Kim Tịch Túy

Chương 10




Thẩm Lãng lấy lại bình tĩnh, cười nói:” Tại hạ bất quá là vô danh tiểu bối, không đáng nhắc đến. Nhưng những người này quả thật không phải chúng ta giết chết, còn thỉnh đại sư minh tra.”

Giả Thích thấy hắn mặc dù bên ngoài hung ác, nhưng ngôn ngữ cung kính, cử chỉ hữu lễ, liền cũng hợp thủ nói:” Tức là như thế, các ngươi theo ta tới Thiếu Lâm, phương trượng đại sư chắc chắn trả lại một cái công đạo cho nhóm ngươi.”

Thẩm Lãng lộ vẻ khó xử:” Ta  còn có chuyện quan trọng trong người, sợ là không thể đáp ứng đại sư.”

Giả Thích giận tái mặt nói:” Các hạ thật không muốn sao?”

Thẩm Lãng lắc đầu nói:” Thứ tại hạ khó có thể tòng mệnh.”

” Hảo! Các hạ tự cam đọa lạc, lão nạp hôm nay chỉ có thay trời hành đạo.” Thấy mình hảo ngôn hảo khuyên bảo mà đối phương lại không chút nào cảm kích, Giả Thích quát to một tiếng, hợp với mười đệ tử Thiếu Lâm cùng nhau tiến tới.

Ngân châm của Vương Liên Hoa đã muốn nơi tay, lại nghe Thẩm Lãng đối y  nói” Đây là hiểu lầm, đừng tổn thương tánh mạng bọn họ “, đành phải thu hồi ngân châm, dùng tay không kháng địch. Nhân số bọn họ mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng là Thiếu Lâm Đạt Ma viện vũ tăng, mỗi người đều mang tuyệt kỹ, hơn nữa Giả Thích nội lực hùng hậu, Thẩm Lãng lòng có băn khoăn không muốn bọn họ nguy tới tánh mạng, mới vừa rồi lại bị một chưởng, hai đấm khó địch bốn tay, dây dưa lâu dài khó tránh khỏi sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Tánh mạng người khác có trọng yếu thế nào, cũng không quan trọng hơn tánh mạng bản thân! Đại sự chưa xong, tội gì tuyệt mệnh như thế? Vương Liên Hoa rút ra ngân châm trong ngực, vận kình bắn ra ngoài.

” Không cần!” Thẩm Lãng hô, thân thể ở trước mắt Vương Liên Hoa vọt qua.

Thứ thứ thứ―― ngân châm đều bay vào thân thể hắn.

Mọi người đều kinh ngạc.

Thẩm Lãng lảo đảo

” Thí chủ――” Giả Thích kêu to, bước chân lên muốn tiếp lấy.

Có người nhanh hơn.

Vương Liên Hoa.

Hắn khiêng trụ Thẩm Lãng, nhún người nhảy lên lưng ngựa, quất ngựa phi như bay.

” Sư phó, chúng ta truy sao?”

Giả Thích nhìn thân ảnh bọn họ dần dần đi xa đắc, sắc mặt ngưng trọng phức tạp, rất lâu chưa lên tiếng.

Người có rất nhiều truyện bất lục.

Tỷ như nói quy luật tự nhiên, tỷ như nói sinh tử luân thường.

Hoa nở cũng có lúc tàn, mỹ nhân cũng khó tránh tuổi già.

Xuân hạ có đẹp, cuối mùa vẫn đìu hiu y thuật tái ***, cũng cứu không được người mà tử thần muốn mang đi.

Vương Liên Hoa cảm thấy, chính mình cứu không được Thẩm Lãng.

Ngân châm đâm vào thân thể đã dùng nội lực bức ra, miệng vết thương cũng thượng dược cầm lại máu. Ánh lửa đem sơn động thành một mảnh vàng óng ánh, duy độc sắc mặt hắn trắng bệch như thuốc phiện chưa chế. Nội lực cuồn cuộn không ngừng mà đưa vào trong cơ thể hắn, Vương Liên Hoa đầu đầy mồ hôi, sắc mặt y cũng trắng bệch như hắn.

Hắn nếu chết thực thì làm sao bây giờ?

Không! Thẩm Lãng, ngươi không được chết, ngươi phải còn sống cho ta!

Tăng thêm lực đạo trên tay, đem càng nhiều chân khí  tiến vào thân thể hắn. Trước mắt một trận thiên hôn địa chuyển, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, phun lên mặt đất. Nhẹ buông tay, Thẩm Lãng mềm nhẹ té lên người y.

Vương Liên Hoa từng ngụm từng ngụm thở phì phò, thử vận công, lập tức tim đau thắt lại. Y đã hao phí nhiều chân khí, nếu còn cố gắng chưa thương, chắc chắn sẽ tổn thương đến chính mình..

Chống lên thạch bích để đứng vững, cúi đầu nhìn Thẩm Lãng đang hôn mê.

Rõ ràng là đại địch lớn nhất của mình,để cho hắn chết thì có sao đâu?

Quản hắn làm chi?

Lau máu tươi khóe miệng, Vương Liên Hoa tự giễu cười, nhưng mà…… Không bỏ xuống được hắn.

” Thẩm Lãng nha Thẩm Lãng, chẳng lẽ đời trước ta nợ ngươi phải không……” Y nhặt lên một cây đuốc, đi ra khỏi sơn động.

Trong thâm sơn này, có lẽ sẽ có thảo dược khởi tử hồi sinh.

Gió núi gào rú, nguyệt quang lại đặc biệt sáng ngời, chiếu rọi vào trong rừng, lờ mờ thấy được rõ ràng..

Vương Liên Hoa không biết mình đi rồi bao lâu, quần áo trên người bị nhánh cây kéo rách nát, vừa nghĩ đời này cũng không có khi nào chật vật như vậy, một bên ở trong lòng thầm mắng Thẩm Lãng.

Ngươi nếu dám chết trước khi ta về, ta nhất định đem ngươi lột sạch quần áo ném tới trên đường cho người ta xem!

Xoay chuyển tầm mắt, một chút tử quang  ( ánh sáng tím) rọi vào mi mắt.

Đó là một đóa hoa nhỏ màu tím, quật cường sinh trưởng ở trên vách đá, đắm chìm dưới ánh trăng, phát ra màu tím lộng lẫy .

Nguyệt Kiến Hoa! Vương Liên Hoa kinh hỉ đến mức mắt đều sáng lên.

Nguyệt Kiến Hoa, hoa như tên, màu sắc ban ngày rất ảm đạm, không chút nào thu hút, tới buổi tối rồi mới có thể ở dưới ánh trăng phiếm ra tử quang, lại thường sinh trưởng ở vách núi đá, rất khó ngắt lấy, nhựa cũng là kì dược chữa thương tốt nhất.

Vương Liên Hoa nở nụ cười.

Thẩm Lãng nha Thẩm Lãng, mệnh ngươi quả nhiên không tuyệt.

Thẩm Lãng tỉnh lại đã là sáng sớm ba ngày sau.

Vương Liên Hoa nghĩ, nếu hắn không tỉnh lại, mình liền tát cho hắn hai cái, bỏ hắn xuống chân coi như bao cát.

Kết quả, hắn liền tỉnh.

Ánh mắt lo sợ không yên ở trong sơn động dạo qua một vòng, mới thu lại trên người Vương Liên Hoa.

Vương Liên Hoa thật muốn đi lên đá cho hắn hai chân, để trả thù cho ba ngày hôm nay. Thế mà tay mới đụng vào hắn, lại là nhẹ nhàng mà nâng hắn dậy, lại đem chân khí quán nhập trong cơ thể hắn.

Tỉnh không có nghĩa là sẽ không có sự, công hiệu của Nguyệt Kiến Hoa trong cơ thể hắn vẫn phải dụng nội lực để thúc đẩy mới được.

Sau một lúc lâu, Vương Liên Hoa thu chưởng, sắc mặt Thẩm Lãng tái nhợt khôi phục một chút huyết sắc.

” Vương công tử, ngươi……” Thẩm Lãng khó khăn mở miệng.

Vương Liên Hoa trừng mắt hắn:” Ngươi làm ta mất mất thành nội lực, nếu muốn chết, ta liền đem ngươi ra uy lang.”

Thẩm Lãng suy yếu nhếch miệng cười cười:” Phải, tại hạ nhất định sẽ chết……”

Hắn đương nhiên sẽ không chết.

Ở lại sơn động ở vài ngày, thân thể Thẩm Lãng dần dần khang phục.

Thương thế tuy rằng nặng, cũng may nội lực hắn thâm hậu, hơn nữa Vương Liên Hoa điều phối dược thảo, đảo mắt thì đã tốt rồi hơn phân nửa.

Thẩm Lãng thử vận công, miệng vết thương đau đau mỏng manh, liền quay đầu nhìn Vương Liên Hoa nói:” Đa tạ Vương công tử đã nhiều ngày chiếu cố, chậm trễ lâu ngày, hôm nay chúng ta tiếp tục lên đường  đi đi.”

Vương Liên Hoa nhìn hắn, không đầu không đuôi toát ra một câu.

” Ta vì cái gì phải cứu ngươi chứ?”

Không để cho Thẩm Lãng có cơ hội trả lời, lại tiếp tục nói:” Ngươi vì cái gì phải cứu bọn họ?”

Bọn họ,đương nhiên chỉ tăng nhân Thiếu Lâm.

Thẩm Lãng cầm lấy bội kiếm, nhẹ giọng nói:” Ngươi nếu giết bọn họ, liền kết thù với Thiếu Lâm, sau này ở trên giang hồ cũng sẽ sống không khá giả.”

Vương Liên Hoa trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói:” Ngươi là cứu ta?”

Thấy Thẩm Lãng không đáp, Vương Liên Hoa vọt đến trước mặt hắn, nói:” Vậy ngươi vì cái gì cứu ta?”

Mắt y rất đẹp, không biết là do ánh mặt trời hay không, ý cười của y rất ấm áp.

Thẩm Lãng quay đi …, nói:” Đi thôi.”

Vương Liên Hoa cười ha ha:” Chúng ta tuy là dịch dung cùng tăng nhân Thiếu Lâm giao thủ, nhưng Giả Thích không phải kẻ đầu đường xó chợ, đợi hắn nghĩ lại võ công chúng ta, sẽ đoán ra chúng ta là ai. Thẩm đại hiệp cứu họ nhưng họ vẫn sẽ coi ngươi là đại địch, ngươi không hối hận sao?”

Thẩm Lãng nhìn y vì hao phí nội lực mà sắc mặt có vẻ tái nhợt, lắc đầu nói:” Ta nói phải che chở ngươi, sẽ không đổi ý.”