Hoài Chân không nhớ nổi mình băng qua rừng sồi xanh kia thế nào, rồi ngồi vào trong xe Buick của thương nhân họ Ôn ra sao. Mặt trời vẫn treo cao, sưởi ấm đám đông hân hoan vui vẻ bên ngoài, nhưng cô lại ủ rũ như cạn khô nước. Không phải đau lòng hay gì khác, chỉ là cảm thấy kiệt sức.
Cô không phải Mộng Khanh, không thể vui mừng hớn hở vì được người xa lạ này chấp nhận lần nữa. Có lẽ nếu đổi lại là Mộng Khanh thật, có khi cô ấy cũng sẽ không làm vậy. Cô vắt hết óc suy nghĩ mọi lời lẽ để công kích làm nhục anh ta, nhưng ngoài việc chọc giận anh ta thì có được ích lợi gì?
Rốt cuộc cô chẳng nói gì.
Thương nhân kia muốn tháo chiếc vòng trên tay cô xuống, thay vào di vật của mẹ ruột anh ta. Nhưng cô nhẹ nhàng né tránh, chiếc vòng trượt xuống khỏi tay cô, nằm lẻ loi trên ghế da như cười nhạo anh ta.
Anh ta bật cười, không ép nữa.
Cô dâu chú rể cùng phóng viên khách khứa chen chúc nhau ở bên ngoài tòa thị chính, tạm thời không lái xe hơi ra được. Hoài Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta cũng nhìn theo cô, hỏi như đáp lời, “Ghép lại thành chữ “khôi” sao?”
Cô không lên tiếng.
Anh ta lại nhìn lên vai cô, phát hiện nhìn nhầm rồi. Chữ “vân” (云) nho nhỏ đó viết không đẹp lắm, nhìn thoáng qua trông như chữ “ngọc” (玉).* Trường trung học ở phố người Hoa có dạy môn tiếng Trung, Mộng Khanh cũng từng đến trường Hiệp Hòa, biết viết bằng bút lông, sẽ không có khả năng viết xấu như vậy, anh ta phân tích. Nói như thế, nhất định chữ này là do người da trắng kia viết.
(*Chữ hình xăm ghép lại tên của hai người vốn là chữ Hồn/魂, nhìn nhầm bộ chữ Vân thành Ngọc thì sẽ thành chữ Khôi/瑰.)
Anh ta nhìn chữ, nói, “Quay về phải rửa sạch chữ này đi.” Giọng nhẹ bẫng, nhưng tuyệt nhiên không cho phép từ chối.
Hoài Chân chống má, bật cười, “Đây là mực Ấn Độ.”
“Thì sao?”
“Hai tuần sau sẽ bay mất.”
Giọng cô cũng rất nhạt, nhưng thấm đẫm giễu cợt.
Anh ta bật cười, không để lộ tức giận, “Thế thì tốt.”
Hoài Chân xoay đầu sang, cuối cùng cũng chịu nhìn anh ta một lần, “Anh Ôn, đây thật sự là điều anh mong muốn ư?”
Người thương nhân lòng dạ sâu nặng, vui giận đều không thể hiện ra ngoài, thậm chí lúc này còn nói cho cô biết về được mất trong đó: “Nếu cho anh ta chút niệm tưởng, em nghĩ ông nội anh ta sẽ dừng lại thật sao? Không phải hôm nay thì cũng là ngày nào đó ở tương lai, em biết mà. Hoặc là anh ta tuyệt vọng, hoặc là để em biến mất, ông ta có thể dễ dàng làm được chuyện này. Anh không thể trơ mắt nhìn em bị ông ta hại được.”
Trẻ nhỏ phạm sai lầm, bỏ nhà ra đi chơi bời thỏa chí một tháng, chung quy rồi vẫn phải quay lại khuôn phép. Lần này người nhà quyết định tha thứ cho anh, chỉ cần anh nghe lời thì cũng không cần phải trả giá nhiều. Ceasar sẽ không nghe lời, vậy thì Arthur sẽ chọn cô – người không trả nổi giá để hoàn thành quá trình nghe lời thay anh…
“Nhưng anh Ôn làm thế thì được lợi gì?” Cô tò mò.
Cuối cùng sắc mặt anh ta cũng thay đổi, không còn điềm đạm như ban nãy.
Hoài Chân nói tiếp, “Anh cũng không thể lại cưới tôi.”
“Anh có lỗi gì?” Đột nhiên anh ta siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống ghế ngồi, “Hơn một nghìn ngày nhớ thương, chỉ vì một tai bay vạ gió lại làm anh ba trăm sáu mươi đêm không tài nào chợp mắt nổi, vậy ai trả lại công bằng cho anh?
Hoài Chân không khỏi bỡn cợt, “Ban đêm anh không thể ngủ, cho hôm nay đến đòi một liều thuốc an thần để ở bên người.”
Giọng ôn hòa nhưng mặt mũi lại giận đùng đùng, khiến anh ta trở nên đáng sợ: “Cuộc sống mà bây giờ em phải trăn trở phiêu bạt, dù đấu tranh cả đời cũng không có được, thì anh có thể cho em tất thảy, em muốn gì anh cũng sẽ cho… Em đừng nói thêm gì nữa.”
Lần này cô cảm thấy rất mệt.
Đám đông bên ngoài vẫn chưa rời đi, xe vẫn còn trong bãi đất trống, di chuyển chậm chạp nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ra khỏi đây, Ôn Mạnh Băng nghe một đám người Mỹ cười nói thì đột nhiên thấy phiền muộn, bảo tài xế Nicolson dứt khoát dừng xe, anh ta ra ngoài hút thuốc xong sẽ quay lại.
Xe cách đám đông một trăm mét, đúng lúc này đám đông bỗng rối loạn.
Mỗi lần nhớ lại ngày này, Hoài Chân cảm thấy khoảnh khắc tệ hại nhất chính là cô ngồi sau xe, một lần nữa nhìn thấy Ceasar.
Hôn lễ vẫn chưa kết thúc, đám đông vây xung quanh tòa thị chính, không biết là ai đang chụp hình cho ai, cũng không biết bản nhạc đang phát là gì. Dưới ánh nắng có mọi người vui vẻ, cười to, ôm hôn, hoan hô… Nhưng trong giây phút Ceasar bước ra khỏi cánh cửa tòa thị chính, mọi thứ dường như dừng lại.
Có người lo lắng, vì sao anh lại xuất hiện một mình ở đây, người yêu Trung Quốc của anh đâu?
Nhưng chỉ cần ngẫm lại thì sẽ hiểu rõ: Arthur muốn làm chuyện này vốn không cần mất nhiều công sức, thậm chí ông còn không cần tự mình ra mặt cũng có thể dễ dàng xoay con trai và cháu rể mòng mòng.
Mọi người ngạc nhiên nhưng không hẳn thông cảm, không một ai có tư cách thông cảm cho anh, chính bọn họ còn không kịp thông cảm cho mình nữa là.
Cũng có người lúc này oán hận: hạnh phúc của bọn họ đánh đổi từ việc bán đứng anh. Bọn họ không hề bài xích thành viên gia đình này lại quay về, chỉ là bọn họ chưa chuẩn bị xong nên đối mặt với anh vào lúc này thế nào, vậy mà anh cứ đột ngột đi ra như thế trong lúc mọi người vui sướng, tất cả bất ngờ nhìn ác mộng xuất hiện.
Mặt anh tái nhợt đi xuyên qua đám đông đang bất động, rất nhiều người đều có vẻ mặt khó coi.
Nhưng mặt anh không chút cảm giác, cũng không thèm đoái hoài.
Anh mất hồn lạc phách như thế, càng khiến hôn lễ trở nên tức cười.
Anh chính là một người như vậy, không gần gũi với ai, thích trêu cợt người ngoài, tính khí nóng nảy, không ai chọc nổi anh. Có lẽ em gái ruột, em rể và cha ruột vô tội, nhưng bọn họ cũng từng thề thốt tuyệt đối anh sẽ không gặp phiền phức nào. Vì thế anh mới phát tiết, lúc này càng khiến anh phiền toái thì anh càng không cho người khác xuống đài được, làm ầm đến mức không thể giải quyết.
Anh tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu kém trước bất cứ ai.
Anh bước ra khỏi đám đông.
Sau đó dừng bước, nhìn chằm chằm về phía này, không hề nhúc nhích.
Hoài Chân tin chắc anh nhìn thấy mình.
Anh biết cô cũng đang nhìn anh, vì anh đã trở về với gia đình giàu có, thanh danh hiển hách mà vui vẻ yên tâm. Còn cô chỉ là một con người nhỏ bé không đáng kể, rời khỏi cô, thứ chờ đợi anh phía trước chính là tài sản kếch xù, là cuộc sống dễ dàng; đem ra so sánh, chỉ kẻ ngốc mới chọn cô.
Rất vui thay cho anh, cũng có thể chối bỏ trách nhiệm cho mình.
Nhưng anh lại không để cô được như ý, nhìn cô chằm chặp, sau đó đi thẳng đến.
Cô dâu áy náy với anh, mặc bộ váy trắng khóc lóc hốt hoảng, song không thể ngăn được anh;
Chú rể vừa bừng tỉnh hiểu ra chuyện gì cũng không thể ngăn cản kịp;
Cha anh đuổi theo mấy bước, túm lấy tay anh định nói gì đó.
Hai người giằng co mấy giây, Ceasar cau mày, mất kiên nhẫn xoay đầu lại, đấm vào bụng cha mình một đấm!
Harold gập người lại, Catherine khóc lóc xông tới đỡ cha dậy…
Trong tình cảnh hỗn loạn và tiếng kêu sợ hãi, Ceasar không chút do dự sải bước đi về phía người Trung Hoa đang dựa vào chiếc Buick màu đen hút thuốc.
Lúc này người Hoa mới ý thức được, thanh niên nước Mỹ nổi giận đùng đùng này đang nhắm vào mình.
Anh ta vất tàn thuốc, gọi to tên hộ vệ Canada, “Sam ——”
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Sau tiếng hét thảm thiết vì đau đớn, một cái đầu to chợt từ sau xe lao ra, ôm chặt người ra tay từ phía sau.
Người Hoa ôm má từ từ đứng dậy, thậm chí còn không kịp thấy rõ chuyện gì, trơ mắt nhìn thấy hộ vệ to lớn của mình cũng bị một đòn nặng ký quật ngã xuống đất.
Lúc hộ vệ đứng lên, anh ta nếm thấy trong miệng có mùi máu tanh.
Trong đầu Sam nghĩ, tiêu rồi. Người thanh niên này từng ở trong quân đội, lúc này anh ta chính là một con thú tức giận, không ai có thể ngăn được anh, vốn không phải lỗi của anh, nhưng anh không có cách nào nhờ người giải thích, anh ta nhất định phải vất bỏ công việc này.
Gã vừa kêu to “Ôn tiên sinh, lên xe đi!” vừa liều mạng chặn ngang hông anh.
May mắn là sau đó cảnh sát và bảo vệ đã xông đến, lúc này mới miễn cưỡng giữ anh lại.
Lúc thương nhân người Hoa khổ sở chui vào xe, Ceasar lần nữa thoát được.
Anh nhìn thấy cô gái của anh ngồi sau xe, sắc mặt tái nhợt nhìn mình. Có một khắc anh thật sự hận cô đã biến mình thành kẻ ngốc ngây thơ, thì đến lúc này trong anh chỉ còn lại tuyệt vọng.
Cô gái nằm trên giường xếp bên lò sưởi ấm áp trên đảo Thiên Thần, gối lên khăn quàng của anh rồi đắp áo khoác của anh ngủ, anh cứ ngỡ có thể cùng cô đi hết cuộc đời, nhưng trong một thoáng thấy sắc mặt xám ngoét và luống cuống của cô qua cửa kính, trong đầu anh đã nghĩ, có lẽ đây chính là một lần cuối cùng.
Cũng không biết là ai trông khổ sở hơn ai.
Anh hét lên trong tuyệt vọng: “Em nói em tự nguyện đến Mỹ, em nói mình chưa lập gia đình, nói người nhà em sẽ đưa em đi học, cha em sẽ chu cấp tiền cho em sống ở Mỹ, em chưa bao giờ ở nhà thổ, em muốn có một cuộc sống có đạo đức ở Mỹ, em đã chân thành thề thốt mọi điều bên trên là thật, từ nhỏ anh đã được giáo dục đây chính là người Trung Quốc, anh cho rằng tất cả đều là những điều anh ghét, nhưng em chính là ngoại lệ… Vậy mà mẹ kiếp, em không hề nói thật một câu nào!”
Anh liên tục vùng vẫy, liên tục đập mạnh xuống cửa xe, vạch trần mọi việc xấu của cô…
Hoài Chân nhìn Ceasar chằm chằm, không cảm thấy đau đớn hay bi thương. Trái lại, anh có thể phát tiết mọi thứ, quát lớn đầy tức giận với cô, cô lại cảm thấy mình như hồi sinh.
Cô không phải là Mộng Khanh, suy cho cùng Mộng Khanh đã chết, dĩ nhiên cô không cần phải gánh vác trách nhiệm vì Mộng Khanh đã chết.
Nhưng Ôn Mạnh Băng cùng Mộng Khanh đã chết của anh ta có lỗi gì?
Bi kịch của anh ta và Mộng Khanh là do phố người Hoa tạo nên, xét cho cùng phố người Hoa cũng không quang minh như vậy, cuối cùng ai ai cũng có món nợ muốn đòi. Không thể trả lại nợ cho Mộng Khanh, cô cũng không có cách nào thoát khỏi vận mệnh của Mộng Khanh hoàn toàn.
Nhưng tất cả những chuyện này đâu phải lỗi của cô, cô nên nói với anh thế nào đây?
Cổ họng cô khô khóc, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, điên cuồng suy nghĩ.
Bây giờ là ngày 29 tháng 10 năm 1931.
Tháng 11 năm 1931 xảy ra chuyện gì? Tháng 12? Cả năm 1932 nữa?
Cô cắn chặt môi, lần đầu tiên trong đời hận mình đã quên hết mọi kiến thức lịch sử.
Anh thoát khỏi ba bốn người ngăn cản, như con mãnh thú hung hãn lại bất lực, mất mát ảo não đứng trước cửa kính xe, một lần cuối cùng gần như lẩm bẩm nói: “Quý Hoài Chân, em là kẻ dối trá… Nhưng anh yêu em…”
Thương nhân trẻ tuổi lau vết máu trên má, trong chớp mắt nghe xong câu này, anh ta cũng không nhịn được nữa, quát ầm lên: “Nicolson, cậu còn chờ gì nữa! Chờ hắn ta diễn kịch xong sao? Lái xe nhanh!”
Qua gương chiếu xâu, Nicolson trông thấy người thanh niên kia dính chặt lên xe, sợ mình đụng bị thương lúc anh ta và cảnh sát giằng co nên mới không cho xe chạy. Anh ta thả phanh ra, cẩn thận quan sát, đợi Sam và cảnh sát tiến lên kéo anh ta ra thì lập tức nhấn đạp chân ga.
Ngay lúc này, Nicolson và thương nhân ghế sau cũng chính tai nghe thấy cô gái hét lớn ra ngoài xe, “Ngày 7 tháng 3 năm sau, chính sách kinh tế mới NRA Đại bàng Xanh, Cea ——”
Trong chớp mắt xe hơi chạy ra ngoài trên đại lộ trống trải, Hoài Chân quay đầu nhìn, nhìn thấy anh sau khi bị kéo đi, lại lần nữa thoát khỏi ràng buộc, đứng ngây tại chỗ, nhìn cô từ đằng xa.
Có lẽ anh đã nghe thấy.
“Đây là chủ trương chính trị độc lập nhà bọn họ? Hay là tiếng lóng ký hiệu của hai người?”
Cô quay sang nhìn Ôn Mạnh băng, vẫn mỉm cười trong sự khó hiểu của anh ta.
Rốt cuộc cô cũng thở phào.
__
Chính sách kinh tế mới (tiếng Anh là New Deal) là tên gọi của một tổhợp các đạo luật, chính sách, giải pháp nhằm đưa Hoa Kỳ thoát ra khỏi cuộc đại suy thoái kinh tế 1929-1933.
NRA là viết tắt của National Recovery Administration (Cơ quan Phục hồi Quốc gia), là một cơ quan thành lập trong chính sách kinh tế mới nhằm mục tiêu để các ngành công nghiệp cạnh tranh công bằng và giúp đỡ người lao động. Biểu tượng của NRA là đại bàng xanh với khẩu hiệu “We Do Our Part.”