Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 105: Hồ Muối Lớn (6)




Tóc Hoài Chân vẫn còn ướt sũng, nhưng tạ ơn trời đất, cảm giác ấm áp thật là tốt. Cô dùng khăn lau sơ tóc, bởi vì đi trong sa mạc cả một ngày nên tóc vừa khô vừa xơ, cô không muốn vò mạnh thành ổ gà, như thế tóc sẽ rối mất. Cho nên bây giờ cô ngồi trước lò sưởi, để nước trên tóc nhỏ giọt tong tong.

Ceasar cúi người lại gần, cầm lấy khăn trong tay cô.

Hoài Chân ngẩng đầu hỏi anh, “Anh muốn lau tóc giúp em?”

Anh không lên tiếng.

Đặt khăn ấm lên đỉnh đầu, mái tóc ướt nhẹp được lau cẩn thận.

Cô nói, “I thought it’s weird for American. it’s just like a father taking care of a little daughter.” (Em nghĩ người Mỹ sẽ cảm thấy giống thế này rất kỳ quái, như một người cha đang chăm sóc cô con gái nhỏ vậy.)

“Naturally, yes.” (Đúng là rất kỳ quái.)

Hoài Chân nói, “Does that means you feel OK now?” (Vậy tức là anh không giận đúng không?)

Một lúc sau mới nghe thấy anh nói, “How you feel like?”

“For what?” Hoài Chân không hiểu.

Anh nói, for me, it’s like you can endure everything. For you, everything is fine, everything is ok. (Với anh, trông em như có thể chịu đựng được tất thảy. Còn với em, mọi chuyện đều vẫn rất ổn.)

Hoài Chân hỏi anh, “You want me to yell out?” (Anh muốn em hét lên không?)

“I can not feel your emotion. Please at least let me know if you feel pain, sad,  regret,  uncomfortable… I just being uncertain of the rightness about what I’ve done.” (Anh không cảm nhận được cảm xúc của em. Nếu em thấy khó chịu, đau lòng hay hối hận thì hãy nói cho anh biết. Nếu không anh không biết chuyện mình làm có đúng không.)

Hoài Chân bật cười, “Quả thật có rất nhiều chuyện khiến em luôn cảm thấy bất công, nhưng người sai cũng không phải là em, né tránh không phải tối hơn sao? Ngày nào em cũng thế, không biết cách biểu đạt cảm xúc. Nhưng em chỉ muốn nói với anh là em không hề yếu đuối đến thế, thậm chí còn kiên cường hơn anh tưởng nhiều, càng không nhẫn nhịn chịu đựng bất cứ chuyện gì cả.”

Đột nhiên anh nói, “Từ sau khi ở đồn cảnh sát thành phố San Francisco về, có một hôm anh đến nhà em tìm em.”

“Sau đó thì sao?”

“Then I heard a story. A fucking honkey raped a poor, innocent Chinese girl, abandoned her.” (Anh nghe được một câu chuyện, một tên cớm chết tiệt đã cưỡng hiếp một cô gái Trung Quốc đáng thương vô tội, rồi vứt bỏ cô ấy.)

“Em đoán cô ấy đã mang thai, sau đó phá thai.”

“Yep.”

“Là một chuyện bi thảm, ngày nào cha mẹ ở phố người Hoa cũng cảnh cáo con gái trong nhà như thế.”

“Nhưng em vẫn đi cùng anh.”

“Đúng, em vẫn đi theo anh.”

“I’m just worried about you.” (Chỉ là anh lo lắng cho em.)

“I’m not innocent, and you’re not a fucking honkey.” Hoài Chân không hiểu, “I’m not fragile, what’s wrong with you?” (Em không bị vứt bỏ, và anh cũng không phải gã cớm chết tiệt. Em cũng không mong manh, có chuyện gì với anh vậy?)

“Maybe it’s me.” (Có lẽ là chính anh.)

Hoài Chân bật cười thành tiếng, “Sorry I forgot you’re my mr. Fragile.” (Xin lỗi, em đã quên mất anh là quý ngài Mong Manh của em.)

Ceasar cúi đầu, gập lưng kéo cô vào lòng, sau đó nói, “Xin lỗi vì anh đã nổi giận.”

Hoài Chân gật đầu, “Em chấp nhận.”

Anh nói tiếp, “Xin lỗi vì anh đã vô dụng.”

Hoài Chân cười hỏi anh, “Am I dating with a baby daddy, or an all-round machine?” (Chẳng lẽ em đang hẹn hò với một người cha trẻ con, hay là một người máy toàn năng?)

“Anytime let me know if you feel regret.” (Nếu em hối hận, làm ơn hãy nói cho anh biết.)

Cô lắc đầu.

Anh nói, “Đây có thể là điều duy nhất sẽ khiến anh hối hận.”

Hoài Chân ngẫm nghĩ rồi nói, “Anh nhìn đi, thậm chí em còn không hỏi anh hai chúng ta sẽ đi đâu, vậy mà đã không chút do dự đi theo anh, nhìn em như thế giống hối hận lắm sao? Tuy rất cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng mạo hiểm phiêu lưu cũng tốt mà. Có thể người ngoài không hiểu, nhưng ai quan tâm, đây là con đường em tự mình lựa chọn.”

Anh nói, “Rất vui khi nghe em nói điều này với anh.”

Một bên vai gần như gánh nửa trọng lượng của Ceasar, Hoài Chân cảm thấy bả vai sắp gãy.

Cô ai oán nói bên tai anh: “Do you know I’m enduring you?” (Anh có biết em đang chịu đựng em không?)

Anh gật đầu đáp, yes I do.

Sau đó còn tệ hơn nữa, anh chồm người đến đè cô xuống ghế, dán vào bên tai cô nói, “Then you’ re enduring all me.” (Bây giờ em đang chịu đựng toàn bộ anh đấy.)

Hoài Chân khó tin, “Babe you are so pornographic.” (Anh thật sự rất dâm đấy anh yêu.)

“You seduced me to.” (Là em quyến rũ anh.)

“Can you speak slowly and again?” (Anh có thể nói chậm lại lần nữa được không?)

“…”

“I really like your voice, I swear.” Cô nói rõ bổ sung, “Please let me know how you feel like. You asked me to. Now I feel being raped, by your pornographic throat.” (Em thề là em rất thích giọng anh. Anh đã bảo em nói cho anh biết cảm nhận của em còn gì. Bây giờ em cảm thấy đang bị giọng anh cưỡng hiếp.)

“Cưng à, anh không phải là nhà tâm lý học.”*

(*Tâm lý học: Therapist. Kẻ cưỡng hiếp: The rapist.)

Hoài Chân suy nghĩ hai giây rồi cười phá lên. Nhưng cười rất vất vả, bởi vì trên ngực bị một cơ thể trần rắn chắc đè lên.

Anh nói tiếp, “Còn nữa, nói cho anh biết em học từ phức tạp như pornographic ở đâu ra.”

“Anh đang tra hỏi em đấy hả nhà tâm lý học? Với cả em đang đến kỳ…”

“If not, I’ d rather be a rapist.” (Nếu không phải, thì anh tình nguyện làm một kẻ cưỡng hiếp còn hơn.)

“What made you change your mind?” (Điều gì đã khiến anh thay đổi suy nghĩ vậy?)

“Because it’s so fucking romantic tonight.” (Bởi vì tối nay quá lãng mạn.)