Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 133: Washington (4)




Ngọn đèn đầu giường tỏa ánh sáng mờ mờ, giống như mặt trời thiên vị chỉ chiếu sáng một góc nhỏ. Chiếu lên tấm gương lớn, phản lại ánh sáng chói mắt, khiến người ta ngỡ có ô cửa nhỏ đang mở ở nơi đó, và trong khung cửa ấy cũng có một đôi tình nhân thân mật đang ôm nhau.

Mặt gương phản chiếu rõ tấm lưng trần rắn chắc cùng bờ hông nhỏ của anh, ngoài ra, còn cả đôi chân bé nhỏ vắt vẻo trên đó.

Cô nhìn không dứt mắt. Cứ tưởng chân mình không hề nhỏ, nhưng so ra mới thấy có khi còn không to bằng cánh tay anh. Cảm giác chênh lệch sức mạnh lớn như vậy, khi nhìn vào trong gương, nhất là với tư thế này, quả thực làm người ta phải giật mình.

Gần nhau đến thế, hình như màu da của anh ngăm đen hơn trước, dù là ngày nóng nhất trong mùa hè ở thành phố San Francisco thì cũng không quá nắng, cô cũng chưa bao giờ mặc quần áo để lộ chân, còn anh chắc hẳn là kết quả của việc thường xuyên đến bãi biển phơi nắng.

Ceasar cũng ngoái đầu nhìn vào gương.

Không biết anh đã nhìn bao lâu, cho tới khi tầm mắt hai người chạm nhau trong gương, Ceasar mới hỏi, “Thích đối diện với gương à?”

Cô còn chưa kịp giải thích thì anh nói tiếp, “Nếu thích thì để lần sau.”

Sau đó lại vùi đầu hôn cô, nói bổ sung, “Sẽ đau đấy.”

Lời cần nói cũng để anh nói rồi, cô không biết nên nói gì nữa, nói không chừng là mình thích thật. Thế là cô dứt khoát cúi đầu tập trung nhìn động tác của anh. Không biết có phải nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống hay không, mà cô bất giác cảm thấy có hơi nóng bốc lên từ trên mặt mình.

Nhìn chăm chú một lúc, quả thật có hơi căng thẳng, gác cằm lên vai anh thôi nhìn, sau đó lại không nhịn được nhìn vào gương.

Trong chớp mắt ấy, cô nhìn thấy vùng da sáng bóng dưới hông anh – vốn ban nãy không thấy rõ – đang từ từ chậm rãi di chuyển rồi bất giác xông thẳng vào.

Cả hai đều ngẩn ra.

Không ngờ cô lại mềm mại đến thế, anh cũng ý thức được mình đã dùng sức hơi quá.

Anh điều chỉnh hô hấp, “Có đau không?”

Nhất thời Hoài Chân không trả lời được.

Cô sợ nhột, mới đầu lo mình sẽ không nén được cười, sau đó cô lại cảm thấy có thể sẽ khóc, nhưng không ngờ lại thành ra như vậy.

Cô không thấy đau ngay, cảm giác dính chặt vào người anh giống như cả người lơ lửng trên không. Dù rõ ràng cô đã dựa sát vào đầu giường và gối, nhưng cảm giác chới với ấy vẫn làm cô tan vỡ. Rồi sau đó cơn đau mới ập đến, chứng thực tất cả cảm giác sợ hãi và không an toàn.

Quả nhiên không phải cứ đọc trong sách là xong, dù có chuẩn bị tâm lý đến đâu cũng vô ích.

Cũng trong nháy mắt đó, cô có cảm giác mọi huyết khí bốc lên cũng tụt xuống, ngay tới ngón tay ngón chân cũng lạnh băng.

Nhưng cô thấy nhất định anh cũng không dễ chịu hơn là bao.

Cô chậm rãi hắng giọng, để giọng mình nghe không đến mức run rẩy, trả lời một cách rất không thuyết phục, “Vẫn ổn ạ.”

Trả lời xong mới nhận ra đầu óc bị cơn đau làm cho ngừng vận hành, đến kẻ ngu cũng biết I’m OK chính là không OK một chút nào.

Anh không trả lời, nắm lấy bàn tay phải lạnh băng cô đặt trên chăn.

Thực tế là cả người cô đều lạnh toát, chỉ có mỗi anh là nóng. Nhưng cô không còn hơi sức đâu để nói.

Anh hôn vào lòng bàn tay cô, nhỏ giọng dụ dỗ, “Không làm nữa.”

Nói đoạn toan rút ra.

Nhưng chỉ động tác nhỏ của anh cũng làm cô rên thảm thiết.

Ceasar ngẩng đầu lên, nhắm nghiền mắt, có thể nhìn thấy mồ hôi hột thấm đầy trán dưới ánh đèn.

Chậm rãi lấy lại tinh thần, anh khàn giọng nói, “Xin lỗi…”

Trông anh cũng không dễ chịu chút nào.

Nhưng cô cảm thấy đều như nhau, bất kể thế nào thì cũng phải có một người thoải mái trước. Thế là nhân lúc anh hôn mình, một tay cô bám lấy cổ anh, tìm được điểm tựa, thử từ từ di chuyển.

Ceasar “a” lên, hô hấp dồn dập, dừng hôn cô, âm thanh thấp đến đáng sợ, “No, no…”

Cô lập tức nghiêng đầu đi, chà nước mắt sinh lý ứa ra vì bị đau đớn kích thích lên gối, nào ngờ lại kích thích anh.

“Quý Hoài Chân ——” Anh hít hà, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, cảnh cáo cô: “NO!”

Cô hít mũi, tủi thân hỏi, “… Thoải mái không?”

Anh im lặng.

Vì bị kích thích nên cứ chảy nước mắt mãi, cô thật sự không dám nhìn thẳng anh, nhưng cô biết anh vẫn đang nhìn mình.

“Dù sao cũng không khó chịu hơn được nữa.”

Rồi giống như để che đi âm mũi, cô hung dữ thúc giục anh, “Nhanh lên đi.”

Anh vẫn không nói gì, gập người lại như nhận lỗi, lại giống như trấn an cô, từ từ hôn nhẹ lên má cô.

Một cách chậm rãi, anh dịu dàng nói, “Chịu đựng một chút nhé.”

Đợi tới khi thật sự bắt đầu, cảm giác không an toàn kia nhanh chóng biến mất. Mọi thứ trong tầm mắt đều rất thật rất rõ ràng, ngay tới đau đớn và xúc cảm cũng rất rõ. Thậm chí cô có thể mở mắt ra nhìn anh đau đáu, nhìn bắp thịt anh căng lên vì chống đỡ, mồ hôi chảy thành dòng hội tụ ở bụng; chân mày nhíu lại, mắt đen nhuộm đầy tình dục, cánh môi đỏ khẽ hé mở, còn cả toàn bộ hình ảnh nhập nhòe trong gương.

“Nhìn cái gì?” Anh cắn lên rái tai cô, hỏi nhỏ.

Cô không biết phải trả lời thế nào, ngay đến hơi thở cũng mất kiểm soát.

Không đợi cô trả lời, lập tức vòng eo bị kéo lại gần.

Chẳng mấy chốc cô đã choáng ngợp, không nói được gì.

Cơ thể sắp rã rời, ngay đến tầm nhìn cũng bị phân tán.

Như xảy ra một trận động đất cấp độ nhẹ, cũng không biết rung chuyển bao lâu và còn muốn chấn động tới lúc nào. Cô muốn tìm một điểm tựa ngoài anh. Nhưng ngoài anh ra, mọi thứ trong phòng đều lơ lửng đung đưa, xa không với tới.



Cho đến khi anh nói, “Hoài Chân, hôn anh.”

Cô nghe không rõ, “ừm” một tiếng, rõ ràng là câu nghi vấn nhưng âm cuối lại không thể lên cao.

Anh thấp giọng lặp lại, “Hôn anh đi được không?”

Như khuất nhục cầu hoan, lại như vẫy đuôi năn nỉ, kích thích một âm thanh trong lòng cô vang lên.

Cô quay đầu đi, từ từ làm ướt môi anh, nụ hôn nhẹ nhàng khơi gợi ấm áp.

Anh khựng lại, đón nhận động tác của cô, càng hôn cô ngấu nghiến. Nơi đang dính chặt lấy nhau đột nhiên đụng mạnh một phát.

Sau đó đột ngột dừng lại.

Cô cảm giác được anh ôm mình run lên.

Một thứ mùi không quá quen thuộc lập tức tỏa khắp phòng, dần dà có xu hướng đậm hơn.

Trong thứ mùi của riêng phái nam, cô cảm thấy nghẹt thở và mệt mỏi.

Anh thoáng buông cô ra, cố chấp dựa trán vào vai cô, nặng nề thở hổn hển.

“Cảm giác thế nào?” Cô không biết vì sao mình còn có sức hỏi anh câu này, vừa hỏi ra, cảm thấy bản thân như người mắc bệnh nặng gặp hồi quang phản chiếu vậy.

Dừng một lúc, anh nói, “Muốn nghe thật sao?”

“Ừ.” Cô nói nhỏ, không biết vì sao lại căng thẳng.

“Muốn một lần nữa.”

“…”

Anh nghiêm túc nhìn cô chăm chú.

Biểu cảm bình tĩnh, làn da trắng mịn như gốm, cần cổ mảnh khảnh, và đôi môi vẫn đỏ ửng… Tất cả đều khiến anh nhớ lại lúc nóng bỏng nhất, cô yếu ớt nằm trong khuỷu tay anh, làn da mềm mại non nớt, trơn nhẵn như thớ lụa tinh khiết.

Kích thích này quá mạnh mẽ, một khi nhớ lại khoảnh khắc đó, ngọn lửa lập tức bùng lên.

Muốn một lần nữa là nghiêm túc. Rất nghiêm túc.

Rồi anh khàn giọng bật cười, hạ đôi môi ấm áp xuống trán cô, “Trêu em thôi.”

Rốt cuộc cô cũng thở phào, trông như con rối hấp hối, không có chút sức sống ủ rũ nằm trên vai trên bụng anh.

Với tư thế này, mồ hôi dính lên người cô. Nhưng cô vẫn có cảm giác chân lạnh buốt, không biết là do mồ hôi hay do anh.

Anh chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu cởi đồ ra.

Bất ngờ là không thấy anh xuống giường, ném đồ vào thùng rác.

Mà anh lại nhìn chằm chằm thứ trong tay một lúc.

Cô nhỏm mình dậy, hỏi, “Sao thế?”

Anh nói, “Không xấu.” Do dự mấy giây mới trần truồng bước xuống giường, vứt đồ đi rồi lại quay về, chồm đến gần.

Cô bị động tác đột ngột này làm cho xấu hổ, xoay mình lại.

Anh nhướn mày nhìn cô mấy giây, lập tức vòng tay dưới đầu gối cô, ôm cô đi vào phòng tắm, đặt lên bồn cầu.

Cô lấy lại tinh thần, hỏi anh, “Chảy máu?”

Anh ừ một tiếng.

Cô cúi đầu liếc nhìn, không ít tí nào, giống như ngày đầu tiên đến kỳ vậy.

Ngẩng đầu lên thì thấy Ceasar đã mặc quần áo vào, bộ dạng như muốn ra ngoài.

Cô hỏi, “Anh đi đâu thế?”

Anh đáp, “Anh xuống lễ tân gọi điện cho bác sĩ.”

Cô nói, “Có thể tìm cho em băng vệ sinh trước đã được không, nằm trong ba lô đó.”

Anh cúi người kéo khóa ra, đứng đằng xa ném tới, “Bao cuối cùng.”

Cô đưa tay chụp lấy, vội vàng ngắt lời anh, “Tắm xong em sẽ đến bệnh viện với anh.”

Anh cương quyết từ chối, bảo cô cứ ở đây.

Cái tật xấu hễ cơ thể gặp chút vấn đề là gọi điện thoại mời bác sĩ của người phương Tây đúng là…

Cũng không biết nên nói là bệnh nhà giàu hay cơ thể quá yếu nữa.

Trong phòng không thấy gì, cô cao giọng gọi anh, “Gọi bác sĩ nữ.”

Vì để một bác sĩ nam kiểm tra cô ở trên giường khách sạn, ngay trước mặt Ceasar… quả thật quá lạ lùng.

Cửa đóng lại cái *sầm*, cũng không biết anh có nghe không.

Trên người và trong phòng đều có mùi của anh.

Cô vội vã tắm nhanh, thay quần áo ngủ, trước khi anh gọi điện thoại về thì bấm chuông gọi người đến thay khăn trải giường. Một người đàn bà Bồ Đào Nha có ngực to khoác áo ren đi đến thay khăn trải giường, đi theo bà ta là một cô gái gốc Hoa, hai người vừa dọn phòng vừa nói chuyện bằng tiếng Bồ Đào Nha, chốc chốc lại cười thầm với nhau, cô nghe cũng không hiểu nhiều. Theo lý mà nói thì tốt nhất cô nên ra ngoài, song lại không biết đi đâu, chỉ biết đứng đầu giường, trả một đô hai mươi lăm cent, tính ra cũng không quá thất lễ.

Lúc Ceasar quay về thì phòng đã sạch sẽ tinh tươm, cửa sổ còn để mở cho thông gió. Dù không phải là thứ mùi sạch sẽ, nhưng nếu không phải anh cố ý muốn mời bác sĩ, thì cô rất tình nguyện giữ lại cái mùi đó, bởi vì nó khiến cô cảm thấy cực kỳ an toàn. Nhân lúc bác sĩ chưa tới, cô bảo anh đi tắm đi, đến lúc này mùi của anh mới tan biến hoàn toàn.

Bác sĩ đến rất nhanh, từ khi anh gọi điện cho tới khi lái xe tới nơi, trước sau cộng lại chỉ hơn hai mươi phút.

Lúc cửa phòng vang lên, Ceasar vừa mới tắm xong đi ra.

Đó là một nữ bác sĩ trung niên đeo kính, nói khẩu âm thuần giọng Anh, từ lúc vào cửa đã không hề nhìn Ceasar với vẻ thiện chí lần nào.

Vừa thấy tóc anh còn ướt, bà ấy lập tức như một quản gia hung dữ quát bảo anh lau khô tóc đi, nếu không là rất vô lễ.

Ceasar cũng không biện bạch, đứng ra xa dùng khăn lông lau khô tóc.

Sau khi bắt đầu kiểm tra, quý bà nước Anh mới bắt đầu mắng mỏ cũng như thuyết giáo học thuật với Ceasar.

Bà ta tức giận dạy dỗ anh: “Tôi đoán chắc chắn cậu không có màn dạo đầu, chưa gì đã vội vã bắt đầu. Kiểu thanh niên không nặng không nhẹ như các cô cậu tôi gặp quá nhiều rồi, chỉ hận không thể đánh cho một trận no đòn.”

Thấy anh thành khẩn nhận sai, nữ bác sĩ tiếp tục hướng dẫn tỉ mỉ, cuối cùng bổ sung rõ: nửa tiếng một giờ cũng không quá đáng.

Đến lượt quay sang Hoài Chân, bà ta lập tức trở nên vô cùng dịu dàng, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ một hai tuổi vậy, “Không sao đâu, không có vấn đề gì lớn, ngày mai sẽ khỏe lại thôi, không cần uống thuốc. Cần ăn gì cứ ăn, cần uống gì cứ uống, đừng để cậu ta đụng vào là được.”

Lúc gần rời đi, bác sĩ còn để lại ít thuốc giảm đau và hạ sốt, lại cố ý cảnh cáo Ceasar phải cẩn thận, ít nhất trong vòng một tuần không thể làm thêm được.

Hoài Chân nhìn biểu cảm của anh, thấp giọng bật cười.

Lúc tiễn bác sĩ đi thì đã gần mười giờ tối, đương nhiên đã bỏ lỡ buổi đấu giá chiều nay. Ceasar đi mua băng vệ sinh cho cô, cô không chịu ở khách sạn một mình, nhất quyết đòi đi theo. Cửa hàng tiện lợi 24/24 ở Mỹ không hề ít, nhưng anh lại lái xe chở cô đi xa những hai mươi phút, gần như sắp đến quận Silver Spring.

Thành phố xung quanh cũng không có gì hay để xem, đèn sáng trong đêm tối, cửa hàng tiện lợi 24/23 nằm trơ trọi trên phố xá mang lại lợi ích cho người dân gần đó, ngoài cửa có xe ô tô màu xanh ngọc đang đậu, tài xế vào cửa hàng mua lương khô thuốc lá, ngoài ra không còn vị khách nào khác. Chủ cửa hàng cũng đi ra ngoài, dựa vào thân cây hút thuốc. Đêm hôm khuya khoắt bắt gặp một đôi tình nhân thì bật cười sáng tỏ, tưởng bọn họ tới mua đồ làm chuyện tốt, nào ngờ chỉ là mua đồ dùng của phụ nữ, thật sự khó hiểu.

Mua được thứ tốt, suýt nữa hai người quên luôn cơn đói, vậy là nhờ chủ tiệm mở lò nướng nướng hai chiếc bánh mì xúc xích, rồi lại chia nhau một chai Coca-cola uống chung.

Hai người ngồi trên ghế, đối mặt với cửa sổ im lặng ăn uống. Bên ngoài gió to, lá rụng xoay một vòng rơi xuống người chủ tiệm. Ông ta chửi tục một câu, lại quay đầu cười xin lỗi hai người. Nghĩ ngợi một lúc, ông ta cố ý đi tới khen, “Hình xăm của hai người rất đặc biệt.”

Ceasar nói cám ơn, hiếm khi thấy anh không nói nhiều lời cười nhạt.

Hoài Chân cúi đầu nhìn, chữ đó nằm ở vị trí rất dễ thấy. Không biết vì sao cô lại thấy vui vui, bất giác cười tít cả mắt.

“Cười cái gì?”

“Không biết.”

“Không giận anh à?”

“Em giận gì cơ?”

Anh nhìn cô một lúc, “Em đúng là khờ.”

Cô bật cười, cố ý cười một cách khờ khạo.

Anh cũng cười.

“Anh lại cười gì đó?”

“Nhớ đến em.”

“Em sao?”

“Giống tơ lụa.”

Tương vàng trên xúc xích dính vào miệng cô, cô “ừ?” một tiếng, nghe không hiểu.

Anh đưa tay lau sạch cho cô, lại dời tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe gia đình Fiat màu xanh ngọc ngoài cửa sổ kính, mỉm cười lặp lại, “Rất giống tơ lụa.”