Đánh giá: 9.0/10 từ 432 lượt
Edit: Qin Zồ
Thể loại: Xuyên không, dân quốc, ngoại quốc, HE
Số chương: 149 chương và vài phiên ngoại
Giải thích về tên truyện: Kim Sơn ở đây là ám chỉ cả nước Mỹ, không phải chỉ riêng mỗi San Francisco (Cựu Kim Sơn), hình ảnh hồ điệp là để chỉ nữ chính vỗ cánh tung bay, từ San Francisco bay vọt khắp nước Mỹ. – Trích lời tác giả.
Bối cảnh của câu chuyện được diễn ra ở thời dân quốc ở nước Mỹ với nhiều tình tiết mới lạ lôi cuốn người đọc.
Mọi việc bắt đầu từ khi Hoài Chân tỉnh lại, nhưng lại phát hiện bản thân đã biến thành Mộng Khanh – một cô dâu nông thôn người Quảng Đông lặn lội ngàn dặm đến thành phố Vancouver ở Canada tìm chồng.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, cô đã ở khoang dưới cùng của một chiếc tàu du khách băng qua Thái Bình Dương. Một bức thư đến từ Vancouver, bức thư tình viễn dương do phu quân Ôn Mạnh Băng của Mộng Khanh chính tay viết chính là tất cả hành lý mà cô có.
Lúc này cô mới hay, Mộng Khanh chưa bao giờ đi học, không biết tiếng ngoại quốc và cũng không biết tiếng Anh đã bị lừa bán.
Con tàu này không phải hướng về Vancouver.
Mà là một con thuyền vượt biên chạy đến San Francisco, chở đầy kỹ nữ Trung Quốc đến phố người Hoa.
***
Lâm vào thời buổi loạn lạc lại chỉ có một thân một mình, mới đầu Hoài Chân chỉ muốn chọn một mảnh đất cách xa chiến loạn, yên ổn sống qua ngày.
Nhưng không ngờ chỉ vừa theo những kẻ buôn người nhập cảnh thì đã bị những người Mỹ bài trừ Trung Quốc cấp tiến nổi danh ở bờ biển Đông bắt mất.
***
“Bộ mặt của phố người Hoa, không được lịch sự cho lắm, dọc theo phố là những chuỗi cửa hiệu, thỉnh thoảng có một hai quán ăn hay quán cà phê, đường phố chật hẹp, người đi đường rất đông. Đám trẻ chơi dưới hành lang bẩn thỉu. Lối đi bộ ô uế bẩn thịu, cửa hàng thịt bốc mùi thối rữa, du khách đến đây đều vô cùng mất hứng quay về.
Phố người Hoa ở San Francisco, được gọi là “Trung Quốc lớn nhất ngoài Châu Á”.
“Chín mươi chín phụ nữ Trung Quốc ở phố người Hoa San Francisco là kỹ nữ. Nếu bạn nhìn thấy cô gái Trung Quốc mười bốn mười lăm tuổi ở hải quan tuyên bố mẹ mình vừa qua đời, nhờ cậy cha cao tuổi đến Mỹ kiếm sống, thì không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ sắp bán đi đêm đầu tiên của mình. Gặp may thì có thể bán được ba nghìn đô la.”
***
Nếu không phải chính tai nghe được ngữ pháp tiếng Đức hoàn chỉnh phát ra từ miệng cô gái có vẻ nghèo hèn kia, thì cả đời này Cesar sẽ không bao giờ đặt chân vào con phố Sacramento nổi tiếng tệ hại này nửa bước.
Ma xui quỷ khiến đi theo bước chân của cô ấy đến một tiệm tạp hóa vô cùng dơ dáy, trên tấm biển treo ngoài cửa u ám có viết: con gái, năm văn tiền một pound.
Ông chủ cửa tiệm nhoẻn cười để lộ hàm răng sứt mẻ với anh, dùng tiếng Anh bồi bắt đầu nịnh nọt bắt chuyện: “Ở chỗ chúng tôi có con gái vừa non vừa sạch, tươi như hôm nay vậy.”
Không biết thế nào anh lại nhớ đến cái cân lúc cô dẫm lên bến tàu hòn đảo thiên thần di dân, lúc đó nhân viên hải quan đã nói, “Hoài Chân, tám mươi lăm pound.”
Bình luận truyện