Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 153: Ngoại truyện 4: Quỷ nước ngoài ba đồng (4)




Một người đàn ông lông mày rậm, da ngăm đen ngồi trên ghế lái, nói tiếng Quảng và tiếng Anh, trông thì có vẻ đến từ Macau, nhưng thực chất lại là trinh sát nước Anh – các cô gái lại đoán trật rồi.

Hình như anh ta tên John hay Mike gì đó, Hoài Chân không nhớ lắm. Lên xe chào nhau rồi không ai để ý đến ai, cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài mãi, tức giận rồi.

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, mơ hồ có mấy câu lọt vào tai:

“Nóng hả?”

“Lát nữa về khách sạn thay bộ khác.”

“Cô ấy cũng mặc nhiều. Không kiểm tra thời tiết Hương Cảng à?”

“Cô ấy…” Ceasar quay qua nhìn cô, mặc quần bò và đi giày Lux, bên trên mặc áo sơ mi, da cực kỳ trắng, giống như ngày đầu tiên mới đến nhiệt đới vậy. Trên trán đồ đầy mồ hôi, song không biết vì sao lại mặc nhiều đến thế, không chịu thay đồ cũng không chịu để ý đến anh. Ceasar lại hỏi Mike, “Mua đồ nữ ở đâu?”

Mike cười to, “Repulse Bay hả? Chỉ mua được đồ tắm ở đó thôi.”

Anh cúi đầu trầm tư.

Mike nói tiếp, “Để tôi bảo Celestine đem mấy bộ tới.”

Ceasar im lặng, bất thình lình lại gần cô ngồi vào giữa băng ghế sau, nhìn bãi biển xuất hiện bên ngoài cửa xe, đột nhiên mỉm cười.

Hoài Chân cũng cảm thấy anh đang cười, nhưng không biết anh cười gì, chỉ cảm thấy khó hiểu.

Có điều rất nhanh thôi cô sẽ biết được.

Lúc khách sạn Repulse Bay lộ diện từ trên vịnh, thì xe buýt Repulse Bay màu cam khởi hành từ ký túc xá trong mười lăm phút trước đó cũng mới chậm rãi xuất hiện ở đằng sau khu rừng rậm.

Mike lái xe chạy băng băng, thả bọn họ xuống trước con đường sạch sẽ trước khi xe buýt đến, ngay lập tức có nhân viên phục vụ châu Âu mặc đồng phục trắng đi ra từ phía sau cây dương xỉ cao, đưa Mike đi đỗ xe.

Đi qua những hàng cây xanh um rậm rạp hai bên đường, điểm cuối của con đường rải sỏi là một ngôi nhà màu vàng nhạt. Đi theo sau anh băng qua con đường mờ mờ, đột nhiên trên hành lang xuất hiện cửa sổ mở toang, qua kẽ hở bóng cây là biển xanh và trời cao. Mùa hè ở Hương Cảng rất dài, ve xuân núp trong những bụi rậm quanh khách sạn, cùng tấu lên bản nhạc râm ran, át đi những lời tán tỉnh của các đôi nam nữ phương Tây trên bờ cát.

Đột ngột chuyển sang bậc thang dài, cánh cửa phòng số 321 mở ra. Soạt! Ba mặt cửa sổ trong phòng đều là biển xanh sáng chói.

Chỉ thoáng chốc, vẻ không vui lúc sáng đã biến mất, cô mở to mắt nhìn, cảm thán: “Đẹp quá!”

Rốt cuộc cũng là khách sạn đắt nhất toàn Hương Cảng, nhân viên mặc đồng phục trắng bưng khay bạc đi qua hành lang, vóc dáng hay khí chất vẫn hơn hẳn mấy bồi Tây ở Trung tâm.

Nhân lúc bọn họ lên lầu, Mike đã nhờ người đưa mấy bộ quần áo nữ đến, sườn xám không tay màu vàng nghệ, là kiểu nữ thường thấy, chỉ có điều đã cũ.

Trong vịnh hẹp có gió nhưng vẫn oi bức hơn nơi khác, chỉ mới đi lên lầu thôi mà áo sơ mi đã thấm ướt mồ hôi, tóc mai dính bết lên mặt. Ceasar bảo cô thay áo tay ngắn đi nhưng cô không chịu, hai quả trứng gà lén lấy trong nồi lúc sáng được cho vào túi xách màu xanh thêu huy hiệu trường đại học Hương Cảng ra, lúc này cô lấy ra cúi đầu bóc vỏ.

Anh đi vào phòng, vừa đi vừa cởi áo sơ mi, thắt lưng và quần ra, ném chúng lên ghế dựa, cả người chỉ mặc mỗi quần lót, cúi người mở vali dày cộm, tìm quần đùi đỏ mặc vào.

Vừa xoay người thì thấy cô ngồi bên mép giường nhìn mình chằm chằm, không biết đang ngắm nhìn hay lại thất thần.

Dĩ nhiên Hoài Chân đang nhìn anh rồi. Chỉ mặc một quần lót, bên dưới là bắp chân rắn chắc. Hông nhỏ mông gầy ngực phẳng, nước da sáng màu nhẵn bóng, cơ bắp vốn không nhìn thấy dần dà gồ lên theo động tác… Mà cô cũng đang thất thần, đang nhớ lại xúc cảm khi chạm vào chúng, cô biết sờ lên rắn chắc biết mấy.

Anh rất đẹp. Nhưng nghĩ đến việc có vô số con mắt nhìn anh không rời, giống như ban nãy lúc đi lên lầu, có mấy cô gái Macau tóc vàng cứ ngoái đầu nhìn anh mãi. Còn cả sự khác thường của bạn nữ trên bàn ăn sáng nay, không hiểu sao lại khiến cô ghen.

Mà cái nhìn chăm chú như vậy lại là điều cô không thể cân bằng.

Trong lúc bất giác, đôi chân hấp dẫn kia đã dừng cạnh cô. Đột nhiên hoàn hồn, cô chợt giật thót.

Càng giật mình hơn là, anh cúi người đến gần, cởi nút áo sơ mi cô ra.

Cô co chặt người lại, lớn tiếng than phiền, muốn nói một câu “ban ngày ban mặt” nhưng lại không biết tiếng Anh nói thế nào, nói tiếng Quảng anh nghe cũng không hiểu, khó khăn lắm mới nghĩ ra một câu, nhưng khí thế suy giảm còn lại thành ——

“Trời nắng thế này, anh muốn làm gì hả?”

Anh bật cười, cũng rất khó hiểu, “Đúng thế, trời nắng như vậy, em không sợ cảm nắng sao?”

Ngay sau đó chẳng kịp phản kháng, cô như một con tôm luộc chín, chỉ một chốc đã bị thực khách lột sạch vỏ.

Mặt trời nhức mắt, lúc cúi đầu cởi khóa quần bò ra, anh mới hiểu được vì sao dù cô nóng đến mức ướt đẫm áo lót cũng không chịu thay đồ, bởi vì các vết đỏ chi chít trên người mình.

Cô càng không muốn để ý đến anh, lấy chăn trùm đầu lại.

Nhìn cô như thế, anh bất giác vui vẻ, chui vào chăn ôm cô không cho cô cựa quậy, nhưng lại như đang chơi trò chơi, hôn dọc từ mi tâm xuống sống mũi, lúc sắp chạm đến môi thì bị cô đẩy ra.

Anh mặc kệ, tiếp tục hôn xuống như con sói đói khát. Làn da sáng bóng như gốm trắng, không có ngăn trở cản bước anh.

Chân còn chưa trở lại bình thường, mới chỉ dùng chút lực thôi đã lại bất giác run lên, cô vội vã chống cự.

Anh lại vòng lại hôn lên môi cô. Không chút phòng bị, bàn tay rắn chắc sờ lần xuống dưới, đi thẳng đến vùng thảo nguyên nào đấy.

Cô không thở nổi, khó khăn ló nửa gương mặt nhỏ nhắn ra khỏi chăn hít lấy hít để, như người chết chìm giãy giụa trên mặt nước, cánh tay ôm chặt như ôm khúc gỗ cứu mạng.

Không kéo rèm cửa sổ, ánh sáng chói chang làm người ta xấu hổ, cũng giống như trăng treo trên ngọn cây tối qua.

Hồi ức tối qua lại ùa đến. Cô nhớ đến mùi mồ hôi ướt át, suốt đêm lơ lửng trên cao không thể tiếp đất như đi tàu bay, cho nên hôm nay cả người cứ như đang đi trên mây.

Tuy hôm nay không kịch liệt hung dữ như đêm qua, song cũng đủ để tầm mắt cô nhòe đi, một lớp lụa mỏng giăng lên che mắt.

Người chết đuối vốn chẳng biết bơi, đôi chân không còn sức lực đập loạn trong nước. Hơi thở cũng lúc liền lúc đứt, càng không có sức nức nở, chỉ biết bất lực khoanh tay.

Lúc bắt đầu cảm thấy khó thở, ngón chân quặp lấy vải trắng co rút.

Anh rút tay ra, một mùi tanh ngọt ngào ngập tràn khắp phòng.

Mặt trời gay gắt, cô mở mắt nhìn ánh sáng chói chang, đột nhiên nhớ lại vở “vua Lear” học trong lớp ngày hôm qua, cảm thấy không biết đã xảy ra bất trắc nơi nào. Có khi trên thiên đường chẳng có hạnh phúc, mà hạnh phúc đang ở ngay dưới mặt trời đỏ hỏn này.

Anh hôn lên trán cô hai lần, đưa tay ôm cô vào lòng.

Hai người nằm sát nhau, nhìn trên trần nhà, được ánh dương vỗ về qua lớp cửa kính.

Nhất thời yên lặng, cô hoàn hồn nhớ đến gì đó, chợt hỏi anh, “Có đói bụng không?”

Anh nhìn cô một lúc, “Vừa rồi thì không, nhưng bây giờ có hơi hơi.”

Cô suy nghĩ, “Lucy mời anh ăn sáng hả?”

Anh nói tiếp, “Không phải cái đó.”

Cô nhớ tay anh vẫn còn bẩn, bèn ngồi dậy, chia đôi quả trứng om đã bóc vỏ đặt trong ly trà, nhét vào miệng anh.

Anh còn chưa nói hết câu đã bị nghẹn, khó khăn nhai nuốt hơn nửa quả trứng, chỉ biết cười bất đắc dĩ với cô.

Thấy anh nhai mấy miếng, cô lại đút tiếp phần dư trong tay cho anh, lại bị anh nắm tay kéo nằm xuống.

Trong phòng ánh nắng ấm áp, tiếng ve kêu râm ran xuyên qua rèm cửa chui vào tai.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện, “Sau lần đầu tiên anh đưa em về phố người Hoa, người nhà em cũng cho rằng, cô gái này còn nhỏ như thế, đã mất trinh vì một người da trắng, lại còn phải cám ơn anh ta cứu mình, đúng là tội nghiệp… Chị em còn cố ý an ủi, muốn để em cảm thấy, lên giường với con trai không phải là chuyện to tát ở Mỹ.”

Anh biết cô vẫn chưa kể xong, “Sau đó?”

“Sau đó bảo em đi làm trả nợ, sớm ngày chấm dứt với anh. Làm con gái nhà họ Quý ở phố người Hoa, đi học đi làm, có thể sống tự tại. Rồi lần thứ hai đến nhà anh, cả đêm không về, sáu giờ sáng mới về tới nhà, người nhà không ai ngủ. Cứ tưởng sẽ bị mắng, nhưng thấy em khóc, bọn họ cho rằng anh đã rời khỏi thành phố San Francisco vứt bỏ em, cho nên không nói gì.”

Anh bắt nhầm trọng điểm, “Vì sao lại khóc?”

Lần đầu tiên vừa hiểu được cái gì gọi là cảm xúc thăng trầm, nhưng lại bị ép chấp nhận thực tế sẽ mãi mãi mất anh, sao có thể không đau lòng.

Nhưng cô cố ý nói, “Ai mà nhớ cho nổi.”

Anh cốc vào đầu cô.

Cô xoa trán, nói tiếp, “Sau khi anh đi không bao lâu, đột nhiên đảng Dân chủ thắng, đạo luật Cable được hủy bỏ. Bọn họ sợ em đau lòng nên nhờ người quen bắc cầu khắp nơi, cuống cuồng cho em đi coi mắt, một kỳ nghỉ hè mà đã gặp hết mấy thanh niên có triển vọng.”

“Trần Thiếu Công.”

“Anh vẫn nhớ anh ta hả?”

“Còn cả con trai của tiệm cơm Trung Hoa trên phố người Hoa.”

Hoài Chân bật cười, cuối cùng cũng nhận ra, quỷ thù dai này có trí nhớ siêu tốt, không nên đắc tội với anh.

Anh nhớ đến điều gì đó, cũng bật cười.

Lại nói, “Hèn gì ngày hôm có bão, anh đến tìm em, người nhà em mở cửa thấy anh thì rất khách khí mời anh đi, thì ra là tức giận.”

Tuy cô chưa nghe chuyện này nhưng cũng đoán được.

Anh nói tiếp, “Ngày hôm sau ở phố người Hoa, em lại nghe được một đạo lý. ‘Nợ tình, cả đời cũng không rõ ràng.’ Đến mấy tháng trước em mới ngẫm ra.”

Cũng không biết cô đã nói rõ ràng chưa.

“Vậy em nợ anh cái gì?”

Cô suy nghĩ, tựa vào trán anh thỏ thẻ, “Em nợ anh một món quà sinh nhật?”

Anh tra hỏi, “Em có chúc mừng sinh nhật anh à.”

“Anh đã cám ơn rồi.”

Đột nhiên anh bật cười khoái chí. Cười xong lại im lặng, siết chặt cánh tay, dùng sức để ôm sát cô hơn. Anh thở dài, tuy không biết đang cảm khái điều gì nhưng cô vẫn bắt được.

Cô nói, “Đợi đi Nam Dương về, em nấu mì trứng gà cho anh ăn nhé? Kiểu Trung Quốc, nghe nói ăn vào có thể sống lâu trăm tuổi.”

Anh đáp được.

Bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên, làm cả hai đồng thời kinh ngạc.

Cô đưa tay kéo chiếc váy màu vàng trên giường, nhưng không kịp rồi, anh lập tức trùm chăn lên người cô.

Ceasar nói, “Chưa khóa cửa ——”

Nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, cô nhanh chóng mặc váy ở dưới chăn, lại từ chăn chui vào nhà vệ sinh sửa soạn lại.

Quần áo hơi rộng, sườn xám không tay dài quá bắp chân, để lộ vạt áo trắng như tuyết phía trước.

Nghĩ đến vầng thái dương trên bờ biển, nhìn vào gương cô tự nhủ: vết đỏ trên người vẫn chưa biến mất, nhưng không sao, không ai biết cô cả.

Thấy cô đi ra, vẻ mặt của Mike rất dịu dàng, “Hi cưng, có làm phiền hai người không thế.”

Mike đã thay sang quần đi biển, ôm một cô gái trong ngực: ngực lớn hấp dẫn, chân thẳng tắp đi tất, đi giày cao gót càng khiến đôi chân càng thêm nhỏ dài, cô ấy đội mũ Hà Lan, cao ngang bằng Mike.

Có lẽ cô ấy chính là Celestine được nhắc đến lúc ở trên xe, vừa trông thấy người, cuối cùng Hoài Chân cũng biết vì sao ban nãy Ceasar lại cười.

Hèn gì quần áo rộng như vậy, nếu mặc trên người chủ nhân của nó thì mới có thể nhìn ra kiểu dáng.

Mike và Ceasar ra hành lang nói chuyện, Celestine hết chuyện để làm, bèn đi tới mời cô xuống bãi biển chơi.

Tóc cô ấy màu vàng, khẩu âm tiếng Anh lại có kiểu thực dân ở vùng eo biển, có lẽ là người Bồ Đào Nha từ Macau đến. Cũng học theo Mike gọi cô là cưng: “Xuống bãi biển chơi không cưng? Ở đó có rượu Gin, Martini và Whisky, có soda gừng ướp lạnh, còn cả cocktail trái cây.”

Cô chần chừ, hỏi, “Có nước chanh không?”

“Đương nhiên rồi. Ngày mai cánh đàn ông sẽ đến Singapore và Macau, đi liền mấy tuần.” Celestine mỉm cười, bước đến kéo tay cô,” Đi nào, cùng chơi với mọi người một lúc đi, Mike và Ceasar sẽ xuống nhanh thôi.”

Cô nhớ hai tuần nữa còn có kỳ thi, và cả lời cảnh báo của giáo sư ngày hôm qua, thế là lấy cuốn Vua Lear mượn của thư viện và vở ghi chép ở trong cặp sách ra, lúc này mới chịu ra ngoài cùng cô ấy.