Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu!

Chương 36: Niềm vui




- Cô ấy là người đã cho tôi niềm vui, là người mà tôi cảm thấy cần nhất trong cuộc đời này... Cô ấy không đẹp, cũng không giàu có gì, đơn giản vì tôi yêu con người của cô ấy! - Đôi mắt anh như lạc đi đâu đó, như đang kể về một chuyện cổ tích vậy, đôi mắt anh lúc này sâu, hai tròng đen như nhìn xuyên thấu trái tim cô.

Kim Sang Won ngồi trước màn ảnh, hai tay cô đan vào nhau, trái tim cô đột nhiên run rẩy.

Anh... Đang tỏ tình với ai vậy? Chắc không phải là cô chứ?

Cô tự nhủ bản thân, tự nói với lòng mình: "Kim Sang Won, đừng nghĩ đến những điều ảo tưởng, mày không đến lượt được anh ấy để ý đâu!"

Kim Soo Hyun... Cô nhìn anh, hai mắt cô ửng đỏ, cô cứ nghĩ những ngày tháng qua được ở bên cạnh Kim Soo Hyun chỉ là giấc mơ phù phiếm thì cô lại càng không muốn chấp nhận được sự thật, càng không muốn quên đi anh.

Xung quanh đó, đám fan càng ngày càng hét to, câu hỏi hầu như đều là nhằm vào miếng băng cá nhân trên khuôn mặt đẹp trai của anh:

- Anh Soo Hyun, mặt anh làm sao vậy?

- Anh có đau không?

- Đã bôi thuốc chưa?

- Anh đã đỡ nhiều chưa?

Đôi mắt cô nhìn anh, anh hình như đang đắn đo điều gì đó. Cô thở dài đi vội vào phòng lấy áo khoác rồi khóa cửa ra ngoài.

- Soo Hyun!!! - Đồng loạt các fan nhìn anh hét lên đầy lo lắng.

Kim Soo Hyun cuối cùng cũng choàng tỉnh, anh đưa mắt đồng thời nhìn đám fan cuồng nhiệt bên kia, trong phần nào đó suy nghĩ anh mong cô sẽ đến đây.

Không phải... Lần nào anh xuất hiện cũng đều có cô đó sao?

Không phải cô bé lúc nào cũng chỉ mong được ngắm anh một lần sau đó lủi thủi ra về sao?

Anh... Không phải anh không biết... Mà anh chỉ là nhất thời không thể nói ra!

Cô đâu thể biết được... Lần gặp đầu tiên anh gặp cô là vào lúc nào?

Cậu quản lí nhìn tôi, đẩy gọng kính lên nhắc nhở:

- Soo Hyun, đến giờ có lịch quay, chúng ta phải rời khỏi đây sớm thôi!

Anh gật đầu, mím chặt môi chuẩn bị bước vào trong ô tô.

Bỗng nhiên, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, ngay trong đám đông, nó làm tim anh rung lên từng nhịp:

- KIM SOO HYUN!!! - Từ phía xa, cô hét to lên đến nỗi cô có thể cảm thấy cổ họng mình đang đau rát.

Anh quay lại nhìn, đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Đám fan không hiểu chuyện lúc này cũng tự động né ra, họ chả hiểu vì sao mình lại làm như vậy.

Như một lực đẩy vô hình, cô chạy đến chỗ anh, trán cô lấm tấm mồ hôi.

Cô đưa một hộp quà nhỏ cho anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của anh, phát hiện nó đang đỏ ửng lên.

Cô dồn hết toàn bộ tình cảm mình dành bao lâu nay ra nói hết một lần với anh:

- Kim Soo Hyun, tuy em không có nhiều lời muốn nói với anh nhưng em sẽ nói rất ngắn gọn. Người em yêu là anh ấy và người em hâm mộ mãi mãi chỉ có một mình anh thôi...

Nói như vậy... Cô ấy... Anh nhìn cô...

Cô quay người bước đi, đám fan bên dưới còn chưa hết ngỡ ngàng thì bàn tay anh đã kéo cô lại, ôm chặt cô ngay trước đám đông, anh mỉm cười rất đẹp:

- Kim Sang Won, anh thật sự cám ơn em!

Á...Á...Á...

Đám fan hét lên, hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của anh, có một số cô còn nhìn cảnh này với vẻ chán ghét.

Quản lí của anh và những người trong ngành báo chí cũng không giấu nổi vẻ kinh hoàng về hành động của anh, máy quay, máy ảnh xung quanh không ngừng chớp.

Còn cô, cô thì sao? Cô giờ đây giống như một cái cây đứng chết lặng đó cho anh ôm.

Không phải chứ? Anh... Đang ôm cô sao? Ngay trước mặt mọi người đây sao?

Cô... Không nằm mơ?