Kim Tịch Túy

Chương 43




Ngày ba tháng mười, giờ tỵ.

Trời âm u.

Đường Thiên Hàng ngồi trên chiếc ghế dựa lớn sơm kim sắc, ung dung uống bồ đào tửu (rượu nho) cao cấp.

Tâm tình hắn hiển nhiên rất tốt, nhất là khi nhìn bọn người trong ***g sắc kia, tâm tình hắn liền tốt lắm.

Ngày đầu tiên, bọn họ giống rồng vậy, hào khí ngất trời ngày hôm sau, bọn họ giống cẩu, sủa loạn lung tung ngày thứ ba, bọn họ giống sâu bọ, tham sống sợ chết hiện tại, bọn họ chỉ còn là một đống bùn nát không đủ dát tường, không có nửa điểm sinh khí.

Hắn phi thường thỏa mãn.

Có chuyện gì so với việc thấy tôn nghiêm của bọn người mình khinh thường bị phá nát hoàn toàn thỏa mãn hơn?

Khi uống xong chén rượu thứ nhất, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua quảng trường.

Tại bốn phía hắn bày cũng không nhìêu người lắm, chỉ có khoảng  bốn mươi người, bọn họ đương nhiên là cao thủ nhất đẳng, mỗi người đều có công phu lấy một địch hai hay ba chục người.

Ánh mắt bọn họ so với ưng còn *** hơn, khí thế so với lang còn lệ (ngoan lệ) hơn, trọng yếu hơn, bọn họ không hề sợ chết.

Một người không sợ chét, so với trăm người úy thủ úy cước (lo sợ, nhát) còn lợi hại hơn.

Hiện tại, bọn họ tay cầm một thanh trường kiếm, giống một phủ đứng trước ***g sắt.

Bọn họ thật sự là đao phủ.

Bởi trên từng cái ***g sắt đều có một cái giá gỗ, trên cùng cột một sợi dây thừng kéo dài từ đầu giá tới giữa ***g, phía giữa còn gắn theo một trát đao khoảng hai ngón tay đặt ngang ***g. Bọn họ chỉ cần nhẹ nhàng cắt đứt dây thừng, bọn họ sẽ tựa như đậu hủ bị đoạn thành hai nữa.

Hắn suy nghĩ diễn biến cùng mọi thứ, xác định mình không để lại bất kì lỗ hổng nào.

Cho nên hắn ngồi uống rượu thực khoái trá.

Rượu có thể làm cho người hưng phấn.

Hắn đã bắt đầu hưng phấn, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Thẩm Lãng sẽ tựa con chó quỳ xuống chân hắn, toàn thân hắn liền hưng phấn giống như có ngọn lửa đang thiêu vượn.

Canh ba giờ tỵ.

Thẩm Lãng xuất hiện ở quảng trường.

Ai cũng không thể phủ định khí độ của hắn, tựa như ai cũng không thể phủ nhận hắn là anh hùng, cho dù hiện tại bốn bề thọ địch tử khí lan tràn, cước bộ của hắn vẫn trầm ổn hữu lực như xưa.

Đường Thiên Hàng đột nhiên có chút thưởng thức hắn.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được Vương Liên Hoa vì sao khinh thường cả thiên hạ nhưng lại cố phải hơn người này.

Bởi vì nếu không thắng được Thẩm Lãng, cho dù có được thiên hạ, đó cũng chỉ là chiến bại.

Chỉ là hiện tại hắn lập tức sẽ chiến thắng, hắn thắng được nam nhân đệ nhất thiên hạ này, hắn cũng là thiên hạ đệ nhất!

Cho nên hắn cười.

“Thẩm đại hiệp, ngươi tới chậm.”

Thẩm Lãng cũng mỉm cười: “Làm Đường công tử chờ lâu.”

Người nếu tâm tình tốt, tính tình cũng tốt theo, Đường Thiên Hàng không chút khó chịu, nói: “Thẩm đại hiệp ngồi trong thiền thất hai ngày, có ngộ ra được sự huyền diệu của phạt pháp không?”

Thẩm Lãng nói: “Phật pháp bát đại *** thâm, Thẩm mỗ bất quá chỉ là thảo mãng giang hồ (thảo mãng là cỏ ven đường), sao có thể lĩnh hội được phật pháp.”

Đường Thiên Hàng một bên tự rót rượu một bên nói: “Phật ngữ có câu: phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật, Thẩm đại hiệp chính là thập địa thành phật?”

Thẩm Lãng thần thái tự nhiên: “Về chuyện thành phật thì Thẩm mỗ đương nhiên không dám hy vọng xa vời, nhưng đao thì thật sự phải buông xuống.”

Tay cầm chén rượu của Đường Thiên Hàng ngưng lại giữa chừng, giương mắt nhìn hắn: “Úc? Nói như vậy Thẩm đại hiệp đã quyết định rồi sao?”

Thẩm Lãng không đáp, hơi hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Chu Thất Thất, trả lời: “Khuyển tử sau khi bị Đường công tử mang đi, ta vẫn chưa được gặp lại, ma ta với nó như chân tay, hiện tại vô cùng tưởng niệm, không biết bây giờ có thể cho ta gặp mặt khuyển tử một chút không?”

Đường Thiên Hàng thẳng tắp nhìn hắn, trầm mặc.

Lòng bàn tay Chu Thất Thất đổ đầy mồ hôi, nàng không dám tưởng tượng thử sự trầm mặc của Đường Thiên Hàng biểu tượng cho cái gì, chỉ gắt gao nắm chắt ống tay áo của Hùng Miêu Nhi, sợ chín mhình chỉ buông lỏng một chút nào thì nàng ngay tức khắc sẽ ngã xuống đất. Chỉ một lúc sau, vẫn một dạng khiến người khác hít thở không thông, chỉ nghe hắn ha ha cười hai tiếng, nói: “Có thể!” Dứt lời liền thấm giọng phân phó người dưới trướng vài câu, người nọ liền lĩnh mệnh lui ra, Đường Thiên Hàng nói vói bợn họ: “Ta nói rồi, sẽ không tổn thương tính mạng Thẩm tiểu công tử, Thẩm đại hiệp chẳng lẽ không tin ta?”

Thẩm Lãng không giấu diếm, gọn gàng dứt khoát: “Lấy thái độ làm người của Đường công tử, Thâm mỗ quả thực không dám tin.”

Đường Thiên Hàng vỗ tay: “Hảo! Tốt! Quả nhiên không uổng là Thẩm Lãng, giữa lúc nguy hiểm như vậy mà mặt vẫn không biến sắc, thật sự làm người ta bội phục! Chờ gặp qua lệnh lang, Thẩm đại hiệp cũng nên làm rõ quyết định của mình.”

Thẩm Lãng cười nói: “Quyết định của tại hạ quyết không làm Đường công tử thất vọng.”

Vừa dứt lời, chợt nghe phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, có một người phi nhanh đến bên cạnh Đường Thiên Hàng, nhào xuống chân hắn.

Đường Thiên Hàng cau mày: “Phát sinh chuyện gì?”

Người nọ ngay cả đầu cũng không dám nâng, thanh âm run rẩy: “Vương Liên Hoa... Vương Liên Hoa...”

Đường Thiên Hàng đứng lên: “Hắn làm sao vậy?!”

Người nọ sợ hãi nói: “Hắn đã chết.”

Đường Thiên Hàng một cước dẫm nát vai người nọ, la lên: “Ngươi nói cái gì?!”

Thám tử kia lại lập lại một lần: “Vương Liên Hoa đã chết.”

Đường Thiên Hàng cười lạnh vài tiếng, nói: “Hắn không có khả năng chết, này nhất định là trò xiếc hắn tạo ra.”

Mặt thám tử úp sấp trên đất, thanh âm sợ hãi mà nặng nề: “Bên cạnh hắn còn có một cỗ thi thể.”

Đường Thiên Hàng lớn tiếng hỏi: “Ai?”

Cả người thám tử đều phát run: “Là.. là Ô Khốc.” Hắn tạm dừng một lát, lại bỏ thêm một câu, “Ô Khốc là mổ bụng tự sát.”

Đường Thiên Hàng sửng sốt, lui về phía sau vài bước, ngã ngồi trên ghế.

Vì sao Ô Khốc lại chết?

Bởi vì hắn phản bội chủ tử của mình.

Bởi vì hắn giết Vương Liên Hoa.

Cho nên hắn chết, lấy cái chết theo truyền thống Đông Doanh để giữ lại tôn nghiêm của mình.

Đường Thiên Hàng la to: “Ô Khốc vì sao tới Lạc Dương? Là ai mệnh lệnh hắn giết Vương Liên Hoa? Là ai!”

Ánh mắt phát lạnh, quay đầu nhìn về một bên.

Lam Tuyết từ hướng đó đi lại.

Nàng vận một thân sam tử thuần trắng, tóc cài một cây ti mang đồng dạng thuần trắng, khiến cho cả người nàng nhìn qua giống như gắn lên thân một mảnh ánh sáng lạnh lùng, cước bộ của nàng thông thả mà kiên định, cho dù đang nhìn ánh mắt hàng quang sác bén của Đường Thiên Hàng cũng không hề lộ ra sợ hãi. Thẩm Thanh ngủ say dựa vào ***g ngực nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ giống như không trung tháng ba trong trẻo sau cơn mưa.

Chu Thất Thất lao qua gọi to: “Thanh nhi!” Có hai thủ vệ đặt đao chắn trước mặt nàng, khiến nàng không thể nào tiến thêm nữa.

Lam Tuyết nhìn nàng, thản nhiên nói: “Hắn không có việc gì, chỉ là đang ngủ.”

Đường Thiên Hàng lạnh lùng nhìn nàng: “Là ngươi hạ lệnh cho Ô Khốc?”

Lam Tuyết lại tiến thêm vài bước, dừng cước bộ, hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng là ai?”

Đường Thiên Hàng cong khóe miệng nói: “Đương nhiên là ngươi, trừ ngươi ra, ai có thể khiến Ô Khốc phản bội ta!”

Lam Tuyết nở nụ cười: “Đáng tiếc không phải ta.”

Đường Thiên Hàng đương nhiên sẽ không tin, kiếm của hắn lao tới cổ họng nàng: “Ta nói rồi, người phản bội ta, mặc kệ là ai ta đều sẽ không bỏ qua!” Một kiếm không chút lưu tình lao tới.

Chu Thất Thất thất thanh la lên sợ hãi, Thanh nhi còn trên tay Lam Tuyết.

Khi kiếm kia sắp chạm tới nàng, lại nghe Lam Tuyết đột nhiên gọi một tiếng “Thẩm Lãng”, Một chưởng đánh nhẹ vào sau lưng Thẩm Thanh, ném hắn ra ngoài, đồng thời lắc mình trốn đi, tránh được một kiếm. Chợt thấy Thẩm Lãng thả người nhảy lên, tiếp được Thẩm Thanh, cũng thuận thế ném lên, vững vàng rơi vào ***g Hùng Miêu Nhi.

“Thanh nhi…” Thấy ái tử hô hấp vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, không trúng độc cũng chẳng bị thương, Chu Thất Thất gắt gao ôm hắn, vô cùng vui mừng.

Hắn biết rõ thân thủ của Lam Tuyết, nàng tuyệt đối không thể trong nháy mắt điện quang hỏa thạch như thế mà phản ứng kịp được.

“Ta nói rồi không phải ta…” Đây là một câu bình thản, nhưng chủ nhân câu nói lại làm một chuyện khiến mọi người trợn mắt há hốc miệng.

Bởi thân thể ‘nàng’  đang tăng cao.

Từ hình thể nhỏ xinh của nữ tử, đảo mắt một cái liền trở nên không kém nam tử chút nào.

Tay ‘nàng’ chạm lên mặt mình, chậm rãi kéo ra một lớp mặt nạ da người mỏng như cánh ve, thanh âm cũng thay đổi:  “… Bởi vì ta không phải Lam Tuyết.”  Y giơ chiếc mặt nạ lên, cười đến giảo hoạt sáng ngời: “Đường công tử không biết trên đời có hai loại kỳ thuật súc cốt cùng dịch dung sao?”

(Súc cốt là co lại gân cốt, thay đổi độ lớn nhỏ của xương)