CHƯƠNG 57
Không biết bao lâu sau, Tiền Tiểu Phi mới dần dần tỉnh lại. Đây coi như là giấc ngủ dài nhất của hắn từ lúc tới Tích Thiện Tự đến giờ.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, mà mình đang nằm trên một đóng cỏ khô. Tiền Tiểu Phi không biết đám cỏ khô này từ đâu tới, bởi vì từ lúc ngất đi hắn có biết gì nữa đâu. Trừ một giấc mộng.
Đến tột cùng, giấc mộng đó như thế nào, Tiền Tiểu Phi thực cũng không nhớ rõ hết, chỉ biết trong mộng có Kim Hàn, đúng vậy, hắn mơ về nam nhân kia, người nam nhân đã nói yêu hắn, người nam nhân lúc nào cũng giúp hắn thoát khỏi đám rối tinh rối mù. Sau đó, hắn tỉnh.
Đôi mắt ươn ướt, lòng lại càng khó chịu hơn. Đến khi Tiền Tiểu Phi phát hiện, nước mắt đã không còn ngừng được, giống như muốn đem tất thảy ủy khuất của mấy ngày qua phóng thích ra ngoài.
Đúng, là ủy khuất, Tiền Tiểu Phi tới tận bây giờ chưa từng phải chịu khổ gì, trước kia chưa có, tới Đại Minh lại càng không có. Hắn dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi, làm sao chịu nổi đủ loại tra tấn của Pháp Giới, bằng chứng chính là việc hắn cuối cùng ngất xỉu luôn tại trận. Hắn nhớ Kim Hàn, nỗi nhớ như hồng thủy ồ ạt tràn vào trái tim, nếu hiện tại Kim Hàn xuất hiện tại đây, hắn nhất định không hề do dự nói yêu y, nói mình nhớ y, sau đó mãi mãi đứng ở cạnh y, không bao giờ rời xa.
Nếu Kim Hàn biết mình bị đối xử như thế này, nhất định sẽ không tha cho tên xú hòa thượng kia, nhất định sẽ ra mặt giúp mình, nhất định sẽ…
Nghĩ nghĩ, nước mắt càng chảy mạnh. Tiền Tiểu Phi phát hiện ra, từ lúc tới nơi đây, hắn ngày càng thích khóc.
Cửa bỗng nhiên mở ra, Tiền Tiểu Phi cả kinh, vội vàng lau nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì.
Người tới là Không Vô.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Giọng Không Vô nói thật thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.
“Ta ngất bao lâu?” Tiền Tiểu Phi hỏi.
“Không phải ngất mà là ngủ, ba ngày.” Không Vô nói xong liền đưa đồ ăn tới trước mặt Tiền Tiểu Phi: “Nhất định ngươi đã đói rồi, ăn đi.”
Tiền Tiểu Phi quả thật đói muốn chết, vì thế vội vàng cầm lấy bát cơm ngấu nghiến ăn.
Đồ ăn vẫn như cũ, cảm thấy ngon thực ra cũng chỉ vì Tiền Tiểu Phi đã ba ngày chưa có hột cơm vào bụng, chính là không rõ vì sao, trừ bỏ ngon miệng còn có một loại cảm giác vui vẻ khó nói. Một lúc lâu sau, Tiền Tiểu Phi mới phát hiện, đây là lần đầu tiên kể từ khi bị bắt, hắn tự mình ăn cơm.
“Các ngươi sao không cột ta lại a? Chẳng lẽ ta ngất xỉu nên lương tâm lão hòa thượng kia lại trỗi dậy?” Tiền Tiểu Phi hừ lạnh một tiếng.
Không ngờ Không Vô lại nói: “Trụ trì sau này sẽ không trói ngươi lại nữa.”
“Sao có thể?” Tiền Tiểu Phi kinh ngạc nói, “Hắn không phải sợ ta dùng võ công sao?” Tuy rằng mình hết lần này tới lần khác nói rằng bản thân không biết võ, nhưng mấy tên hòa thượng này một mực không tin, sao giờ tự dưng lại khinh địch vậy?
“Bởi vì trụ trì cho ngươi ăn hóa công tán, tự nhiên sẽ không kiêng kị nữa.” Không Vô thành thật nói.
“Hóa công tán?” Tiền Tiểu Phi bừng tỉnh đại ngộ, lão gia hỏa kia làm việc quả thật là cẩn thận, may là hắn không có võ công, nếu không chẳng phải bị tên kia phế mất rồi sao! Bất quá…
“Dược kia nếu người không có võ công ăn sẽ không có tác dụng kỳ quái gì chứ?” Tiền Tiểu Phi lo lắng. Vạn nhất không phế được võ công mà lại để lại di chứng gì, không phải là mệt rồi sao!
May mắn thay, Không Vô lắc đầu. Ánh mắt tựa hồ có chút khó hiểu. Tiền Tiểu Phi cũng biết, y vốn không tin mình không biết võ công. Đành vậy thôi, ai bảo mình gây lắm chuyện như vậy đâu.
“Ngươi từ từ ăn, ta đi báo cho trụ trì biết ngươi đã tỉnh.” Không Vô nói xong phủi quần bước ra ngoài.
Tiền Tiểu Phi vội vàng ngăn cản: “Ngươi không thể để ta thoải mái một chút sao, tối nay không nói có chết ai đâu!”
Không Vô cau mày khó xử, lắc đầu nói: “Không nói, trụ trì sẽ phát hiện ra mất.”
“Vậy cứ chờ hắn phát hiện đi, ta không muốn vừa tỉnh đã thấy mặt hắn.” Tiền Tiểu Phi không biết có gì không ổn.
Không Vô thở dài, nói: “Ý ta không phải như vậy. Nếu không nói cho trụ trì, hắn sẽ phát hiện việc ngươi ngất đi không bình thường. Đến lúc có ai biết hắn sẽ làm gì. Hơn nữa ta cũng phiền toái luôn.”
Lời Không Vô nói thật làm cho Tiền Tiểu Phi mơ hồ: “Ta ngất có gì không bình thường? Rõ ràng là hàng thật giá thật bị tra tấn tới ngất đi a, hơn nữa tại sao ngươi lại phiền?”
“Bởi vì ngươi không phải ngất thật, mà là ngủ. Chính là bị trúng mông hãn dược rồi ngủ, mà dược là ta hạ.” Vẻ mặt Không Vô vẫn bình lặng như thường, làm cho người ta không rõ ý đồ của y.
“Vì sao?” Tiền Tiểu Phi hỏi lại, “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn…”
“Dừng lại!” Không Vô nhanh chóng ngắt lời, “Ta không muốn biết trụ trì cần gì ở ngươi, ngươi đừng nói gì cả, một cái tên cũng không.”
“Nhưng ngươi…” Tiền Tiểu Phi không hiểu.
Không Vô thở dài ngồi xuống, mặt đối mặt với Tiền Tiểu Phi, sau đó chậm rãi cầm lấy cổ tay nam nhân.
“Uy, uy, nhẹ thôi!” Đau đớn khiến cho Tiền Tiểu Phi hét ầm lên.
Không Vô hơi nhíu mày: “Chính là vì cái này, nếu không cởi trói cho ngươi, chỉ sợ đôi tay này sẽ sớm bị phế luôn. Mà ta không thích như vậy.”
Nhìn cổ tay huyết nhục mơ hồ, Tiền Tiểu Phi không khỏi hít một hơi khí lạnh. Từ bao giờ mình đã thảm như vậy, đến chính hắn còn không phát hiện ra! Bị trói quá lâu, cảm giác đều đã chết lặng. Nếu không cởi trói, chỉ sợ đúng như lời Không Vô, thật sự sẽ tàn phế.
Lại nhìn nhìn Tiền Tiểu Phi, Không Vô nói tiếp: “Trụ trì rõ ràng không muốn ngươi chết, hoặc ít nhất là không muốn ngươi chết sớm, cho nên ta hạ mông hãn dược vào cơm của ngươi, sau đó nói với trụ trì rằng ngươi bị trói quá lâu nên mới ngất, như vậy trụ trì đương nhiên không thể mặc kệ.”
“Nhưng hắn cho ta ăn hóa công tán.” Tuy rằng Tiền Tiểu Phi ăn thế chứ ăn nữa cũng chả sao, nhưng hắn vẫn muốn biết Không Vô cảm thấy sao về việc này. Bởi vì mất võ công đối với một kẻ học võ quả thật là sống không bằng chết, chẳng lẽ Không Vô lại không nghĩ tới chuyện này sao?
Nghe Tiền Tiểu Phi nói vậy, Không Vô thản nhiên trả lời: “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Ta hạ dược ở cơm của ngươi, chính là không muốn thấy tay ngươi tàn phế, vì ta không thích như vậy, chứ không phải vì ngươi hoặc vì bất cứ thứ gì khác, cho nên việc ngươi mất võ công ta cũng chẳng quan tâm, dù có nghĩ tới cũng không ảnh hưởng gì tới quyết định của ta cả.”
Lời Không Vô nói, vào tai Tiền Tiểu Phi thành như thế này “Ta cho tiền khất cái chỉ để thỏa mãn tâm lý của mình, chứ không phải xuất phát từ tình thương người hay lòng quan tâm gì gì đó.”, quả thật chuyện này khiến Tiền Tiểu Phi không hiểu nổi.
Không Vô dù sao cũng không thể biết Tiền Tiểu Phi đang nghĩ gì lúc nay, cho nên y nhanh chóng đứng dậy: “Ta đi nói cho trụ trì, ngươi chuẩn bị tốt đi.”
Chuẩn bị? Tiền Tiểu Phi không rõ ý Không Vô là gì. Là nói hắn chuẩn bị tinh thần đối trận, hay là chuẩn bị gạt người tiếp? Nhưng Không Vô hẳn phải không biết tới sự tồn tại của [bí sát phương] mới đúng a.
Nhìn theo thân ảnh dần biến mất ngoài của, Tiền Tiểu Phi càng thêm rối loạn. Trong mắt hắn, Không Vô giống như một thể thống nhất của vô số mâu thẫn, khi thì như này, lúc lại thế kia, mà bản thân y lại không hề phát hiện ra, giống như mọi thứ đều là đương nhiên, hoặc nói là, tất thảy đều biểu hiện cho ý nghĩ thật sự của y. Nhưng một người, tại sao lại có nhiều biểu hiện mâu thuẫn như vậy…
Nghĩ chẳng được bao lâu, đầu Tiền Tiểu Phi đã đau như búa bổ. Hắn phát hiện ra, mình không phải một người giỏi tự hỏi.
Mãi mới được cởi trói, việc Tiền Tiểu Phi muốn làm nhất bây giờ là ra ngoài hít thở không khí trong lành. Không Vô từng lơ đãng nói, trụ trì có phái ngươi canh gác bên ngoài, xem ra, hẳn là gác ngoài cổng viện tử. Nói cách khác, gian phòng này, cùng toàn bộ viện tử đều là phạm vi hắn có thể tự do hành động. Nghĩ nghĩ, nam nhân không do dự bước ra ngoài viện tử.
Viện tử khá lớn, nhưng cũng rất hoang lương, nương theo ánh trăng có thể thấy từng đám cỏ dại mọc khắp nơi, trừ cỏ khô ra, trong viện tử chỉ còn có một cái giếng, còn nước hay không thì Tiền Tiểu Phi cũng không có tâm tư gì mà kiểm tra, bởi vì giếng nước luôn làm hắn nhớ tới phim kinh dị Nhật Bản.
Nghĩ nghĩ, một thanh âm chợt vang lên, làm tim Tiền Tiểu Phi nhảy tọt ra ngoài. Cẩn thận nghe kỹ lại, hóa ra là từ dưới giếng truyền lên!
Này này, đây không phải trong phim đâu, Tiền Tiểu Phi sợ tới mức không dám cử động, không gian bốn phía chợt tĩnh lại, thanh âm dưới giếng càng rõ ràng hơn.
“Pháp ~~ Từ ~~ sao ~~”
“A -” Tiền Tiểu Phi lập tức liều mạng hét ầm lên, “Thái thượng lão quân mau tới, Quan âm bồ tát hiển linh, Ngọc Hoàng đại đế giúp đỡ, Chúa trời cứu mạng -“
Kết quả giọng nói dưới giếng còn chưa xuất hiện lại, cả đám gác cổng viện đã đạp cửa vào, rống giận: “Kêu cái gì mà kêu! Ngất ba ngày tỉnh lại giờ dư hơi quá hả!”
Tiền Tiểu Phi vội vàng câm miệng lặc đầu, chờ người đi hết mới thở phào một tiếng.
Có người ngay ngoài cổng viện, nghĩ vậy, lá gan Tiền Tiểu Phi cũng to lên một chút, hắn rất cẩn thận tới gần miệng giếng, run run nhìn xuống dưới, kết quả chỉ thấy một mảnh tối đen.
Thanh âm vừa rồi quả thật quá mức rõ ràng, vì thế Tiền Tiểu Phi thử nhẹ giọng nói: “Phía dưới có người sao?”
Yên tĩnh. Ngay lúc Tiền Tiểu Phi tưởng mình nghe nhầm, dưới tiếng lại truyền tới giọng nói kia: “Ngươi ~~ là ~~ ai ~~”