá trị quan trọng thúc đẩy vụ án nên tôi sẽ chụp y nguyên ở đây. (1)
Được cậu người làm Genshichi cung cấp thông tin, ngài F và tuần cảnh tại sở lưu trú đuổi đến tầm sáu giờ lúc trời sắp sáng. Tuần cảnh vừa nhìn hiện trường, cảm thấy tình huống nghiêm trọng, lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát thị trấn. Cảnh sát thị trấn lại báo cáo trụ sở cảnh sát tỉnh, chuyển tuần tự như vậy, nên tại nông thôn nơi cái gì cũng bất tiện thì sắp đến trưa mới đủ mặt tất cả các nhân viên phụ trách.
Vốn là có màn khám nghiệm hiện trường, thẩm vấn những người có liên quan của nhân viên phụ trách, nhưng viết những việc đó ra sẽ rất dài dòng, và làm độc giả thấy chán, nên hãy để thanh tra Isokawa ghi lại sự việc một cách đơn giản dựa trên kết quả khám nghiệm hiện trường và thẩm vấn người có liên quan.
Vấn đề đầu tiên, dù gì đi nữa thì cũng là dấu chân. Thanh tra Isokawa đuổi đến lúc tầm mười một giờ trưa, lúc đó tuyết đang bắt đầu tan rồi. Nhưng việc trên tuyết không hề có dấu chân nào, theo như lời của Ginzou, Ryousuke và cả Genshichi thì không thể nghi ngờ. Việc này về sau khiến thanh tra cảm giác rất nhức đầu, nhưng nếu bảo hoàn toàn không có dấu chân nào thì cũng không hẳn.
Xin hãy xem hình toàn cảnh tôi đã đưa ra trước đó. Phía bắc nhà ngoài là vách đá, giữa vách đá và nhà ngoài là mảnh đất trống rộng tầm một phòng, nhưng phía trên vách đá có bụi trúc che phủ nên không có tuyết đọng. Tuy nhiên trên mảnh đất trống có vài vết giày. Không chỉ dấu chân, mà vách đá đằng sau còn có dấu vết giống như trượt xuống. Từ đó mà phán đoán thì chắc gần đây đã có người từ vách đá đằng sau nhảy xuống mảnh đất trống. Dấu chân đó, theo như biểu hiện trên hình toàn cảnh, là hướng về phía đông cho đến trước lối vào, thì bị tuyết phá hủy. Tuy nhiên trên bê tông giữa lối vào vẫn còn dấu giày bùn tương tự, xem ra người nhảy từ vách đá xuống đã vòng hướng đông vào nhà ngoài theo lối vào.
Hơn nữa, dấu giày bị lõm đằng trước, gót giày bị mòn, ai nhìn cũng có thể nhận ra là dấu của một đôi giày đã hỏng, nhưng trong nhà Ichiyanagi không có ai có giày như vậy, nên phán đoán đó là dấu chân của hung thủ có vẻ cũng không sai. Tóm lại hung thủ từ vách đá đằng sau nhảy xuống, lẻn vào bên trong theo lối vào, nhưng đó là vào lúc mấy giờ nhỉ… Trận tuyết có tác dụng then chốt quyết định điều đó.
Tuyết bắt đầu rơi tại vùng này từ tầm chín giờ tối hôm trước, và dừng tầm ba giờ đêm, nên hung thủ lẻn vào nhà ngoài trước chín giờ hoặc tầm hai giờ, lúc tuyết vẫn đang rơi nặng hạt. Nhưng vết giày bùn lưu lại trên bê tông chỗ lối vào, không giống như giẫm lên tuyết mà đến, nên ban đầu khả năng cao là trước chín giờ.
Lại căn cứ lời khai của Akiko nhà chi thứ, cô đóng cửa chớp nhà ngoài rồi rời đi lúc bảy giờ, mà lúc đó lối vào chưa có dấu chân nào như vậy, nên có nghĩa là hung thủ lẻn vào sau lúc đó. Nên tóm lại phán đoán ban đầu là từ bảy giờ đến chín giờ — đúng lúc tại nhà chính đang tổ chức hôn lễ.
Hung thủ lẻn vào trong khoảng từ bảy giờ đến chín giờ, sau đó làm cái gì, xin hãy nhìn lại hình toàn cảnh. Có tủ tường to bằng nửa phòng phía trước cầu tiêu phía tây, có lẽ hung thủ đã trốn trong cái tủ đó. Trong đó để bộ đồ giường cũ và bông, có dấu vết rất rõ là ai đó đã dựa vào đấy. Thậm chí ngay cả vỏ của thanh kiếm Nhật được sử dụng làm hung khí cũng rơi trong tủ.
Hẳn thanh kiếm Nhật này là của nhà Ichiyanagi, tối hôm đó đã bày tại hông phòng nhà ngoài, nhưng có vẻ hung thủ đã cầm theo trước khi vào trong tủ. Lúc quá một giờ, khi giao bôi tại đó, kiếm đã không còn ở hông phòng, nhưng không ai nhận ra, là do bình phong bằng vàng dựng trước hông phòng.
Cho dù như vậy, cô dâu chú rể hai giờ hẳn là đã đi ngủ rồi. Vậy vì sao hung thủ phải đợi đến bốn giờ mới hành động? Về điểm này, có rất nhiều cách giải thích, trong đó cách được cho rằng hợp lý nhất là vì đó là đêm tân hôn. Kenzou và Katsuko có lẽ khó mà ngủ được. Hung thủ chắc phải đợi hai người hoàn toàn ngủ say…, nhưng xin hãy chú ý vị trí tủ tường một lần nữa.
Tủ tường cách gian phòng ngủ tám chiếu của cô dâu chú rể một mặt tường. Hung thủ có lẽ cảm giác được rất rõ mỗi cử động, tiếng thì thầm, tiếng hít thở của cô dâu chú rể.
Khiến người ta cảm thấy kinh khủng nhất trong vụ này chính là điểm đó, Ginzou khi nghe chuyện này cũng mặt mày ảm đạm không nói nên lời, nhưng tạm thời gác việc đó qua một bên, thấy hai người dần thiếp đi, hung thủ cầm theo ruột kiếm ra khỏi tủ tường. Sau đó mở vách ngăn phía tây, từ đó vào gian phòng tám chiếu, có điều trước đó hung thủ còn đang làm một việc khá kỳ lạ. Mà không, theo như phán đoán thì là đã làm.
Cửa sổ thư phòng chỗ hông phòng. Trong số vách ngăn ở cửa sổ thư phòng, có một vách gần tủ âm tường nhất đang bị mở hé. Ngoài ra, như lúc trước đã nhắc đến, sau khi Katsuko đánh đàn tại chỗ giao bôi xong, Akiko đặt hộp đựng móng đàn trong tủ âm tường, vị trí đặt hộp đựng móng đàn đó ngay phía dưới khe vách ngăn bị mở hé. Hung thủ đã duỗi tay theo khe hở nắm hộp đựng móng đàn. Sau đó lấy ba cái móng đàn trong đó, đeo vào ngón tay.
Phán đoán như vậy là bởi dấu ba ngón tay bằng máu để lại trên bình phong bằng vàng. Cuối chương trước tôi đã nhắc tới dấu ngón tay đó có điểm kỳ lạ nói không nên lời. Đó là dấu móng đàn phẳng lì.
Tại đây, xin hãy liên tưởng tới tính chất của móng đàn. Chúng ngược với móng bình thường, được đeo vào bụng ngón tay. Tóm lại, nếu đeo móng đàn thì vân tay sẽ bị che đi. Có vẻ hung thủ đã sớm biết điều đó, nên đã đeo móng đàn trước khi hành động. Ngoài ra, ba móng đàn dính máu phát hiện trên giá bồn rửa tay trong cầu tiêu, nên càng củng cố hơn cho suy đoán này.
Có vẻ hung thủ đã cầm thanh kiếm Nhật bằng bên tay đeo móng đàn, lẻn vào gian phòng tám chiếu, đầu tiên là chém liên tiếp vào Katsuko đang ngủ phía dưới. Katsuko có dấu vết giãy giụa mà không phải kháng cự, nhưng rất yếu ớt, nên đoán là cô ấy đã tắt thở ngay dưới những mũi kiếm sắc nhọn liên tiếp.
Kenzou đã tỉnh giấc bởi âm thanh đó. Anh ta đá chăn ngồi dậy. Ngay sau khi hung thủ nhận ra, đã chém từ vai trái đến ngực Kenzou. Kenzou dù vậy cũng không do dự sải lên người Katsuko đối chọi với hung thủ. Hung thủ có lẽ đã xoay kiếm sang đó, Kenzou bị đâm trúng tim ngã sấp lên người Katsuko.
Đó là phán đoán của thanh tra Isokawa căn cứ tình huống tại hiện trường, nhưng vẫn còn có những điểm chưa hiểu được.
Chuyện đàn koto được mang tới chỗ gối của thi thể, hình như đàn được đánh bởi ngón tay dính máu thì tôi đã nhắc đến trước đó rồi, nhưng vì sao hung thủ lại đánh đàn koto tại đó? Rồi trụ của dây đàn bị đứt biến mất, trụ đàn đó rốt cuộc đi đâu? Tìm khắp mọi ngóc ngách nhà ngoài rồi mà vẫn chưa phát hiện ra nó.
Hơn hết, điều càng kỳ quái hơn chính là hung thủ đã trốn từ đâu. Chuyện tất cả các cánh cửa nhà ngoài đều bị đóng chặt từ bên trong tôi đã kể trước đó rồi. Cũng không có bất kỳ khe hở nào cho người có thể bò ra.
Tuy nhiên, có thể xác định hung thủ sau khi giết vợ chồng Kenzou và đánh đàn koto thì đã ra phía hiên nhà đằng tây.
Như lúc trước đã kể, trong cầu tiêu có ba cái móng đàn dính máu, ngay phía trong cánh cửa chớp mấy người Ryousuke và Genshichi đẩy phá, có rơi một cái khăn tắm kiểu Nhật vo tròn bị dính màu. Không chỉ vậy, phía trong cánh cửa chớp bị phá còn có dấu tay rõ ràng, nhưng chúng phần lớn sau này mới phát hiện ra, dấu tay này cũng chỉ có ba ngón tay. Nhưng có thể nhìn ra được là ngón tay này là khi không đeo móng đàn. Vân tay vẫn còn lưu lại rõ mồn một, vân tay rất nhẹ nhưng có dính máu.
Nhìn từ điểm đó, hung thủ nếu không mở cánh cửa chớp này trốn đi, thì chính là tìm cách trốn đi từ đó. Vấn đề là lúc Ryousuke và Genshichi phá hỏng cánh cửa chớp này, then cửa có thực sự đang cài không. Người gạt then là Ryousuke, nên anh ta bị dính phải vấn đề đó, tức giận nói như sau.
“Then chắc chắn đã bị cài. Genshichi dùng búa bổ cửa chớp, tạo ra một khe hở cỡ bàn tay, nên tôi mới thò tay vào gạt then. Hung thủ không thể nào ra từ đó được. Nếu thế vì sao không để lại dấu chân. Không chỉ tôi và Genshichi không thấy dấu chân trên tuyết. Ông Ginzou ở đó cũng biết.”
Ginzou cũng lặng lẽ gật đầu với việc đó, nhưng khi ấy mắt ông nhìn khuôn mặt nghiêng của Ryousuke, trong mắt có nghi hoặc sâu thẳm.
Từ đây, chúng ta hãy quay lại câu chuyện.
Vẫn nhìn chằm chằm Ryousuke, Ginzou như đã đóng băng chịu đựng bên thi thể đến khi trời sáng, thấy nhân viên phụ trách lục tục đuổi tới, mới yên tâm rời khỏi nhà ngoài. Đó là lúc tầm bảy giờ, hôm nay trời trong xanh sau một buổi tối dữ dội. Tuyết đọng trên nóc nhà chính lớn của nhà Ichiyanagi phản xạ ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Tiếng tuyết tan dọc theo mái hiên nhỏ xuống ngày càng nhiều
Nhưng Ginzou không để ý cảnh sắc đó, cũng không để tai âm thanh đó. Môi ông mím chặt méo xệch, khuôn mặt trầm ngâm. Dưới vẻ trầm ngâm ấn náu sự phẫn uất hối hận.
Ông lặng lẽ từ nhà ngoài quay về nhà chính. Đúng lúc ấy nhìn thấy Saburou, đêm qua cậu ta tiễn ông chú thôn Kawa, có thể thấy người làm nhà Ichiyanagi đã kể chuyện nên cậu ta biến sắc trở lại, nhưng còn mang theo một người khiến ai nấy bất ngờ.
Người này trông lịch thiếp quý phái để tóc mai quanh khuôn mặt tròn tầm ba lăm, ba sáu tuổi, nhưng Itoko Toji vừa nhìn khuôn mặt đó, mở to mắt, hơi thở gấp gáp.
“Ryuuji, sao con lại về?”
“Mẹ, con vừa nghe Genshichi nói, có chuyện xảy ra.”
Người đó có vẻ kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng dường như lại bình tĩnh đến bất ngờ.
“Có chuyện thì đúng là có chuyện, mẹ cũng không biết phải làm sao. Nhưng Ryuuji này, sao con lại về? Về khi nào?”
“Con vừa về từ Fukuoka. Đại hội khoa học kết thúc sớm hơn con tưởng, con định đi chúc mừng anh, nãy vừa đến ga Shin. Con định hỏi tình hình ra sao, nên tạt qua chỗ ông chú thôn Kawa, thì Genshichi tới…”
Ginzou đang quan sát khuôn mặt người đó với vẻ khó hiểu, vừa nghe nói thế, đột nhiên mắt mở to. Ông nhìn khuôn mặt nghiêng đó với ánh mắt như thiêu đốt. Ánh nhìn chăm chăm này quá đường đột, nên người đó cũng nhận ra, quay ra hỏi Itoko Toji với sắc mặt không bình tĩnh.
“Mẹ, vị này là…”
“A, đây là chú của Katsuko. Ông Ginzou, đây là Ryuuji con trai thứ của tôi.”
Ginzou gật đầu không nói gì, rời khỏi đó quay về phòng cho khách của mình. Đứng giữa phòng một lúc, cuối cùng mới nói:
“Người đàn ông đó đang nói dối.”
Thì thầm như vậy xong, ông lấy từ va li xách tay ra tờ mẫu điện báo.
Sau khi ngẫm nghĩ một chút, ông viết như sau:
“Katsuko đã chết, gọi ngài Kindachi đến”
Người nhận là vợ mình.
Ginzou cầm tờ điện báo đó, tự mình đến bưu điện thôn Kawa.
Chú thích
(1) hình ảnh là do mình Google chứ không biết có phải hình thực tế trong sách hay không, cơ mà dịch cái đống trong hình nhọc lắm nên mọi người hãy nhìn kỹ cho đỡ mất công mình nha T_T ↑
Mãi cũng đã xuất hiện thám tử, mà mới có mỗi tên chứ chưa thấy người.