Trường học có chuyến xe buýt đến ga tàu đón học sinh đi Quảng Châu về, từ ga Cửu Long đến trên núi thì sẽ đi tắt qua đường Conduit, cô bèn bảo tài xế cho cô xuống xe.
Chín giờ tối, Cửu Long và Loan Tế vẫn vô cùng tấp nập, nhưng trên núi thì đã chìm vào đêm khuya yên ắng. Ở đường Conduit có nhiều người Anh và người Mỹ, hai hàng kiến trúc sạch sẽ ấm áp, chính phủ Hương Cảng trồng hoa cẩm chướng dọc theo đường phố, nên cả con đường luôn thoang thoảng hương thơm. Đi trên đường, từng con thuyền ở trong vịnh dần xuất hiện trong tầm mắt.
Cô nhớ có lần Ceasar từng nói: Hương Cảng rất đẹp. Người Mỹ muốn đi châu Âu, người châu Âu lại muốn tới Hương Cảng, chỉ có người Hương Cảng là không hay cảm giác.
Đèn trong nhà trọ đã tắt, cô dừng bên ngoài bậc thềm, tìm được chìa khóa phòng trong chậu hoa thứ tư đếm từ trái sang. Bài trí trong nhà trọ đã hoàn tất, cuối tuần này đã có thể vào ở. Ceasar vốn muốn đến ga đón cô, nhưng cô biết anh cũng đã đủ mệt, không muốn làm anh vất vả thêm, nói với anh có xe buýt trường học đến đón rồi. Biết có lẽ anh sẽ còn về nhà trễ hơn mình, cô bèn bảo anh để chìa khóa trong chậu hoa thứ tư đếm từ trái sang. Ha, quả nhiên nằm đây.
Cầm lấy chìa khóa, rón rén vào nhà, chỉ bật mỗi một ngọn đèn ở ngoài hành lang. Áo khoác len cởi ra vất trước cửa hiên, trong phòng tràn ngập mùi rượu, quả nhiên mấy đồng nghiệp Mỹ kia đã ra ngoài uống rượu. Cô tháo giày, cau mày nhặt áo khoác lên, sửa sang lại treo nó lên móc.
Nương theo ánh sáng mờ mờ bên ngoài đi lên, toan đẩy cửa phòng ra nhìn xem anh có ngủ thoải mái không, thì suýt nữa bị trật chân té ở trên ghế salon ngoài hành lang tầng hai. Cúi đầu nhìn, thì ra anh ngủ ở đây. Ghế salon không đủ dài, chân thò cả ra ngoài.
Có vẻ ngủ rất sâu, bị vấp chân mà anh cũng không tỉnh. Ban đêm ẩm ướt lạnh lẽo, sợ anh lạnh, cô bèn vào phòng lấy chăn mỏng đắp cho anh. Cô không đỡ anh đi được, đành chờ anh tự tỉnh. Tầm mắt dần quen với ánh trăng, cô cụp mắt nghĩ, dáng người điển trai khi cuộn tròn cũng rất dễ nhìn. Còn chưa ngắm đã thì chuông điện thoại reo lên, anh cau mày lẩm bẩm than phiền, trở mình ngủ tiếp.
Cô sợ đánh thức anh, vội đi chân không xuống lầu nghe máy.
Đầu dây dùng tiếng Anh lẫn tiếng Quảng báo với cô: cuộc gọi này đến từ New York, Mỹ.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi tối, tức chín giờ rưỡi sáng ở New York. Sáng thứ sáu không cần đi làm, ăn sáng xong, dắt chó đi dạo hoặc đọc báo thường là vào giờ này. Cô im lặng đợi, đợi đối phương mở miệng trước.
Đầu kia cũng đợi một lúc, rồi mới dùng tiếng Anh nói: “Chào anh, đây là nhà Maewell. Lucy xin được nói chuyện với Ceasar.” Giọng nữ trẻ rất êm tai, có vẻ kiêu căng giống Ceasar.
Cô thoáng cân nhắc chọn lời, sau đó chậm rãi nói, “Chào cô, tôi là Waaizan. Cea đã ngủ rồi, nếu không có việc gì gấp thì cô có thể chờ đến sáng mai ở Hương Cảng, cùng giờ đêm ở New York.”
Đầu kia cười khẽ song không nói gì, không biết là có ý gì.
Cô đợi một lúc rồi bảo, “Chuyện quan trọng lắm hả? Cô đợi một chút, để tôi…”
“Đúng lúc anh ấy ngủ rồi.” Cô gái trẻ tuổi cười nói, “Thật ra tôi muốn nói chuyện với cô hơn.”
Cô ừ đáp, “Chào cô Lucy.” Cũng không phải cô không biết gì, từ những chi tiết bé nhỏ là có thể nhận ra manh mối, cho nên mới xốc lên tinh thần nghe điện thoại.
Lucy thở dài, sau đó lại cười bảo, “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, trước đây.”
Cô đáp, “Tôi biết rồi.”
Đột nhiên Lucy chửi thề, im lặng một lúc mới nói tiếp, “Anh ấy nói với cô hết rồi hả?”
Hoài Chân cười, “Tôi đoán.”
“Cô không hỏi à?”
“Có lúc tò mò thì sẽ hỏi.”
“Cô không tò mò vì sao tôi có số điện thoại nhà trọ anh ấy sao?”
Cô nói, “Với gia đình như các cô, chút chuyện này không làm khó được.”
Lucy nói, “Vì sao cô không cảm thấy là anh ấy nói với tôi?”
“Anh ấy thật sự đã ‘đại nghịch bất đạo’. Ý tôi là, với tính cách đó của anh ấy, có lẽ sẽ không quá chủ động với một vài người trong gia đình bảo thủ cố chấp muốn giam cầm mình.”
“Một vài người giam cầm mình…” Lucy suy nghĩ, cuối cùng cười khẽ, “Cô đúng là rất hiểu anh ấy.”
Cô đáp, “Chỉ cần lưu ý thì hiểu một người không phải là việc khó.”
“Cũng rất tự tin.”
“Cũng không phải vậy, vì hiểu nên mới tin tưởng.”
“Tôi vẫn luôn muốn gặp cô một lần. Cô biết đấy, nhóm người ở Long Island đều rất tò mò rốt cuộc cô có sức hấp dẫn thế nào, có vẻ quyến rũ của nước ngoài ra sao.”
“Tôi rất bình thường.”
“Tôi đã thấy ở trên báo rồi.”
Hoài Chân vốn định nghe lời phê bình về vẻ bề ngoài.
Thì ngay sau đó, Lucy nói, “Nhưng tôi không ngờ là cô rất thú vị, điềm đạm và cũng tự tin. Chí ít là tôi cảm thấy như vậy.”
Hoài Chân cười, “Cô cũng không phải đang tra hỏi tôi, chỉ là thể hiện tò mò một cách lễ độ.”
Lucy cười to.
Hoài Chân tiếp tục suy đoán, “Người nhà anh ấy nhờ cô chuyển lời sao?”
Lucy thở dài, “Mấy ngày gần đây anh ấy không chịu nghe điện thoại của nhà.”
“Anh ấy… anh ấy có đôi khi như vậy đấy.” Hoài Chân bất đắc dĩ nói, nói xong mới phát hiện mình đang trách anh. Ngay sau đó bổ sung, “Không thể trách anh ấy hết được.”
“Ừ, với tôi thì anh ấy không có bất kỳ vấn đề gì. Ngài Arthur vẫn luôn… luôn để mắt đến hai người, chắc Ceasar biết nên mới không nghe điện thoại của nhà, cũng không xài bất cứ đồng tiền nào trong nhà. Với Arthur mà nói, đảng Dân chủ đã đủ xa rồi, còn xa hơn cả Viễn Đông, cho nên bây giờ ông ấy không có cách gì cả. Ông ấy bảo tôi gọi điện thoại đến, là muốn nhờ tôi nói với Ceasar rằng: tuy anh ấy có chỗ không đúng, nhưng ông vẫn hy vọng anh ấy sống tốt. Ông ấy sẽ không ngăn cản hôn nhân của hai người, nhưng cũng không chúc phúc cho cả hai, chí ít về mặt pháp lý sẽ làm như không biết. Mối quan hệ hôn nhân của hai người là hợp pháp ở bên ngoài hầu hết các tiểu bang nước Mỹ. Nhưng dẫu gì nó vẫn chạm đến ranh giới cuối cùng pháp lý, và cả lập trường chính trị của đảng Cộng hòa, cho nên ông hy vọng cả hai đừng quá phô trương. Còn nữa, liên quan đến chuyện ông ấy vẫn luôn giấu Ceasar, ông ấy muốn lấy thân phận là ông nội, lấy danh nghĩa thượng đế xin lỗi anh ấy.”
Hoài Chân im lặng lắng nghe, không biết nên nói lời cám ơn thế nào.
Cuối cùng vẫn là thôi, chỉ cẩn thận hỏi, “Ông ấy vẫn luôn giấu giếm Ceasar chuyện gì vậy?”
Lucy thở dài, “Tôi cũng không biết. Tôi còn hy vọng thám thính được gì từ cô chứ.”
Hoài Chân thở phào, lại cười nói, “Lucy, cám ơn cô.”
Lucy nói tiếp, “Nhưng tôi thì chúc phúc cho hai người. Lucy Maewell đại diện mọi người, cùng danh nghĩa của chồng chưa cưới chúc phúc cả hai.”
“Cô…” Hoài Chân hô lên, “Cô đính hôn rồi sao?”
“Đúng thế, hôn lễ tổ chức vào đầu tháng sau.” Lucy cười to, “Không thể mời vợ chồng hai người đến hôn lễ, nhưng cũng phải gọi điện báo một tiếng.”
“Chúc mừng. Tôi cũng thế, thật lòng chúc phúc cho hôn nhân của cô được mỹ mãn.”
“Nhân tiện giúp tôi chuyển lời đến tên Muhlenberg chết tiệt kia, nhà nhờ anh ta mà tôi bị người ta cười nhạo suốt tám tháng ở Long Island.” Lucy chợt đổi đề tài, “Mặc dù tôi cũng hy vọng như thế.”
Hoài Chân bị cô ấy chọc cười.
“Chúc ngủ ngon, cô vợ mới cưới của hôn phu cũ của tôi.”
“Chúc cô có một ngày vui vẻ, cô dâu dí dỏm.”