Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 90: Đỉnh Vàng (7)




Hoài Chân cảm thấy với tư thế hôn môi bây giờ, bản thân không khác gì một chú cá trong khu rừng mưa nhiệt đới đang hôn một chú chim thiên đường ở mặt nước, còn chưa kịp hít thở mà đã bị anh hôn tắt thở rồi.

Trên đường gió thổi xào xạc, mái tóc mềm mại lướt qua gò má cô.

Hoài Chân đưa tay lên sờ, ngón tay quấn lấy lọn tóc sau tai anh, bụng nghĩ: không, không phải là chim thiên đường, mà là một chú chó lông xù trưởng thành to lớn.

Cô lại không kiềm chế được xoa tai anh.

Ceasar đột nhiên bật cười, “Nhột.”

Hoài Chân lại sờ tiếp, “Thế này cũng nhột sao?”

Còn chưa sờ đủ thì tay cô bị bắt lấy, kéo ra.

Anh buông cô ra, thấp giọng thở dài, rồi lại đổi tư thế ôm chặt hơn. Anh cúi xuống, vùi đầu lên hõm vai cô.

Gần kề bên nhau, hô hấp len lỏi vào trong quần áo, vô cùng ngứa ngáy.

Anh nghiêm túc nói, “Được rồi, bây giờ có thể sờ.”

Rồi tay cô lại được nâng lên, đặt lên tai anh.

Bất chợt trong lòng Hoài Chân mềm ra.

Đằng sau có người tằng hắng, cả hai cùng quay đầu lại.

Trần Thiếu Công cười hỏi: “Anh biết là không nên làm phiền. Nhưng buổi trưa chú Quý có bảo anh ghé nhà ăn cơm, anh còn có thể đi được nữa không?”

Hoài Chân bị Ceasar ôm chặt.

Cô vịn vào vai anh, một chân đạp lên thân cây rướn người lên, như một nàng mèo núi tử nhiên nhảy về phía trước.

Ceasar ôm lấy bắp chân cô, không để cô bị ngã.

Mèo núi rất vui vẻ, duỗi chân trước ra nói: “Đương nhiên là đi rồi.”

Trần Thiếu Công hỏi, “Vậy còn hai người?”

Hoài Chân nhìn Ceasar một hồi.

Ceasar cũng nhìn cô.

Hoài Chân tổng kết, “Tôi phải… phải đưa anh ấy đi tắm trước đã.”

Trần Thiếu Công gật đầu mỉm cười, bày tỏ rất đồng ý với cô, “Vậy anh đi trước.”

Hoài Chân vẫy tay chào tạm biệt, vừa cúi đầu thì bất chợt thấy đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn mình không chớp mắt. Từ ban nãy cho đến bây giờ.

Cô nhảy xuống khỏi gốc cây, được anh ôm eo đỡ nên lập tức, cú nhảy này biến thành vũ điệu nhẹ nhàng uyển chuyển.

Trên đường kéo tay đến trạm xe cáp, hai người không ai nói năng gì.

Mọi thứ tới quá đột ngột, như pháo hoa lấp lánh bất chợt nở rộ trên bầu trời tối tăm. Mà trước thời khắc ấy, chẳng ai dự liệu được đêm nay lại đẹp đẽ đến nhường đó, nhanh tới mức làm Hoài Chân không kịp công khai.

Đợi tới lúc cô ý thức được thì lại phát hiện, hóa ra mình lại mong đợi lâu thế rồi.

Tim đập dồn dập trong lồng ngực, như có thể cảm nhận được huyết dịch lưu động, từng xíu từng xíu khiến ngón tay lạnh cóng ấm áp dần.

Cả cơ thể như trôi nổi trên mây, ngay tới bước chân cũng nhẹ nhàng bay bổng.

Cô biết lúc này bản thân không khác gì chạy nhanh, nhưng cô tin anh có thể bắt kịp, thậm chí không mất sức đã đuổi theo được.

Xe cáp kêu “ding dong” đến trạm, cô kéo tay anh băng qua đường, giẫm lên bục bước lên xe cáp. Cô qua lại trên con đường này quá nhiều lần, thế nên cũng quen biết với đại ca Quảng Đông lái xe cáp.

Bình thường cô hay đùa giỡn mấy câu với anh ta, nay tâm trạng rất tốt, còn mở miệng khen anh ta giống ngôi sao điện ảnh nổi tiếng: “Phương đại ca nè, có ai nói anh giống Kim Diễm chưa?”

Phương đại ca kéo dây thừng cho xe trượt xuống sườn dốc, cười lớn tiếng nói: “Thế hả? Thế thì anh phải về Trung Quốc, đến tô giới Thượng Hải mới được, thể nào đi trên đường cũng có nhiều người xin anh ký tên cho xem.”

Bên ngoài gió to. Hoài Chân xùy một tiếng, kéo Ceasar đi vào ngồi cạnh cửa sổ.

Phương đại ca tò mò quay đầu lại, hết nhìn cô lại nhìn Ceasar.

Bên ngoài cửa xe cáp có bộ phận lộ thiên, hành khách cũng rối rít quay đầu nhìn hai người.

Cô ngoái lại nhìn Ceasar. Mặt anh rất trắng, hôm nay lại có vẻ tái nhợt, dưới cằm lún phún râu xanh chưa kịp cạo. Trên gương mặt tái nhợt đó, sắc đỏ mập mờ nơi má cũng dần biến mất.

Anh cũng thiếu ô-xy rồi.

Vậy nhưng trong mắt vẫn cứ bừng sáng, tựa như có thứ gì đó đang bùng cháy bên trong, trào dâng hòng thoát ra từ đôi mắt.

Hoài Chân dời tầm mắt nhìn xuống môi anh. Dáng môi rất đẹp, có chút cong cong, rất thích hợp để hôn tiếp. Vì ban nãy vừa hôn nên môi vẫn còn đỏ, nhất là môi dưới bị răng cô cắn mạnh, hình như còn chảy máu.

Ceasar không nói gì. Chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, từ đôi mắt đến gò má, cho tới đôi môi. Như thể một giây sau sẽ hôn tiếp vậy.

Có rất nhiều hành khách trên xe vẫn đang nhìn họ, có vẻ cũng nhận ra là cả hai vừa hôn nhau ngấu nghiến.

Hoài Chân không nén nổi đỏ bừng mặt.

Cô nghiêng đầu, né tránh tầm mắt anh.

Bên ngoài lại nổi gió, mưa đập vào cửa kính lộp độp, lặng lẽ chảy  thành đường nước mưa trong suốt.

Sắc trời hơi tối. Qua cửa kính, Hoài Chân nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình. Nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy anh ở trước quán ăn vào mấy mươi phút trước, cô có cảm giác như mình đã mong đợi rất nhiều năm, rốt cuộc vào một năm mới, nhận được món quà mà mình đã chờ đợi bấy lâu nay. Cứ tưởng khát vọng của mình đã dần phai mờ sau những lần mất mát thất bại. Nào ai biết, mới chỉ nhìn thấy bóng dáng anh thôi là lại như có ngọn lửa thắp lên trong tim, thắp sáng tro bụi thành ngọn lửa rực rỡ cháy mạnh.

Mọi chuyện ập đến quá nhanh, cũng không biết là quá phấn khởi hay quá buồn đau, mừng như điên rồi lại lo rằng mọi thứ không phải hiện thực, thế là cô lại hèn nhát quay đầu bỏ chạy.

Co biết dáng vẻ bây giờ của mình rất xấu, tuyệt đối không phải dáng vẻ mà cô đã hằng mơ gặp lại anh vô số lần.

Rồi sau đó anh lại đuổi theo, nói những lời dù cô nằm mơ cũng không ngờ tới.

Nước mắt cứ thế lăn xuống.

Cô rất muốn bảo đừng nói nữa, em khóc một lúc rồi sẽ quay lại, nào ngờ anh cứ nói mãi. Cô đã diễn tập trong lòng rất nhiều lần, và lần nào câu trả lời cũng là yes, yes, yes.

Xe chạy đi, hai người đều trông thấy bóng lưng người Hoa mặc âu phục một mình che dù đi trong mưa ở bên ngoài.

Nghĩ tới đây, Hoài Chân lại tức giận, “Anh mà không đến nữa thì em cũng sắp kết hôn rồi.”

“No, you are not going to be married.” Ceasar đắc ý bật cười, “He told me everything.”

(Không, em sẽ không cưới. Anh ta nói hết cho anh biết rồi.)

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, “He lied to you. I’m waiting for nobody.”

(Anh ta lừa anh đấy. Em không chờ ai cả.)

Anh lại như hỏi tội: “You saw my body, and you have to be responsible for me.”

(Em đã thấy anh ở trần rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh.)

Hoài Chân nói, “Everyone saw your body that evening!”

(Tối đó ai cũng thấy hết!)

Anh nắm lấy tay cô, “And you touched. They did not.”

(Nhưng em có sờ, còn người khác thì không.)

Hoài Chân trợn mắt nhìn anh, đầu nghĩ, sao người này lại vô lại thế chứ?

Ceasar không đổi sắc nhìn cô, “Yes, you can.”

(Dĩ nhiên là em có thể.)

Vô tình có người ở trong góc nghe thấy, không nhịn được phát ra tiếng thở dài, “Yes, you can.”

Ceasar ngẩng đầu nhìn người kia.

Người kia lập tức dời mắt đi chỗ khác, phanh tờ báo San Francisco ra che mặt mình lại.

Hoài Chân sửng sốt, ngẩng đầu lên thì chỉ kịp thấy mỗi một tờ báo.

May mắn là dây thừng thắng gấp. Đã đến trạm dừng kế tiếp rồi, Hoài Chân dắt tình nhân nhỏ của cô chạy ra ngoài, không dám nán lại thêm một khắc nào.

Mọi ánh mắt trên xe đều di chuyển theo đôi tình nhân này, nhìn họ biến mất ở phố Lombard.

Một bà cụ lau mắt kính, cười cảm khái: “Trẻ tuổi thật tốt…”