Thiếu Hoa lần nữa ngả xuống chiếc giường Kingsize ám ảnh trong từng giấc mộng, hắn hiện tại cả người chua xót, thân thể trần trụi nhiễm hồng màu trắng của dịch thể lẫn máu tươi. Vừa rồi thảm thiết kêu đến tê thanh kiệt lực, âm thanh bị nuốt trọn tuyệt không truyền tới bên tai. Thiếu Hoa tựa đầu chôn sâu giữa mối tơ vò ruột rối, hắn vốn thề, vô luận bọn họ ép buộc thế nào cũng không cầu xin tha thứ. Nhưng là thay nhau xé rách, đau đớn từng đợt đánh úp lại, hắn cảm thấy hổ thẹn vì buông thả lòng tự trọng, dưới khố hạ bọn họ khóc lóc cầu xin……
Thiếu Hoa biết điều đó sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm hưng phấn, hắn thậm chí xem Vương Huy mắt phiếm hồng quang cực độ hưng phấn. Cuối cùng hắn cảm thấy trước mắt giáng xuống một tấm màn đen, sau đó thân thể giống như rơi vào vực sâu không đáy. Giữa mông lung hắn tựa hồ nghe tiếng Trần Tiệp thực bất mãn trách bọn họ quá lợi hại , chẳng đến phiên hắn vui vẻ. Trần Tĩnh gào thét hắn lộng Thiếu Hoa chưa đủ a, căn bản không tận hứng, ngược lại dục hỏa càng bùng phát, đành ra ngoài tìm MB(2) giảm nhiệt. Rồi sau đó tiếng Vương Huy cùng Ngô Nhật Vĩnh khắc khẩu, đại khái chỉ trích đối phương cuồng thực, cuối cùng bọn họ rời đi.
Trong phòng khôi phục yên lặng, Thiếu Hoa run run nắm chặt chăn, kiệt lực khống chế âm thanh nghẹn ngào từ cổ họng phát ra. Hắn tựa như con cẩu xu nịnh để người giẫm đạp 5 năm. Khẽ ngẩng đầu tầm mắt mông lung tìm đường rời đi, nhưng trừ bỏ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên đầu giường sắc trắng tê tái, hắn trắng tay. Đầu hội như mớ bòng bong, nhịn không được mà nức nở, ngay tại thời điểm hắn khóc dữ dội, đột nhiên nghe tiếng người nói: ”Vì cái gì khóc?”
Thiếu Hoa lắp bắp kinh hãi, hắn quay nửa người trông thấy một thiếu niên mặc đồ đen rộng thùng thình, đầu đội mũ lưỡi trai ngồi ở lan can cửa sổ, hắn một cước dẫm lên lan can, một chân đong đưa tự do, khí tức nhàn nhã lại biến hoá kỳ lạ.
”Cậu, cậu mới gia nhập sao?” Thiếu Hoa có điểm kinh hoảng lùi bước một chút, ”Tôi hôm nay không được.”
”Đừng nghĩ tôi muốn hại anh!” Thiếu niên nhảy xuống, một tay khoát lên cửa sổ thủy tinh một tay hạ mũ lưỡi trai, nghiêng nghiêng đầu nhướng mi nói: ”Tôi đến cứu vớt Thiên Thần.”
Thiếu Hoa có chút ngốc lăng nhìn hắn, ngoài cửa sổ ánh trăng màu bạc phi chiếu trên người thiếu niên , tuy rằng không rõ mặt nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy anh khí bừng bừng. Hắn nhanh chóng tìm thấy bên cạnh tủ chén bát Đan Mạch mở ra một gian, bên trong tựa hồ còn có một cái bao lớn.
”Cậu, là tiểu thâu(1)?” Thiếu Hoa giật mình.
Thiếu niên thu hồi rảnh tay, phẫn nộ nói: ”Thật không nghĩ tới anh kêu lớn tiếng như vậy. Vô dụng, ngu ngốc a.”
Mấy lời này nhắc nhở sự tình quẫn bách của Thiếu Hoa, còn loã thể trước mặt một kẻ xa lạ, hắn bối rối quấn chăn muốn giấu đi thân thể *** mỹ mà thê thảm của mình. Trong không khí tràn ngập hương vị *** dày đặc quả thực khiến người hít thở không thông. Thiếu niên nắm mũi, đi tới giúp hắn một phen. Thiếu Hoa giãy dụa đòi đứng lên, cái mông phản chủ lại đau muốn chết.
”Anh muốn vẫn như vậy?” Thiếu niên bịt mũi lại nhớ tới phía trước có cửa sổ, thò đầu ra ngoài há miệng hít thở không khí rồi mới quay đầu nói: ”Mỗi ngày bị người ta thao chết đi sống lại.”
Thiếu Hoa đem tầm mắt dừng ở biên lai mượn đồ Trần Tiệp để trên gối, không thể nghi ngờ nó cũng là khế ước bán mình, hồi lâu hắn chết lặng nói: ”Tôi không có lựa chọn nào khác.”
”Không!” Thiếu niên không biết khi nào đã đi tới trước mặt Thiếu Hoa, hắn nói: ”Anh có thể tự giải thoát.” Thiếu niên mỉm cười: ”Không có người cứu anh, thì tự mình cứu mình!” Một cái chớp mắt, Thiếu Hoa thấy hắn cười, đôi đồng tử tinh lượng khiến Thiếu Hoa như bị mê hoặc mà gật gật đầu.
”Hảo!” Thiếu niên nhặt y phục để trên người Thiếu Hoa rồi nói: ”Mặc xong quần áo, chúng ta đi.”
Thiếu hoa cắn răng mặc quần áo, hắn không biết vì cái gì lại tin cậy thiếu niên trước mặt, có lẽ được cứu vớt là điều quá mức hấp dẫn hắn.
Hai người đi qua hành lang dài của biệt thự , hai bên sắp xếp chân dung những nhân vật kiệt xuất đại biểu cho gia tộc Trần . Nơi này tối hiển hách chính là Trần Hiển gia gia của Trần Tiệp, người đạt được tước vị Tử Tước. Để kỷ niệm nữ vương ân sủng, ông đem biệt thự xây dựng như một toà thành ở lưng chừng núi, hơn nữa là phong cách hoàng gia thế kỉ thứ X, đại sảnh mênh mông cùng trần nhà cao ngất, nhưng thiếu cửa sổ khiến hành lang có vẻ âm trầm hắc ám. Hai hàng chân dung nhìn họ chằm chằm kèm theo chùm đèn lớn chiếu sáng, càng có vẻ quỷ dị khủng bố. Gió đêm xuyên qua hành lang dài phát ra thanh âm nức nở, tựa như tiếng gọi đến từ thế giới bên kia. Thiếu niên buông tay Thiếu Hoa, bỗng lộ ra nụ cười, dù cho cười mỉm lại khiến Thiếu Hoa run rẩy.
”Trong đám đó có kẻ bị bệnh tim?” Thiếu niên cười thực ngọt, vừa rồi hắn để năm đầu ngón tay mềm mại của Thiếu Hoa chạm đến một chiếc bình nhỏ. ”Tôi vừa nhặt được.” Hắn cười nói.
Ngô Nhật Vĩnh ở Trần Tiệp gia uống rượu vang đỏ dưới hầm rượu. Hắn am hiểu dưỡng sinh, vừa rồi tiêu hao quá độ, một ly vang đỏ có lợi cho tim mạch. Mouton (3) 82 năm, hay vẫn là mấy chai ít niên kỷ này đi? Giữa lúc hắn do dự, đèn trên đầu phụt tắt, hầm rượu một mảnh tối đen đến năm đầu ngón tay cũng không thấy.
”Shit, cái trò quái gì?” Ngô Nhật Vĩnh thầm mắng một tiếng, cũng không dám lộn xộn, nơi này toàn rượu vô giá, nếu không cẩn thận đánh đổ, Trần Tiệp không cùng hắn liều mạng mới là lạ. Hắn sờ trong người vất vả lấy ra cái bật lửa, đánh một chút, sáng, nhưng không biết sao nổi một trận gió làm lửa tắt, lại đánh lại tắt, như thế vài lần. Bên tai nghe được cánh cửa gỗ hầm rượu phát ra từng đợt âm thanh xèo xèo , Ngô Nhật Vĩnh trong lòng một trận sợ hãi, tay run run hung hăng liên tục đánh vài cái, ánh lửa rốt cục sáng, hắn dùng tay kia giữ ngọn lửa nhỏ, nhẹ nhàng thở ra.
Chưa kịp rời khỏi cửa hắn liền hít thở không thông, lảo đảo thối lui ra sau, gạt tay một cái trúng vào loạt rượu quý, cái bật lửa đánh rơi rồi tắt ngúm. Bóng tối màu lục trước mắt loáng thoáng khuôn mặt với đôi môi nhợt nhạt tràn ra máu tươi nhỏ giọt, một thân hồng giáp khiến hắn thấy quen mắt, đúng là đồ trưng bày ở ngoài đại sảnh. Lồng ngực một trận run rẩy, hắn thở phì phò theo thói quen lục túi áo tìm thuốc trợ tim đã theo hắn nhiều năm. Hắn mở to mắt, không có, thuốc không thấy đâu .
Khuôn mặt lạnh như băng nhìn Ngô Nhật Vĩnh ôm ngực, vặn vẹo co cứng trên mặt đất. Chỉ nghe “Ba” một tiếng, đèn hầm rượu bật sáng, hắc y thiếu niên đứng ở cửa vỗ tay cười nói: ”Vương Huy cùng Trần Tĩnh phối hợp không sai, doạ chết khiếp nha.”
Hắn cười nói với cái tên mặc áo giáp thời trung cổ vẫn đứng ngốc ở bên kia: ”Cảm giác thế nào?”
”Thống khoái!” Người nọ thì thào, hắn lập tức dí sát cái đèn huỳnh quang mà nói: ”Nhưng là, chúng ta giết người.”
”Ai nói chúng ta giết người!” Thiếu niên áo đen kinh ngạc cười, hắn đến bên cạnh Ngô Nhật Vĩnh móc ra từ ví tiền mình chiếc bình nhỏ, mở nút rồi ném chiếc bình vào lòng Ngô Nhật Vĩnh. ”Hắn rõ ràng đột quỵ, không kịp dùng thuốc, cùng chúng ta có quan hệ gì?” Thiếu niên buông tay cười nói, một bộ thiên chân, ngọn đèn hôn ám hạ chiếu tới phía dưới chiếc mũ lưỡi trai kia nguyên lai là gương mặt phi thường anh tuấn.
”Đúng vậy, hắn vì phát bệnh tim mà chết.” Thiếu Hoa nở nụ cười.
”Bất quá, ai kế tiếp?” Hắc y thiếu niên híp mắt cười nói.
Thiếu Hoa ghì chặt tay, móng tay cơ hồ khảm tiến lòng bàn tay, hắn âm thầm nghĩ ai sẽ là kẻ tiếp theo….
Trần Tiệp cùng Vương Huy uể oải ngồi ở đại sảnh, Vương Huy một tay tạp chí một tay cầm miếng táo cắn dở: ”Không bằng đi xem Thiếu Hoa tỉnh chưa, nếu rồi chi bằng chúng ta tiếp tục mấy hồi…”
Trần Tiệp âm trầm nhìn hắn: ”Biết điều một chút, lộng hỏng rồi về sau lấy gì ngoạn.” Sau đó hắn nhíu mi nói: ”Ngô Vĩnh Nhật làm cái gì, cả buổi còn không chọn được rượu ngon. Mày nhàn rỗi vô sự, đi xem hắn một chút.”
” Hắn chính là làm việc chậm chạp như vậy. Vừa rồi nếu không phải vì theo lời hắn cả ba cùng lên, Thiếu Hoa đã chẳng tới mức hôn mê, mọi người đều không tận hứng.” Vương Huy oán hận nói, Trần Tiệp mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn y một cái.
”Hai người bọn họ đều cùng một chỗ.” Thiếu hoa nuốt nước bọt. Thiếu niên áo đen nhíu mi, chỉ vào Trần Tiệp nói: ”Anh dẫn dụ người này đi chỗ khác, để tôi ứng phó tên to con kia.”
”Tôi?” Thiếu Hoa bối rối, ”Tôi có thể làm như thế nào?”
Hắc y nở nụ cười, răng nanh trắng loá kì dị giữa ngọn đèn hôn ám, trêu tức hỏi: ”Anh đặc biệt ở chỗ nào?” Thiếu Hoa miệng ngậm tăm, khiến y giận dữ: ”Như vậy trong mắt bọn họ anh đặc biệt nhất điểm gì?” Thiếu Hoa cắn răng, nhẹ nhàng kéo áo khoác, là nói thân thể này sao. ”Đã biết……” Hắn có chút khàn khàn giọng.
”Sau vườn hoa có một cái giếng không được che đậy, sâu chừng vài chục trượng(4).” Hắc y thiếu niên mỉm cười ghé tai Thiếu Hoa: ”Từ phòng tắm lầu hai có thể nhìn thấy , chờ một chút nữa đừng quên xem nha.”
Vương Huy đi tới đi lui trong đại sảnh, Trần Tiệp vừa mới nói một câu mày không cần hoảng làm tao váng đầu, đột nhiên nghe được trên lầu có âm thanh đồ vật đổ vỡ. Hai người đều đứng dậy lập tức hướng trên lầu phóng lên, Trần Tiệp một phen giữ chặt Vương Huy nhíu mày nói: ”Mày không cần lên, mắc công nổi thú tính muốn thượng hắn, thực đem hắn giết chết sẽ không tốt lắm.”
Vương Huy vừa định tranh cãi đã thấy trong mắt Trần Tiệp nổi hàn quang, phát rùng mình đành phải thu chân, trơ mắt nhìn y lên lầu hai.
Thiếu Hoa trong lòng lo sợ bất an, y lời thiếu niên nói, đi lên nhất định là Trần Tiệp. Hắn cười: ”Nguyên nhân có ba điều, thứ nhất, tối nay chỉ có hắn không thượng anh, thứ hai, hắn không ra ngoài tìm MB, thứ ba, hắn là chủ nhân nhà này.” Thiếu Hoa thấy ba điều đó chẳng có chút liên hệ, nhưng đẩy cửa ra quả thật là Trần Tiệp.
Trần Tiệp sắc mặt âm trầm nhìn chén nước vỡ từng mảnh, Thiếu Hoa nằm trên giường, y cười lạnh ”Như thế nào, phát giận?”
”Tôi……” Thiếu Hoa nhớ rõ lời thiếu niên dặn, làm cho bản thân càng đáng thương càng tốt. Hắn vươn tay, nói: ”Trên người thật là khó chịu, tôi nghĩ đi phòng tắm tẩy rửa một chút, nhưng nhấc người không nổi a. Có thể giúp được không?” Trần Tiệp có điểm kinh ngạc, thế nhưng không tự chủ được đi qua đi nắm lấy tay Thiếu Hoa, cảm thấy bàn tay kia tựa như xúc tua bạch tuộc lạnh lẽo.
Thiếu Hoa bắt lấy tay hắn làm điểm tựa đứng lên, chăn mỏng che thân tuột xuống để lộ cơ thể xích loã. Trần Tiệp khống chế không được hai mắt như dán lên những vết xanh tím trải rộng tràn ngập sắc tình, vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài. Y chẳng thèm đè nén ý nghĩ vuốt ve cảm nhận da thịt Thiếu Hoa, nên vừa rồi bị hắn vô ý chạm vào bộ vị đã nhanh chóng sưng phồng.
Đáng chết, Trần Tiệp thầm rủa, một phen ôm lấy Thiếu Hoa đá văng cửa phòng tắm, thả hắn vào bồn tắm và xả nước, miệng oang oang mắng: ”Mẹ nó, rửa sạch cho ta.”
Thiếu Hoa nuốt nước miếng, hắn cười khan một tay bám vào cổ Trần Tiệp, tay kia thì theo phần eo trượt vào bên trong. Trần Tiệp mạnh mẽ cắn một ngụm vào môi Thiếu Hoa, khàn khàn nói: ”Chính cậu tự tìm đường chết.” Liền xoay người bước vào bồn tắm lớn, hắn vội vàng bắt lấy chân Thiếu Hoa.
”Đừng, đừng, ở chỗ này……” Thiếu Hoa nắm tay Trần Tiệp.
Trần Tiệp đỏ mắt: ”Hỏa là cậu điểm, đừng nháo. Bằng không ta cho cậu chịu không nổi.”
“Đi!” Thiếu Hoa chỉ vào cửa sổ phòng tắm, nhẹ giọng bên tai Trần Tiệp: ”Ta thích đứng chỗ đó.”
Trần Tiệp sửng sốt, hắn đương nhiên mơ hồ cảm thấy Thiếu Hoa không thích hợp, nhưng là trước mắt không hề rảnh rang để nghi ngờ, huống chi hiện tại Thiếu Hoa hấp dẫn mê chết người. Hắn cười: ”Không nghĩ tới cậu thích thú giao.”
Thiếu Hoa bị Trần Tiệp đặt lên lan can cửa sổ, thắt lưng co lại vì người trừu sáp, bụng đập vào cửa sổ, đau đớn xé rách càng tăng khi Trần Tiệp điên cuồng tấn công. Thiếu Hoa bám chắc khung cửa sổ, chịu đựng từng đợt vựng huyễn cùng ghê tởm.
Hắn căng mắt cố nhìn xuống phía dưới, Vương Huy thực bị thiếu niên kia dẫn dụ, y hết nhìn Đông tới nhìn Tây tựa như tìm kiếm tung tích thiếu niên. Dưới kia thiếu niên nằm trần trụi, ánh trăng chiếu trên người hắn thánh khiết nói không nên lời làm dục vọng đáy lòng không thể ức chế rục rịch. Thiếu niên có lẽ cũng biết Thiếu Hoa đang nhìn, đáp trả ánh mắt chăm chú của hắn rồi nâng tay trượt dọc từ ngực đến giữa hai chân. Thiếu Hoa nhịn không được cỗ nhiệt lưu đánh xuống hạ thân, một trận khổ chiến. Trần Tiệp phát hiện hắn có biến hóa, kinh hỉ cầm phân thân hắn đang ngẩng đầu, điên cuồng cắn dọc theo lưng đi xuống, một bên hàm hồ nói: ”Ta biết, cậu đối đãi ta bất đồng.”
Thiếu Hoa nhìn Vương Huy không chuyển, y rốt cục cũng phát hiện thiếu niên, có điểm gấp gáp hướng mỹ nhân chạy tới, cách thiếu niên không xa thân ảnh y đột nhiên tiêu thất vô căn cứ. Thiếu Hoa kêu lớn, hội che dấu tiếng Vương Huy gào thảm thiết, mà hắn quả thật cũng đạt tới cao trào tiết ra dịch thể bắn đầy tay Trần Tiệp.
Thiếu Hoa mỉm cười như tan rã tuyết đọng, sát khí dạt dào sinh cơ, tựa hồ sắc đen trào ra từ màu trắng tinh khiết, quỷ dị cùng diễm lệ nói không nên lời. Trong một khắc, hắn bất đồng với Thiếu Hoa trước đây…
— > Lời Triệt Dạ Lưu Hương:
Ác, muốn làm kết cục:
[ Thiếu niên hiện lên từ khung cửa sổ, nhìn Thiếu Hoa cơ hồ đã hoàn toàn không thể động đậy, nhưng hắn trên mặt lại gắn đầy tươi cười, thực vui vẻ.
Hắc y thiếu niên tủm tỉm nhìn hắn, bộ dáng một bức đại công cáo thành .
”Cậu vì cái gì phải giúp tôi?” Thiếu Hoa hỏi.
Thiếu niên gãi gãi đầu, hoang mang nói: ”Có lẽ là tôi thích cường bạo, nhưng không thích luân bạo đi.”
”Kiểu như cậu thích giết người, cũng không thích trông thấy máu.” Thiếu Hoa cười.
”Tôi không hứng thú chuyện đó.” Đang nói, trong không khí truyền đến một trận hương khí kỳ quái, thiếu niên nhảy dựng lên: ”Nguy rồi tôi vượt quá kế hoạch, phải đi thôi.”
”Cậu, cậu tên gì?” Thiếu Hoa dồn dập hỏi.
Hắc y thiếu niên nghĩ nghĩ, cười nói: ”Gọi tôi Phi Hàn.” Hương khí càng thêm nồng đậm, Thiếu Hoa ngửi ngửi, không khỏi hỏi: ”Đây là cái gì?”
Phi Hàn cười: ”Triệt Dạ Lưu Hương. Thế là xong, hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ.” Hắn nói rồi vội vàng nhìn quét qua phòng tắm.
”Bồn cầu kia làm bằng vàng.” Thiếu Hoa nhịn không được chỉ điểm.
”Cảm ơn.” Phi Hàn mừng rỡ, nhanh nhẹn dỡ bồn cầu vác bên cổ, đi đến cửa sổ liền quay đầu cười nói: ”Nhớ rõ, nếu không ai cứu anh, thì ít nhất hội tự cứu mình!”
”Tôi hiểu, và cũng biết, nếu hại đến tôi thì quyết không buông tha.” Thiếu Hoa thản nhiên.
”Ách!” Phi Hàn nhớ tới này hình như chính mình không có dạy, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhảy trở về thuận tay cầm mấy bánh xà bông cao cấp.
”Trần Tĩnh, Trần Tiệp…… Phong Lộng, ta một kẻ cũng sẽ không buông tha.” Thiếu hoa cắn răng.
”Phong lộng…… Nguyên lai cùng anh có quan hệ.” Phi Hàn lắp bắp kinh hãi. ”Tôi không thấy kẻ này a.”
”Một lời khó nói hết…… Tóm lại tôi đối người này hận thấu xương.” Thiếu Hoa nghiến răng.
Trong không khí mùi hương nồng đậm sắp biến vị, Phi Hàn rối ren cầm lấy tay Thiếu Hoa: ”Hảo, hảo, nhớ rõ có cừu oán tất báo là tốt rồi.” Nói xong liền nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mịt mờ. ]
Có hai kết cục, vì mọi người suy nghĩ, phía dưới muốn chiếu tuyến kia, tùy mọi người cao hứng lạp.h…… Hãn, thực cố gắng viết, bất quá trình độ ngẫu hứng chỉ đến đây, mọi người mã qua loa hổ tướng (5)xem đi.
Đệ nhị chương hoàn
(1) Tiểu thâu: tên trộm, nghe ku-te nên để lại ;>
(2) MB: Ồ vâng, giai bao ạ ;>
(3) Mouton Cadet:
Mouton Cadet
Rượu Vang đỏ BPR Mouton Cadet Bordeaux (75cl; ABV:13%)
Baron Philippe De Rothschild Mouton Cadet Bordeaux Red 75cl
Nồng độ dưới 15 độ
Xuất xứ: Pháp
Được ra đời bởi vào năm 1930, truyền thuyết Baron Phillippe, người trồng nho và nhà thơ Mouton Cadet Rouge hợp tác cùng truyền thống về rượu Bordeaux, với giá trị xác thực và những tiêu chuẩn luôn là niềm tự hào của dòng họ.
Hương vị tao nhã làm tăng thêm mùi vị, vì thế nó kết hợp khác nhau tên gọi của vùng trồng Bordeaux, với hạt giống nho tốt: Cabernet Sauvignon, Cabernet Franc, Merlot. Nhờ vào sự chăm chỉ làm việc, Mouton Cadet Rouge đã nhanh chóng tạo nên các vườn nho phong phú và sự khác nhau đứng đầu trên thế thế giới về việc trồng nho.
(Credit: chodientu.vn)
(4) 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m
(5) Chỗ này khó chuyển a, hiểu nôm na ý của chỉ là cả nhà cùng nhảy vào mà tiếp tục bôi xoá câu chuyện a.
Ặc, Triệt Dạ Lưu Hương và Phong Lộng đại gia.Trình tự sướng cao quá độ rồi a, chị Hương~
0.000000 0.000000