Kim Tiền Bang

Chương 32















CHƯƠNG 32

Phòng bếp không lớn, hẳn là nơi nấu cơm cho mấy kẻ hạ nhân. Nồi niêu xoong chảo đủ cả, nhưng không phải loại tốt.

Bất quá mấy thứ này không ảnh hưởng gì tới quyết tâm kiếm ăn của Tiền Tiểu Phi – hắn thật sự rất đói a!

Chạy quanh quanh vài vòng, đông tìm tây kiếm, rốt cuộc cũng thấy mấy cái bánh bao trên nóc lò bên cạnh ***g hấp. Xem ra là đồ ăn dư buổi sáng, bây giờ đã lạnh cả rồi.

“Thế này sao ăn nổi…” Sờ sờ mấy cái bánh, Tiền Tiểu Phi lẩm bẩm. Nghĩ nghĩ một lúc, hắn quyết định dùng ***g hấp nóng lên rồi tính, dù sao đồ có sẵn, không làm cũng uổng.

Vậy nên, Tiền Tiểu Phi chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi, cuối cùng mới nhớ tới một vấn đề lớn, đó là – Minh triều không có… bếp gas!

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải mở bếp lò ra, bên trong còn có một lớp tro trắng, gió thổi qua một cái liền bụi mù lên, Tiền Tiểu Phi liền ăn đủ, ho liên tục.

“Ta không tin ta không trị được thứ này!” Tiền Tiểu Phi nói xong lấy đá lửa bên cạnh đồng củi dí dí dí vào trong bếp lò, rất có phong cách tráng sĩ một đi chẳng trở về (tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn) lừng lẫy oanh liệt [bạn Tiền Tiểu Phi bất bình thường của chúng ta ở những lúc kỳ quái này lại rất là kiên trì].

Bếp lò rốt cuộc… vẫn không cháy.

Bụng liên tục sôi ùng ục, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc tức điên lên, cầm lấy một cành củi liều mạng chọc chọc vào trong bếp, lực mạnh như muốn chọc thủng nó luôn, kết quả –

Ầm!

Bếp lò không thấy, vách tường bên phải cũng không thấy luôn.

Tiền Tiểu Phi rốt cuộc dừng tay, ngơ ngơ nhìn bức tường trắng nháy mắt biến thành cửa mật thất tối đen.

Có phải cứ bang phái lớn đều phải có mấy cái mật thất cho nó thần bí không a! Tiền Tiểu Phi trợn trắng mắt, có ý tứ đây, mấy tên hâm này thích phức tạp hóa cuộc sống vậy sao.

Một lệnh bài, một mật thất, xem ra là hai đại đặc sắc của giang hồ!

Chính là, con người ta, càng thần bí càng tò mò, mà Tiền Tiểu Phi tiên sinh lại là một ví dụ cụ thể. Chỉ thấy hắn lò dò tiến tới gần cửa, từ từ thò đầu vào, muốn xem bên trong có gì.

Đúng lúc đó, một bàn tay đập lên vai hắn.

“Uy…”

“A -” Tiền Tiểu Phi lập tức lùi lại, vào tư thế chiến đấu, đồng thời nhanh chóng quay đầu trừng lớn đôi mắt… hoảng sợ .

Vài giây sau, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc nhận ra người tới là ai, thở dài một tiếng, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Ngươi có thể không biết, nhưng người ta cũng có thể bị hù chết đấy!”

Là ai dọa ai a! Kim Hàn nghe vậy rất là ủy khuất, vừa rồi Tiền Tiểu Phi hét ầm trời một tiếng, đủ cho hắn ác mộng cả tháng rồi!

Không đợi Kim Hàn mở miệng, Tiền Tiểu Phi đã cướp lời.

“Ngươi cầm bọc đồ làm gì?” Nhìn Kim Hàn từ trên xuống dưới một lượt, Tiền Tiểu Phi kỳ quái hỏi.

“Chuẩn bị chạy a!” Kim Hàn tức giận nói, “Không phải ngươi nói nên đi nhanh sao, kết quả làm ngược lại, vừa mới khắc tiền xong liền biến mất.”

“Nga, ta khắc xong rồi a!” Tiền Tiểu Phi nói xong còn rất là tự hào vỗ vỗ ngực, theo đó tiếng tiền đồng va chạm cũng vang lên không dứt.

Được a, xem kiểu này Tiền Tiểu Phi có lẽ khắc xong tiền dùng cho mấy năm rồi.

“Ta còn gặp Bạch Lẫm Hạo nữa.” Tiền Tiểu Phi kể lại chuyện thấy Bạch Lẫm Hạo cùng Lãnh Duệ cho Kim Hàn.

Nghe chưa xong, mặt Kim Hàn đã đầy hắc tuyến. Cả việc đưa lệnh bài thôi cũng muốn so cao thấp?! Thật là…

“Sau đó ta thấy đói, nên đi tìm đồ ăn.” Tiền Tiểu Phi nói rất là đúng lý hợp tình.

“Ngươi tìm được đây?” Kim Hàn nhíu mày nhìn mấy cái bánh bao chả to hơn miếng vằn thắn bao nhiêu, “Bánh bao?”

“Có vẫn tốt hơn không…” Tiền Tiểu Phi lẩm bẩm. Nhìn nhìn lại cái bánh bao kia, đúng là bé quá…

Kim Hàn nghe vậy thở dài: “Đồ ăn ta có mang theo, không cần ngươi lo, chúng ta đi thôi.”

“Chờ một chút,” Tiền Tiểu Phi ngăn Kim Hàn lại, sau đó hất cằm về phía mật đạo, “Ta vừa phát hiện ra cái này.”

Kim Hàn nhìn theo, soi soi ngắm ngắm một lúc, nói: “Mật thất?”

“Thông minh!” Tiền Tiểu Phi hưng phấn nói, “Muốn vào xem không?” Trong giọng nói tràn đầy vui sướng vì có người đi cùng. [Kim Hàn đáng thương ~~]

Nhìn Tiền Tiểu Phi một lúc lâu, Kim Hàn mới nói: “Ngươi đang hỏi ý kiến của ta sao? Vì sao ta cảm thấy vừa rồi là câu trần thuật vậy?” Vẻ mặt cùng với khí tức xung quanh người kia khiến cho Kim Hàn biết rõ ràng tên kia chỉ hỏi cho có lệ.

“Quên đi, vào thì vào liền đi.” Kim Hàn cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Cứ như vật, hai người nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng bếp, từ từ bước vào mật đạo.

Bên trong gần như không có ánh sáng, chỉ là một mảnh tối đen, Kim Hàn chỉ có thể dựa vào cảm giác trên tay mà biết mình đã vào một cầu thang nhỏ hẹp bằng đá cẩm thạch, từng bậc thang rất nhỏ, phải thật cẩn thận mới không trượt chân.

Tay áo bị ai đó nắm chặt, đương nhiên người kia là Tiền Tiểu Phi. Cảm thấy tên kia ỷ lại vào mình, Kim Hàn bất giác khẽ cong cong khóe môi.

Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước từng giọt từng giọt nhỏ xuống, làm cho người ta cảm thấy cái ấm ướt của lòng đất. Lòng đất, đúng vậy, Kim Hàn có thể chắc chắn cầu thang này liên tục đi xuống. Đây không chỉ là một cái mật thất, mà còn là một cái mật thất ngầm!

Dần dần, phía trước xuất hiện một tia sáng, Kim Hàn có dự cảm, đích, đã tới.

Ánh sáng ngày càng tăng, cầu thang cũng dần tới cuối. Một mật thất phủ bụi thời gian xuất hiện trước mắt hai người.

Bàn gỗ lim, ghế sơn đen, giường gỗ điêu văn, căn phòng đơn giản mà không kém phần tao nhã, chỉ có lớp bụi lặng lẽ phủ dày làm minh chứng cho thời gian.

“Sách, đúng là khó tìm…” Tiền Tiểu Phi cảm thán, “Không biết năm đó ai đã ở đây?”

“Khẳng định là một đại nhân vật…” Kim Hàn nhìn bốn phía, nói thầm.

Nỗi bất an nảy sinh khi bước vào mật đạo đã hoàn toàn biến mất, Tiền Tiểu Phi vô cùng hưng phấn nói: “Dù sao cũng xuống rồi, chúng ta nên đi quanh quanh xem chút, vạn nhất có gì đáng giá thì sao?”

Ngất ~ Kim Hàn câm nín, vậy chẳng hóa ra hai người vào đâu trộm đồ?

Tục ngữ nói cấm có sai, vật đi theo loài người chia theo nhóm, không biết có loại nào là vật người hấp dẫn lẫn nhau không, xem ra là có, bởi căn cứ chính xác là hai bạn phân công nhau “nhìn quanh quanh”, mỗi người đều phát hiện ra thứ thích hợp với mình.

Trên bàn không có vật gì, ngoại trừ một hộp gỗ đàn, Kim Hàn dừng lại, bên trong chắc chắn là một đồ vật trọng yếu.

Trong phòng không có đèn lại sáng như ban ngày, Tiền Tiểu Phi liếc mắt nhìn trên vách tường, phía sau tấm màn là một viên dạ minh châu lớn! Không ngờ hi thế trân bảo nào giờ chỉ thấy trong sách, giờ lại dễ dàng đến tay, quả thực ăn đậm rồi!

Hai người hoàn toàn lệch sóng.

Kim Hàn thật cẩn thận mở hộp gỗ đàn ra, lấy thứ bên trong cẩn thận quan sát.

Tiền Tiểu Phi lòng đầy vui sướng ôm dạ minh châu xuống, nhanh tay nhét vào người.

Ánh sáng phụt tắt.

“Tiền Tiểu Phi, ngươi đang làm cái quỷ gì!” thanh âm Kim Hàn lộ rõ bất đắc dĩ.

“Hắc hắc, ngượng ngùng, ta hơi nóng vội.” Tiền Tiểu Phi nói xong vội lôi dạ minh châu ra.

Quang minh, rốt cuộc lại tới.

“Làm như ta thèm lấy của ngươi!” Kim Hàn bực mình, “Ra khỏi đây ngươi muốn vứt nó đi đâu cũng được, cầm luôn ta cũng không quản.”

Tiền Tiểu Phi chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu. Nhìn thấy bảo bối thì phải lấy, đó là thói quen của hắn rồi, nhất thời không thể nói bỏ là bỏ được.

Ngẩng đầu lên, Tiền Tiểu Phi liền chú ý tới thứ trong tay Kim Hàn: “Đây là cái gì?”

“Phiếu gửi đồ.” Kim Hàn nói, “Phiếu gửi đồ của một trăm năm trước, tại Đại Dũng tiêu cục.”

“Đại Dũng tiêu cục?” Tiền Tiểu Phi cảm thấy cái tên này rất thú vị, “Ý ngươi là, một trăm năm trước chủ nhân nơi này đã đem thứ gì đó nhờ Đại Dũng tiêu cục trông giữ?”

Kim Hàn gật đầu: “Hẳn là vậy.”

“Đã lâu như vật, phỏng chừng tiêu tục kia đã sớm đóng cửa.” Tiền Tiểu Phi luôn nghĩ rằng thương trường cạnh tranh khốc liệt, thật khó sống, huống chi là một cái tên… không hay như vậy lại càng khó tồn tại.

“Không sao, dù sao cái này cũng không chiếm chỗ, chúng ta mang theo cũng chẳng tốn thêm hơi, ra ngoài rồi tính.” Vừa nói, vừa cất phiếu gửi đồ vào trong người.

Bỗng nhiên, vẻ mặt Tiền Tiểu Phi trở nên căng thẳng, nói: “Ngươi nghe xem, có tiếng gì đó!”

Kim Hàn liền điều chỉnh hô hấp, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên, một bên vách tường truyền tới thanh âm kỳ quái. Hắn chậm rãi tới cạnh tường, nhẹ nhàng gõ gõ.

Đông, đông, âm thanh rất trầm.

“Ân?” Kim Hàn còn đang nghi hoặc, bên kia Tiền Tiểu Phi lại kêu lên.

“Trên hộp có chữ viết a!” chỉ thấy Tiền Tiểu Phi đứng trước bàn, nhìn chằm chằm vào hộp gỗ đựng tờ phiếu kia.

Hộp sớm bị Kim Hàn mở ra, có thể thấy rõ bên trong.

Chữ? Kim Hàn nhíu nhíu mày, vừa rồi chỉ chú ý tới phiếu gửi đồ, không để ý tới chữ nghĩa gì.

“Đọc thử xem.”

Chỉ lát sau, thanh âm Tiền Tiểu Phi vang lên: “Ta cả đời danh vọng, muốn Cổ Vận thanh danh thước khởi, bất đắc dĩ gây nhiều oán thù, sợ khiến cho hậu nhân gặp tao ương, liền dành ba năm tạo hồ ngầm này. Linh chỉ tác động, Cổ Vận tẫn một. Phú quý có mệnh, sinh tử tại trời, hậu nhân Cổ Vận gặp nguy nan dùng cơ quan này, như lời cổ nhân nói: Bước vào tử địa, mới thấy đường sinh.”

Yên tĩnh, rất lâu.

Là người thế nào mới vì hậu thế nghĩ chu đáo lại quyết tuyệt như vậy, lãnh tĩnh tới mức không cần đến tồn vong của Cổ Vận?

Người đã mất luôn để lại cho hậu thế nhiều câu hỏi không thể giải đáp. Điều duy nhất hai người có thể biết là, vị tiền bối này của Cổ Vận sơn trang tuyệt đối không đơn giản.

“Xem ra đây chính là người sáng lập Cổ Vận sơn trang mà Khổng Tiêu nói,” Kim Hàn rốt cục mở miệng nói, “Nghe tiếng, xem ra bên cạnh đây là một hồ nước lớn, thanh âm kỳ lạ như vật, có lẽ là đầy nước đi.”

“Thực đáng sợ,” Tiền Tiểu Phi có chút giật mình, “Tại sao lại có kẻ dùng ba năm để kiến tại một thứ có thể phá hủy nhà mình?”

“Không chỉ như thế,” Kim Hàn tiếp lời, “Hắn còn không nói cho hậu nhân của mình biết về sự tồn tại của cơ quan này. Nếu không phải hôm nay chúng ta phát hiện, chỉ sợ nơi này vĩnh viễn bị bụi đất chôn vùi.”

“Bất quá vẫn có chút khó tưởng tượng, chẳng lẽ nước ở đây thật sự có thể ngập cả Cổ Vận sơn trang?” Tiền Tiểu Phi cứng ngắc nói, bước vào tử địa, mới thấy đường sinh, thật không chỉ là điên cuồng.

“Hẳn là vậy,” Kim Hàn ghé tai vào vách tường, nói, “Thủy lực ở đây tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của hai ta.”

“Chắc không đến nỗi như đại hồng thủy Trường Giang đi…” Tiền Tiểu Phi nói một nửa bỗng dừng lại, tựa hồ phát hiện ra cái gì, “Dưới hòm có cái nút…”

“Cái gì?” Kim Hàn nghe vậy ngẩn người, sau đó quát lớn, “Đừng lộn xộn! Cái kia có thể là cơ quan!”

“Cơ quan?”

“Đúng, cái gọi là ‘Linh chỉ tác động, Cổ Vận tẫn một’ (Một ngón tay tác động, Cổ Vận không còn gì), chỉ sợ cũng là ý này.” Kim Hàn nhắc lại.

“Ý ngươi là, ấn nút này, đập nước sẽ mở ra?” giọng Tiền Tiểu Phi nghe có vẻ là lạ.

Kim Hàn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy sao…” Tiền Tiểu Phi xem ra cuối cùng cũng hiểu, sau đó rơi vào trạng thái thẹn thùng oán trách: “Sao ngươi không nói sớm ~~ Người ta… người ta đã ấn rồi.”

Tiền Tiểu Phi vừa dứt lời, một tiếng nổ vang lên, dòng nước chờ đợi một trăm năm qua điên cuồng theo khe hở trào ra. Kim Hàn đứng cạnh tường, chưa kịp phản ứng đã ướt sạch.

“Nhìn cái gì! Chạy!” nắm chặt tay Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao lên cầu thanh, chạy về phía cửa.

Vết nứt trên vách lớn dần, dòng nước nhanh chóng nhấn chìm mật thất, rồi tràn lên cầu thang.

Tiếng nước ngày càng lớn, nhưng vẫn không thể át được tiếng ai đó nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi chắc chắn là do Thượng Đế phái tới chỉnh ta mà -“



Tiết ngoại sinh chi

(Rắc rối bất ngờ)