CHƯƠNG 60
Hôm ấy, Tiền Tiểu Phi vẫn như mọi khi chạy đi chạy lại chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, tức Pháp Giới, xuất hiện. Kết quả trái chờ phải sờ tới lúc mặt trời lên cao cũng không gặp bóng người nào. Tới giữa trưa, rốt cuộc mới có người gõ cửa phòng hắn [nếu gian nhà chỉ có bốn vách tường của hắn cũng có thể gọi là phòng ở].
Tiền Tiểu Phi đang kỳ quái tại sao lão gia hỏa kia lại tự dưng lễ phép như vậy, người tới đã đẩy cửa mà vào. Lần này có hai người bước vào, Không Vô thì khỏi phải nói, còn người đứng bên cạnh y…
Râu trắng, tuổi lớn, răng lởm khởm, mặt đầy nếp nhăn, Tiền Tiểu Phi còn tưởng mình gặp phải huynh đệ của Đông Thiên Thọ chứ.
“Này… Hóa công tán ngoại trừ việc phế bỏ võ công, còn có thể tăng tốc độ lão hóa?”
“Thí chủ nhìn cẩn thận, là lão nạp.”
Giọng nói quen thuộc làm Tiền Tiểu Phi bừng tỉnh, hắn cảm thấy rất may mắn là mình gặp Viên Tịch giữa ban ngày ban mặt chứ không phải nhìn qua miệng giếng. Gương mặt này mà kết hợp với cái giếng âm lãnh tối đen ngoài kia thì… Hàn ~~
“Việc lớn đã thành, thí chủ giờ đã được tự do.” Viên Tịch mang tới tin tức Tiền Tiểu Phi vẫn mong đợi bấy lâu.
Nhưng hắn còn chưa dám cao hứng quá sớm: “Pháp Giới ở đâu?”
“Thí chủ xin hãy yên tâm, nghiệt đồ kia giờ đang ở trên đại đường, chờ đợi phán quyết.” Viên Tịch nói, “Bần tăng tới đây cũng để mời thí chủ.”
“Mời ta?” Tiền Tiểu Phi không hiểu.
Viên Tịch giải thích: “Lần này thanh lý môn hộ, thí chủ đã cho chùa một cái đại ân, nay nghiệt đồ bị bắt, thí chủ đương nhiên phải có mặt.”
Tuy rằng lời Viên Tịch nói hợp tình hợp lý, nhưng Tiền Tiểu Phi giờ chỉ mong nhìn thấy Kim Hàn, liền lắc lắc đầu: “Quý tự thanh lý môn hộ, ta là ngoại nhân ở lại chỉ sợ không thích hợp, huống hồ ta…”
Tiền Tiểu Phi chưa nói xong, Viên Tịch đã ngắt lời: “Lời này của thí chủ sai rồi, Pháp Giới không chỉ là nghiệt đồ của bản tự, hắn cũng làm rất nhiều nghiệt sự với thí chủ, nay thí chủ đi trước, chẳng phải làm cho bần tăng cùng già trẻ Tích Thiện Tự sau này không dám nhìn mặt thí chủ sao!”
Sách, không khoa trương như vậy chứ! Tiền Tiểu Phi mặc dù nghĩ vậy, nhưng cũng không nói lên lời, người ta đã muốn giữ lại, mình cũng chẳng thể kiên trì đi, huống hồ hắn cũng muốn nhìn bộ dáng chật vật của lão gia hỏa Pháp Giới kia mấy cái cho hả giận.
Dù sao vết thương trên cổ tay còn chưa có khỏi, thậm chú vảy còn có kết luôn nha!
Nghĩ nghĩ, Tiền Tiểu Phi nghiến răng: “Đi, chúng ta tới đại đường!”
Thực hiển nhiên, trong mấy ngày ngắn ngủi này, Viên Tịch đã xử lý hết thảy mọi việc ổn thỏa, khôi phục lại địa vị trong chùa, hơn nữa theo Tiền Tiểu Phi thấy thì uy vọng còn rất cao.
Đại đường lúc ấy đã chật kín chỗ, các trưởng lão chưởng quản Tích Thiện thì ngồi, còn chúng đệ tử thì đứng. Pháp Giới cúi đầu đứng giữa đại đường.
Viên Tịch là người đầu tiên lên tiếng: “Hôm nay cao thấp Tích Thiện tề tụ tại đây chỉ vì một sự kiện, đó là phải xử lý nghiệt đồ Pháp Giới như thế nào.”
Lời nói xong, đại đường một mảnh yên tĩnh. Trong hoàn cảnh này, đệ tử địa vị thấp đương nhiên không dám nói chuyện, phàm là người có thể mở miệng thì đều là các trưởng lão.
Người đầu tiên phát biểu ý kiến là một trưởng lão thấp béo, theo Tiền Tiểu Phi thì rất có thể hắn phụ trách về mảng ăn uống lương thực của tự.
“Lão nạp cho rằng, với những kẻ cùng hung cực ác thế này chúng ta không thể nương tay, nên ấn theo tự quy, xử tử.”
Viên Tịch chưa tỏ thái độ, Tiền Tiểu Phi đã nhíu mày – xử tử, có phải quá độc rồi không?
Người thứ hai nói chuyện là một hòa thượng gầy, xem ra cũng là người đã tới tuổi hiểu rõ tang thương.
“Ngã phật từ bi vi hoài, lão nạp cho rằng nên cho Pháp Giới một cơ hội, không bằng trục xuất hắn khỏi cửa chùa, tùy ý tự sinh tự diệt.”
Viên Tịch vẫn không tỏ thái độ, Tiền Tiểu Phi lại nhíu mày – này… có phải nhẹ quá không?
Người thứ ba là một hòa thượng trẻ tuổi hơn, nhưng nhìn cũng rất trầm ổn.
“Ngã phật từ bi, nếu có tâm hối cải, có thể đưa tới Bích Thần Am trong Thanh Phong Sơn thâm cốc tu, suy nghĩ về nghiệt mình tạo ra, suốt đời không được ra khỏi miếu nửa bước.”
Này… cũng được. Tiền Tiểu Phi nghĩ nghĩ, Viên Tịch cũng lên tiếng: “Suốt đời không thể ra khỏi miếu, dốc lòng hối cải, quả thật đúng là ngã phật chi từ bi. Theo lão nạp, cách của Pháp Phàm có thể thực hiện được.”
Viên Tịch không hổ là trụ trì, vừa dứt lời, chúng đệ tử đã vô điều kiện chấp nhận: “A di đà phật -“
Viên Tịch quay sang phía Tiền Tiểu Phi, ý hỏi, Tiền Tiểu Phi cũng rất nhanh gật đầu đồng ý.
Tuy rằng hắn muốn hành hạ tên xú hòa thượng kia một chút, nhưng dù sao đây cũng là thánh địa Phật môn, không thể quá kiêu ngạo được, huống hồ đó cũng không phải chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ.
Pháp Giới đã bị xử lý, Viên Tịch cũng không dông dài, phất tay cho chúng đệ tử lui ra ngoài, trong đại đường chỉ còn lại Tiền Tiểu Phi, Viên Tịch cùng Pháp Giới.
“Lần này thí chủ xuống núi cần phải thật thận trọng,” Viên Tịch nói, “Kẻ mơ ước có được bí tịch trong Võ Lâm không chỉ có mình tên nghiệt đồ này.”
“Đa tạ sư phụ nhắc nhở, có kinh nghiệm lần này, ta nhất định sẽ cẩn thận tới mười hai vạn phần.” Tiền Tiểu Phi nói thật lòng. Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Pháp Giới, lòng còn sợ hãi, nói: “Sư phụ lưu lại hắn, có phải giờ sẽ đưa nhập cốc không?”
“Đúng vậy,” Viên Tịch nói xong lấy ra một tập giấy đưa cho Tiền Tiểu Phi, “Đây là độc dược trong bí tịch, bị nghiệt đồ vụng trộm ghi lại mang bên người, nay xin vật hoàn cố chủ.”
Tiền Tiểu Phi không nhận giấy, cười cười: “Thứ này sư phụ cứ giữ cũng không sao, bởi vì đây căn bản không phải bí tịch, chỉ là mấy câu linh tinh ta bịa ra thôi.”
“Thì ra là thế, xem ra là lão nạp quá xem nhẹ Tiền bang chủ rồi.” Viên Tịch nói tới đây liền nở nụ cười.
Nhưng Pháp Giới ở dưới đất thì không có tâm tình tốt như vậy. Trong một nháy mắt, Tiền Tiểu Phi thấy rõ trong mắt hắn hiện lên tia cừu hận cùng không cam lòng. Tuy rằng chỉ trong một nháy mắt, nhưng cảm xúc lại thiên chân vạn xác.
Mặc dù có chút sợ hãi [là phản xạ có điều kiện được tạo nên qua mấy ngày liền bị hành đủ kiểu], nhưng lại nghĩ tới việc Pháp Giới đã mất hết võ công, vì thế hắn cũng không quan tâm là mấy. Huống hồ một khi xuống núi, phỏng chừng cả đời này cũng không gặp lại nhau.
Nghĩ nghĩ, Tiền Tiểu Phi chắp tay chuẩn bị cáo từ.
“Sư phụ, nếu sự tình đã được giải quyết, vậy… Ân… Sư phụ, ngoài cửa hình như có tiếng động lạ?”
“Đúng vậy… Nghe giống như khẩu hiệu của mấy người chèo thuyền…”
“Một… Hai… Kỳ quái, ở ngoài của Tích Thiện tự thì thuyền đâu ra mà chèo?”
“Kỳ thực cũng không nhất định chỉ có mấy người chèo thuyền là kêu như vậy, có đôi khi lúc hợp lực để phá vỡ cái gì, mọi người cũng sẽ cùng nhau hô khẩu hiệu.”
“Tỷ như…?”
“Phá cửa?!”
Hai người vừa từ trên mây đáp xuống, cửa đã oành một cái bị phá tung ra. Sau đó, liền xuất hiện một màn như đã biết.
Chuyện đã tới nước này, đương nhiên dẫn tới kết cục đại đoàn viên. Mà biểu hiện rõ ràng là bạn Tiền Tiểu Phi sau bao nhiêu đau khổ cố gắng cuối cùng cũng có thể nhào vào vòng tay Kim Hàn.
Việc duy nhất Kim Hàn có thể làm bây giờ, chính là ôm chặt người trong lòng, chặt tới mức cơ hồ đem Tiền Tiểu Phi hòa tan vào thân thể mình.
Bên này người ta thân thân thiết thiết, bên kia chúng võ lâm hào kiệt trố mắt ra nhìn. Trước đây cũng đã nghe nói hai vị chủ nhân Kim Tiền Bang như hình với bóng, nhưng tuyệt đối không ai nghĩ tới tình cảm lại tốt tới mức này.
Người đầu tiên hoàn hồn chính là Trịnh Ngân Tử [ dù sao người này cũng đã từng thấy hai kẻ kia làm những thứ… hơn thế rồi], chỉ thấy hắn ho nhẹ một tiếng thu hút chú ý của mọi người, sau đó cao giọng nói: “Đây đúng là huynh đệ tình thâm a -“
Tiểu Tam ngầm hiểu, họa bút vung như gió, không tới một phút sau, một bức họa toàn cảnh “Qua bao nhiêu kiếp nạn cuối cùng gặp mặt, huynh đệ thâm tình cảm động trời xanh” đã được hoàn thành.
Mà lời Trịnh Ngân Tử nói cũng làm chúng võ lâm nhân sĩ giật mình, sau đó là liên tiếp những câu phụ họa. Cuối cùng, mọi người nhất trí rút ra kết luận rằng – để có thể quản lý tốt bang phái, cảm tình giữa bang chủ là không thể thiếu.
Ngay lúc Tiền Tiểu Phi nghĩ mình có thể không chết trong tay Pháp Giới mà tử trong lòng Kim Hàn, nam nhân rốt cuộc cũng buông tay ra. Hắn đẩy Tiền Tiểu Phi ra một chút, cẩn thận quan sát.
Tiền Tiểu Phi thấy thế cười cười: “Không thiếu tay không thiếu chân, ta thật sự không sao.” Đang nói, Kim Hàn bất cẩn đụng vào cổ tay hắn, Tiền Tiểu Phi liền kêu đau thành tiếng.
Kim Hàn lập tức cau mày, kéo cổ tay Tiền Tiểu Phi lên, thận trọng nhìn nhìn, sát khí đằng đằng tràn tràn tỏa tỏa.
“Đây là cái gì?” Ánh mắt Kim Hàn tối đen lại.
“Vết thương thôi.” Tiền Tiểu Phi chưa từng gặp Kim Hàn như vậy, khẩn trương nuốt nước miếng.
“Ta biết là vết thương, ta hỏi do ai làm.” Ngữ điệu bằng phẳng, nghe vào tai Tiền Tiểu Phi không khác gì đòi mạng.
“Ân…” Tiền Tiểu Phi không nói, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía sau.
Kim Hàn lập tức ngầm hiểu, bước nhanh tới trước mặt Pháp Giới cùng Viên Tịch. Kết quả còn chưa có động thủ, lão lão hòa thượng liền nhanh chóng gào ầm lên: “Chậm, chậm đã, thí chủ, lão nạp là người giúp Tiền bang chủ đào thoát nha!”
Kim Hàn không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp nhìn xuống chỗ Pháp Giới đang ngồi, đánh liên tục. Quyền phải gọi là ngoan, khửu tay phải coi là mãnh, mà chân đá nên nói là mau, người xem hoàn toàn choáng váng.
Uy lực của Kim Hàn làm cho đám tiểu tôm tiểu cua giang hồ vô cùng kính nể.
“Không hổ là bang chủ Kim Tiền Bang, võ công cũng khác với thường nhân!”
“Đúng vậy, đúng vậy, vô chiêu thắng hữu chiêu, làm cho người ta căn bản không đoán ra tiếp theo sẽ là gì!”
“Đến tột cùng là võ cong môn phái nào a?”
“..”
Tiền Tiểu Phi nghe vậy trợn trắng mắt, loại này gọi là đánh lộn đường phố, chẳng có lộ số gì đáng nói, là quyền từ tâm sinh. Nói trắng ra là nghĩ muốn đánh thế nào thì cứ đánh thế đó.
Vốn Tiền Tiểu Phi cũng không định ngăn lại, nhưng thấy nam nhân càng đánh càng hăng, mà Pháp Giới thì sắp ẹo tới nơi, vì thế hắn vội vàng chạy tới cản Kim Hàn, lớn tiếng nói: “Đủ rồi, đánh tiếp là hắn chết luôn!”
“Chết càng tốt!” Kim Hàn không nghĩ trả lời luôn.
Tiền Tiểu Phi liều mang ôm lấy cánh tay Kim Hàn, kêu càng to hơn: “Ngươi đã hứa với ta không giết người nữa!”
Kim Hàn nghe vậy lập tức dừng lại như phim đứng hình. Chính là, trong một nháy mắt không ai chú ý tới, Pháp Giới đã nắm chặt chủy thủ lặng lẽ đứng dậy, đâm thẳng về phía Tiền Tiểu Phi!
Kim Hàn ở gần Pháp Giới nhất, cũng là người duy nhất thấy rõ mọi việc, không nói hai lời lập tức ôm Tiền Tiểu Phi chuyển thân né tránh, không ngờ vẫn bị một vết thương trên tay.
Một lần không thành, Pháp Giới cũng đã tiêu hết khí lực còn lại, suy yếu ngã xuống đất. Nhưng Tiền Tiểu Phi thì chưa thể tha cho hắn, thù mới hận cũ chen nhau, lập tức phi tới trước mặt Pháp Giới.
Cùng là nam nhân, cùng là sát khí ngập trời, trong mắt Tiền Tiểu Phi giờ cũng tràn ngập huyết sắc khiến người ta run rẩy.
Chúng nhân giang hồ xem mà trợn mắt há mồm – xem ra Kim Hàn vừa nãy sử dụng chính là võ công độc môn của Kim Tiền Bang, bởi vì đại bang chủ cũng biết môn võ này! Hơn nữa góc độ ra quyền tốc độ cùng độ mạnh yếu không hề thua nhị bang chủ!
“Cái này…” Giang hồ tiểu tôm Giáp đẩy đẩy giang hồ tiểu cua Ất, “Vừa rồi Tiền bang chủ ngăn cản Kim bang chủ giết người phải không?”
“Đúng vậy a.” Giang hồ tiểu cua Ất gật đầu.
“Vậy hắn đang làm gì vậy?” Giang hồ tiểu tôm Giáp nhìn Tiền Tiểu Phi ra đủ loại quyền, run rẩy nói.
“Ân… chắc là hắn muốn tự mình động thủ ấy mà.” Giang hồ tiểu cua Ất kết luận.
Tới khi Pháp Giới đã hấp hối, Viên Tịch cuối cùng cũng lên tiếng: “Tiền thí chủ nghe ta nói, ngươi cứ đánh tiếp, vậy chúng ta cũng khỏi phải nhốt Pháp Giới vào thâm cốc, cứ đem xuống chân núi chôn luôn là được rồi.”
Thanh âm của lão hòa thượng gọi lý trí Tiền Tiểu Phi trở về, hắn rốt cuộc cũng chịu thu quyền, trong lòng chợt hiểu ra một việc. Nếu lúc trước hắn vẫn còn do dự trước tình cảm của Kim Hàn, vậy bây giờ quả thật đã trăm phần trăm rõ ràng. Hắn yêu Kim Hàn. Chỉ có khi người mình yêu bị thương tổn, bản thân mới có thể mất đi lý trí, làm những việc bất chấp hậu quả như vậy!
Tuy rằng để xác định được tình cảm của mình, ai, quả thật là phải ủy khuất Pháp Giới.
Mọi chuyện cuối cùng cũng chấm dứt, mà thừa lúc võ lâm nhân sĩ đều tụ hội, Viên Tịch cũng biết thời biết thế tuyên bố một sự kiện.
“Từ hôm nay, Tích Thiện rút lui khỏi giang hồ. Ân ân oán oán trước kia từ giờ cũng Tích Thiện Tự không còn can hệ! Bản tự chỉ cầu thanh tĩnh, dốc lòng tu Phật -“
Ngày mùng một tháng hai, Tích Thiện rời khỏi giang hồ. Đến đây, tứ đại môn phái tung hoành một thời hoàn toàn biến mất khỏi võ lâm Trung Nguyên. Từ đó, trên giang hồ thịnh truyền một câu nói – thần bí chi bang, ngang trời xuất hiện, tứ đại môn phái, nhất thống Kim Tiền.
Trần ai lạc định