Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 104: Hồ Muối Lớn (5)




Do dính mưa nên Hoài Chân càng đau bụng dữ dội. Cô cố xốc lấy tinh thần, nằm ở băng ghế sau đọc tấm bản đồ Utah được chia thành các khu vực nhỏ, đi đến đâu thì đọc đến đó: “Lái xe ra khỏi thung lũng trước mặt, dọc theo cung đường không biết tên đi thêm tầm 20 dặm nữa là sẽ thấy hồ Muối Lớn.”

Ceasar cũng nghe lời cô nói, im lặng lái xe ra khỏi khe núi, chạy thẳng về phía nam. Nửa đường đã đi qua mấy cây xăng, Ceasar đậu xe ở đằng xa, một mình xuống xe hỏi ở gần đây có thị trấn nào không. Gần đây có một ngôi làng thuộc địa phận thành phố Clearfield, nằm gần xa lộ Liên tiểu bang 84, lái xe đi chỉ mất tầm sáu bảy phút, trên đường có vài nhà nghỉ hạng ba. Nhưng vào trong làng không có đường chính, chỉ có đường đất bùn.

Nói bùn lầy thì đúng là bùn lầy thật, đặc biệt là sau một trận mưa lớn, xe như chạy trên một cây kem chảy nước đặc sệt, người trong xe như đang ngồi thú nhún ở trước cửa siêu thị làng quê năm 1998. Ceasar dừng xe ba lần, vào nhà trọ ven đường hỏi còn phòng trống không, tên mấy nhà trọ này Hoài Chân cũng từng thấy, nếu nói là mức độ thân thiết 1 sao 2 sao, thì chẳng thà nói là mức độ ngạo mạn cao 3 sao 4 sao.

Sắc mặt Ceasar ngày càng sa sầm, bởi vì câu trả lời của chủ trọ đều là: tối nay mưa to nên đều đã đầy khách, hai người nên đặt trước mới phải.

Lái xe chạy trên con đường bùn lầy tiến về phía trước, anh im lặng không nói gì, còn Hoài Chân lại ra vẻ vui vẻ nói, “Có lẽ chúng ta có thể ngủ đêm ở bên bờ hồ Muối Lớn… Em vẫn chưa từng cắm trại ở bờ hồ làng quê bao giờ.”

Ceasar không trả lời.

Đi về trước nữa chính là ngôi làng nhỏ có tên Green Fall. Nhà trong làng khá thưa thớt, lác đác thấy được mấy căn nhà riêng sơn màu da cam, phần nhiều đều là loại nhà trang trại có nóc bằng gỗ, nhìn rất đơn sơ.

Đã gần mười giờ rưỡi tối rồi. Hoài Chân tưởng anh muốn chạy ra khỏi làng, đến thị trấn trên cách đây chừng mười lăm phút để hỏi thăm thêm, nhưng đi chưa được 50 mét thì chợt xe chấn động một phát, một lốp xe bên phải đã bị sa lầy. Ceasar đạp mạnh chân ga nhưng xe vẫn không nhúc nhích, chỉ có tiếng động cơ gào thét.

Thử mấy lần nhưng cũng không có hiệu quả. Trừ khi trời sáng tìm được gậy sắt và dây thừng, hoặc là đi tìm cây xăng để kéo xe, thì tối nay đừng hy vọng có thể lôi bánh xe ra khỏi vũng bùn.

Lần này Hoài Chân nghiêm túc nói, “Chúng ta có thể đợi mưa tạnh rồi đi tiếp.”

Nhưng đề nghị này không hề có hiệu quả.

Xe yên tĩnh một lúc, Ceasar nói, “I’ll be back in ten minutes.” (Đợi anh 10 phút.)

Không để cô kịp hoàn hồn, Ceasar đã nhanh chóng đẩy cửa đi ra.

Qua cửa xe, Hoài Chân thấy anh đội mưa to, chầm chậm chạy qua bùn vàng chưa quá gót chân.

Quần áo nhanh chóng ướt sũng, dính cả vào trên người anh.

Cô muốn gọi anh về, nói tối nay sẽ qua đêm trong xe, gọi nhưng Ceasar không để ý tới cô. Cô bèn đẩy cửa xe ra, một chân vừa giẫm xuống thì suýt nữa đã đạp hụt và hư không. Cô chụp lấy ghế ngồi, trong cơn mưa ướt đẫm, dè dặt rút chân ra khỏi vũng bùn vừa ngập đến mắt cá chân, cuối cùng đành phải để lại chiếc giày kia trong đất vàng.

Cô mở cửa kính ra, ôm chân chỉ còn lại một chiếc tất nhìn ra ngoài, Ceasar chậm rãi bước đi trên con đường lầy lội, nhẹ nhàng từng bước một, rồi văng người qua hàng rào tre bên ngoài vườn hoa ẩm ướt.

Nhớ lại lúc sáng anh nói đến tội danh tự tiện xông vào nhà người khác, Hoài Chân thầm toát mồ hôi.

Mấy phút sau lại thấy anh ra khỏi vườn hoa, hình như là định đến nhà khác.

Nhà dân ở làng quê vô cùng thưa thớt, muốn đến những hộ dân khác thì gần như phải đi qua rìa cây, băng qua mảnh đất hoang vu rộng lớn.

Nhìn anh biến mất trong đêm, bất chợt Hoài Chân cảm thấy trên mặt vừa ngứa vừa nóng, bèn nhẹ nhàng lau đi, nhưng tay áo lại ướt sũng.

Mấy phút sau, đột nhiên có một chùm sáng phát ra từ trong trang trại kia, từ bên cửa chiếu sáng qua bên đường, rồi lại đảo qua đầu kia, vòng tròn màu vàng to chừng lòng bàn tay giống như một đường hầm đào trong bóng tối. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói già nua hỏi vọng theo hướng Ceasar: “Who was knocking at the door and asking to stay overnight just now ——” (Ai vừa gõ cửa nhà xin ngủ nhờ đấy?)

Ngay sau đó, Hoài Chân nhìn thấy trong ánh đèn pha xe hơi, một bà cụ chống gậy lưng còng, mặc ủng đi mưa đỏ thẫm bước ra.

Đèn pin chiếu vụt qua bên xe, Hoài Chân lập tức giơ tay che mắt, sau đó la lớn: “It’s me!”

Xe đậu ở chỗ cách trang trại không xa lắm, Hoài Chân sợ Ceasar đi quá xa, bèn lập tức cởi giày, xắn quần lên đầu gối, đẩy cửa xe ra nhảy xuống bùn. Cũng may là thượng đế ban cho con người đôi chân linh hoạt, đi lại nhanh nhẹn hơn so với lúc mặc giày nhiều. Bà sợ hãi hét lên, bảo cô đi từ từ thôi, đừng vội vã.

Trong cơn mưa, cô băng nhanh qua vũng bùn, không để bà cụ bị ngã xuống bùn lúc đi về phía cô.

Trước sau đều là ánh sáng sáng ngời nên cô không thấy được gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân giẫm trong vũng bùn, cô cũng không biết đó là ai. Bước đi chưa được 30 mét, ngay tức khắc cô nghe thấy âm thanh quen thuộc ở xa trong bóng tối quát lên: “Why the fuck can’t you just stay in the car ——” (Mẹ kiếp rốt cuộc em có thể ở yên trong xe không hả?)

Ngay sau đó từ trong cơn mưa như trút nước, cô nhìn thấy gương mặt sa sầm tái nhợt của Ceasar tiến về phía cô và bà cụ.

Bà cụ đưa dù cho anh, lại cười nói, “Go go, hurry, cover her up——” (Mau che cho cô ấy đi.)

Anh thuận tay nhận lấy, mở dù ra rồi đưa cô câm, còn mình ngồi xổm xuống cõng cô đi.

Bà cụ tới gần bọn họ, né người để họ đi lên đường mòn vào vườn hoa, lúc này mới theo sau tiến vào trang trại ẩm ướt.

Ceasar đặt Hoài Chân xuống dưới mái hiên che ngoài nhà, rồi xoay người lại, thấp giọng hỏi bà cụ, “Bà Noonan, tôi có thể vào xe lấy ít đồ được không?”

Bà cụ nói, “Đi đi, tôi sẽ giữ cửa cho cậu.”

Hoài Chân đưa dù cho anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, cầm lấy dù rồi lao vào màn mưa lần nữa.

Cho tới khi cô nghe thấy bà Noonan nói với cô, “Bà sẽ không nhốt cậu ấy ở ngoài cửa đâu. Mời vào.”

Đứng dưới bóng đèn treo dưới hiên nhà, Hoài Chân cúi đầu nhìn bắp chân dính đầy bùn lầy.

Bà Noonan nhìn cô, hiền từ cười bảo, “Don’t worry, Asians are not darker.” (Đừng lo, người châu Á không đen hơn nữa được đâu.)

Đợi khi bà Noonan vào nhà, Hoài Chân vẫn đứng ngoài hiên cố gắng cạo sạch bùn ở lòng bàn chân, sau đó mới theo bà đi vào trang trại.

Phòng khách rất ấm áp, hình như đang đốt lò sưởi.

Bà Noonan vừa đi vừa nói, “Lát nữa bà sẽ đốt lò sưởi trên lầu giúp hai người, tắm xong có thể đi sưởi ấm. Nước nóng lạnh phải điều chỉnh lại, bà sẽ lấy khăn lông cho cháu.”

Hoài Chân thấp giọng nói cám ơn.

Tắm nước nóng xong, kéo cửa phòng tắm ra, cô phát hiện ở nơi đó không chỉ treo mỗi khăn tắm, mà còn có một túi giấy Southall’s towels – quần lót vệ sinh dùng một lần.

Đến khi cô quấn khăn tắm đi ra, thì nghe thấy Ceasar và bà Noonan đang nói chuyện ở dưới lầu. Một lát sau, cửa phòng tắm bật mở rồi khép lại, tiếng tắm rửa vang lên. Bà Noonan đeo kính lão gọng tròn đi lên, đốc thúc cô, “Mau, mau tới bên lò sưởi sưởi ấm đi.”

Cô đáp vâng ạ.

Bà Noonan đi đằng trước, băng qua hành lang dài, đẩy một cánh cửa ra mà nói, tối nay cả hai có thể ngủ ở đây, còn bảo, “Nhớ hơ khô tóc đã rồi mới ngủ đấy.”

Hoài Chân nói, cháu đã ấm lên nhiều rồi, chúng cháu nên cám ơn bà thế nào đây?

Bà Noonan cười to, nói mình là một cigarette widow, ở một mình rất cô đơn, có người đến ở cùng bà là bà vui lắm rồi.

Hoài Chân không biết cigarette widow nghĩa là gì, cũng không tiếp lời, định đợi Ceasar lên thì sẽ hỏi anh, thuận tiện nhân đó để nói chuyện với anh – bởi vì nhìn anh có vẻ rất tức giận.

Bà Noonan vừa nói vừa phủi tro thuốc trên ghế sofa cạnh lò sưởi, lại trải hai tấm thảm lên, sau đó bảo cô ngồi xuống. Lóng tai nghe thấy phòng tắm bên dưới đã ngừng chảy nước, lúc này mới cố ý cười nói, “Ồ, bà mệt rồi, bà đi ngủ trước đây.”

Hoài Chân chúc bà ngủ ngon, lại lần nữa cám ơn bà.

Bà Noonan đi xuống lầu, Hoài Chân và tranh sơn dầu vẽ nửa người ai đó treo trên tường mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, lúc này nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu.

Cô nghiêng đầu, Ceasar cũng quấn khăn tắm, thuận tay tắt đèn hành lang rồi đi đến.

Hoài Chân nhìn anh chằm chằm, thấp giọng hỏi, “Anh vẫn đang giận đấy à?”