CHƯƠNG 52
“Tiền Tiểu Phi bị bắt cóc?” Chuyện xảy ra bất ngờ làm Khổng Tiêu nhíu mày, “Có biết là ai làm không?”
Kim Hàn đau lòng nói: “Không có chút manh mối nào.”
“Dám bắt bang chủ Kim Tiền Bang danh trấn giang hồ, kẻ này hẳn không đơn giản.” Khổng Tiêu nghĩ nghĩ, cố gắng tìm ra những người có gan làm việc này.
“Có lẽ… cũng không phải đại nhân vật gì,” Kim Hàn cười khổ, “Bất cứ một tên tiểu binh tiểu tướng nào trên giang hồ, chỉ cần muốn, đều có thể làm được.”
“Là sao?”
“Tiểu Phi hắn… vốn không có võ công.”
“Cái gì?!” Khổng Tiêu tròn mắt không tin nổi, “Đường đường bang chủ Kim Tiền Bang, liên tiếp tiêu diệt Túng Vân Cổ Vận Ngự Hàn lại không có võ công? Các ngươi làm kiểu gì vậy a?”
“Chuyện này… nói ra dài lắm.” Kim Hàn thật sự không muốn nhiều lời, huống hồ cả đoạn nhân duyên trùng hợp đúng là không thể tóm gọn trong một hai câu. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một việc duy nhất – cứu Tiền Tiểu Phi.
Khổng Tiêu cũng biết Kim Hàn lo lắng, nói luôn: “Hiện tại cấp bách nhất là tìm Tiểu Phi huynh. Chúng ta coi như là huynh đệ, chuyện này ta nhất định sẽ xuất lực. Bây giờ, ta sẽ phái tất cả những người có thể điều động được, một khi có tin tức, lập tức thông tri cho ngươi.”
“Kim Hàn xin cảm ơn trước.” Nam nhân thi lễ.
“Không cần.” Khổng Tiêu thoát tay, nói tiếp, “Bất quá ngươi quả thật không có một chút manh mối nào? Một chút thôi cũng được rồi.”
“Chuyện này… ” Kim Hàn cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi nói, “Kẻ bắt Tiểu Phi có lẽ muốn [bí sát phương].”
“[bí sát phương]?!” Khổng Tiêu kinh ngạc lên tiếng, không tin nổi nói thầm, “Các ngươi tìm được?”
Kim Hàn gật đầu. Đối với nam nhân trước mắt này, Kim Hàn cũng không muốn giấu diếm gì nữa. Có đôi khi, tín nhiệm đến từ trong trực giác.
“Sách, đúng là huynh đệ của Khổng Tiêu ta!” Nam nhân vừa cảm khái vừa tiện thể tự sướng. Bất quá, ngay sau đó liền nghiêm mặt nói, “Ta sẽ tra từ chỗ này, bất quá phỏng chừng sẽ có khó khăn, dù sao kẻ muốn có [bí sát phương] thật sự rất nhiều.”
“Khổng huynh hỗ trợ, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích.” Kim Hàn nói.
Thấy nam nhân nóng lòng muốn đi, Khổng Tiêu cũng không nhiều lời nữa: “Yên tâm, chuyện này cứ giao cho tại hạ.”
Kim Hàn xoay người cáo từ, vừa định đi lại bị Khổng Tiêu ngăn lại: “Tại hạ còn một lời muốn nói, bằng hữu chính là dùng trong những lúc thế này, ngươi có thể tìm bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu, giờ càng đông người càng tốt, các môn các lộ nhiều hơn thì hy vọng càng lớn hơn.”
Nhìn ánh mắt Khổng Tiêu, Kim Hàn gật đầu: “Ta nhớ kỹ.”
Mấy ngày sau đó, Kim Hàn không làm gì ngoài chạy lăng xăng khắp giang hồ. Điểm đến đầu tiên đương nhiên là Kim Tiền Phong.
“Nhị chưởng môn hôm nay tới… chẳng lẽ lại là vì tiền?” Đây là câu đầu tiên Triệu Ngọc Phong nói khi nhìn thấy Kim Hàn. Bọn họ giờ đang ở trong phòng nghị sự của Kim Tiền Phong, cả đại đường chỉ có hai người.
Nhu nhu thái dương, Kim Hàn cũng không có tâm trạng đùa cợt, đi thẳng vào vấn đề: “Đại chưởng môn của các ngươi bị người ta bắt rồi. Ta bây giờ lấy danh nghĩa nhị chưởng môn yêu cầu toàn bộ đệ tử Kim Tiền Phong bất luận ngày đêm điều tra, có tin tức lập tức báo cáo.”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc Phong vừa khó xử lại vừa không tình nguyện. Nếu không phải có thư cùng lệnh bài của Mục Viễn Chi, bọn họ cũng không thèm nhận Tiền Tiểu Phi là chưởng môn. Vừa thiếu tình cảm làm trụ cột, lại thiếu uy tín trong bang, việc Tiền Tiểu Phi bị bắt hắn đương nhiên không quan tâm nhiều như Kim Hàn.
Kim Hàn cũng sớm đoán trước chuyện này, vì thế lục lọi túi đồ một lúc, giơ đồ ta: “Kim Tiền chí quyết ở đây, Triệu Ngọc…”
“Rồi rồi rồi, ta phân phó xuống là được chứ gì?” Bất lực nhìn lệnh bài trong tay nhị chưởng môn, nam nhân thật sự khóc không ra nước mắt. Rõ ràng là lấy lệnh bài ra ăn hiếp đệ tử mà! Người ta làm chưởng môn đều dựa vào uy tín, có ai lúc nào cũng hô ầm “Lệnh bài ở đây” thế này không!
Biết nam nhân không tình nguyện, Kim Hàn vội nói: “Các ngươi đừng làm cho có!”
Triệu Ngọc Phong nghe vậy lạnh nhạt trả lời: “Cái này cũng khó nói, Kim Tiền Phong nhiều đệ tử như vậy, ta làm sao quản được từng người?”
Kim Hàn không tức giận, chỉ cười lạnh: “Nếu ta nhớ không lầm, bảy ngàn lượng bạc là tiền tiết kiệm một năm của sư huynh đệ các ngươi đi.”
“Có ý gì?” Triệu Ngọc Phong có dự cảm không tốt.
“Không có ý gì,” Kim Hàn nhàn nhã nói, “Ta chỉ hảo tâm nhắc nhở chút thôi, chủ nợ mất tích, vậy bạc cũng coi như đi theo luôn nga. Hất nước đi còn có tiếng vang, đằng này…”
Không đợi Kim Hàn nói xong, Triệu Ngọc Phong đã hai tay ôm quyền, thần sắc nghiêm túc: “Chưởng môn gặp nạn, đệ tử không làm gì là bất trung, không toàn lực nghĩ cách cứu viện là bất nghĩa, đệ tử Kim Tiền Phong ta trung nghĩa cam đảm sao có thể làm những việc bất trung bất nghĩa như vậy! Nhị chưởng môn yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực, chỉ cần có gió thổi cỏ lay lập tức thông báo, tranh thủ sớm ngày cứu chưởng môn ra!”
Kim Hàn “cảm động” nâng Triệu Ngọc Phong đạy, “chân thành” nói: “Ta thay mặt đại chưởng môn cảm ơn chúng đệ tử trước!”
– Ngự Hàn Phong đổi tên thành Kim Tiền Phong quả thật rất rất có lý.
Điểm dừng thứ hai của Kim Hàn là Vô Ưu sơn trang. Sa Ngữ không nghi ngờ gì là người hắn quen biết lâu nhất ở đây, cho dù đã lâu không liên hệ, nhưng khi gặp chuyện, y vẫn là người đầu tiên hắn nghĩ tới, việc này thậm chí ngay cả Kim Hàn cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Có lẽ là cùng Tiền Tiểu Phi chạy tới chạy lui lâu, tim cũng nhũn ra, đoạn trí nhớ về Xuân Phong Môn trước đây cũng trở nên quý giá.
“Quả thật là bất ngờ.” Đây là câu đầu tiên Sa Ngữ nói khi nhìn thấy Kim Hàn. Nhưng hắn ngược lại cũng đồng thời rất hào phóng ôm chặt lấy Kim Hàn.
Kim Hàn đương nhiên hiểu nam nhân nghĩ gì. Đương nhiên cái sự hiểu này cũng chỉ đặt trong lòng chứ không nói ra.
Sa Ngữ biết rõ tính nam nhân, cũng không để ý, chỉ chế nhạo nói: “Sao, rốt cuộc bị Tiền Tiểu Phi huấn luyện thành con người rồi? Còn biết tới tìm ta!”
“Ta tới nhờ ngươi hỗ trợ.” Nam nhân đi thẳng vào vấn đề.
Không ngờ Sa Ngữ thản nhiên cười: “Ta biết.”
“Ngươi biết?” Kim Hàn không hiểu.
“Kim Hàn đương nhiên không vô duyên vô cớ tới tìm ta ôn chuyện, cho dù ngươi có đổi tính rồi cũng thế.” Sa Ngữ tuy là nói lời bông đùa, nhưng cũng rất thật, “Gặp chuyện gì?”
“Tiểu Phi bị bắt.” Đây là câu Kim Hàn nói nhiều nhất suốt mấy ngày nay, càng nói lại càng thanh tỉnh, càng nói lại càng đau.
Sa Ngữ nghe vậy biến sắc: “Ai làm!”
“Không biết mới phải vội vàng như vậy. Ta tới chính là hy vọng ngươi có thể hỗ trợ nghe ngóng một chút, bởi vì ta cũng sắp điên rồi.” Kim Hàn không e dè nói ra cảm giác của mình.
“Ta hiểu.” Nhìn bằng hữu bị tra tấn không còn dạng người, Sa Ngữ nheo mắt, sát khí trùng trùng.
“Ngươi… làm được chứ?” Kim Hàn sợ Sa Ngữ chưa giải quyết xong vấn đề của mình, chợt thấy lo lắng.
Không ngờ nam nhân đáp ngay: “Chuyện của ta đã sớm xong xuôi rồi. Cũng nhờ Tiền Tiểu Phi chỉ điểm, rắc rối nhiều năm này mới có thể một lần giải quyết sạch sẽ. Ta bây giờ tâm không phiền lòng không nhiễu, cho nên chuyện của Tiểu Phi ta sẽ dốc toàn lực.”
Biết Sa Ngữ có thể tin cậy được, Kim Hàn cũng không nói gì nhiều.
Xoay người nhanh chóng rời đi, giọng nói của nam nhân lại vang lên: “Bất luận nôn nóng tới mức nào, ngươi cũng phải cố mà bình tĩnh.”
Mang theo lời cảnh cáo của Sa Ngữ, Kim Hàn ra khỏi Vô Ưu, tiến về Thiên Ý.
Vốn Thiên Ý Cốc là điểm dừng tiếp theo của Kim Hàn, không ngờ trên đường lại gặp được Trịnh Ngân Tử. Lúc ấy tên kia đang ở gần Thiên Ý Cốc chào hàng [giang hồ bí văn] hồi mười lăm.
“Chuyện lớn như vậy, tại sao ta đến một chút tin tức cũng không có?” Trịnh Ngân Tử nghe xong chuyện, giật mình nói.
Kim Hàn thấy vậy tâm cũng lạnh xuống. Nếu ngay cả Trịnh Ngân Tử cũng không có chút tiếng gió nào, vậy thủ đoạn giữ bí mật của kẻ bắt Tiền Tiểu Phi rõ ràng là rất cao siêu! Tìm Tiền Tiểu Phi chẳng phải so với tìm kim đáy bể còn khó hơn sao!
“Vậy ngươi có biết vì sao người kia lại bắt Tiểu Phi huynh không?” Trịnh Ngân Tử hỏi vừa để tiện cho việc tìm kiếm, vừa để thỏa mãn tò mò [Mấy kẻ viết báo lá cải có thể không có rất nhiều thứ, nhưng riêng trí tò mò thì không bao giờ thiếu].
Mà Kim Hàn bây giờ cũng đã bất chấp tất cả, Trịnh Ngân Tử vừa hỏi liền lập tức trả lời: “Có thể là vì [bí sát phương].”
“Cái gì?!” Nam nhân nghe vậy kinh ngạc há hốc mồm, “Ta chỉ tùy tiện viết viết, ngươi đừng có nói là hai người thật sự có bí tịch kia nha!”
Kim Hàn gật đầu: “Là thật.”
“Thiên a!” Trịnh Ngân Tử tùy tay vỗ vỗ gáy, “Giang hồ đại loạn rồi!”
Đây không phải mục đích của tạp chí của ngươi sao – Kim Hàn nói thầm.
“Ngươi không phải tự xưng lắm cơ sở ngầm sao? Vậy…”
Không đợi Kim Hàn nói xong, Trịnh Ngân Tử đã ngắt lời: “Kim huynh yên tâm, ngươi cùng Tiểu Phi là trụ cột của [bí văn]… A, không đúng, cái này… Hai người các ngươi là huynh đệ của Trịnh Ngân Tử ta, kể cả ngươi không nói, Trịnh mỗ ta cũng sẽ toàn lực tìm kiếm, nghĩa bất dung từ.” Trịnh Ngân Tử nói xong lén lút lau mồ hôi – suýt nữa nói thật rồi.
Kim Hàn cũng không quan tâm tới động cơ của Trịnh Ngân Tử, chỉ cần hắn giúp là được, dù có coi bọn họ như cây tiền hắn cũng vui vẻ đáp ứng.
Cáo biệt Trịnh Ngân Tử, nam nhân liền tiến Thiên Ý Cốc. Vốn định vào Thiên Ý Cốc rồi mới lên Tuyệt Hạc Phong, ai ngờ Bạch Lẫm Hạo cư nhiên đã ở Thiên Ý Cốc.
Quan hệ rắc rối phức tạp của hai người này bây giờ Kim Hàn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Bất quá nếu cả hai ở chung một chỗ, vậy nhờ vả càng dễ. Vì thế hắn liền kể tóm gọn mấy câu cho họ nghe.
“Ý ngươi là có một kẻ thần bí nào đó bắt Tiền Tiểu Phi đi?” Bạch Lẫm Hạo nghe xong thản nhiên nói.
Kim Hàn gật đầu.
Lãnh Duệ ngồi bên mở miệng luôn: “Ngươi cần Thiên Ý Chỉ tức là bằng hữu của Thiên Ý Cốc, nay bằng hữu gặp nạn, chúng ta nhất định hỗ trợ.”
Lãnh Duệ đang nói, Bạch Lẫm Hạo liền tiện mồm xía vào mỉa mai luôn: “Yêu, ngươi vừa lên làm đại đệ tử chả được bao lâu, đã nghĩ mình là chưởng môn rồi?”
“Họ Bạch kia, ngươi có ý gì!” Lãnh Duệ phát hỏa.
“Nói thế nào ý thế đó,” Nam nhân nhàn nhã quay sang phía Kim Hàn nói, “Ngươi đừng ôm hy vọng gì với hắn, ta khuyên thật lòng.”
“Ông nhà ngươi, ở địa bàn của ta còn dám giương oai! Không muốn sống nữa hả!”
Thấy một trận đại chiến lại chuẩn bị bắt đầu, Kim Hàn bất đắc dĩ nhu nhu thái dương, hai người này quả thật không thay đổi chút nào. Mọi khi thì hắn vẫn thích tọa sơn quan hổ đấu, bất quá bây giờ không có hứng thú ấy.
“Ta nói…” Kim Hàn cẩn thận nhảy vào giữa hai người, sau đó nói với Lãnh Duệ, “Ta không hoài nghi gì ngươi, chính là dù sao Thiên Ý Cốc cũng còn chưởng môn, lão nhân gia liệu có đồng ý giúp đỡ Kim Tiền Bang không?”
Gặp Bạch Lẫm Hạo muốn lắm miệng xía vô, Lãnh Duệ lập tức cướp lời: “Đương nhiên không thành vấn đề! Sư phụ ta…” Nói tới đay, nam nhân khó chịu chỉ chỉ vào Bạch Lẫm Hạo, nói tiếp, “Đang cùng sư phụ hắn chơi cờ giữa sườn núi! Đây là trận đấu hàng năm của hai môn phái chúng ta, chưa tới đầu xuân bọn họ còn chưa xuống dưới đâu. Từ nay tới xuân còn cả tháng, Thiên Ý Cốc đều do ta quản lý.”
Kim Hàn nhướn mày, hai phái này quan hệ quả thật đủ kỳ quái, phong cách đối đầu đúng là không hiểu nổi. Lắc lắc đầu xua tan mấy cái ý nghĩ vô dụng, nam nhân chuyển hướng Bạch Lẫm Hạo: “Ta vốn định lên đỉnh núi, bất quá ngươi đã ở đây, ta cũng xin kính nhờ luôn.”
Bạch Lẫm Hạo nghe vậy lập tức nói: “Đây là tự nhiên, ngươi cũng là bằng hữu của Tuyệt Hạc Phong.”
Nói là nói vậy, nhưng Kim Hàn biết bọn họ đáp ứng chỉ là căn cứ vào đạo nghĩa, tiện thể tranh đấu với nhau luôn, dù sao Kim Tiền Bang với hai bang phái này cũng không kết giao nhiều. Bọn họ không giống Sa Ngữ hay Khổng Tiêu, cùng Kim Tiền Bang là huynh đệ, cũng không giống Trịnh Ngân Tử trông cậy hai người vì [bí văn] tiếp tục cống hiến. Mọi người nhiều nhất cũng chỉ là bằng hữu bình thường, mà hiện tại Kim Hàn không cần loại giúp đỡ của bằng hữu bình thường, mà muốn họ dốc toàn lực giúp đỡ.
Cũng may, trước khi tới hắn đã sớm nghĩ cách. Đó là…
“Ai, sớm biết một quyển [bí sát phương] rách nát lại rước lấy nhiều chuyện như vậy, lúc trước tiêu diệt Cổ Vận đã chẳng thèm cầm đi rồi.”
“Các ngươi thật sự có [bí sát phương]?!” Hai miệng đồng thanh.
“Ân,” Nam nhân trịnh trọng gật đầu, nói luôn, “Không phải [giang hồ bí văn] viết rõ cả rồi sao?”
“Làm sao mà tin được cái đó a!” Lại đồng thanh. Xem ra nhị vị này cũng từng được làm nhân vật chính trong báo.
“Lần này các ngươi không tin cũng phải tin,” Kim Hàn giả bộ cười khổ, “Bởi vì Tiền Tiểu Phi cũng chính vì thế mới bị người bắt đi, dù sao kẻ mơ ước có bí tịch thật nhiều lắm.”
Đã nói tới nước này, Kim Hàn tin chắc lần này Thiên Ý Cốc cùng Tuyệt Hạc Phong nhất định sẽ dùng hết sức tìm Tiền Tiểu Phi… Nói đúng hơn, tìm [bí sát phương].
Ra khỏi Thiên Ý Cốc, trong đầu Kim Hàn lại vang lên câu nói của Khổng Tiêu – bằng hữu chính là dùng trong những lúc thế này, ngươi có thể tìm bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu, giờ càng đông người càng tốt, các môn các lộ nhiều hơn thì hy vọng càng lớn hơn.
Nghĩ nghĩ, nam nhân lại tiếp tục bước tới mục tiêu khác.
Vài ngày sau, tin bang chủ Kim Tiền Bang Tiền Tiểu Phi mất tích lan tràn như lửa cháy rừng trên khắp giang hồ. Các lộ nhân giang hồ chỉ cần gặp mặt nhau, câu đầu tiên sẽ là: “Biết không? Tiền Tiểu Phi mất tích!” Trận động đất này liên tục lan khắp Trung Nguyên.
“Biết không? Tiền Tiểu Phi mất tích!”
“Còn chờ ngươi nói sao, giang hồ đại loạn rồi!”
“Bây giờ Kim Tiền Phong là tòa thành trống, các đệ tử đều đồng loạt ra ngoài!”
“Không sợ người khác nhân cơ hội hạ độc thủ sao?”
“Ai dám a! Đó là địa bàn của Kim Tiền Bang nha! Nghe nói Thiên Ý Cốc cùng Tuyệt Hạc Phong cư nhiên liên thủ chỉ để tìm vị bang chủ Kim Tiền Bang này!”
“Thế đã là gì, ngay cả Vô Ưu sơn trang mai danh ẩn tích đã lâu cũng xuất đầu lộ diện kia!”
“Cả Thệ Ảnh Châm Niếp Hiểu Nhã cũng đáp ứng thân thủ dâng lên tú phẩm tốt nhất cho ai tìm được Tiền Tiểu Phi!”
“Ngươi nói, Kim Tiền Bang tại sao lại có khả năng ghê gớm như vậy? Một cái bang chủ mất tích mà không khác gì giang hồ sắp sụp!”
“Nói không chừng Kim Tiền Bang này có quan hệ với triều đình nha, vừa rồi ta còn gặp một đội quan binh đang hỏi thăm chuyện Kim Tiền Bang bang chủ…”
“…”
Bang chủ Kim Tiền Bang Tiền Tiểu Phi mất tích, sự kiện này trở thành mở đầu cho một loạt sóng ngầm trong giang hồ. Các bang phải thế lực âm thầm phân cao thấp, hoặc vì tình, hoặc vì nghĩa, hoặc vì danh, hoặc vì lợi, tựa như hồng thủy liên tục trào dâng.
Lúc này, tất cả mọi người ,kể cả Kim Hàn đều không thể đoán trước, trận chấn động này lại gặp phải một việc rất củ chuối, cuối cùng im bặt.